Nàng vừa bước ra khỏi điện Bắc Minh ở đằng kia đã có một nữ nhân mặc xiêm y màu tím đứng đợi…lại là Vương Mộng Đình ả cũng cố chấp lắm.
Vốn định làm ngơ đi qua cho xong việc nhưng cô ta lại giữ chân nàng lại rồi lấy lí do tạ lỗi để dẫn nàng tới hồ nước gần đó nói chuyện.
Nhìn kiểu tình tiết này chắc có lẽ cô ta sẽ tự nhảy hồ rồi đổ oan cho nàng sau đó người ta sẽ đồn đại hoành hậu Thanh Ly là một độc phụ chuyên hãm hại người khác vân vân mây mây.
Thật nhàm chán…cái loại cốt truyện này cũng lỗi thời quá!
– Ta rất ngạc nhiên khi ngươi bình an vô sự đấy…THANH LY!
Ồ! Cái đuôi cáo đã lòi ra rồi…bản chất thật của cô ta cũng không hẳn là đáng sợ chỉ thấy sự ngu dốt trong hành động thôi.
– Ý ngươi là đám thích khách áo đen tối qua?…nói ra cũng lạ bọn chúng chỉ đăm đăm tấn công bệ hạ mà chẳng đoái hoài đến bổn cung.
Cái đám phế vật đó tới nhận diện mặt người cũng không xong còn đòi ám sát ta…Ngu ngốc!
Nàng bình thản kể lại chuyện tối hôm qua nhìn biểu cảm trắng bệch trên khuôn mặt của ả đoán rằng cô ta đã bị người lợi dụng.
Hừ! Ngu vẫn mãi hoàn ngu còn thích thể hiện gì chứ.
– Cái…!gì? Cô nói một mình bệ hạ chống cự với hơn hai mươi tên thích khách tối qua sao? Chàng ấy có bị thương không?
Vương Mộng Đình rất gấp gáp nhảy bổ lên hỏi thăm Tiêu Dạ Thần.
Mẹ kiếp! Cô ta mắt mù hay gì? Chẳng phải vừa mới gặp à còn hỏi…!với người như chàng thì có ai đánh lại được chứ toàn một lũ ăn no rửng mỡ thích xuống địa ngục ở.
Quên mất…đây là lần đầu cô ta gặp hắn nên phản ứng vậy rất bình thường.
– Ngươi muốn biết thì vào mà xem bổn cung còn có việc đi đây.
Nàng thấy sắp đến giờ hẹn với Bạch Tư Thành nên định quay người rời đi ai dè cô ta lại nói.
– Cô nghĩ sao nếu ta nhảy xuống đây! Đường đường là Hoàng Hậu Thanh Ly vì đố kị mà đẩy thái nữ của Chiêu My xuống nước…!cô nói xem mọi người sẽ nghĩ thế nào ta xem bệ hạ còn bao chê ngươi được không?
Cuối cùng cũng ra chiêu cũ rích này! Nàng còn tưởng cô ta não tàn đến nỗi quên kịch bản cơ.
Đứng trước nụ cười quỷ dị trên mặt cô ta nàng vẫn thản nhiên như một tâm không hề bị lay động.
– Ngươi muốn đóng vai bạch nguyệt quang thì làm cho giống một chút.
Có giỏi thì nhảy đi! Nói trước nước trong hồ này bổn cung vừa cho người đổ thêm vào tính chiều cao thì chắc ngập hai đầu người đấy.
Còn nữa đám nô tài đứng ở bụi bên kia đã bị ta dẹp hết rồi nên ở đây ngoài ta với ngươi thì không có ai đâu…!có chết cũng không ai biết là bổn cung làm…nên ngươi cứ việc nhảy nhé.
Vương Mộng Đình phút chốc tặc lưỡi nhất thời không biết nên nhảy hay không bởi nhìn nàng chẳng giống nói dối.
Ả nhìn xung quanh cũng chẳng thấy bóng ai có khi nàng nói thật.
– Nương nương người định làm gì vậy?
Vương Mộng Đình hét lên hình như để thu hút người đến.
Thú vị lắm để bổn cung cho ngươi một bài học nhớ đời!
– Rách việc! Tóm lại ngươi không dám nhảy chứ gì….để bổn cung giúp.
Vừa nói xong nàng bước đến một cước đạp ả bay xuống hồ.
Tủm! Là tiếng nước vang lên sau đó Vương Mộng Đình vùng vẫy dưới nước hét lên một tiếng thất thanh.
– A…!Cứu…ta…!!!
Nàng đâu có nói đùa quả thật nước đã được đổ thêm hiện giờ ả đang vùng vẫy để nhô lên mặt nước nhưng dường như cô ta đang mất sức dần.
Bạch Diệp Yên nấp ở một chỗ bỗng đi ra họp hội với nàng.
– Lão đại cậu ra tay nặng quá đấy lỡ người ta chết đuối thì sao?
Bạch Diệp Yên cũng ngứa mắt cái cô Vương Mộng Đình này từ lần đầu tiên gặp nên cũng chẳng ưa gì ả.
Thêm nữa ả muốn quyến rũ leo lên giường chồng của bạn thân mình nên cô ấy càng không thèm để ả vào mắt.
– Chết thế nào được cứ để cô ta uống vài ngụm nước đã.
Chút nữa sẽ có người đến cứu đi thôi.
Đúng thật! Vài phút trôi qua thì bên kia có vài thái giám chạy đến đưa cô ta lên bờ.
Lúc được cứu lên ả đã nằm thoi thóp trên bãi cỏ bất tỉnh nhân sự bọn họ chỉ đành đưa cô ta về phòng.
Lúc tỉnh lại ả bị phong hàn rất nặng nên cổ họng tạm thời không thể nói.
Với lại cô ta cũng không thể đổ tội cho nàng đã đẩy ả xuống hồ được vì lúc đó không có ai làm chứng…nhưng ả có thể tự tạo ra mà!
…—————-…
…Thần Lan Cung….
Vừa đến cửa cung Thần Lan nàng đã thấy Bạch Tư Thành đứng như trời trồng ở đó cùng Miên Miên.
Thấy nàng với Bạch Diệp Yên đến hắn cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên là mấy chỉ im lặng đi vào trong.
Hình như có gì đó sai sai…hai người họ lại cãi nhau à…lần này chắc là Bạch Tư Thành dỗi thật rồi nhìn kìa hắn tự vào một mình rồi.
Bạch Diệp Yên cũng nhanh chóng theo dấu chân Bạch Tư Thành vào trong đuổi theo thế là hiện giờ chỉ còn hai người nàng với Miên Miên đứng ngoài.
– Miên Miên! Qua đây.
Thấy nàng gọi Miên Miên nhanh chóng chạy qua xem thử.
Nàng hất cằm nhìn về hướng cửa cung hai người kia vừa đi vào mà hỏi.
– Chuyện này là sao đây?
– À! Hình như đêm qua vốn dĩ hai người họ đã làm lành rồi nhưng Yên Yên cứ nhất quyết đòi đi theo túc chủ đến Minh Giới nên Bạch Tư Thành tức giận nói không thèm quan tâm cô ấy nữa rồi đâm ra dỗi.
Gì đây? Bạch Tư Thành từ lúc nào mà trẻ con thế! Khoan đã hai người này thân từ lúc nào ấy nhỉ…hồi đầu gặp nhau còn cách nhau hàng trăm mét cơ mét cơ mà.
– Yên Yên? Yo! Thân nhanh thế à…mà sao ngươi biết hai người họ làm lành chứ…hử?
Nàng khoanh tay trước ngực dùng ánh mắt giò xét cả người Miên Miên thấy vậy cô ấy hơi luống cuống lắp bắp trả lời.
– Thì…tại…!hôm qua ta định tới cung Thường Hy rủ Yên Yên đi chơi thì thấy Lãnh Tử Hiên đứng lén la lén lút ở cửa sổ.
Lúc đi đến xem hoá ra hai người họ đang cãi nhau xong…Bạch Tư Thành cưỡng chế Yên Yên chạm môi vào nhau sau đó…!hình như bọn ta bị phát hiện nên Lãnh Tử Hiên dẫn ta chạy.
Vừa đến nửa đường trời nổi gió mưa to bọn ta tìm đến phòng bên cạnh ngồi tạm thì trong phòng không có tiếng cãi nhau nữa nên đoán là hai người họ đã làm hoà…A đúng rồi sau đó còn có vài tên thích khách nữa.
– Ai cho cô theo tên đào hoa Lãnh Tử Hiên…học cái gì không học cứ thích nhìn trộm người khác…quen thân.
Nàng lườm cô ấy một cái rồi bắt đầu đi vào trong.
Cái bà Miên Miên này tả cũng thực ấy chứ nhất là từ “chạm môi vào nhau” chắc chắn là tên khốn phong lưu kia dạy cô ấy.
Lần sau nàng sẽ chú ý tách hai người này ra tránh cho Miên Miên lây thói xấu của hắn.
…- Hết chương 115 -….