Cố Triều ôm chặt lấy Thu Trì, nhanh nhẹn di chuyển vào góc mà tầm ngắm không thể ngắm đến.
Trái tim hắn đập kịch liệt, biểu cảm sợ hãi mà đem hai người ôm thật chặt trong lòng.
Nhìn gương mặt trắng bệch và vết thương trên mặt cậu, trái tim hắn giống như bị ai đó bóp nghẹn, ỏ góc độ cậu không nhìn thấy, vẻ mặt hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn đến khủng bố, ánh mắt đen thẩm như sơn động u linh, chi cần nhìn từ bên ngoài cũng khiến người nhìn cảm thấy sợ hãi.
Đám thuộc hạ của hắn cũng đứng đó vào tư thế phòng bị, nhưng sau phát đạn đầu tiên kia thì không hề xuất hiện thêm một đòn công kích nào khác. Yên tĩnh đến độ khiến người khác phát run.
Qua vài giây sau Cố Triều mới nhận được một tin nhắn, liếc mắt nhìn qua một giây hắn lập tức cất điện thoại đi.
Sau khi nhận được thông báo, Cố Triều liếc mắt về phía sau, chỗ đó có một người tứ chi co quắp đang nằm, hắn lập tức dùng tay ra hiệu cho thuộc hạ xử lí sạch sẽ. Không thể để Thu Trì lại một lần nữa nhìn thấy những việc dơ bẩn này.
“Bé cưng không sao rồi.” Cố Triều hạ giọng thấp nhất có thể, dịu dàng vuốt ve tấm lưng nhỏ bé của người trong lòng, cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại của cậu, “Anh ôm em vào nhà.”
Cố Triều ôm cậu lẫn Tiểu Thất lên, sải bước thật nhanh rời khỏi chỗ này. Thu Trì nằm trong lòng hắn cũng dần lấy lại bình tĩnh, nhưng trái tim trong lòng ngực vẫn đang nảy lên liên hồi.
Một đòn vừa rồi dọa cậu đến thoát cả nửa hồn.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Thu Trì sau khi bình tĩnh lập tức hỏi, cậu đưa tay sờ soạng khắp ngực cùng gương mặt của hắn, lo lắng hỏi: “Anh có bị thương chỗ nào không?”
“Anh không sao bé cưng.” Rõ ràng người bị thương là em ấy, nhưng Thu Trì lại quan tâm lo lắng cho hắn, quả nhiên em ấy vẫn luôn tốt bụng như thế.
Hắn đầu hôn lên vết thương trên mặt cậu, nói: “Anh không sao. Ngược lại là em, thật mừng vì em và con đều không sao.”
Hắn chỉ có thể cảm thấy may mắn vì phát bắn kia đã bắn lệch, nếu không hắn không biết sau đó mình sẽ làm ra chuyện khủng khϊếp gì nữa.
“Anh ơi.” Thu Trì nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì vừa xảy ra vậy, sao anh lại ở đó?”
Cố Triều dĩ nhiên sẽ không nói sự thật cho cậu nghe, nhưng hắn cũng sẽ không nói dối cậu, vậy nên hắn chỉ có thể uyển chuyển nói: “Phía bên sát thủ mà em đã nói, anh đã cho Diệp Tu giải quyết rồi, anh đi ra vườn sau chỉ là để xác nhận mà thôi, không ngờ lại xảy ra sơ xuất, để em lo lắng rồi, xin lỗi em.”
Thu Trì dĩ nhiên không nghi ngờ hắn, dù sao mọi chuyện hắn nói đều là sự thật cả chỉ có điều hắn không nói hết mà thôi.
“Vậy bây giờ ổn cả rồi ạ?” Thu Trì nhìn hắn.
Cố Triều gật đầu: “Ừ, ổn cả rồi, sẽ không xảy ra chuyện này lần hai nữa.”
Cố Triều đưa Thu Trì ở phòng nghỉ cách đại sảnh không xa, phòng này là phòng cho khách nên mọi thứ đều có đủ cả.
Cố Triều thả Thu Trì và Tiểu Thất xuống sô pha, sau đó đi lấy hộp thuốc tới, giúp Thu Trì xử lí vết thương trên mặt.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Thu Trì lấy tay lau vết xước trên mặt, nhưng vừa chạm vào liền cảm thấy đau rát.
Cố Triều nắm lấy tay cậu, không cho lộn xộn: “Bé cưng ngoan, đừng lộn xộn.”
Cố Triều giúp cậu bôi thuốc sát trùng rồi dán băng kéo cá nhân lên, xong xuôi hắn mới nhìn qua Tiểu Thất im như thóc ngồi kế bên, hiếm khi tỏ vẻ ân cần với nó hỏi: “Có bị thương chỗ nào không?”
“Không ạ.” Xảy ra chuyện vừa rồi, Tiểu Thất vẫn một mực im lặng không nói gì, cũng hiếm khi nó lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn trước Cố Triều.
Thật ra trong lòng nó sớm hối hận vì đã dẫn Thu Trì ra vườn sau, đáng ra nó sau khi thấy Cố Triều đi ra đó nên mặc kệ mới đúng, dù sao Cố Triều là nhân vật chính, hắn còn có thể bị làm sao chứ? Ai gặp chuyện thì cũng không đến lượt Cố Triều, nó chỉ toàn lo lắng suông rồi gây họa thôi.
Chẳng hạn như vừa rồi, nếu Thu Trì xảy ra chuyện gì, nó nhất định sẽ day dứt cả đời.
“Vừa rồi có sợ không?” Cố Triều quỳ một chân xuống đất, nắm lấy tay Thu Trì, ngẩn đầu nhìn cậu hỏi.
“Sợ.” Thu Trì thành thật đáp, giờ nghĩ lại vẫn thấy run.
“Ngoan, không sợ.” Cố Triều thật sự tự trách bản thân vì không bảo vệ cậu tốt, hắn không thể buông lỏng chỉ vì đây là nhà mình được, hắn cần phải thắt chặt hơn nữa: “Anh sẽ bảo vệ em, đừng sợ.”
Cố Triều thành kính hôn lên mu bàn tay cậu, đối xử với cậu như một đồ trân quý.
Đúng lúc này điện thoại Cố Triều lại rung lên, hắn lấy điện thoại ra nhìn sơ qua một chốc rồi lại cất đi. Sau đó hắn luyến tiếc buông tay Thu Trì ra rồi nói: “Em cùng Tiểu Thất quay lại bữa tiệc trước có được không? Anh sẽ ra sau nhanh thôi.”
Thu Trì muốn hỏi hắn có phải có chuyện gì không nhưng, lời có chưa ra khỏi miệng thì tay đã bị Tiểu Thất nhanh nhẹn nắm lấy nói: “Thân ái, mình cứ đi trước đi.”
Nói rồi nó lập tức kéo người đi, không hề cho Thu Trì phản ứng nào.
“Tiểu Thất chậm chút.” Thu Trì bị nó bất ngờ kéo đi, bất đắc dĩ phải đi theo, không ngờ nhìn Tiểu Thất thân hình mập mạp như vậy lại có thể chạy rất nhanh, kéo cậu đi lảo đảo mấy lần.
Sau khi sắp quay lại sảnh chính, Tiểu Thất mới thả chậm lại bước chân, Thu Trì thấy nó đã mệt lả mới ôm nó lên, vỗ lưng giúp nó ổn định hơi thở.
“Sao lại chạy gấp như vậy?” Thu Trì nói, cậu còn mấy câu chưa hỏi Cố Triều.
Tiểu Thất thở dốc nói: “Không sao đâu, Cố Triều là nam chính, mà nam chính là kim thân không hỏng, sẽ không có việc gì.”
Thu Trì dĩ nhiên biết hào quang nhân vật chính rất mạnh, nhưng hắn vẫn có thể bị thương mà, vẫn biết đau chứ.
Nhân vật chính cũng là người.
Đang nghĩ thì Thu Trì mới chợt nhớ ra chuyện mình còn một món quà của chủ thần sau khi hoàn thành nhiệm vụ, là một màn lá chắn giúp cậu cảm một tác động bên ngoài, nhưng lúc nãy bị đạn bắn qua, cậu vẫn bị thương.
Cậu đem vấn đề này hỏi Tiểu Thất thì nó nói: “Chuyện này Tiểu Thất cũng không rõ, chắc nó có khả năng cảm nhận độ nguy hiểm, độ nguy hiểm chưa đủ cho nên mới không khởi động.”
Thu Trì ngâm nghĩ cũng có khả năng này, nhưng lần trước cậu không khởi động vì đợi ngày hôm nay, nhưng hôm nay bị súng bắn suýt chết cũng không thấy nó khởi động, chẳng lẽ sau này còn có việc khủng khϊếp hơn xảy ra sao?
Hai người vừa nói vừa quay lại sảnh chính, chẳng mấy chốc đã quay lại với những tiếng nói chuyện rôm rả.
Còn Cố Triều lúc này một lần nữa quay lại khu vườn phía sau, hắn vừa đi vừa đeo găng tay lên, sau đó rút ra một điếu thuốc châm lửa.
Ở khu vườn phía sau còn có một căn phòng trống luôn được khóa kín, nơi đó là nơi gia chủ Cố Triều dùng để tra khảo một ái đó.
Lúc Cố Triều đến, cửa đã được mở ra, hắn không hề chần chừ nhanh chóng đi vào, bên trong căn phòng còn một cánh cửa, nơi đó dẫn xuống một tầng hầm ngầm.
Cố Triều đi xuống bên dưới, những thuộc hạ và Diệp Tu càng đã đợi sẵn bên dưới.
Áo sơ mi Diệp Tu bị mồ hôi làm cho ướt đầm, dĩ nhiên đã gấp rút đem người đến đây trong thời gian nhanh nhất có thể.
Vừa thấy hắn, Diệp Tu liền đưa tay lên chào, sau đó nói: “Vừa rồi tôi bất cẩn để tên khốn kia thoát ra, chị dâu không sao chứ?”
“Không sao.” Cố Triều nói nhưng ánh mắt lại nhìn người đang nằm co quắp dưới đất, trong ánh mắt đều là sát khí, hận không thể dùng chân nghiền nát đầu đối phương.
“Đã chết chưa?” Cố Triều nghiến răng lợi, hai hàm răng đé nghiến vào nhau như muốn vỡ nát, con ngươi u tối như một sơn động u linh, khiến ai nhìn vào cũng không rét mà run.
“Dĩ nhiên là chưa, phần ngon nhất luôn để dành cho cậu.”
Dưới tầng hầm bây giờ ngoài trừ thuộc hạ của hắn ra thì có hai người đang nằm dưới đất, một trong số đó là tên sát thủ, người còn lại chính là kẻ trong bữa đã dùng ánh mắt dơ bẩn nhìn Thu Trì, ban nãy hắn đã xử trí qua nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện cho nên hắn mới sai thuộc hạ đem người giấu vào đây.
Gã kia bị hắn bẻ gãy cả hai chân, một bên mắt đã bị hủy, quần áo tả tơi, trên người đều là vết bầm tím và mấy chục vết cắt lớn nhỏ, vẫn đang không ngừng chảy máu, tất cả đều là một táy hắn làm.
Vừa nhìn thấy Cố Triều, toàn bộ vết thương trên người gã ầm ĩ đau đớn, gã sợ hãi hét lớn dùng sức lùi sâu vào trong tường, hai tay che mặt, nức nở như không dám khóc lớn, chỉ thầm ước bản thân trở thành không khí, để không phải trải qua cái cảm giác này nữa.
Tạm thời Cố Triều không muốn để ý đến gã, hiện tại hắn có mục tiêu khác cần phải có cái giải quyết hơn.
Hắn rít một hơi thuốc rồi đi đến bên cạnh gã sát thủ, từ trên cao nhìn xuống như nhìn một con gián.
Gã sát thủ nhìn Cố Triều, phun ra một ngụm máu trong cổ họng, mắng: “Con mẹ mày, có giỏi thì cứ gϊếŧ tao.”
Gã vừa dứt lời thì Cố Triều đã dùng sức đá thật mạnh lên đầu gã, bên tai có nghe giống như tiếng xương bị gãy, đầu tên sát thủ rõ ràng đã bị lệch qua một bên. Cố Triều dù cơn giận có lan đến não nhưng vẫn có thể điều chỉnh lực rất tốt, cú vừa rồi khiến gã không chết, chỉ bị sái cổ.
Nhưng việc này so với chết còn đau đớn gấp bội.
Tên sát thủ đau đớn kêu gào thảm thiết.
“Yên tâm, mong ước của mày sẽ sớm thành hiện thực thôi.” Cố Triều từ trong miệng nhả ra một làn khói mỏng, ánh mắt vừa lạnh vừa tàn nhẫn nhìn gã, nói tiếp: “Nhưng trước khi tiễn mày xuống địa ngục, thì tao sẽ cho mày nếm thử mùi vị địa ngục trần gian.”
Dứt lời Cố Triều ngồi xổm xuống, sau đó dùng tay nâng tay sát thủ lên, hắn nắm lấy ngón tay đầu tiên, không chút do dự mà bẻ ra sau.
Từng tiếng “rắc” do xương gãy vang lên, kèm theo đó là tiếng gào thét thất thanh của tên sát thủ.
Đến ngón thứ ba, tên sát thủ có vẻ đã đến giới hạn, gã sắp ngất đi, nhưng Cố Triều còn nhanh tay hơn, ngay trước khi gã kịp ngất xỉu thì đã bị Cố Triều bóp miệng thả vào trong một viên thuốc, loại thuốc này có khả năng giúp người dùng tỉnh táo rất mạnh, khiến tên sát thủ dù có cảm thấy đau đớn đến thế nào cũng phải duy trì được sự tĩnh táo.
Sau khi cho gã uống thuốc, Cố Triều lại tiếp tục bẻ.
Mãi đến khi cả một bàn tay đều bị vặn gãy, Cố Triều mới tạm dừng lại, nói: “Đừng mới chỉ có nhiêu đó mà đã chịu không nổi, vẫn chưa xong đâu. Tao còn muốn đem từng đoạn xương trên người mày bẻ gãy.”
Gương mặt gã sát thủ trắng bệch, bên dưới đũng quần đã sớm ướt, mùi nước tanh khai sộc lên mũi. Gương mặt gã tèm lem nước mắt nước mũi, không còn dáng vẻ không sợ chết ban nãy, thấp giọng cầu xin: “Tha mạng… tôi nói hết, cái gì cũng sẽ nói.”
Cố Triều sao có thể tha cho gã, hắn nói: “Tao không cần mấy lời khai của mày, tao sớm biết kẻ sau mày là ai rồi.”
Từng câu từng chữ của hắn đều khiến tên sát thủ tuyệt vọng.
“Tao ban đầu cũng chẳng định làm thế này. nhưng mày đã phạm phải sai lầm lớn nhất của cuộc đời mày, biết là gì không?” Cố Triều dùng chân dẫm lên bàn tay gay của gã nghiến thật mạnh, khiến gã đau đớn gào thét chói tai.
“Nếu lúc đó mày nhắm vào tao, có thể tao sẽ cho mày một cái chết nhẹ nhàng.” Càng nói ánh mắt Cố Triều càng lạnh, lại nói: “Nhưng mày lại nhắm vào em ấy, cho nên tao phải khiến mày phải chết thật đau đớn.”