Tối qua trời đổ tuyết, sáng nay mặt đất phủ một lớp trắng xóa.
Gió lạnh từng cơn thổi vào cổ, Cố Trản Từ mặc áo khoác dạ và quấn khăn quàng màu tím, lịch sử trò chuyện với Tô Minh vẫn dừng lại ở việc đo độ dài ngón tay từ ngày hôm qua.
Cô biết sự đặc biệt của ngón tay đối với Tô Minh, nên không nói nhiều với cô ấy. Gần đây các chủ đề trò chuyện ngày càng vượt qua giới hạn, cảm giác như có điều gì đó không ổn nhưng cô lại không thể bắt được bằng chứng cụ thể.
Trong sân của viện điều dưỡng, công nhân đang dọn tuyết.
Cố Trản Từ mặt không cảm xúc như mặt hồ đóng băng, yên tĩnh như gương, nhưng những ngón tay trong túi của cô lại co lại. Cô cảm thấy hồi hộp, mỗi lần đến gặp Ôn Tĩnh, cô đều cảm thấy vừa vui vừa lo lắng.
Hôm nay, Cố Trản Từ đi giày bệt, bước chân nhẹ nhàng như không phát ra tiếng, cô đi đến nơi ở của Ôn Tĩnh.
Trên ghế mềm, Ôn Tĩnh cúi đầu đang đan áo len, cây kim gỗ linh hoạt xuyên qua sợi len mềm mại, tạo thành những hoa văn phức tạp. Đôi mắt của người phụ nữ sáng ngời, biểu cảm điềm tĩnh.
Cố Trản Từ suýt nữa tưởng rằng Ôn Tĩnh vẫn hoàn toàn bình thường, chưa bao giờ mắc bệnh tâm thần. Cô không nỡ phá vỡ sự yên tĩnh này, đứng dựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn người phụ nữ đan áo.
Thời gian riêng tư yên tĩnh như vậy cũng rất quý giá.
“Đứng ngẩn ra đó làm gì?” Ôn Tĩnh đột ngột lên tiếng.
Cố Trản Từ giật mình, bước lại gần, trong khoảnh khắc lơ đãng, cô cảm thấy như mình vẫn còn là đứa trẻ, lúc đó cô không hiểu tại sao mẹ lại sợ cha, cũng không hiểu tại sao trên cơ thể mẹ lại có những vết sẹo xuất hiện từ lúc nào.
Cố Trản Từ ngồi xổm bên cạnh người phụ nữ, gọi: “Mẹ.”
“Mẹ đã làm cho con một bộ đồ mới, con có thích không?” Ôn Tĩnh mỉm cười, mở ra bộ áo len, đó là một chiếc áo khoác trẻ em màu hồng, chỉ đủ cho một đứa trẻ hai hoặc ba tuổi, hiện tại chỉ mới được đan một nửa, chỉ vừa đủ để thấy hình dạng.
Cố Trản Từ ánh mắt lấp lánh, khẽ nói: “Thích.”
Giọng cô hơi khàn.
Ôn Tĩnh ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ: “Rơi tuyết rồi sao? Qua vài tháng nữa, con lại lớn thêm một tuổi, khi con lớn thêm nữa, mẹ sẽ không thể ở bên con, mẹ phải đi đến một nơi rất xa, không muốn ở lại trong cái lồng này nữa.”
Bà bắt đầu tự nói, tay vẫn tiếp tục công việc, động tác rất thuần thục, cuộn len ngày càng nhỏ.
Cố Trản Từ lặng lẽ nghe, những lời này Ôn Tĩnh thường nói, thực ra cô đã nghe từ khi còn nhỏ, chỉ là lúc đó cô không hiểu tại sao nhà mình lại là một cái lồng.
Thời gian trôi dần, ánh sáng mặt trời chiếu vào, tạo ra một vùng sáng trên sàn nhà. Khi cuộn len hoàn thành, Cố Trản Từ nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con đến đón mẹ về nhà ăn Tết.”
Tay Ôn Tĩnh theo sợi thần kinh căng thẳng hơi run lên.
Cố Trản Từ bổ sung: “Là về ngôi nhà mới của chúng ta.”
Ôn Tĩnh mới bình tĩnh lại: “Ừ, mẹ đã hứa với bác sĩ Lục rằng năm nay sẽ cùng con đón Tết.”
Bà đứng dậy, nhìn xung quanh.
“Vậy còn nấm độc hay khóc đâu?”
Cố Trản Từ ngạc nhiên: “Hôm nay cô ấy không đến.”
Ôn Tĩnh có vẻ hơi thất vọng, cúi đầu im lặng.
Cố Trản Từ đã trao đổi với bác sĩ và biết rằng gần đây cảm xúc của Ôn Tĩnh rất ổn định, ngoài việc ít nói và kiên trì đan áo len, cơ bản không khác gì người bình thường.
Dưới sự giúp đỡ của bác sĩ, Ôn Tĩnh đã được đưa lên xe, Cố Trản Từ đã đóng gói sách và quần áo mà mẹ cô yêu thích, hai người ngồi ở hàng ghế sau, tài xế từ từ lái xe ra ngoài.
Cố Trản Từ cứng người, chỉ khi Ôn Tĩnh từ từ ngủ thiếp đi, cô mới dám cử động, lấy điện thoại ra từ trong túi.
Tô Minh: “Chị, đã đón được dì chưa?”
Cố Trản Từ trả lời: “Đang trên đường về.”
Tô Minh biết Cố Trản Từ không nên chơi điện thoại lúc này, không làm phiền thêm, chỉ gửi một biểu cảm “meo meo đã nhận được”.
Khi nhìn thấy biểu cảm đó, tâm trạng căng thẳng của Cố Trản Từ được giảm bớt phần nào.
Khi Ôn Tĩnh tỉnh dậy, bà không khác gì người bình thường, chỉ có vẻ mặt hơi tái.
Về đến nhà, Cố Thời Nguyệt chào đón bà một cách dè dặt.
Ôn Tĩnh lại nhìn xung quanh và hỏi: “Còn nấm độc đâu? Nấm độc luôn khóc đâu?”
Cố Trản Từ không hiểu tại sao bà lại kiên trì hỏi về Tô Minh, cứ hỏi đi hỏi lại như có điều gì đó cần bàn bạc, trả lời: “Cô ấy về nhà ăn Tết rồi, một thời gian nữa sẽ quay lại.”
“À.” Ôn Tĩnh im lặng.
Cố Trản Từ dẫn Ôn Tĩnh vào phòng của bà.
Ôn Tĩnh xua xua tay, như dỗ dành một đứa trẻ: “Trản Từ, mẹ muốn đan áo len, con đừng làm phiền mẹ.”
Cố Trản Từ cúi đầu: “Mẹ, nếu mẹ cần gì thì gọi con.”
Cố Thời Nguyệt thì vẫn mơ hồ, không biết “nấm độc” là ai, hỏi: “Mẹ, con có cần rời đi không?”
Cố Trản Từ nhíu mày suy nghĩ một chút: “Không cần, bà ấy trông rất bình thường, con cứ coi bà ấy như một người lớn không thích nói chuyện là được, cũng đừng nhắc đến bất kỳ người ngoài nào trước mặt bà ấy.”
Cố Thời Nguyệt hiểu ai là người ngoài.
Cố Trản Từ nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Bà rất thích xem hoạt hình, mẹ sẽ xem cùng bà, con đừng nghĩ nhiều.”
Cố Thời Nguyệt: “……”
Cô biết Cố Trản Từ thích xem hoạt hình.
Cô từng như đuổi theo ánh sáng, truy đuổi theo từng bước chân của Cố Trản Từ. Hễ Cố Trản Từ làm gì, cô sẽ đi theo làm cái đấy, cho nên cô đã thấy phim hoạt hình trong lịch sử xem qua trên TV.
Cô đáp: “Con biết rồi.”
Tối giao thừa, một nhà ba người trải qua năm mới một cách yên bình. Ôn Tĩnh rất bình thường, bình thường đến mức Cố Trản Từ cảm thấy ngạc nhiên, không nói chuyện một mình, không có hành động tự làm hại mình, cũng không ngồi trên đất giả làm nấm, chỉ là chăm chỉ đan áo len.
Vào buổi tối, không khí Tết đạt đến đỉnh điểm, không chỉ bên ngoài có tiếng pháo và pháo bông, mà trên TV cũng đầy những hình ảnh vui tươi.
Ôn Tĩnh còn mỉm cười: “Đi chơi đi.”
Giống như Cố Trản Từ vẫn là một đứa trẻ.
Cố Trản Từ ra hiệu cho Cố Thời Nguyệt, và Cố Thời Nguyệt hiếm khi lộ vẻ vui mừng quay trở lại phòng của mình. Cố Trản Từ lấy điện thoại ra, trong WeChat của cô đầy những lời chúc mừng năm mới.
Cô mở tin nhắn của Lộ Lộ trước.
Lộ Lộ: “Chúc mừng năm mới.”
Lộ Lộ: “Cung hỉ phát tài, lì xì lì xì nào.”
Cố Trản Từ lạnh lùng từ chối: “Không có.”
Sau đó, cô mở tin nhắn của Ninh Minh.
Ninh Minh: “Trản Từ, chúc mừng năm mới.”
Cố Trản Từ đáp lại một cách xa cách: “Chúc vui vẻ.”
Cuối cùng, cô mở tin nhắn của Tô Minh.
Tô Minh: “Meo meo chúc Tết.gif”
Tô Minh: “Chị, chúc mừng năm mới.”
Không hiểu sao, khi nhìn thấy tin nhắn của Tô Minh, Cố Trản Từ cảm thấy sống động như thể nhìn thấy Tô Minh đứng trước mặt mình, cúi đầu chúc Tết. Cô đã thêm biểu cảm “Meo meo chúc Tết” vào điện thoại.
Cố Trản Từ: “Meo meo chúc Tết.gif”
Cố Trản Từ: “Chúc mừng năm mới.”
Cô suy nghĩ một chút.
Cố Trản Từ: “Tô Minh, mẹ chị nhắc đến em.”
Tô Minh: “Thật sao?”
Cô cân nhắc một chút rồi hỏi: “Em muốn đến thăm dì, có được không?”
“Được, nhưng phải chờ qua Tết.” Cố Trản Từ không biết tình trạng của mẹ mình sẽ ổn định được bao lâu, không dám để Tô Minh đến thăm quá sớm.
Tô Minh: “Meo meo tuân lệnh.gif”
Đây là một con mèo đứng như người, đội một chiếc mũ quân đội, trông rất hài hước. Cố Trản Từ cũng đã thêm meme này vào điện thoại của mình.
Thực ra, bất cứ khi nào Tô Minh gửi sticker, chỉ cần là mới, cô đều thêm vào điện thoại.
Cô hỏi: “Sao em có nhiều sticker mới như vậy?”
Tô Minh tự mãn: “Chỉ cần chị thích, mỗi ngày em đều có thể tạo sticker mới.”
Cô có thể tự tạo hình ảnh bằng photoshop và còn theo dõi nhiều tài khoản chuyên cung cấp meme.
Cố Trản Từ muốn hỏi cách làm.
Tô Minh lại gửi một tin nhắn thoại.
Cố Trản Từ nhìn sang mẹ mình đang đan áo, không mở tin nhắn thoại ngay mà lấy tai nghe ra đeo vào. Giọng nói của Tô Minh vẫn mềm mại và dễ nghe như mọi khi.
“Chị, em có giỏi không?”
Vì giọng nói cố tình hạ thấp, nên luôn tạo cho người ta ảo giác như đang ở một nơi chốn đặc biệt khác, Cố Trản Từ xoa xoa tai mình.
Cô định gửi lại một tin nhắn thoại, nhưng vì mẹ mình đang ngồi ngay đối diện đan áo, cuối cùng cô chỉ nhắn tin.
Cố Trản Từ: “Rất giỏi.”
Tô Minh: “Meo meo chống nạnh.gif”
Tô Minh: “Chị, cung hỉ phát tài, lì xì lì xì”
Cố Trản Từ gửi cô một bao lì xì lớn.
Tô Minh cúi đầu nhận lì xì, lưng cảm nhận được sự ấm áp, vai bị đụng phải một cái đầu, hơi thở của người phụ nữ phả vào tai cô, cô bất chợt hiểu tại sao Cố Trản Từ lại nhiều lần nhắc nhở cô không nên nói vào tai.
“Chị, đừng dính vào người em.”
Tô Hào lùi lại, tò mò hỏi: “Em đang trò chuyện với ai vậy?”
Tô Minh cũng không giấu diếm: “Cố Trản Từ phát lì xì cho em.”
Tô Hào lại nổi lên cảm giác hiếu thắng: “Chị cũng có thể phát cho em, sao lại để người ngoài như Cố Trản Từ phát lì xì cho em.”
Tô Hào lập tức phát cho Tô Minh một đống lì xì.
Tô Minh: “……”
Cô thậm chí không buồn click mở, nói: “Chị, nếu thật sự chán thì đi chơi với mấy chị em bạn dì của chị đi, đừng làm phiền em.”
*Wechat có tính năng chuyển tiền, tặng lì xì giống zalo hoặc momo.
Tô Hào vẫy tay: “Tìm không thấy bạn chơi, chị đi trêu mẹ kế của Cố Trản Từ vậy.”
Rồi bắt đầu trêu mẹ kế thật.
Tô Minh hoàn toàn không nói nên lời, lại trò chuyện với Cố Trản Từ một cách bình thường, cảm thấy muốn gặp Cố Trản Từ rồi.
Vừa hết ba ngày đầu năm, Tô Minh mang quà đến nhà Cố Trản Từ để chúc Tết, Ôn Tĩnh vừa thấy cô đã nói: “Nấm độc?”
Tô Minh không ngờ dì vẫn nhớ mình, cười ngọt ngào: “Dì, là cháu đây.”
Ôn Tĩnh nói: “Dì biết cháu đến từ đâu rồi.”
Tô Minh: “……”
Mặc dù biết rồi, nhưng lần nào cũng bị dọa.
Cố Trản Từ cũng không ngờ Ôn Tĩnh tìm Tô Minh là có việc thật.
Ôn Tĩnh nói: “Trước đây cháu nói đây là một cuốn sách, cháu đến từ thế giới khác, dì gần đây đọc một số sách, hiểu thêm vài điều mới, trong cuốn sách này, tất cả hành động đều được thiết lập sẵn, giống như một chương trình, khi không phù hợp sẽ xuất hiện lỗi, đúng không?”
Tô Minh nhìn Cố Trản Từ, rồi nhìn Cố Thời Nguyệt đang hồn bay nơi khác, nói: “Dì, dì hiểu biết thật nhiều.”
Tô Minh theo dòng tư duy của Ôn Tĩnh, trò chuyện cùng bà.
Ôn Tĩnh rõ ràng rất thích trò chuyện với Tô Minh, vừa đan len vừa nói chuyện, mãi đến khi trời tối, chỉ là từ đầu đến cuối, bà không xem Tô Minh là người, mà coi như nấm.
Ôn Tĩnh nghiêm túc nói: “Trời tối rồi, nấm cần nghỉ ngơi, nếu không ngày mai sẽ càng độc hơn.”
Tô Minh: “……”
Cô còn chưa ăn cơm.
Cố Trản Từ thì thầm: “Em vào phòng chị trước đi.”
Tô Minh vui vẻ bước vào phòng của Cố Trản Từ, cảm giác này thật kỳ lạ, giống như “kim ốc tàng kiều” vậy. Một lát sau, Cố Trản Từ mang đến một hộp quà nhỏ xinh xắn, trên mặt có vẻ không được tự nhiên.
Tô Minh tò mò hỏi: “Trong đó là gì? Bao ngón tay à?”
Cố Trản Từ: “……”
Cô đẩy hộp về phía Tô Minh: “Em tự mở ra xem.”
Tô Minh vui vẻ mở ra, kết quả là… bên trong là một chiếc đồng hồ, còn chẳng bất ngờ vui vẻ bằng bao ngón tay.
Cố Trản Từ quan sát được hết biểu cảm của cô.
“Chiếc đồng hồ này rất hợp với em, không thích sao?”
Cô thực sự không nghĩ ra món quà gì mới mẻ, tặng đồ người lớn thì có vẻ thô lỗ, tặng món khác lại có vẻ qua loa, nên quyết định tặng lại món quà mà Tô Minh đã tặng cho cô.
Cố Trản Từ chưa bao giờ lo lắng về việc tặng quà, vì trước đây cô không cần phải quan tâm đến việc đối phương có thật sự thích hay không.
Tuy nhiên, Tô Minh là một trường hợp đặc biệt.
Tô Minh đeo đồng hồ lên tay, cười nói: “Thích lắm, em sẽ coi như chị tặng đồng hồ cho em là một lời tỏ tình.”
Cố Trản Từ: “……”
Cô vội vàng giải thích: “Chị không có ý đó, em đừng hiểu lầm.”
Tại sao Lộ Lộ và Tô Minh lại có suy nghĩ giống nhau đến vậy?
Thấy Cố Trản Từ vội vàng muốn làm rõ mối quan hệ, Tô Minh tháo đồng hồ ra, không vui nói: “Em cũng không có ý đó, em đã có người mình thích rồi.”
Cố Trản Từ: “……”
Cô lập tức hỏi: “Là ai?”
Cô đầu tiên nghĩ đến Cố Thời Nguyệt, nhưng nhanh chóng bác bỏ, vì hôm nay Tô Minh còn chưa thèm nhìn đến Cố Thời Nguyệt lần nào, một con ngựa tốt sẽ không ăn cỏ đã qua, người đó chắc chắn không phải là Cố Thời Nguyệt.
Vậy người đó là ai?
Tô Minh giả vờ bí ẩn nói: “Không thể nói, nếu nói ra chị em sẽ mắng em, mẹ em sẽ đánh em, còn chị thì sẽ không quan tâm đến em.”
Cố Trản Từ ngay lập tức có vẻ phức tạp.