Hãy Nghe Tôi Nói, Cô Sắp Chết Rồi

Chương 9: 9: Hồi Thứ Nhất 8



23h00, ngày 16 tháng 10 năm Hằng Lịch thứ 313.
– —
Thạch Trình Hạ lấy đi thẻ căn cước và chứng nhận phóng viên của Poker La, thuận tay xách tên này đến nhà Vu Thanh Tuyền.
Khi Vu Thanh Tuyền nhìn thấy Poker La cao hơn nửa cái đầu đứng sau lưng Thạch Trình Hạ, cô nhịn không được cười lên: “Trình Hạ, nếu em muốn tìm phóng viên để phỏng vấn tôi thì cũng đừng nên mời người giống La đại phóng viên chứ.

Gần đây tôi đã bị vài lời đàm tiếu làm sứt đầu mẻ trán rồi, em biết mà.”
Thạch Trình Hạ nhún vai, ném phóng viên La xuống góc ghế sofa, sau đó ngồi xuống: “Không, Vu tổng, cô hiểu lầm rồi.”
Vu Thanh Tuyền nhíu mày, ngồi ở ghế salon đơn cạnh Thạch Trình Hạ: “Ồ? Vậy tôi đành phải nghe em giải thích rồi.”
“Giải thích thì không có đâu.” Thạch Trình Hạ vỗ vỗ hai tay, “Hắn ta chụp lén tôi, tôi không vui nên mới bắt.”
Vu Thanh Tuyền than khẽ, nhìn về hướng Poker La đang phát “tín hiệu cầu cứu”: “La tiên sinh, anh biết anh chọc phải nữ bá vương mà ngay cả tôi còn không dám chọc không?”
Thạch Trình Hạ dè bỉu: “Vu tổng cất nhắc tôi rồi.

Trước đây không biết là ai ngày nào cũng phải để tôi giận đến đau gan đấy.

Được rồi, về chủ đề chính, ý đồ hôm nay tôi đến đây chắc cô cũng rõ.”
“Tôi cũng không biết hung thủ là ai.” Vu Thanh Tuyền nói, “Tôi biết em có rất nhiều câu hỏi, Trình Hạ, tôi có thể nói cho em rất nhiều thông tin nhưng rất xin lỗi, đầu mối quan trọng nhất, tôi cũng bất lực.”
Điểm này trong lòng Thạch Trình Hạ đã có sự chuẩn bị sẵn rồi.

Căn cứ theo phản ứng khi trước của Vu Thanh Tuyền, Thạch Trình Hạ có thể biết Vu Thanh Tuyền ngồi trước mặt mình hẳn là đến từ thời điểm nào đó trong tương lai, đương nhiên không thể loại trừ khả năng chỉ là có được một vài kí ức mà “Vu Thanh Tuyền” bây giờ không thể biết.

Nhưng dù là loại nào, “Vu Thanh Tuyền” này hẳn cũng không biết hung thủ sát hại cô là ai, nếu không thì Vu Thanh Tuyền đã có thể trực tiếp báo cảnh sát, hay chí ít là nói cho nàng sớm hơn.
Thạch Trình Hạ cắn móng tay cái, tự hỏi có mấy loại khả năng trong tình tiết vụ án trước mắt.
“Cô bắt đầu công tác ở công ty từ khi nào? Năm nay hả?”
“Coi như tôi có lợi hại đến cỡ nào thì cũng không thể vừa vào công ty đã lên chức giám đốc đâu.” Vu Thanh Tuyền cười, vừa dịu dàng lại bao dung: “Thực ra khoảng từ năm năm trước, tôi đã ở trong công ty.

Chỉ là khi ấy anh cả đang nắm quyền, tiêu điểm truyền thông đều ở chỗ anh ấy hết.

À đúng rồi, tôi làm từ nhân viên nhỏ mà lên, nên bình thường rất khó xuất hiện.

Sau khi anh cả xảy ra chuyện, cha tôi lần nữa lên làm chủ tịch Vu Thị, tôi làm trợ lý giám đốc một lần nhưng chỉ là đi theo Trương Trác Nhiên để học tập thôi.

Nếu anh cả không gặp cớ sự gì, tôi vốn được phái tới phân bộ nước ngoài quản lí cơ.”
“Trước cô nói nếu cô chết thì Vu Thanh Giang sẽ là người thừa kế.

Nhưng anh ta chẳng phải chỉ là anh họ của cô thôi sao? Sao lại đặc biệt trở thành người thừa kế có một không hai được?” Thạch Trình Hạ hỏi, “Có phải có gì đó cô chưa nói không?”
“Thực ra thì, Trình Hạ à.” Vu Thanh Tuyền cười khổ, như muốn giải thích điều gì.

Cô nhìn thoáng qua Poker La đang ngồi dưới đất chăm chú nghe hai người trò chuyện, hít một hơi: “Trình Hạ à, tôi thấy hôm nay chưa phải thời cơ tốt để thổ lộ bí mật đâu.

Đối với nhân phẩm của La tiên sinh, tôi thực sự không thể tin tưởng cho nổi.”
Thạch Trình Hạ cũng nhìn thoáng qua Poker La.

Thực ra Thạch Trình Hạ không quan tâm những bê bối nhà họ Vu có thể truyền bá ra ngoài hay thông qua con đường nào mà ra ngoài, mục đích của nàng chỉ là cướp lại Vu Thanh Tuyền từ tay Tử thần, hoặc là nói từ trong tay hung thủ, còn Vu Thị sẽ ra sao…
Thạch Trình Hạ thở dài một tiếng: “Được.” Nàng đột nhiên nhớ đến sức ảnh hưởng lan ra gần toàn thành phố sau cái chết của Vu Thanh Tuyền, cuối cùng có chút hiểu ra toàn bộ ý nghĩa nhiệm vụ mình được giao.

Nàng đứng dậy, xốc Poker La còn đang chuẩn bị nghe tin đồn, “Đến nào La tiên sinh, chủ nhân ở đây giống như không hoan nghênh anh lắm đâu, cho nên tôi chỉ có thể tìm một chỗ gửi lại anh thôi.

Đi theo tôi.”
Poker La rất nghe lời đi theo, giống như chẳng tiếc nuối gì với việc phải bỏ lỡ cơ hội nghe tin nóng.

Hành vi khác thường này đưa tới sự chú ý của Thạch Trình Hạ: “Anh không thất vọng hả?”
Poker La cười: “Tôi thấy chỉ cần đi theo chị đại thì bí mật gì cũng sẽ biết được hết thôi.

Không phải có câu ngạn ngữ là Không có bức tường nào không lọt gió sao.”
Poker La nhìn giống như thực sự chỉ là một tên phóng viên vô lương.

Thạch Trình Hạ nghĩ, đi sang gõ cửa nhà hàng xóm Vu Thanh Tuyền.
Gõ cửa phải được chừng 15 phút sau, cửa mới mở.

Người mở cửa là tác giả mới A Nguyễn đầu ổ quạ còn đang ngái ngủ, khi nhìn đến Thạch Trình Hạ, cô nàng gắng gượng ép xuống lửa giận muốn ăn người: “Có việc gì thế?”
“Xin lỗi, đây là đàn em tôi, một tên phóng viên lưu manh, cô thu lưu anh ta được không?” Thạch Trình Hạ hỏi, “Chỉ tầm một tiếng là được rồi.”
A Nguyễn ngậm chặt miệng, rất lâu sau mới nói: “Cô ném một tên đàn ông vào nhà tôi, xem xem có hợp lí không? Nửa đêm rồi, cô nam quả nữ, hợp lí không?”
“Anh ta là chủ biên kiêm phóng viên của Phong Ngôn Phong Ngữ.” Thạch Trình Hạ nói như vậy.
A Nguyễn chậm rãi dịch người ra: “Chốt một tiếng rồi đấy, thêm giờ phải tính tiền, tính theo phút.”
Thạch Trình Hạ về lại nhà Vu Thanh Tuyền, vậy mà thấy cô đang pha sữa bò chờ nàng.

Nhìn đồng hồ, kim đã chỉ gần đến số 12, lại một ngày nữa sắp đi qua mà Thạch Trình Hạ vẫn chưa tìm được đầu mối nào về hung thủ.
“Giờ nói được chưa?” Thạch Trình Hạ hỏi.
“Những thứ đó đều không quan trọng.” Vu Thanh Tuyền lắc đầu, “Trình Hạ, tôi muốn nói cho em một câu mà em đã từng nói với tôi.”
Câu này nói như muốn quấn lưỡi nhau vậy.

Dù thấy buồn ngủ, nhưng may là não bộ vẫn kiên trì làm việc.

Thạch Trình Hạ nhíu mày: “Tôi nói cho chị cái gì?”

“Em nói, có rất nhiều người muốn tôi chết.”
“Gây án theo nhóm?” Thạch Trình Hạ hơi kinh ngạc, “Đó là tôi của tương lai nói với cô à?”
“Cũng có thể nói vậy.” Vu Thanh Tuyền nói: “Em còn nói không thể tùy tiện thay đổi quỹ tích, nếu không sẽ dẫn đến thay đổi manh mối.”
Nếu người tình nghi chuyển từ một sang nhiều, vậy thì phiền toái lớn rồi.

Thạch Trình Hạ nghĩ.

Nàng cũng chỉ có một thân một mình, giờ miễn cưỡng có thêm một Vu tiểu thư biết tình hình.

Vu tiểu thư này mặc dù nhìn qua thì có thể thành trợ lực tốt, nhưng là người bị hại trong tương lai, “Mười tám vị La Hán” của cô vẫn nên canh giữ sát sao bên người thì tốt hơn.
Thạch Trình Hạ gật đầu, câu này trước đó Giang Viễn cũng đã cường điệu.

Nàng thay đổi những thứ diễn ra ở thời không này sẽ đồng thời sinh ra ảnh hưởng với tương lai bên Giang Viễn.
“Có phải tôi trong tương lai nói với chị rằng không thể lộ ra chân tướng với tên ngốc cùng tên với tôi kia đúng không?” Thứ khiến Thạch Trình Hạ hoang mang nhất chính là cái này.

Nếu như “mình” khác có được nhiều tin tức hơn, nàng có thể sử dụng thiết bị liên quan bên sở cảnh sát, dù sao thì cũng hơn là một mình làm hết.
“Em không nói thế.” Vu Thanh Tuyền mỉm cười, “Tôi chỉ lo không biết sẽ có hậu quả gì sau khi nói ra thôi.

Trình Hạ, từ khi tôi hoàn toàn tiếp nhận Vu Thị đến giờ, thực ra đã nhận được không dưới mười phong thư đe dọa rồi.” Vu Thanh Tuyền chỉ giao cho cảnh sát một phong trong đó mà thôi.
“Thế nhưng, bởi vì đối phương dù đe dọa cô nhưng không nói muốn để cô làm gì, cũng không gây ra tổn thương thực tế cho cô, lại thêm đám cổ đông và họ hàng ngồi không yên của nhà các cô nữa, nên cô không coi chúng ra gì, đúng không?” Thạch Trình Hạ thấp giọng nói, không nhịn được to tiếng: “Tôi thật sự muốn bổ đầu cô ra xem bên trong rốt cuộc là toàn chứa những gì đấy.”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.