Anh nhướng mày nhìn Viên Y Y: “Sao thế, cô rất ngưỡng mộ vai phụ à?”
“Đương nhiên rồi, có trang phục riêng, thậm chí còn có nhiều hơn một bộ trang phục nữa. Có thể đường đường chính chính lộ mặt trong các tác phẩm truyền hình, điện ảnh, còn có cơ hội được nói thoại, đúng là quá tuyệt vời. Nghĩ đến cảnh chúng ta suýt chút nữa thì bỏ mạng lúc nãy, cũng chưa chắc đã được cắt vào phim, thấy sao mà nó bạc bẽo quá.”
“Vậy tại sao cô lại muốn đóng vai quần chúng?” Ninh Dực Trình hỏi ngược lại.
“Trước kia chỉ thấy thú vị nên muốn thử sức một chút, nhưng mà hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi đột nhiên cảm thấy vẫn nên tìm cách đóng một số vai diễn quan trọng thì hơn.” Viên Y Y vừa gặm đũa vừa nói.
“Vai diễn quan trọng… Vì sao cô nghĩ mình có thể đóng được?”
“Tôi cũng có thể đọc sách chăm chỉ học diễn xuất được chứ sao!” Viên Y Y cãi bướng.
Ninh Dực Trình liếc mắt sang bên cạnh, nhìn thấy cuốn sách [Diễn xuất của Stanislavski] được đặt trên bàn trà.
“Cố lên nhé, nếu cô kiên trì cố gắng, thì biết đâu một ngày nào đó sẽ thành công.” Ninh Dực Trình thản nhiên nói.
Viên Y Y tò mò hỏi: “Thế còn anh? Chẳng lẽ anh muốn làm diễn viên quần chúng cả đời?”
Sắc mặt Ninh Dực Trình tối sầm lại: “Tôi không biết nữa. Cứ đi bước nào hay bước nấy thôi.”
“À, đúng rồi! Suýt chút nữa thì quên mất trong nhà tôi còn có đồ ăn ngon!”
Viên Y Y chạy vào phòng lấy trứng Onsen ra, đặt lên bàn như đang trưng bày báu vật.
“Đây là…” Ninh Dực Trình cầm một quả trứng lên, vậy mà nó vẫn còn nóng.
“Đây là cô làm à?” Anh nghi ngờ hỏi.
“Bạn… Bạn tặng.”
“Tặng lúc nào, sao vẫn còn nóng vậy?”
“Thôi anh đừng hỏi nữa, anh thử xem!”
Không biết trong mắt một người có tài nấu nướng như Ninh Dực Trình, thì trứng Onsen mà con trai cưng mang về có được coi là món ngon hay không.
Ninh Dực Trình bóc một quả trứng ra: “Trứng Onsen à?” Anh không ngờ lại là kiểu chế biến độc đáo như vậy.
Trứng Onsen là một cách luộc trứng.
Được đặt tên theo cách chế biến là luộc trong suối nước nóng.
Lúc nãy Ninh Dực Trình đập quả trứng ra, nhìn thấy lòng trắng trứng vẫn còn ở dạng lỏng, còn lòng đỏ thì đã đông lại. Thì biết ngay đây là trứng Onsen.
Nhưng mà trứng Onsen không nhất thiết phải luộc trong suối nước nóng, chỉ cần canh lửa cho chuẩn, thì ở nhà cũng có thể làm được.
Dưới ánh mắt mong chờ của Viên Y Y, Ninh Dực Trình cắn một miếng trứng.
Muốn làm ra được quả trứng Onsen hoàn hảo như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng. Bởi vì nhiệt độ đông của lòng đỏ là 70 độ C, còn nhiệt độ đông của lòng trắng là 80 độ C, cho nên cần cho trứng vào nồi nước nóng 65-68 độ C để luộc.
Mà suối nước nóng với nhiệt độ ổn định là nơi thích hợp nhất để luộc trứng Onsen.
Nhưng mà… Quả trứng này vẫn còn nóng, rốt cuộc Viên Y Y đã làm thế nào?
Ninh Dực Trình cau mày nhìn cô một cái, nhưng lại nhìn thấy vẻ giảo hoạt và muốn che giấu điều gì đó trong mắt cô.
“Cũng được.” Anh chỉ nói ba chữ như vậy.
Hứ…
Ninh Dực Trình sau khi ăn cơm xong thì quay về nhà mình. Viên Y Y dọn dẹp xong, nhìn game một cái, Muộn Độn Nhi vậy mà đã ngồi dậy đọc sách rồi.
“Aaaaa! Con trai à, con đừng làm việc quá sức như vậy, không khỏe thì phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng. Không thi đậu đại học, không tìm được việc làm cũng không sao cả, mẹ nuôi con được?” Lúc này Viên Y Y đúng là mẹ hiền.
Đến ngày hôm sau xem lại, thì Muộn Độn Nhi đã đeo ba lô lên đường tiếp rồi.
Đến phim trường quay phim kháng chiến hôm qua, nhưng Viên Y Y lại không nhìn thấy Ninh Dực Trình đâu.
Lăng Phường nhìn thấy cô, chủ động chào hỏi: “Sao cô không ở nhà nghỉ ngơi hai hôm đi, chăm chỉ thế, ngày nào cũng đến điểm danh.”
“Không đến thì lấy đâu ra tiền, tôi còn nợ tiền thuê nhà nữa.” Viên Y Y bất đắc dĩ nói.
“Đúng vậy, thật ra mọi người ở đây ai cũng chăm chỉ cả, cô biết Tiểu Chu – người mà Lục Vân thích không, trước kia anh ấy cũng rất chăm chỉ, để có thể kiếm được nhiều tiền hơn, anh ấy đã đăng ký làm cascadeur, lúc nào không có cảnh quay thì đến phim trường làm công việc hậu cần. Khi nãy, vừa mới nhận được một vai diễn nhỏ này.”