Ngạn phu nhân làm biểu cảm kinh ngạc, thầm nghĩ ban nãy Thu Trì là từ bên ngoài chạy về sau khi được thông báo bọn họ đến, vì quá gấp gáp muốn gặp người mà không chú ý, thì ra là đã phá hỏng chuyến đi chơi của cháu mình.
“Là bọn ta đột ngột tới mà không báo trước, xin lỗi cháu.”
“Lần sau, gia đình chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé.”Ngạn phu nhân và Ngạn Tân cùng đi tới ân cần nắm lấy bàn tay cậu.
Thu Trì giật mình có chút núng túng, cậu lớn đến từng này rồi chưa từng được trưởng bối ân cần nắm tay như thế. Trong lòng Thu Trì không khỏi tránh khỏi cảm giác muốn khóc, không biết là do quan hệ máu mủ sâu đậm hay là do cậu lần đầu trong suốt hai đời người phát hiện bản thân cuối cùng cũng gắp được người thân mà hiện tại cậu chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của tình thân sâu sắc đến thế.
Nước mắt chực dâng trào ra ngoài, Thu Trì cố gắng để bản thân không khóc, cong miệng cười dùng giọng mũi đáp một tiếng: “Vâng, lần sau cháu nhất định sẽ đi ạ.”
Hai người vui vẻ cười đến híp cả mắt, hạnh phúc trên gương mặt họ không thể che giấu được.
Lúc này Ngạn Tân cũng hướng mắt nhìn Cố Triều ở bên cạnh, nói: “Tiểu Cố cũng đi cùng nhé.”
Cố Triều kinh ngạc, nói như vậy Ngạn Tân đã chấp nhận mối quan hệ của hai người, Cố Triều trên mặt nở một nụ cười, gật đầu đáp: “Dĩ nhiên rồi ạ.”
Ba người Ngạn gia không nán lại lâu, sau khi hàn huyên thêm vài câu cũng ra về.
Thu Trì và Cố Triều tiễn họ ra cửa, lúc sắp ra khỏi cửa Ngạn phu nhân bỗng dưng quay đầu lại, từ trong túi xách của mình lấy ra một tấm thẻ đưa qua cho Thu Trì.
Thu Trì lộ vẻ khó hiểu nhìn bà.
Ngạn phu nhân ôn hòa nói: “Chúng ta có chuẩn bị cho cháu ít tiền tiêu vặt, đáng ra phải đưa ban nãy nhưng vì xúc động quá mà quên mất. Cháu nhận cho chúng ta vui nhé.”
Thu Trì nhìn bà sau đó nhìn chiếc thẻ trên tay bà, sau đó ngoan ngoãn đưa hai tay nhận lấy nói: “Cháu cảm ơn ạ.”
Đây là tấm lòng của trưởng bối trong nhà, Thu Trì không thể từ chối được.
“Mật khẩu là ngày hôm nay, chỉ là một ít tiền nhỏ thôi, cháu hãy mua những gì mình thích nhé.” Ngạn phu nhân hài lòng, chào tạm biệt cậu rồi cùng Ngạn Tân đi ra xe.
Ngạn Từ Dương đi sau cùng, anh từ đầu đến giờ không có cơ hội lên tiếng nói chuyện, trước khi ra về, anh xoa đầu Thu Trì nói: “Phá hỏng ngày đi chơi của em rồi, xin lỗi.”
Thu Trì còn chưa kịp lên tiếng đáp lời thì một bàn tay khác nhanh như chớp nắm lấy bàn tay Ngạn Từ Dương đang đặt trên đầu cậu nói: “Anh họ không cần khách khí.”
Vừa nói hắn vừa kéo Thu Trì sát về phía mình, tay còn lại vòng qua eo, gần như ôm trọn cậu trong lòng.
Thu Trì buồn cười, cậu cũng đáp lời: “Vâng, thật sự không sao đâu ạ.”
Ngạn Từ Dương thu tay, anh buồn cười nhưng cũng không bất ngờ vì tính chiếm hữu cao của hắn, anh lấy ra một tấm danh thϊếp đưa qua cho Cố Triều nói: “Mấy lần trước vì tình huống không tốt nên không thể giới thiệu đàng hoàng, hy vọng lần sau có thể hợp tác với Cố tổng.”
Cố Triều nhận lấy danh thϊếp trên tay anh nói: “Dĩ nhiên rồi.”
Ngạn Từ Dương mỉm cười, nhưng anh chợt nhớ ra hình ảnh lần đầu tiên gặp Thu Trì cả đầu bê bết máu, nụ cười lập tức biến mất, anh nhìn Cố Triều nói: “Hy vọng Cố tổng có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Trì, nếu không bọn tôi sẽ đem em ấy quay về Ngạn gia.”
Cố Triều dường như cũng nhớ lại sự việc đó, nói: “Tôi sẽ không để việc đó xảy ra lần nữa, anh sẽ không có cơ hội đó đâu anh họ ạ.”
“Hy vọng Cố tổng nói được làm được.” Ngạn Từ Dương vừa nói ánh mắt cũng đúng lúc nhìn vào bàn tay trái của Cố Triều, ánh sáng bạc khẽ lóe lên hấp dẫn sự chúng ý của anh.
Ngạn Từ Dương khẽ cười, anh chào tạm biệt Thu Trì lần nữa rồi quay người đi ra xe.
Sau khi ba người họ rời đi, Thu Trì mới quay qua ôm chặt lấy Cố Triều, vùi đầu vào vai hắn, lúc này cậu không cần kìm nén cảm xúc nữa nữa, nghẹn ngào nói: “Em không có khóc.”
Cố Triều ôm chặt cậu trong lòng, bàn tay khẽ xoa nhẹ mái tóc cậu, ôn nhu đáp: “Ừ, bé cưng giỏi quá.”
Qua vài phút sau Thu Trì mới ngẩn đầu lên, hai hốc mắt đỏ hoe, sau khi bình tĩnh trở lại, Thu Trì mới nhận ra trong nhà hôm nay hơi yên ắng, liền hỏi: “Tiểu Thất đâu rồi ạ?”
Bình thường khi cậu từ bên ngoài trở về Tiểu Thất đều ồn ào chạy ra đón, hôm nay lại yên tĩnh làm cậu cảm thấy không quen chút nào.
Lúc này Ân Trung đứng ở bên cạnh mới tỏ vẻ bất đắc dĩ lên tiếng đáp: “Tiểu Thất sau khi tỉnh dậy không thấy hai người đâu liền khóc nháo một trận, dỗ thế nào cũng không chịu nín. Đến nỗi ăn cơm trưa cũng là vừa ăn vừa khóc, cuối cùng khóc mệt quá nên ngủ rồi, giờ chắc chưa tỉnh đâu.”
Ân Trung nói xong liền thở dài, dáng vẻ của một người ông thương cháu mà đau lòng khôn xiết.
Thu Trì: “…”
“Hình như việc chúng ta ra ngoài chơi khiến Tiểu Thất giận đó.” Thu Trì thấy cũng hơi có lỗi. Trẻ em ở tuổi này cần phải quan tâm nhiều, nhỡ chẳng may làm nó tổn thương về tâm lý thì sao giờ.
“Không thì sao?” Cố Triều lần nào cũng nhìn thấu được suy nghĩ của cậu, giọng hắn lạnh tanh, dường như việc này chỉ là việc cỏn con: “Dẫn nó theo làm bóng đèn à? Nếu chẳng may hói sớm mới là cú sốc tâm lý của nó.”
Hắn tuyệt đối không quên đứa này còn lớn tuổi hơn hắn và Thu Trì đâu.
“Phụt.” Thu Trì vội vàng che miệng, cậu xém tý nữa liền bị trí tưởng tượng của chính mình chọc cười.
“Buồn cười không?” Cố Triều hơi cúi đầu dùng đầu mũi cọ qua cọ lại trên má cậu, ôn nhu nói: “Cứ cười đi, anh bảo kê em.”
Thu Trì che miệng lắc đầu, tỏ vẻ làm vậy rất thất đức.
“Khụ khụ.” Thu Trì ho hai tiếng để lấy lại bình tĩnh, cậu đẩy Cố Triều ra, vừa nhịn cười vừa nói: “Ra nào, để em lên kiểm tra một chút…”
Nói xong Thu Trì tức tốc chạy vọt lên lầu, đến trước cửa phòng Tiểu Thất thì nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Bên trong phòng tối om, đến cả rèm cửa sổ cũng được kéo kín mít. Thu Trì không dám mở đèn sợ ánh sáng đột ngột sẽ làm Tiểu Thất tỉnh giấc, cậu lấy điện thoại bật đèn lên để soi đường đi nhưng cũng dùng tay che bớt độ sáng.
Sở dĩ phải soi đèn là vì phòng của Tiểu Thất rất lộn xộn, lần nào chơi đồ chơi xong cũng vυ”t lung tung, dưới đất đều là đồ chơi vương vãi, nếu không dùng đen soi nhất định sẽ đạp trúng.
Nhưng Thu Trì thấy mức độ đồ chơi vương vãi hôm nay đặc biệt nhiều hơn mọi hôm, xem ra việc bỏ Tiểu Thất ở nhà khiến nó thật sự rất tức giận.
Thu Trì vừa đi vừa nhặt đồ chơi bỏ lại vào thùng, khi đi đến bên giường mới tắt đèn điện thoại đi, thay vào đó cậu bật đèn ngủ ở đầu giường lên rồi điều chỉnh độ sáng vừa đủ rồi mới nhìn qua Tiểu Thất đang nằm ngủ với tư thế chữ đại, bụng tròn nhỏ nhấp nhô đều đặn, mặt nghiêng qua một bên, há miệng làm nước miếng chảy ướt cả gối.
Thu Trì khẽ khàng chọt chiếc bụng mỡ của nó, chiếc bụng mỡ bị tác động nhẹ nhàng rung lắc mà chủ nhân nó không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Ngủ say như chết.
Thu Trì bỗng cảm thấy việc chọt bụng mỡ này rất thú vị, mềm mại đáng yêu lại còn sờ rất đã tay, bảo sao Cố Triều cứ biếи ŧɦái thích sờ mó bụng cậu.
“Tiểu Thất.” Thu Trì khẽ gọi.
Tiểu Thất ngủ rất đáng yêu, nhưng hiện tại đã gần 5 giờ chiều rồi, ngủ trưa thì không nên ngủ quá nhiều, nếu không khi tỉnh dậy sẽ thấy choáng đầu còn mệt hơn cả không ngủ, có khi đến tối còn không ngủ được.
“Tiểu Thất.”
“Tiểu Thất…”
“Tiểu Thất!”
Tiểu Thất ngủ say như chết, Thu Trì càng gọi âm lượng càng lớn, động tác lay cũng mạnh hơn nhưng Tiểu Thất vẫn ngủ ngon lành, dường như thế giới này có động đất sóng thần cũng không thể cản trở giấc ngủ của nó.
Thu Trì: “…”
Cái nết ngủ này giống ai vậy không biết.
Thu Trì im lặng suy nghĩ một chút, sau đó ghé sát vào tai nó nói: “Tiểu Thất, không dậy thì kem của con sẽ vô bụng Cố Triều hết đó.”
Mí mắt Tiểu Thất khẽ nhúc nhích, nó mím môi vẻ mặt cực kỳ khó chịu, sau đó như bừng tỉnh mà ngồi bật dậy gào lên: “Ba ghẻ thối tha, không được đυ.ng vào kem của Tiểu Thất!”
Tiểu Thất gào lên xong liền thở hồng hộc, Thu Trì sợ nó bị sặc liền đưa tay vuốt nhẹ tấm lưng nhỏ mềm mại của nó.
Đến cả lưng cũng mềm, Thu Trì vừa vuốt vừa nghĩ.
Tiểu Thất đưa mắt nhìn sang Thu Trì, cậu liền híp mắt cười vui vẻ: “Heo con.”
Cậu vừa dứt lời liền thấy hai mắt Tiểu Thất ngập nước, miệng mếu máo như thế sắp gào khóc đến nơi.
Thu Trì còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên cơ thể phải tiếp nhận một cục thịt nặng gần bằng trọng lượng cơ thể mình khiến cậu choáng váng khiến suýt nữa thì té ngã ra sàn.
Ôm Tiểu Thất trên tay, Thu Trì nhịn không được mà cảm thán, nó sắp nặng đến mức cậu sắp ôm không nổi nữa rồi.
“Tiểu Thất, phải giảm cân đi thôi.”
Tiểu Thất không thèm nghe lọt câu này vào tai, vừa nức nở vừa nói: “Hai người đi chơi không dẫn Tiểu Thất theo!”
Từ khi thành người thì ngoài trừ cô nhi viện và căn nhà này ra nó chưa từng được đi chỗ nào khác, lần duy nhất nó được đi lại là đến thăm Thu Trì nằm trong bệnh viện. Một cựu hệ thống luôn muốn trải nghiệm tất cả mọi thứ của con người như nó cảm thấy thật sự rất tủi thân.
Giọng nghẹn uất không nói thành lời, cực kỳ tủi thân.
Thu Trì lập tức mềm lòng, ôm nó chặt trên tay, nhẹ nhàng dỗ dành: “Xin lỗi nhé, lần sau sẽ dẫn Tiểu Thất đi chơi nha, Tiểu Thất muốn đi chỗ nào cũng được hết.”
Tiểu Thất ỉu xìu, nhưng đã không còn khóc nữa, nhưng nước mũi làm nghẹn khiến giọng nó trở nên đáng thương hơn: “Ừm.”
“Tiểu Thất muốn đi công viên nước.”
“Muốn đi Disneyland.”
“Muốn đi nhà bóng có nệm nhún.”
“Được được.” Thu Trì đồng ý hết, nói: “Mùa này lạnh nắm, đến hè sẽ dẫn Tiểu Thất đến công viên nước nha.”
Thu Trì đặt Tiểu Thất ngồi lại lên giường, lấy khăn giấy giúp nó xì mũi, an ủi đến khi nó bình ổn trở lại, mới bắt đầu kể chuyện ban nãy cho nó nghe.
Tiểu Thất nghe xong không hề tỏ vẻ kinh ngạc, nó đưa tay lau lau chiếc mũi đỏ bừng, nói:“Có thể là bug đó.” Từ đầu đến giờ bug nhiều đến nỗi thành quen, Tiểu Thất cảm thấy dù Thu Trì bỗng nhiên một ngày có trở thành vương tử cũng không có gì lạ.
Thu Trì tích cực nói: “Dù thế nào cũng là chuyện tốt nhất trên đời.”
Tiểu Thất thấy Thu Trì vui vẻ cũng mỉm cười, sau đó nói: “Tiểu Thất đói rồi.”
Thu Trì bế Tiểu Thất xuống giường, nói: “Tiểu Thất, nhóc phải giảm cân thôi.
Tiểu Thất ngẩn đầu nhìn trần nhà, giả vờ như cái gì cũng không nghe thấy.
Thu Trì buồn cười, thầm nói hai chữ “heo con” rồi nắm tay dẫn Tiểu Thất đi xuống dưới nhà.