Tế Châu.
Một phong thư cấp báo từ Cẩm châu được đưa đến phủ Tế châu, toàn bộ quan viên của châu phủ xem xong đều kinh hãi.
“Bắc Ngất quả thật đã tiến đánh Cẩm châu!”
“May mà Vũ An hầu không bỏ mình ở Sùng châu, có Vũ An hầu tọa trấn ở Cẩm châu, nếu như bọn man di Bắc Ngất nghe được danh hiệu Vũ An hầu, nhất định sẽ thất kinh táng đảm!”
Ngồi phía trên trong phòng nghị sự, Hạ Kính Nguyên mặt trầm như nước, chưa nói ra một lời nào, một thị vệ ở bên ngoài phòng nghị sự đã bẩm báo: “Lư thành báo nguy! Đại tướng Quách Tân Hầu dưới trướng của Trường Tín Vương dẫn năm vạn quân bao vây Lư thành!”
Lời vừa nói ra, đám quan viên trong phòng nghị sự lại càng xôn xao hơn.
Sự tình thế tử Trường Tín vương mang theo một đám tử sĩ giả trang thành nông dân, xúi giục bách tính huyện Thanh Bình tạo phản mới trôi qua đã bao lâu?
Nếu bạo loạn ở huyện Thanh Bình không bị dập tắt, bách tính coi như thật sự sẽ làm phản, Lư thành là tuyến phòng thủ quân sự đầu tiên ở biên giới giữa Tế châu và Sùng châu, sát bên cạnh huyện Thanh Bình, đến lúc đó Lư thành quả nhiên là hai mặt thụ địch.
Một vị quan viên mắng to: “Phản tặc đây rõ ràng đã sớm tính toán! Cẩm châu báo nguy, Vũ An hầu đóng trọng binh ở Huy châu nhất định sẽ bị điều đến Cẩm châu, căn bản không có cách nào cản được phản tặc! Phản tặc đây chính là muốn mượn thời cơ này muốn thôn tính vùng tây bắc!”
Một vị võ tướng nói: “Việc cấp bách hiện nay là phản tặc đã dẫn binh đến Lư thành, chúng ta phải làm thế nào để bảo vệ Tế châu?”
Một khi Lư thành bị mất, Tế châu liền mất đi kết giới.
Giữa tiếng ồn ào ầm ĩ, Hạ Kính Nguyên nói: “Quách Tân Hầu là một vị lão tướng, giỏi dùng binh pháp, ta sẽ đích thân đến Lư thành tọa trấn.”
“Đại nhân, tuyệt đối không được! Lư thành hiện tại đang hung hiểm, năn vạn đại quân của phản tặc đang áp sát, Lư thành chỉ có hai vạn binh lực, nếu như ngài có sơ xuất gì, mạt tướng muôn lần c.h.ế.t cũng không thể bồi tội!”
Hạ Kính Nguyên trong khi im lặng giơ tay ra hiệu cho các quan viên phía dưới đừng nói nữa, ông ta nói: “Ta đi là hung hiểm, vậy các tướng sĩ cố thủ Lư thành không hung hiểm sao? Ta đi, phản tặc có thể kiêng kỵ ta, Lư thành ngược lại cũng không hung hiểm như vậy, các ngươi cũng có đủ thời gian để trưng binh trong bách tính.”
Nghị sự vừa kết thúc, liền có kỵ binh mang theo lệnh động viên phi nước đại chạy về các nơi của quận huyện.
–
Trấn Lâm An.
Phàn Tiểu Linh ủ rũ cả buổi chiều bởi vì sự càn rỡ của Tạ Chinh.
Nàng mở quyển sách trên bàn, định đọc một chút để phân tán sự chú ý, nhưng khi nhìn thấy những dòng chữ nhỏ được chú giải dày đặc trên đó, nàng lại cảm thấy bế tắc trong lòng, đứng không được, ngồi cũng không xong.
Những chú giải trong quyển sách đó đều là do trong đoạn thời gian kia hắn thức khuya viết lên.
Sau khi cơn giận dần dần lắng xuống, nghĩ đến khi hắn nói hắn có thể sẽ c.h.ế.t trong tay của kẻ thù, đáy lòng Phàn Tiểu Linh lại cảm thấy hơi khó chịu.
Hắn liên tục nói muốn rời đi, chẳng lẽ là do trên lưng vẫn mang nặng ân oán sao?
Khi nàng ra khỏi phòng, đi ngang qua phòng chính, nàng nhìn thấy đống đồ vật nàng chuẩn bị cho hắn vẫn còn ở trên bàn, thư hòa ly cũng ở trong đó, cả hai tờ đều chỉ có tên của nàng, hắn không ký tên, khiến nàng cảm thấy không khỏi phức tạp hơn một chút.
Trường Ninh và Du Bảo Nhi đã ra ngoài chơi với những đứa trẻ trong ngõ, giờ vẫn còn chưa quay lại.
Phàn Tiểu Linh đi đến cửa phòng phía nam, do dự một lúc, vẫn là gõ cánh cửa.
Không có ai trả lời.
Phàn Tiểu Linh mím môi, lại gõ hai lần, lên tiếng nói: “Ngôn Chính, huynh có ở đó không?”
Đáp lại nàng vẫn là sự im lặng.
Phàn Tiểu Linh nghĩ rằng lúc đó mình nói những lời nói khó nghe, Ngôn Chính có thể không từ mà biệt, liền dùng sức đẩy mạnh cửa ra, nhìn thấy đồ vật của hắn ở bên trong vẫn chưa mang đi, trái tim mới lập tức đặt trở về chỗ cũ.
Có lẽ là hắn đã đi ra ngoài giải sầu rồi?
Phàn Tiểu Linh đóng cửa lại, đang định trở về phòng thì nghe thấy tiếng khóc lóc nỉ non cùng với la hét ầm ỉ, còn có tiếng binh lính trách mắng ngoài ngõ.
“Quân gia! Quân gia! Nhà ta chỉ có một nhi tử! Xin ngài nhìn thương xót cho mẫu tử hai người chúng ta đi…”
“Phản tặc sắp tiến đánh Tế châu, nam đinh không ra chiến trường, định chờ phản tặc đánh tới dùng m.á.u tẩy rửa Tế châu sao?”
Trái tim của Phàn Tiểu Linh lỡ một nhịp, nàng đi ra mở cửa viện nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy đám quan binh mặc áo giáp mang binh khí sắc bén trực tiếp xông vào từng nhà để bắt nam đinh.
Người ngồi dưới đất khóc kêu cha gọi mẹ chính là Khang bà tử.
Bà ta ôm con trai mình không buông tay, nhưng vẫn không thể chống lại sức lực của đám quan binh thân thể khỏe mạnh, con của bà ta đã bị quan binh áp giải đi.
Khang bà tử kêu khóc nói: “Con trai a, con đừng sợ, mẫu thân sẽ đến Tống gia tìm Tống cử nhân, nhờ hắn đến chỗ huyện lệnh cầu xin lòng thương xót, sẽ thả con trở về.”
Phàn Tiểu Linh nhìn thấy những quan binh lần này là mặc binh phục của Tế châu, liền biết có đi đến trước mặt huyện lệnh cầu xin cũng vô dụng, trừ phi huyện lệnh sẵn sàng hạ thấp phẩm giá của mình để đến nói với chỉ huy quan binh trưng binh thì còn may ra được chút ít chỗ tốt.
Nàng ngay lập tức cảm thấy lo lắng cho Ngôn Chính.
Một khi người bị bắt đi trưng binh, khi nào mới kết thúc trận chiến, khi nào mới có thể trở về quê hương, phần lớn đều là tử chiến trên sa trường, thậm chí còn không có chỗ chôn thi thể.
Thấy động tĩnh này, lũ trẻ đang chơi bên ngoài không dám nghịch ngợm nữa, tách nhau chạy về nhà.
Trường Ninh mang theo Du Bảo Nhi chạy đến cửa nhà, cùng nhau trốn ra sau lưng của Phàn Tiểu Linh, chỉ lộ ra nửa cái đầu rụt rè nhìn đám quan binh xông vào trong ngỏ nhõ.
Trường Ninh khẩn trương ngẩng đầu lên hỏi Phàn Tiểu Linh: “A tỷ, đại ca nhà Yến tử đã bị những quan binh này bắt đi, tỷ phu cũng sẽ bị bọn họ bắt đi sao?”
Trong lòng Phàn Tiểu Linh không chắc chắn, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trưng binh.
Lúc trước có nghe Triệu đại nương nói có thể dùng bạc để thay thế cho đầu người khi trưng binh, nhưng lần này xem ra là không thể.
Nàng đuổi hai đứa trẻ vào trong sân, nói: “Hai đứa vào nhà trước đi.”
Vừa khép cửa viện lại, nàng đã nhìn thấy người ngõ trưởng dẫn quan binh đến cửa viện nhà mình.
Theo luật lệ của triều đại này, dân gian đều dựa năm hộ lập đội, mười hộ cùng bảo vệ lẫn nhau, thu thuế hay trưng binh cũng đều lấy mười hộ làm đơn vị, nếu có người bao che, mười hộ sẽ cùng nhau chịu liên đới.
Sắc mặt của người ngõ trưởng trông có vẻ khó xử, nói rõ sự thật tình huống trong nhà của Phàn Tiểu Linh với đám quan binh: “Đây là chủ hộ nhà này, họ Phàn, tên là Tiểu Linh, nàng đã kén được một vị phu tế.”
Các quan binh nghe nói là kén rể, không khỏi thấy ngoài ý muốn, xem xét chỉ thấy có một mình Phàn Tiểu Linh ở bên ngoài, cửa viện vẫn đóng chặt, sắc mặt liền không được tốt lắm, lớn tiếng quát: “Vị phu quân kia của ngươi đâu?”
Phàn Tiểu Linh mím chặt khóe môi, nếu lúc này nói nàng và Ngôn Chính đã hòa ly, mà thư hòa ly trong phòng lại không có dấu ấn tay của của Ngôn Chính, không thể nghi ngờ chính là đẩy chín hộ gia đình khác vào trong hố lửa.
Nhưng nếu để Ngôn Chính bị mang đi, đó sẽ là một tai họa đối với Ngôn Chính. Phàn Tiểu Linh nghĩ đi nghĩ lại, thành thật nói: “Chàng ấy không có ở nhà.”
Tên quan binh kia tựa hồ đã quen với cái kiểu thoái thoác lý do này, sắc mặt khó coi giơ chân định đạp cửa, bên cạnh là quan binh cầm lấy văn thư ước chừng là biết chữ, tìm được tên của Phàn Tiểu Linh trên danh sách của trấn Lâm An, vội vàng ngăn đồng liêu lại: “Chậm đã.”
Hắn ta cẩn thận nhìn danh sách một lần nữa, sau đó nhìn về phía Phàn Tiểu Linh: “Phàn Tiểu Linh đúng không?”
Phàn Tiểu Linh không siểm nịnh không tự ti nói: “Chính là thảo dân.”
Tên quan binh biết chữ kia nói với đồng liêu: “Phu quân của nàng ta đã có tên trong danh sách bị trưng binh rồi, chắc là vừa rồi phu quân của nàng ta cũng nằm trong đám người bị bắt ở trên đường.”
Phàn Tiểu Linh tim đập loạn xạ, vội vàng hỏi: “Phu quân của thảo dân đã bị mang đi rồi? Quân gia ngài coi có thật là không nhìn nhầm chứ?”
Tên quan binh biết chữ nhìn thoáng qua danh sách nói: “Phu quân kia của ngươi có phải tên là Ngôn Chính không?”
Lúc Phàn Tiểu Linh nghe thấy cái tên này, tia hy vọng cuối cùng của nàng đã vụt tắt.
Nàng khàn giọng nói: “Là phu quân của thảo dân.”
Thập trưởng tiếp tục dẫn quan binh đến gõ cửa nhà bên cạnh, Phàn Tiểu Linh ngồi xổm ở cửa viện, tay chân lạnh cóng.
Với công phu của Ngôn Chính, nếu hắn muốn rời đi thì quan binh không thể nào ngăn cản được hắn.
Hắn đọc nhiều sách như vậy, tinh thông pháp luật, là vì sợ liên lụy đến chín hộ gia đình hàng xóm láng giềng mới cam lòng tình nguyện để quan binh áp giải đi sao?
Phàn Tiểu Linh nghĩ đến đống đồ đạc nàng đã chuẩn bị đặt sẵn trên bàn trong nhà, trước đó không lâu hai người còn chia tay trong không khí không vui, tâm lại càng phiền muộn khó chịu hơn, không biết là vì áy náy hay là vì cái gì khác.
Nàng ngồi thẫn thờ ở đó một lúc, bỗng nhiên chợt nhớ ra một chuyện, ngẩng đầu hỏi quan binh đang gõ cửa kia: “Quân gia, phu quân của thảo dân hiện đang ở nơi nào? Thảo dân có thể gặp chàng ấy một lần không? Chàng ấy là ở ngoài bị mang đi, thảo dân muốn đưa cho chàng ấy vài thứ.”
Tên quan binh liếc mắt nhìn Phàn Tiểu Linh một chút, nói: “Đám người bị bắt trên đường kia đã bị áp giải đến huyện thành, đang sắp đi theo đại quân đến Lư thành, hiện tại bây giờ ngươi đi không biết có thể đuổi kịp hay không.”
Nghe vậy, Phàn Tiểu Linh nói cảm tạ, sau khi giao phó Trường Ninh và Du Bảo Nhi cho đại nương bên cạnh nhà, chạy vội vào trong phòng lấy bao đồ vật kia, lại nhét hai túi kẹo trần bì ở bên ngoài, vội vàng chạy về hướng huyện thành.
Nàng sợ xe bò đi chậm, trực tiếp đi tìm người mượn một con ngựa, khi tiến đến cửa huyện thành thì đã chậm một bước, nhóm binh lính đầu tiên trưng được trong huyện thành đã đi theo quân đồn trú đến Lư thành.
Ngoại trừ những người trong danh sách trưng binh, người không có phận sự vẫn không thể tùy tiện ra vào huyện Thanh Bình.
Tuyết rơi dày đặc, Phàn Tiểu Linh mang theo một túi đồ lớn dắt ngựa đứng ở cửa thành, nhìn đường cái bên ngoài dài xa xa thông qua lỗ thủng ở cửa thành.
Nơi trái tim của nàng vô cùng ngột ngạt, nàng dắt ngựa trở về mà không nói một lời.
Trên đường đi bị người đụng phải, đồ vật trong bao rơi vương vãi trên mặt đất, Phàn Tiểu Linh im lặng nhặt từng món từng món đồ lên, khi nhặt được hai túi kẹo trần bì kia lên, nàng nhặt một viên bỏ vào trong miệng.
Nàng thầm nghĩ, may mà nàng không đuổi kịp, hai túi kẹo trần bì này nàng mua quá chua, không ngọt bằng trước đó.
Ngay cả khi cho Ngôn Chính, chung quy hắn có thể không thích ăn.
Sau khi thu dọn đồ vật xong, Phàn Tiểu Linh đem bao đồ treo lên yên ngựa, lại đem đầu tựa lên trên yên ngựa một lúc lâu.
Làm thế nào mà lại kết thúc như thế này?
Nàng khó chịu với hắn, nhưng khi hắn bị bắt đi trưng binh mà ngay cả lời từ biệt cũng không kịp nói, nàng luôn cảm thấy như thể mình mắc nợ hắn.
Khi trở lại trấn, vừa vặn gặp phải nhóm quan binh trưng binh áp giải nhóm thứ hai đi huyện thành.
Một nhóm gia đình thân quyến trên đường đưa tiễn khóc sướt mướt, còn những người bị trưng binh thì mắt đỏ hoe, liên tục nói với người nhà đừng đi đưa tiễn nữa.
Phàn Tiểu Linh phát hiện Triệu thợ mộc tuổi đã cao vậy mà cũng ở trong đám người.
Nàng không nhịn được kêu lên: “Triệu đại thúc, thúc sao cũng muốn đi Lư thành?”
Triệu thợ mộc nhăn khuôn mặt già nua lại, cay đắng nói: “Lão đầu tử ta chọn nhầm nghề nhưng coi cũng thật kỳ lạ, còn trẻ thì làm đại phu chữa trị cho gia súc, tuổi già lại làm nghề thợ mộc, nhưng quân gia kia nói, ta vào trong quân có thể xem bệnh cho chiến mã, còn có thể chế tạo khí giới phòng thủ.”
Đám quan binh cầm roi xua đám người đi mau mau.
Phàn Tiểu Linh sợ Triệu thợ mộc tuổi đã cao, trên đường đi sẽ kiệt sức không chịu nổi, vì vậy do dự một lúc rồi nói: “Triệu đại thúc, thúc mang con ngựa này theo đi!”
Khi quan binh nhìn thấy Phàn Tiểu Linh đến gần, vốn muốn xua đuổi nàng, nhưng vừa nghe nàng nói muốn đưa ngựa, liền lập tức mắt nhắm mắt mở.
Ngựa là thứ đồ tốt, vừa có thể chở người vừa có thể chở hàng, một khi gặp phải tập kích, cưỡi ngựa chạy nhanh không chừng có thể nhặt về được một mạng.
Triệu thợ mộc từ chối: “Con ngựa này quý giá như thế, như thế nào lại đem cho?”
Phàn Tiểu Linh đưa dây cương ngựa cho Triệu thợ mộc: “Thúc cứ mang theo đi, trong bao đồ chính là xiêm y cháu chuẩn bị cho Ngôn Chính, cháu không đuổi kịp huynh ấy, nếu như Triệu đại thúc đến Lư thành, có nhìn thấy Ngôn Chính thì giúp cháu đưa những thứ đồ này cho huynh ấy.”
Triệu thợ mộc nghe vậy cũng không từ chối nữa, trong lòng cảm thấy khổ sở thay đôi phu thê trẻ tuổi này, nói: “Cháu yên tâm, chỉ cần bộ xương già này của ta còn sống, nhất định sẽ đem đồ vật cháu đưa giao đi.”
Phàn Tiểu Linh đưa mắt nhìn Triệu thợ mộc đi xa, sau đó lại đi bộ trở về trên trấn, lấy bạc thanh toán tiền mua ngựa.
Khi nàng đến nhà Triệu đại nương để đón Trường Ninh và Du Bảo Nhi, Triệu đại nương nghe nói rằng Phàn Tiểu Linh đã mua một con ngựa đưa cho Triệu thợ mộc, vừa khóc với Phàn Tiểu Linh vừa nói lời cảm kích.
Nếu như khi trưng binh tự mang ngựa nhà mình đến, thì đó chính là tài sản riêng của binh lính, đi tới quân doanh, phần lớn sẽ được sắp xếp vào doanh kỵ binh.
Ngay cả khi thân thể có kém một chút không thể đi doanh kỵ binh, cũng sẽ không bị bạc đãi.
Phàn Tiểu Linh trấn an Triệu đại nương một phen, sau khi đưa Trường Ninh và Du Bảo Nhi về nhà, hai đứa trẻ tựa hồ trong nhà thiếu người cũng không ồn ào nữa, Phàn Tiểu Linh bị bao trùm bởi sự im lặng, phát giác trong nhà giống như trở nên quạnh quẽ kỳ lạ.
Thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng Ngôn Chính cũng không phải là người nói nhiều.
Vì cái gì khi hắn không ở đây, đột nhiên có gì khác đi rồi?
Phàn Tiểu Linh đi đến phòng phía nam để dọn dẹp, phát hiện chiếc bàn do hắn dùng qua đều rất sạch sẽ, hầu như không cần nàng phải thu dọn.
Một góc trong chiếc bàn có đặt một đôi bao cổ tay, bên cạnh còn đặt một công cụ giũa, bên dưới còn đặt một tờ giấy.
Nhìn kích thước của đôi bao cổ tay, cũng không giống là của Ngôn Chính.
Phàn Tiểu Linh cầm lên nhìn một cái, xem một chút, trên giấy chỉ viết tám chữ: “Sinh thần vui vẻ, trường lạc không lo.”
Ký ức về trước đó Ngôn Chính hỏi ngày sinh thần của nàng dâng lên trong đầu, Phàn Tiểu Linh đột nhiên cảm thấy đôi bao cổ tay này tựa như nặng ngàn cân.
Nàng cụp mắt tinh tế đánh giá, phát hiện một chiếc dường như đã được đánh bóng lại, khi thắt vào cổ tay nàng, lớp da rất vừa vặn.
Khi Phàn Tiểu Linh mở khóa dây đeo cổ tay một lần nữa, không biết là do tay nàng hơi run, hay là vì các đốt ngón tay hơi đau vì đánh một quyền thật mạnh vào mặt Ngôn Chính, đến mức nàng đã thử nhiều lần vẫn không thể cởi được đôi bao cổ tay xuống.
Nàng dứt khoát không nghĩ nữa, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn đôi bao cổ tay trên cánh tay mà ngẩn người, trong lòng vô cớ cảm thấy có chút vắng vẻ.