Hãy Nghe Tôi Nói, Cô Sắp Chết Rồi

Chương 7: 7: Hồi Thứ Nhất 6



07h30, ngày 16 tháng 10 năm Hằng Lịch thứ 313.
– —
Dù không có được toàn bộ tin tức mình muốn, nhưng vì là một cảnh sát viên nhạy bén, Thạch Trình Hạ vẫn nhạy cảm lấy được vài manh mối từ trong lời nói của Ngải Ái.
“Có người muốn hỏi thăm tin tức từ chỗ cô? Liên quan đến Vu Thanh Tuyền hả?” Thạch Trình Hạ hỏi, “Ngải tiểu thư, tôi nghĩ là cô hiểu lầm rồi, tôi không phải là là loại nhà báo vô lương tâm chỉ quan tâm đến nổi tiếng đâu.

Nếu tiện thì mời cô đến quán cà phê số 33 đường Nhân Đức chờ tôi sau khi tan làm.

Nếu sau khi tôi đã giải thích rõ rồi mà cô vẫn không chấp thuận thì tôi sẽ không dây dưa với cô nữa.”
Ngải Ái hừ một tiếng: “Tôi không đi theo cô đâu!”
Đối với Ngải Ái không chịu hợp tác, nhất thời Thạch Trình Hạ cũng bó tay.

Nếu con đường này không đi được, nàng chỉ đành đi hỏi chính đại tiểu thư Vu Thanh Tuyền thôi.
Thạch Trình Hạ nhìn đồng hồ, đại tổng tài đã đi công ty được hơn nửa tiếng, mà căn cứ theo máy định vị mini nàng gắn trộm trên người Vu Thanh Tuyền, hiện tại cô ấy đang ở chặng đèn xanh đèn đỏ cuối cùng trên đường đến Quốc tế Vu Thị.
Nếu như “mình” khác không vo ve bên người Vu Thanh Tuyền thì tốt, thế thì mình mới có thể thay người được.

Thạch Trình Hạ lại lần nữa nảy ra suy nghĩ tự mình hại “mình”.

Nàng lắc đầu, uống cạn một ngụm sữa cuối, ném ly giấy vào thùng rác.
“Được thôi, Ngải Ái tiểu thư.” Thạch Trình Hạ thở dài, “Dù thật đáng tiếc, nhưng cô có thể nói cho tôi biết tên toà báo hay phóng viên quấy rối cô được chứ?”
Ngải Ái suy tư, lấy ra một tấm danh thiếp trong túi tạp dề, đưa cho Thạch Trình Hạ.
Trên danh thiếp có một mã định danh.

Giờ rất hiếm người dùng danh thiếp giấy, bình thường đều cho hết phương thức liên lạc vào mã định danh, vừa nhanh lại vừa tiện.
Thạch Trình Hạ tìm một cửa hàng tiện lợi ghé vào, dùng máy đọc mã ở trong đó để quét mã định danh kia.

Trong mã là một số liên lạc cho công việc, người liên hệ là Poker La, đến từ nhà xuất bản Phong Ngôn Phong Ngữ (lời nói điên cuồng).
Nhà xuất bản này Thạch Trình Hạ có ấn tượng.

Nó là một thông tấn xã rất không lịch sự, chuyên đào móc chuyện đời tư người khác, còn chuyên đầu têu đăng mấy tin đồn liên quan đến Vu Thị nữa…
Nói đến tin đồn, Thạch Trình Hạ lại đột nhiên nghĩ đến một khả năng rất to gan, song xác suất xảy ra lại không hề thấp.
Từ khi nàng bị ép tham gia kế hoạch “Yesterday” này vô điều kiện, nàng đã gặp rất nhiều manh mối chưa từng xuất hiện trong thế giới nguyên bản.

Ví dụ như tác giả A Nguyễn có vẻ biết khá nhiều tin tức, hay họa sĩ Mộ Dung là fan hâm mộ luôn đi theo nữ thần, hoặc là Ngải Ái rõ ràng bị tiệt đường tương lai nhưng vẫn luôn bảo vệ nhà họ Vu…
Thứ gì đã khiến họ tụ về thành phố T, đến bên cạnh Vu Thanh Tuyền? Cứ cảm thấy sự tình không đơn giản như ban đầu đã dự tính.
Thời gian gấp rút, hồi chuông đếm ngược ngày Vu Thanh Tuyền chết đang điểm ngày càng gần.

Thạch Trình Hạ nghĩ, dù có thế nào nàng cũng phải tìm thời cơ gặp mặt Vu Thanh Tuyền lần nữa.
Thạch Trình Hạ sờ đồng hồ, cạnh mặt bắc đồng hồ có một chiếc nút đỏ, thiết bị loại đeo tay này là Giang Viễn tự tay giao cho nàng khi vừa được bố trí nhiệm vụ bảo vệ Vu Thanh Tuyền.

Giang Viễn nói tổ nghiên cứu khoa học bộ công an vừa đổi mới một loạt thiết bị, hiện tại đang cho ra vài sản phẩm để thử nghiệm lần cuối, cân nhắc đến tính đặc thù của nhiệm vụ lần này, cấp trên quyết định phát cho nàng một chiếc.
Khi đó nàng cũng không nghĩ nhiều, bởi trừ cái nút kia ra thì thiết bị này chẳng khác gì lúc trước cả.
Ai biết được nàng lại bị kéo vào cái kế hoạch thế này cơ chứ? Kế hoạch “Yesterday” phải nói là một suy nghĩ cực kì táo bạo.

Thật vậy, nếu có thể trở về chính xác thời gian, địa điểm gây án thì đều có ý nghĩa to lớn cả về ngăn cản phạm tội lẫn xác định chứng cứ.
Dù Giang Viễn nói thiết bị này còn chưa thể dịch chuyển tùy chỉnh, nhưng Thạch Trình Hạ vẫn quyết định sẽ dùng nó khi thật cần thiết.

Không cần biết thế nào, nàng cần phải đi sửa lại lỗi lầm của mình, không thể để mặc Vu Thanh Tuyền…!lại chết lần nữa.
Nhưng giờ việc cấp thiết nhất là nghĩ cách tiếp cận gần hơn với Vu Thanh Tuyền đã.
Nghĩ đến Vu Thanh Tuyền, nghĩ đến “mình” vô trách nhiệm vẫn luôn theo bên người Vu tổng, Thạch Trình Hạ thở dài một hơi.
Nếu không thật cần thiết, nàng cần cẩn thận khi sử dụng thẻ căn cước, mà từ đây đi bộ đến Quốc tế Vu Thị nhanh nhất cũng phải 1 tiếng 40 phút.

Tối qua nàng thuận mắt nhìn qua lịch trình do thư kí Vu Thanh Tuyền gửi.

Cô ấy hôm nay chín giờ họp ở phòng họp, mười một giờ cần có mặt ở một buổi lễ kí kết.
Quốc tế Vu Thị gần đây đang chuẩn bị hoạt động tiêu thụ cho tòa nhà mới, trong ấn tượng thì tòa nhà mới cách đây cũng không xa.
Thạch Trình Hạ mở điện thoại, kết nối mạng công cộng, tra một vài thứ về tòa nhà mới nhất của Quốc tế Vu Thị.

Kể cả tòa Minh Nguyệt cốc từ nửa đầu năm đã có thể nghiệm thu nhưng lại dính phải xui xẻo có người tự sát mà kéo dài hết ngày này đến tháng nọ, Quốc tế Vu Thị có mô phỏng hoàn thành ba tòa nhà trong sáu tháng cuối năm.
“Cảnh sát Thạch, alo alo, nghe thấy không?”
Ngay khi Thạch Trình Hạ đang tìm xem tòa nhà cần tổng tài đích thân kí kết là tòa nào thì giọng Giang Viễn bất ngờ truyền đến từ tai nghe.
“Trưởng quan, Thạch Trình Hạ tôi đây.” Thạch Trình Hạ ngắt mạng, cất điện thoại, đi đến chỗ vắng người.
“Cuối cùng cũng liên hệ được với cô.” Giang Viễn tựa hồ thở phào, “Có phát hiện gì không?”
“Báo cáo trưởng quan, thời gian bên tôi đang là 8h48 sáng ngày 16 tháng 10.

Sau khi quan sát cả ngày hôm qua, tôi phát hiện trừ thư đe dọa trước ra, Vu Thanh Tuyền còn nhận được một bưu kiện khác nên tôi đã gửi bưu kiện đó cho khoa giám định qua đầu cuối rồi.” Thạch Trình Hạ nói.
“OK, chúng tôi đã xem được phần bưu kiện kia rồi.” Giang Viễn nói, thuận tiện tiết lộ luôn tình huống “tương lai” cho Thạch Trình Hạ: “Kết cục trước mắt vẫn chưa thay đổi gì.

Hiện giờ tất cả thành phố T đều đang chất vấn, nhưng may là cấp trên tin tưởng chúng ta.”
“Trưởng quan, hôm qua tôi đã gặp được rất nhiều người.” Thạch Trình Hạ nói hết một lượt những người mà nàng thấy khả nghi.
Bên Giang Viễn im lặng một hồi, sau đó nói: “Chúng tôi sẽ trọng điểm chú ý mấy người này.

Tiểu Thạch, cô vất vả rồi.

Không biết lần liên lạc này có thể kéo dài bao lâu, nên tôi muốn hỏi cô có thứ gì chỉ có bên chúng tôi mới tra được hay không?”
Một đoạn liên lạc không biết có thể tiếp tục kết nối bao lâu và không biết khi nào có thể kết nối lại, Thạch Trình Hạ cũng không đặt vào quá nhiều hi vọng nhưng có một vài thứ nếu tra được thì càng tốt.

Thạch Trình Hạ nghĩ, nói ra: “Trưởng quan có thể giúp tôi điều tra xem trên trang web tên Tấn Đại Giang có một tác giả viết văn nào tên A Nguyễn không? Là người lấy Vu Thị làm nguyên mẫu viết tiểu thuyết, tôi muốn có được nguyên văn của nó.”
“Chờ.” Giang Viễn nói xong liền không nghe thấy tiếng nữa.
Ngay khi Thạch Trình Hạ nghĩ liên lạc đã mất kết nối, trên thiết bị lại truyền đến một tệp không biết nơi gửi, tên là , kí tên A Nguyễn.

Thiết bị nhắc nhở không thể xác định an toàn, hỏi có tiếp tục download hay không.
Thạch Trình Hạ nhấn có, khi tải được 20% tệp thì bị vệ sĩ cloud cho là virus, khi vệ sĩ cloud hỏi có xóa phần đã download hay không, Thạch Trình Hạ chọn không..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.