Tại công ty Hải Đường
Đình Nhậm vừa kết thúc cuộc họp, anh đang chuẩn bị đến bệnh viện để cùng với Thẩm Xuyên đưa cô về nhà mới.
“Đình tổng, bên ngoài có rất nhiều phóng viên đang đòi gặp ngài.”
Phòng bảo vệ nối máy lên điện thoại trên văn phòng chủ tịch.
Đình Nhậm nhìn xuống, đúng là số phóng viên đó đã tập trung đầy bên dưới.
Phải điều thêm mười bảo vệ xuống dưới đó mới có thể cản được đám đông.
Đình Nhậm không quan tâm là chuyện gì, anh muốn lập tức đến bệnh viện.
Nhưng không biết từ lúc nào, Bạch Liễu Khanh đã trà trộn vào trong đám đông, ngay vào lúc anh bước ra đến cửa liền lao ngay đến mà khoác tay, làm ra dáng vẻ thân mật.
Bị đám đông vây kín lấy, vệ sĩ vất vả lắm mới có thể tách được anh ra khỏi bọn họ.
Còn đang định hất tay Bạch Liễu Khanh ra thì một trong số phóng viên đó liền lên tiếng.
“Bạch tiểu thư, nghe nói cô đã mang thai cốt nhục của Đình Gia phải không?”
Đình Nhậm trừng mắt nhìn cô.
Bạch Liễu Khanh không một chút ái ngại mà rút từ trong túi xách ra một tờ giấy xác nhận của bác sĩ.
“Đúng vậy, từ sau nhiều lần ở bên nhau, hôm nay tôi đã có thể sinh con cho anh ấy.”
Bạch Liễu Khanh nhìn qua anh mà đá mắt một cái.
Thì ra đây mới là kế hoạch thật sự của cô ta, không uổng công Đình Nhậm chờ đợi.
Anh thừa biết đêm đó cô đã không dám làm gì, mặc dù cơ thể còn lưu lại một vài vết hôn, nhưng cảm giác không chân thực lắm, Đình Nhậm chắc chắn khẳng định cả hai chưa từng làm chuyện đó với nhau.
Vậy thì có thể suy đoán, cái thai này là giả, cô ta đang muốn dùng sức ép của dư luận để buộc Đình Gia sớm công nhận mình.
Đúng là một kế hoạch hoàn hảo.
Anh giả vờ nắm tay Bạch Liễu Khanh để đám phóng viên này có thể chụp được vài tấm hình ăn ý về chuyện tình bể bình của gặp đôi công khai bằng drama này.
Ngoài mặt là đang cười nhưng Bạch Liễu Khanh đang cố gắng chịu đựng cơn đau từ bàn tay bên dưới đang bị Đình Nhậm siết lại, hằn lại cả dấu tay.
Đến được bệnh viện cũng đã rất vất vả.
Đình Nhậm bỏ lại Bạch Liễu Khanh cùng đám ô hợp đó ở lại mà chơi với nhau.
Anh vội vã đến đón Vân Kiều.
Cũng may mà Thẩm Xuyên vẫn còn đợi sau khi đã làm xong thủ tục.
“Lại có chuyện gì à?”
Nhìn khuôn mặt hắc ám của bạn mình, Thẩm Xuyên nhanh chóng đoán ra được có chuyện động trời vừa xảy ra.
“Cô ta lại bắt đầu trò mới rồi.”
“Trò gì?”
“Mang thai giả.”
Thẩm Xuyên lắc đầu, khá khen cho sự non nớt này.
Một người từng làm bác sĩ như anh nghe đến chuyện mang thai giả chỉ thấy buồn cười.
“Anh Nhậm!”
Vân Kiều thấy hai người đó cứ gặp nhau là lại đứng riêng một góc nói chuyện thì thầm.
Cô đúng là hết kiên nhẫn rồi.
“Xin lỗi đã để em phải đợi, giờ chúng ta cùng về nhà.”
Đình Nhậm chàng tiến thêm một bước, Vân Kiều liền lùi về sau một bước, hơn nữa còn huơ tay phía trước giống như có mùi gì đó rất khó ngửi.
“Sao hôm nay anh Nhậm lại dùng mùi nước hoa nồng thế, nghe như mùi nước hoa của phụ nữ ấy.”
Thẩm Xuyên thở dài một cái, cởi áo khoác của mình đưa cho Đình Nhậm.
“Anh Nhậm của em vô tình đi lạc đường.
Thôi nào, khoác cái này vào đi, đừng làm em gái tôi khó chịu.”
Với cái giọng điệu trêu chọc này của Thẩm Xuyên chứng tỏ anh đã thừa biết mùi nước hoa này là của ai rồi, Đình Nhậm cũng là bất đắc dĩ thôi.
Nhưng nghĩ tới cảnh người cha xảo quyệt của mình tối nay sẽ thấy hình ảnh đầy trên mạng của đôi uyên ương hạnh phúc, không biết ông có nóng vội mà tìm đến lấy mạng anh luôn hay không.
Cả ba về đến nhà mới nằm trong một khu đầy cây xanh, dọc các lối đi đều được trồng hoa hồng đỏ.
“Từ hôm nay em chính là chủ nhân của căn nhà này.
Chào mừng em đến.”
Thẩm Xuyên mở cửa, dắt Vân Kiều lên căn phòng mà anh đã chuẩn bị sẵn.
Hầu như không còn thiếu bất cứ thứ gì, với màu chủ đạo là trắng hồng nhẹ nhàng.
Vân Kiều rất thích chỗ ở mới này, cô cẩn thận nhìn qua một lượt các đồ dùng, từng món đồ trang trí do chính tay Thẩm Xuyên lựa chọn.
Như vậy thì lời nói dối của anh đã trở nên chắc chắn hơn, cô cũng không còn hoài nghi gì về mối quan hệ anh em nuôi của hai người nữa.
Chỉ có mỗi Đình Nhậm là khổ thôi.
Mọi người thấy đấy, Đình lão gia dù có muốn bảo vệ Vân Kiều, nhưng ông chưa một lần ra tay với Đình Nhậm.
Vì sao? Vì không thể để người ngoài thấy cảnh gia tộc hàng đầy lại có chuyện cha con đối đầu.
Ông truất Đình Nhậm khỏi tập đoàn Đình Thị chính là do nóng giận mà thành, nếu bình tĩnh hơn, có khi Đình lão gia đã nghĩ đến danh dự gia tộc nhiều hơn.
Bây giờ lại đến lượt Đình Nhậm.
Truyền thống Đình Gia chỉ có hơn người khác, chứ chưa từng có chuyện bị truyền thông soi mói nhiều như vậy.
Chính vì thế anh mới lựa chọn thuận theo Bạch Liễu Khanh trước, hơn nữa sau sự cố của Vân Kiều, Đình Nhậm càng muốn đẩy cô ra xa mình một chút.
Cũng vì mang tiếng là con dâu tương lai của Đình Gia mà nhiều kẻ ghen ghét đố kỵ, chuyện bị cướp kia anh càng không tin là trùng hợp.
Càng dính lấy anh sẽ càng nguy hiểm, chi bằng để cô sống tự do tự tại trong lúc anh giải quyết hết bọn họ.
Vân Kiều mải lo ngắm căn phòng mới của mình mà không để ý đến hai người đàn ông kia nữa.
Đình Nhậm lại kéo Thẩm Xuyên ra bên ngoài, anh chìa tay ra như muốn lấy một thứ gì đó.
“Đưa đây!”
“Đưa cái gì?”
Thẩm Xuyên khó hiểu liền hỏi lại.
“Chìa khóa nhà.”
Ôi trời đất ơi, vừa nói là muốn bảo vệ sự an toàn cho cô, vậy mà đã không kìm được sự nhớ nhung mà trắng trợn trấn lột luôn chìa khóa của căn nhà này.
Thẩm Xuyên biết mình không thể từ chối, nếu như không đưa ra thì Đình Nhậm khéo sẽ bắt anh đứng đây đến ngày mai xem ai dai hơn.
“Tôi thua cậu luôn.”
Anh lấy trong túi ra một tấm thẻ từ rồi đặt vào tay Đình Nhậm với vẻ mặt không được cam tâm.