Nhìn Cố Triều mặc tây trang đứng ở trước cửa cười cười dịu dàng, Thu Trì mắt chữ O mồm chữ A, sau đó đóng cửa lại.
Cố Triều: “…”
“Tiểu Trì, sao lại đóng cửa? Mở cửa cho anh.”
Mẹ nó, sáng sớm gặp quỷ thật rồi!
Thu Trì dựa lưng vào cửa, trái tim đập thình thịch, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
“Sao nam chính đến mày không báo với tao?”
Tiểu Thất lí nhí đáp: “Thân ái, cậu đã nói Tiểu Thất không được lên tiếng mà?”
Thu Trì cảm thấy tức trong lòng ngực: “Tao bảo mày đừng ồn ào, chứ không bảo mày không được lên tiếng.”
Mày không thông báo, hậu quả là hù chết ông đây này!
Thu Trì thầm nói, đợi đến khi mày có hóa thân, ông đây nhất định sẽ đem mày giáo huấn một trận.
Phía bên ngoài Cố Triều không ngừng đập cửa, yêu cầu Thu Trì mở cửa ra.
Hắn đứng bên ngoài, sau khi gõ cửa một hồi, bên trong cũng không lấy nửa tiếng động.
Này là không muốn nhìn thấy mình?
Ánh mắt của Cố Triều đột nhiên lóe lên một tiếng nguy hiểm, hắn trầm giọng nói: “Tiểu Trì, anh ra lệnh cho em mở cửa ra.”
Sau cánh cửa Thu Trì run người một cái, cái giọng này, ngữ điệu này, nếu cậu còn không mở cửa, vậy từ giờ nhà cậu không còn cái cửa này nữa.
Thu Trì hít một ngụm khí sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, lấy hết can đảm sau đó đứng dậy mở cửa ra, cậu khô khan cười ha ha mấy tiếng nói: “Anh Triều, chào buổi sáng.”
Cố Triều mặt lạnh nhìn cậu, hỏi: “Sao ban nãy lại đóng cửa?”
Trên trán đột nhiên túa ra một tầng mồ hôi mỏng, cậu vận dụng bộ não trong vòng 0,1 giây, bịa ra một lý do.
Thu Trì li3m li3m môi: “Nhìn thấy anh Triều cho nên tôi có chút bất ngờ, không nghĩ sớm như vậy mà anh Triều lại tìm đến.”
Vẻ mặt Cố Triều sau khi nghe cậu nói xong cũng không có chút biến hóa nào, khiến Thu Trì nhìn không
ra là đối phương có tin cậu không?
Tuy nói là bịa nhưng ít nhiều gì cũng có sự thật mà, thấy Cố Triều, cậu thật sự bất ngờ đấy! Cái này không giả đâu!!
Hai người đứng ở cửa nhìn nhau khoảng hai phút, Thu Trì chưa bao giờ cảm thấy hai phút lại dài đến thế, đứng thêm chút nữa chắc chân cậu nhũn ra mất.
Đúng lúc này Cố Triều lại nói: “Không mời anh vào sao?”
Ánh mắt Cố Triều tỏ vẻ không kiên nhẫn, xem ra bởi vì hành động đóng cửa lúc nãy đã khiến hắn thật sự không vui.
“A.” Thu Trì kêu lên một tiếng nguyên âm, sau đó vội vàng nghiêng người chừa ra một lối đi, nói: “Ngại quá, Anh Triều mời vào.”
Cố Triều nhấc cặp chân thon dài lên, sải chân bước vào.
Thu Trì đóng cửa lại, đi ở phía sau lưng hắn, nói: “Nhà nhỏ lại bừa bộn, anh Triều, anh đừng chê nhé.”
“Sẽ không.” Cố Triều nhẹ giọng nói, hắn đồng thời cũng nhìn quanh một lượt, Thu Trì nói bừa bộn nhưng hắn lại thấy căn nhà này ngoài trừ việc bé như cái lỗ mũi thì xung quanh đều vô cùng sạch sẽ gọn gàng, quản gia Ân cũng nói Thu Trì cứ đúng sáu giờ là tỉnh giấc, chứng tỏ cậu đối với cuộc sống sinh hoạt hằng ngày có tính tự giác rất tốt.
Thu Trì cứ nghĩ hắn sẽ chê bai nhà mình quá nhỏ, không nghĩ hắn vậy mà lại chẳng nói năng gì, cứ vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Thu Trì trong lòng nói nam chính qua đây để khảo sát nhà mình đấy à?
“Em ăn sáng chưa?”
Thu Trì hơi giật mình một chút, vội vã thoát khỏi dòng suy nghĩ, lúc này cậu mới nhận ra cậu theo Cố Triều vào trong nhà bếp.
Trì nội tâm trong lòng tự vả miệng mình một cái nói: “Ai theo ai chứ? Đây là nhà cậu cơ mà?”
Thu Trì nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nói: “Chưa ăn.”
Nếu không phải tại anh, ông đây đã nấu mỳ ăn xong lâu rồi.
Hừ!
“Vậy tốt.”
Thu Trì đang muốn nói “Chưa ăn thì tốt chỗ nào?” thì đã thấy tay trái của Cố Triều đã đem một chiếc túi cách nhiệt để lên chiếc bàn.
Thu Trì nhìn chiếc túi thì thầm nghĩ, ban nãy nhìn thấy Cố Triều vì quá ngạc nhiên cho nên không để ý Cố Triều có cầm gì trên tay hay không.
Lúc Cố Triều đem chiếc túi đặt lên bàn, đầu Thu Trì đã đầy dấu chấm hỏi.
Sau đó, trước sự nghi hoặc của Thu Trì, Cố đại tổng tài từ trong túi cách nhiệt lấy ra mấy hộp lớn nhỏ khác nhau.
Bốn bên và trên nắp đậy đều phủ một tầng hơi nước, cho nên không thể nhìn rõ vật bên trong, nhưng Thu Trì vừa nhìn thì đã có thể đoán đại khái, trong lòng không nhịn được mà kích động.
Cố Triều đem từng nắp hộp mở ra, quả nhiên bên trong đều là thức ăn nóng hôi hổi.
“Qua đây.” Cố Triều bày biện xong thì vẫy tay kêu cậu qua.
Thu Trì nhích lại gần, nhìn rõ những món ăn trên bàn sau đó không kiềm chế được mà nuốt một ngụm nước miếng.
“Anh Triều, cái này…?”
Bộ dạng thèm muốn ch ảy nước miếng của cậu khiến Cố Triều thấy buồn cười, anh khẽ cong môi nói: “Mang cho em, mau ngồi xuống ăn.”
Nói xong Cố Triều cũng chuẩn bị ngồi xuống, nhưng hắn vừa cong lưng liền bị Thu Trì nắm tay áo cản lại.
Cố Triều nhìn cậu Thu Trì lại kéo hắn đứng thẳng dậy, nói: “Anh Triều, anh đừng ngồi vội, chờ tôi một chút.”
Dứt lời Thu Trì lấy ra môt chiếc khăn tay, ngồi xổm xuống lau sạch ghế, cậu lau đến mức bóng loáng mới hài lòng đứng lên nói: “Xong rồi, anh Triều, anh ngồi đi.”
Cố Triều không nghĩ rằng chiếc ghế này bẩn, nhưng hành động của Thu Trì quá nhanh hắn không kịp nói gì.
Cho đến khi hắn phản ứng lại thì chiếc ghế đã bị cậu lau cho sạch bóng.
Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống nói: “Lần sau em không cần phải làm vậy.”
“Cần.” Thu Trì chắc như đinh đóng cột nói, đồ Cố Triều mặc trên người chính là đồ thiết kế riêng, nếu nó có bề gì, lấy mạng cậu ra cũng đền không nối.
Tuy Cố Triều có thể sẽ không bắt cậu đền nhưng cận thận vẫn hơn.
Cố Triều nghe Thu Trì quả quyết như vậy cũng không biết phải làm sao, đành bỏ qua vấn đề này, cùng lắm lần sau khi Thu Trì hắn ngăn lại là được.
Hắn muốn cho cậu biết chỉ cần là của cậu thì hắn sẽ không chê.
Cố Triều vừa nghĩ vừa đấy cơm qua cho cậu, nói: “Ăn đi.”
Thu Trì nhìn những món ăn trên bàn mà chảy cả nước miếng, nhưng cậu vẫn không động đũa mà nhìn Cố Triều hỏi: “Anh đem qua cho tôi ư?”
Cố Triều thản nhiên đáp: “Không thì em nghĩ là ai?”
Dừng một chút, hắn lại nói: “Từ bây giờ, mỗi bữa ăn của em sẽ do tôi sẽ phụ trách.”
Ai mượn anh thế?
Thu Trì vẻ mặt được sủng mà kinh, thầm nói với Tiểu Thất: “Trở thành bạn là như thế này hả?”
Tiểu Thất cảm thấy đôi khi làm hệ thống thật sự bất tiện, không thể biểu lộ cảm xúc được, hiện tại chỉ có chỉnh số liệu trả lời: “Thế giới trước cậu với bạn cậu đối xử với nhau như thế nào?”
Thu Trì đáp: “Tao không có bạn.”
Trên khung hình hệ thống liền xuất một dấu chấm than to đùng, sau đó nó hu hu nói: “Thân ái, cậu thật thảm.”
“…” Thu Trì đau đầu: “Tao còn chưa khóc mày khóc cái gì?”
“Nói mau, bạn bè quan tâm nhau thế à?”
Tiểu Thất thu nước mắt, nước mắt của hệ thống nói thu là thu, thật sự không đáng tiền, nói: “Cũng có thể quan tâm như vậy.”
Nghe được đáp án, Thu Trì liền dùng vẻ mặt ngưng trọng nhìn Cố Triều, không nghĩ nam chính lại có tâm thế này, nhưng nếu thế chẳng phải ngày cũng gặp hắn à?
“Cảm ơn lòng tốt của anh.” Thu Trì miễn cưỡng vặn ra một nụ cười coi như là thân thiện nói: “Nhưng thế thì phiền anh Triều lắm, vẫn là thôi đi.”
Cố Triều lắc đầu nói: “Không phiền.
Không có anh, em cũng chỉ ăn mỳ, cái thứ đó không tốt cho sức khỏe.”
Không muốn Thu Trì lại nói tiếp, Cố Triều gắp cho cậu một miếng thịt kho, đặt vào chén cơm của cậu nói: “Lúc ăn cơm thì đừng có nói chuyện.”
Nói xong Cố Triều cũng rất tự nhiên mà cùng ăn cơm.
Thu Trì nhìn có chút hoài nghi, đây là nhà cậu mà nhỉ? Sao nam chính lại tự nhiên như nhà hắn thế? Trái lại là cậu —— chủ nhà so với khách còn lúng túng hơn.
Thu Trì vừa ăn vừa nghĩ, nhưng chẳng được bao lâu thì đã chuyên tâm ăn cơm, phải nói đồ ăn thật sự rất ngon, nhất là món thịt kho, thịt không nhiều mỡ nhưng không cứng, cắn một miếng cứ như muốn tan luôn trong miệng.
Thu Trì hài lòng đến muốn nở hoa.
Tay nghề đầu bếp nhà nam chính thật sự quá tốt.
Tuy lần nào gặp nam chính cũng thấy rất phiền, nhưng nếu mỗi lần gặp nam chính mà được ăn ngon như vậy thì Thu Trì cũng miễn cưỡng vui vẻ gặp.
Góc ngoài lề:
Cố Triều: Em không được ăn mỳ nữa.
Thu Trì: Nhưng tôi không có tiền mua cái khác.
Cố Triều: Anh có tiền, còn có rất nhiều.
Thu Trì hít một hơi thật sâu: Đi! Chúng ta ra ngoài đánh một trận.
Cố Triều: Được, đánh một trận.
Sau đó lôi người lên giường.
Thu Trì: Ý tôi không phải thế!!!!.