Đến chỗ chợ phiên, người đi lại vô cùng đông đúc.
Hóa ra nó nằm tận trên ngọn đồi này.
Yên Yên cũng thật khỏe, chở cô một đoạn đường dài như vậy, đã thế còn mang theo rất nhiều đồ để bán.
Vân Kiều giúp cô ấy bày biện gian hàng nhỏ của mình.
“Yên Yên này, vòng tay và khăn thêu của cô đẹp thật đấy.
Tôi cũng rất muốn làm.”
“Đến nhà tôi, tôi chỉ cô làm.
Có thể mang đi bán để kiếm tiền.”
Hai cô gái đang trò chuyện thì có một người khách đi tới.
Một quý bà ăn mặc sang trọng, kế bên còn có vệ sĩ đi cùng để che ô.
Bà ta kéo cặp kính đen xuống, lựa qua lựa lại mấy cái khăn thêu.
“Cô ơi mua giúp chúng cháu đi ạ, khăn thêu này đẹp lắm, đều thêu tay hết đấy ạ.”
Vân Kiều lập tức tươi cười chào mời.
Trong lúc cô đang lấy những chiếc khăn đẹp nhất xuống để trưng bày thì dường như bà ta đã nhìn thấy gì đó.
Lập tức kéo lấy tay phải của cô, quý bà đó vẻ mặt vô cùng sửng sốt, gấp gáp đến rơi cả túi xách.
“Vết…vết bớt này…”
Giọng bà ta ngày càng run rẩy hơn.
Đúng là trên bàn tay phải của Vân Kiều, chỗ gần ngón cái có một cái bớt đỏ hình mặt trăng khuyết.
Cô từ lâu đã không còn chú ý đến nó nữa, vì cũng không quá to, nếu chỉ nhìn lướt qua chắc là cũng không ai kịp thấy.
“Có chuyện gì sao cô?”
Vân Kiều ngạc nhiên hỏi.
Trong khi đó, Yên Yên lại cảm thấy có điều không đúng nên lập tức gỡ tay cô bạn của mình khỏi người lạ.
“Cháu bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám tuổi?”
“Giống quá…thật sự là rất giống…”
Hai mắt bà ấy ửng đỏ như sắp khóc.
Để tránh đông người dòm ngó, Vân Kiều để Yên Yên ở lại trông gian hàng.
Cô cùng bà ấy vòng ra phía sau chỗ vắng người để nói chuyện.
“Có chuyện gì sao cô? Vết bớt này là cháu có từ khi sinh ra.
Không phải cô đã nhận nhầm người chứ?”
Yên Yên vẫn không ngừng nhìn về phía này để trông chừng Vân Kiều.
“Cháu rất giống với đứa con bị thất lạc của ta.
Năm đó sớm hơn ngày dự sinh nửa tháng nên ta vẫn đang trên đường đi xử lí công việc về.
Bất ngờ nên phải đưa vào một trạm xá nhỏ để sinh đứa bé.
Trên đường về bị đám người xấu truy đuổi, vệ sĩ của ta ôm theo nó để bảo toàn tính mạng, từ đó không tìm được tung tích nữa…!”
Vừa kể lại câu chuyện cũ, bà ấy không ngừng rơi nước mắt khiến cô cũng mềm lòng, không còn dè chừng nữa.
Nhưng những tình tiết này quen thuộc lắm, Vân Kiều cố gắng nhớ lại.
“Không biết năm đó nơi cô xảy ra chuyện, có gần thị trấn Bạch Họa không?”
Rất giống với những gì trong thư mà ông nội viết, không lẽ đây là mẹ ruột của cô?
“Sao cháu biết thị trấn Bạch Họa? Không lẽ cháu là…?”
Người phụ nữ ấy sửng sốt đến mức đứng không vững, vệ sĩ đi cùng phải nhanh chóng đỡ lấy.
“Nhưng mà…!cháu không chắc lắm.
Không lẽ cháu lại may mắn gặp lại được người thân thật sự của mình?”
Vân Kiều cũng không tin đây là sự thật.
Mặc dù trước đây đã từng gặp rất nhiều may mắn, chuyện gì cũng có quý nhân giúp đỡ tai qua nạn khỏi, nhưng giữa hàng triệu người lại có thể vô tình gặp lại được mẹ ruột đúng là khó tin.
“Ta cùng cháu đi xét nghiệm ADN là được.
Ta không thể bỏ qua cơ hội quý giá này được.
Rất nhiều năm qua không ngừng tìm kiếm, chính là hy vọng con gái của ta còn sống.”
Thấy hai người họ nói chuyện lâu quá, Yên Yên cũng thật là sốt ruột không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô cứ bồn chồn, linh cảm có chuyện không hay.
Khi Vân Kiều và người phụ nữ kia quay lại, cô nhất định ngăn cản.
“Cái gì? Cô cùng bà ấy đi lên bệnh viện ở tỉnh để xét nghiệm ADN chỉ vì một vết sẹp bé cỏn con này? Tỉnh lại đi Vân Kiều, làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được chứ?”
Mặc cho người phụ nữ kia giải thích hết lời, Yên Yên cũng không cho bà ta đưa Vân Kiều đi đâu cả.
“Cô đi đi, đừng đến gặp Vân Kiều nữa.”
“Yên Yên, cô không muốn cho tôi tìm lại mẹ ruột của mình sao?”
Ánh mắt của Vân Kiều như muốn van xin cô hãy để cho cô ấy đi.
Nhưng Yên Yên vẫn dứt khoát từ chối, vội vã dọn sạp hàng rồi chở Vân Kiều quay về nhà trọ.
Người phụ nữ kia cũng hết cách.
Nhưng lúc nãy cũng đã kịp hỏi về địa chỉ chỗ ở hiện tại của cô, sớm sẽ quay lại thôi.
“Yên Yên…”
Xe đạp dừng trước cửa nhà trọ bà Trần, Vân Kiều bước xuống, vẫn không biết nên nói gì, có lẽ Yên Yên vẫn đang giận cô lắm.
Quả thật, cô ấy không muốn nói chuyện với cô.
Vân Kiều hiểu cô ấy vì lo cho mình, nhỡ đâu bọn họ là người xấu, bắt cóc cô mang đến nơi nào đó thì có trời cũng không tìm nổi.
Nhưng nghe qua câu chuyện kia, khát khao được tìm lại người thân của Vân Kiều lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn.
Yên Yên không nói gì, đạp xe trở về nhà.
Khi chuẩn bị đi tắm, Vân Kiều phát hiện trong túi áo khoác của mình có một mảnh giấy.
Bên trong là số điện thoại lạ.
Phải rồi, có thể là người phụ nữ lúc nãy đã để lại.
Vân Kiều cầm lấy điện thoại của mình, định mở nguồn lên nhưng lại sợ bản thân nhớ Đình Nhậm, cùng với những lời khuyên của Thẩm Xuyên mà quay về, cô không muốn đối diện với sự thật đau khổ đó.