20h00, ngày 25 tháng 10 năm Hằng Lịch thứ 313.
– –o0o—
Kết quả thảo luận cuối cùng là Thạch Trình Hạ đi cùng Vu Thanh Tuyền đến bữa tiệc.
Về phần cảnh sát Thạch thông minh thì ở nhà phụ trách giám sát nhà đối diện.
Theo cảnh sát Thạch, A Nguyễn này không đơn giản, cô nàng vẫn cần phải điều tra thêm một phen.
Đúng 8 giờ tối, bữa tiệc bắt đầu.
Thạch Trình Hạ nhắm mắt theo đuôi Vu Thanh Tuyền.
Vu tổng thì cầm ly đế cao, ăn mặc mát mẻ, mỉm cười với đám đông.
Thực sự là khó chịu vô cùng.
Khi bữa tiệc bắt đầu, phu nhân Vu vẫn chưa xuất hiện.
Ngược lại, Vu Thanh Giang được ủy thác phát biểu.
Vu Thanh Giang đầu tiên cảm ơn những vị khách đã ủng hộ Vu Thị trong những năm qua, sau đó nhìn thấy Vu Thanh Tuyền trong đám đông.
Vu Thanh Giang có một đôi mắt phượng, khóe mắt xếch lên, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Vừa nhìn thấy Vu Thanh Tuyền, khóe miệng anh ta nhếch lên, trong mắt hiện lên ý cười: “Xem ra người chủ trì thay như tôi mở đầu sớm quá.
Thanh Tuyền, em đến rồi sao còn không lên sân khấu!”
Dưới sự dẫn dắt của Vu Thanh Giang, sự chú ý của mọi người đổ dồn vào Vu Thanh Tuyền.
Dù sao Vu Thanh Tuyền cũng là người đứng đầu hiện tại của Quốc tế Vu Thị, vì vậy tất nhiên sẽ có nhiều người muốn lấy lòng.
Cô mỉm cười: “Mẹ đã giao cho anh họ nghĩa là có thể tin tưởng được, em giá là em đây chỉ tới góp vui thôi.
Cái chính là bận công việc, đã lâu không gặp mẹ.
Được rồi, anh họ, chúng ta bắt đầu đi, em cảm thấy tất cả mọi người đều đang nhìn em với ánh mắt đói khát rồi đấy.”
Vu Thanh Giang cười cười, cũng không chối từ nữa.
Sau khi nói thêm vài lời xã giao, anh ta mới lại đến chỗ Vu Thanh Tuyền: “Gần đây có tốt không?”
“Sao hả? Anh nhàn rỗi?” Vu Thanh Tuyền nhíu mày: “Nếu nhàn thì xách dự án Minh Nguyệt cốc về mà làm.”
“Thôi thôi.” Vu Thanh Giang vội vàng xua tay: “Em biết anh không có tố chất làm mấy cái đấy rồi mà.
Năm đó bác giao nhiệm vụ cho anh, anh cũng đã bảo là không làm được.
Nếu như giao cho em sớm hơn cũng không phải để em đi theo anh thu dọn tàn cuộc thế này.”
Vu Thanh Tuyền cười cười, không nói gì.
Đột nhiên, bầu không khí trở nên tẻ ngắt.
Nhưng Vu Thanh Giang hình như cũng không định đi chỗ khác, giống như vừa nhìn thấy người đứng sau cô, kinh ngạc nói: “Trùng hợp quá, cảnh sát Thạch đó sao, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Nếu không phải tự Vu Thanh Giang nhắc tới, Thạch Trình Hạ suýt chút nữa quên mất mình đã từng gặp qua vị này.
Nàng gật đầu với Vu Thanh Giang xem như lời đáp.
Đối với kẻ xấu ngày ngày nghĩ cách hãm hại Vu Thanh Tuyền này, nàng không xông ra đánh đã là công dân 3 tốt rồi.
“Thanh Tuyền, bên kia có tin tức gì nữa không?” Vu Thanh Giang vẻ mặt lo lắng, “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, anh nghĩ vẫn phải nên giải quyết sớm mới được.”
“Em cũng hi vọng thế.” Vu Thanh Tuyền nói, lườm Thạch Trình Hạ đang đứng chào cờ bên cạnh: “Sớm thoát khỏi mấy cái camera giám sát hình người này cũng tốt.”
Vu Thanh Giang bị cô chọc cười: “Đi thôi, việc này để nói sau.
Dù sao đi nữa cũng phải đi gặp bác gái đã.”
“Em đi với chị hay đợi ở đây?” Vu Thanh Tuyền lên tiếng, quay đầu lại hỏi Thạch Trình Hạ.
“Đi theo.” Thạch Trình Hạ trả lời ngắn gọn.
“Tuyền Nhi tới rồi hả?” Phu nhân Vu đi tới đâu cũng được vây quanh 360 độ bởi bức tường người.
Bức tường người theo sóng âm tản ra hai bên, giống như tấm rèm được kéo ra, chủ nhân của giọng nói xuất hiện trên sân khấu.
“Mẹ.” Vu Thanh Tuyền nói, ngữ khí rất cung kính nhưng không gần gũi.
Thạch Trình Hạ còn tưởng rằng mình sẽ không còn nhìn thấy được phu nhân Vu lần nữa.
Nàng lễ phép chào phu nhân Vu, rồi tiếp tục đứng bên cạnh Vu Thanh Tuyền với tư cách “bù nhìn”.
Phu nhân Vu nhìn con gái, sau đó nhìn Thạch Trình Hạ, gật đầu: “Cảnh sát Thạch, cảm ơn cô đã vất vả vì Thanh Tuyền của chúng ta mấy ngày nay.”
“Phu nhân Vu khách khí rồi, bảo vệ Vu tổng luôn là trách nhiệm của tôi.” Thạch Trình Hạ cảm thấy nói thành Vu Thanh Tuyền thuộc “nhà cảnh sát Thạch” thì đúng hơn là của phu nhân Vu.
Tuy nhiên, nàng không định tranh luận với phu nhân Vu về quyền sở hữu Vu tổng mà chỉ vụng trộm đưa ra quyết định.
Sau khi sự việc kết thúc, nàng sẽ dùng số tiền kiếm được ít ỏi của mình để mua một chiếc nhẫn cho Vu tổng đeo vào rồi nói tiếp.
Vu tổng lườm viên cảnh sát Thạch “rất lịch sự”, nói bằng giọng mà chỉ ai đó mới có thể nghe thấy: “Ghê gớm đấy.”
Cảnh sát Thạch cười “hehe”, không nói gì.
“Tuy nhiên tôi vẫn muốn hỏi cảnh sát Thạch, sở cảnh sát của cô có đủ khả năng xử lý vụ án này không?” Bà Vu là một ví dụ điển hình về tiên lễ hậu binh, chưa khách khí được một phút đã bắt đầu làm dáng: “Nếu không thể cũng phải nói sớm, chúng tôi còn biết đường tìm chỗ khác.”
“Thưa bà, sở cảnh sát không phải là cơ quan thám tử, chúng tôi đều hoạt động dựa trên các kênh chính thức.” Thạch Trình Hạ nói, “Đương nhiên, cấp bậc của tôi không đủ để nắm bắt mọi thông tin về vụ việc.
Thưa bà, nếu có thắc mắc gì, bà có thể gọi cho sở trưởng của chúng tôi.”
Bà Vu khẽ mỉm cười: “Cảnh sát Thạch thực sự xứng đáng với danh xưng của mình.
Con gái tôi tin cô, tôi hy vọng cô sẽ không phụ lòng tin tưởng của nó.
Nếu không…”
Loại thái độ sử dụng quyền uy đe dọa người ta thực khiến người ta khó lòng dằn nổi.
Thạch Trình Hạ kìm nén không bùng nổ, bởi lí trí vẫn còn biết không thể gây chuyện ở đây.
“Chuyện này…” Thạch Trình Hạ nói: “Tôi chỉ báo cáo với cấp trên, chỉ chịu trách nhiệm với Vu Thanh Tuyền.”
“Vậy thì tốt.” Phu nhân Vu gật đầu, như thể bà không quan tâm lắm đến thái độ của Thạch Trình Hạ.
Nói xong, bà nắm tay Vu Thanh Tuyền đi về phía giữa đám người: “Tuyền Nhi, mẹ có chuyện muốn nói với con, chỉ hai ta thôi.”
Vu Thanh Tuyền nhìn thoáng qua Thạch Trình Hạ, dù sao trước công chúng cũng không tiện nói thêm gì, cuối cùng chỉ ôn hòa nói: “Chị đi một lúc rồi về.”
Thạch Trình Hạ gật đầu, vừa định đi loanh quanh, một giọng nói quen thuộc đột nhiên từ máy truyền tin bên tai truyền đến.
“Cảnh sát Thạch, phải cô không?”
Sở trưởng Giang Viễn? Đột ngột quá.
Thạch Trình Hạ hơi sững sờ, nhất thời quên trả lời.
“Cô không cần trả lời, chỉ cần yên lặng nghe tôi nói thôi.” Thanh âm ở đầu dây bên kia có vẻ mệt mỏi, tín hiệu cũng không rõ ràng lắm: “Cấp trên đã dỡ bỏ phong tỏa thời gian, hiện tại tất cả những gì cô làm đều sẽ tác động được đến thế giới thực nơi chúng tôi.”
Biết rằng có người “còn sót lại ở quá khứ”, cấp trên sao có thể ra lệnh như vậy? Thạch Trình Hạ rất ngạc nhiên trước tin tức đột ngột này.
Cho dù từ bỏ cứu Vu Thanh Tuyền cũng không cần thiết phải giải trừ phong tỏa thời không làm gì.
Họ không sợ rằng họ sẽ làm ra chuyện hủy diệt thế giới sao?
“Có người muốn chứng minh rằng du hành thời không là bất khả thi thông qua sự thất bại của thí nghiệm này, vì vậy hành vi khác thường của cô trong thời gian qua đều sẽ trở thành điểm yếu bị họ bắt chẹt.
Nhưng Tiểu Thạch à, tôi không phải muốn nhắc cô chú ý hành vi.” Giọng nói của Giang Viễn đứt quãng khi tín hiệu truyền đến nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng: “Theo những gì tôi biết bây giờ, cô sẽ bị cảnh sát truy nã vào ngày 26 tháng 10.
Tôi không biết cô đang ở mốc thời gian nào, đang làm gì, nhưng nếu sự việc chưa xảy ra, xin hãy cẩn thận tránh xa.
Cuối cùng, kẻ giết người có mối quan hệ mật thiết với Vu Thanh Giang, đó là sự thật duy nhất mà tôi biết cho đến nay.
Phần còn lại chỉ có thể dựa vào chính cô.”
“Lý do truy nã?” Thạch Trình Hạ hỏi.
“Họ nói rằng một trong hai cảnh sát Thạch chính là hung thủ giết Vu Thanh Tuyền.”
Ha, đã đổ tội cho Ngu Quân Tề thất bại rồi, giờ lại nghĩ đến cả nàng nữa à?.