Nửa giờ trước, trong phòng tắm.
Tô Minh dường như bẩm sinh không biết thẹn thùng, đặc biệt là trước mặt Cố Trản Từ. Cố Trản Từ còn chưa kịp lên tiếng thì cô đã cởi sạch sẽ, vội vàng ngồi vào bồn tắm trước, còn lấy cớ: “Chị à, chân chị dài hơn, chị tắm trước đi.”
Cố Trản Từ: “…”
Tô Minh chẳng phải là chỉ muốn nhìn cô tắm thôi sao?
Cố Trản Từ cũng không biết vì sao lại đồng ý tắm chung, cô chưa từng có trải nghiệm cởi đồ trước mặt người khác. Việc cho Tô Minh ăn kẹo bông trước đó đã là cực hạn của cô rồi.
Cô đề nghị: “Hay là chị qua phòng ngủ bên cạnh?”
Căn hộ này có kết cấu ba phòng ngủ và hai phòng khách. Ngoài phòng ngủ của Tô Hào và Tô Minh ra, còn có một phòng cho khách.
Tô Minh không nói gì, chỉ đặt hai tay lên mép bồn tắm, cằm tựa vào mu bàn tay, đôi mắt to tròn lấp lánh, trông như thể nếu Cố Trản Từ không đồng ý thì cô ấy sẽ khóc ngay lập tức.
“Chị à, chẳng lẽ cơ thể em không hấp dẫn sao?” Tô Minh thường nghi ngờ bản thân. Lúc này cô không mặc gì, vậy mà Cố Trản Từ lại có thể giữ bình tĩnh, thậm chí còn muốn chạy trốn.
Dù thân hình của cô không phải là quyến rũ đến mức bốc lửa, nhưng cũng có nét duyên dáng dịu dàng. Kết hợp với gương mặt quyến rũ này, Cố Trản Từ dù thế nào cũng nên sững sờ chứ.
Rõ ràng là trước đây, khi cả hai hôn nhau trên giường, Cố Trản Từ chẳng hề dè dặt chút nào, thậm chí còn đắm chìm trong những nụ hôn dài.
Cố Trản Từ: “…”
Cô cúi đầu che miệng ho khẽ. Chính vì nhiệt độ trong phòng tắm đã quá cao, cô mới cần phải rời đi, nếu không có thể sẽ xảy ra chuyện. Dù cho Tô Minh có ngực phẳng, cô vẫn thích.
Cô thẳng thắn nói: “Em rất hấp dẫn.”
Tô Minh nhướng mày hỏi: “Vậy mà chị vẫn muốn đi sang phòng khác?”
Cố Trản Từ nói: “Không đi nữa, cứ ở đây thôi.”
Cố Trản Từ vốn không phải là người hay làm bộ làm tịch. Mùa hè, quần áo của cô mỏng và rộng. Cô quay lưng lại với Tô Minh, nhanh chóng cởi bỏ y phục, tựa như những cánh hoa rơi, để lộ vẻ đẹp ẩn sâu bên trong.
Tầm mắt của Tô Minh như thể có thể thực thể hoá, dừng lại trên lưng của Cố Trản Từ. Ban đầu, Cố Trản Từ cảm thấy không thoải mái, thậm chí có chút ngại ngùng.
Nhưng dần dần, cô quen với điều đó, ngẩng đầu lên và bắt đầu rửa người.
Trong không khí ẩm ướt mờ ảo, thân thể của Cố Trản Từ như một viên ngọc quý, với những đường nét mượt mà, trắng trẻo không tì vết. Nước từ vòi hoa sen chảy xuống, lướt qua những ngọn đồi mềm mại, rồi hợp thành những dòng suối nhỏ.
Tô Minh nhìn đến nỗi thở gấp, sững sờ đến mức như quên cả hô hấp. Mãi cho đến khi Cố Trản Từ quấn khăn tắm lại, cô mới bừng tỉnh, trong đầu chỉ toàn hình ảnh thân hình quyến rũ của Cố Trản Từ, miệng lẩm bẩm: “Chị à, chỗ đó của chị chẳng có tí lông nào.”
Có lẽ vì không khí ẩm ướt trong phòng tắm, gò má của Cố Trản Từ lúc này phớt lên một lớp hồng nhạt như màu anh đào. Chiếc khăn tắm chỉ đủ che đi những điểm quan trọng trên cơ thể cô.
Trên cổ của Cố Trản Từ, xương quai xanh tinh tế, những giọt nước lăn dài theo cổ thon, rồi tụ lại nơi ngọn núi ẩn hiện đầy bí ẩn. Dưới đó, đôi chân dài, mềm mại và cân đối của cô hơi co lại, ngón chân tròn trịa được sơn một lớp sơn bóng trong suốt.
“Sao vậy, không được à?” Cố Trản Từ đưa ánh mắt dừng lại trên người Tô Minh, rồi khóe mắt cô khẽ nở một nụ cười nhạt.
Tô Minh: “…”
Cô vội vàng đưa tay che khu vực giữa hai chân. Cô vẫn luôn băn khoăn không biết nên dùng loại kem tẩy lông nào, còn Cố Trản Từ lại chẳng hề có những phiền muộn này. Đúng là so sánh với người khác chỉ khiến mình bực bội mà thôi
Người xưa phong kiến mê tín, thường gọi những người phụ nữ không có lông là “Bạch Hổ.”
Theo y học hiện đại, cần phải xem xét từ nhiều khía cạnh khác nhau. Có những nguyên nhân bệnh lý, và cũng có những trường hợp đơn giản chỉ do mức độ hormone thấp, hoặc nang lông không nhạy cảm với hormone này.
Nhưng với việc Cố Trản Từ luôn chú trọng đến sức khỏe như vậy, chắc chắn cô ấy đã kiểm tra kỹ từ lâu rồi, không cần Tô Minh phải lo lắng.
Tô Minh nuốt nước bọt: “Được mà.”
***
“Sao hai người chẳng có phản ứng gì cả?” Tô Hào thắc mắc.
Theo tình huống bình thường, Cố Trản Từ lẽ ra đã phải phản bác lại cô, nhưng vừa rồi cả hai dường như đều đang thả hồn vào cõi nào đó.
Lời của Tô Hào kéo Tô Minh trở về thực tại.
Tô Minh cảm thấy miệng khô lưỡi khát, trong đầu vẫn còn in đậm cảnh tượng đẹp đẽ vừa chứng kiến. Cô ghé sát lại, tựa vào người Cố Trản Từ.
Trên người Cố Trản Từ vẫn còn phảng phất mùi sữa tắm, hòa quyện với hương thơm đặc trưng của cô, khiến người ta say đắm.
Rõ ràng Cố Trản Từ cũng nhớ lại cảnh trong phòng tắm, thân thể vừa được tắm rửa xong bỗng trở nên nóng bừng mà không rõ lý do.
Trước câu hỏi của Tô Hào, cô bình tĩnh đáp: “Tôi đâu có bị rụng tóc, sao phải phản ứng?”
Tô Hào liếc nhìn mái tóc dày và đen mượt của cô.
“Vậy hai người vừa nói ai trọc?”
Cố Trản Từ lườm Tô Minh: “Cô nghe nhầm rồi.”
“Chị vừa mới ngủ dậy, có lẽ là nghe nhầm thật.” Tô Hào nhìn kỹ lại, phát hiện ra cả Tô Minh và Cố Trản Từ đều không mặc bộ quần áo trước đó, liền hỏi: “Không đúng, hai người vừa mới làm?”
Cố Trản Từ: “…”
Hai chị em nhà này đúng là thẳng thắn thật, những suy nghĩ mờ ám mà cô thật vất vả dẹp xuống lại trỗi dậy trong tâm trí.
Cố Trản Từ đáp: “Không có.”
Tô Hào không tin: “Vậy tại sao lại tắm?”
Tô Minh lặng lẽ nói: “Chị à, có phải chị đã quá lâu không yêu đương nên quên mất cảm giác yêu đương không? Các cặp đôi sau khi ngủ cùng nhau thì tắm chung, điều đó không phải rất bình thường sao?”
Dù sao thì cũng không thể chỉ ngủ mà không làm gì khác.
Tô Hào: “…”
Cô nói: “Được rồi, coi như chị chưa hỏi.”
Sau khi giải quyết xong chuyện với Tô Hào, Tô Minh dựa vào vai Cố Trản Từ, đưa tay nghịch ngợm lỗ tai cô, thì thầm: “Em nào giờ chưa thấy bé em nào không lông như vậy, em thấy bé em của chị thật dễ thương.”
Cố Trản Từ: “…”
Nói cái quỷ gì vậy?? Chị và bé em?
*Thường hay có kiểu đùa gọi bộ phận nhạy cảm là muội muội hoặc đệ đệ. Ví dụ nam thì gọi là cậu bé hoặc thằng em, nữ thì gọi là em bé hoặc bé em..
Cố Trản Từ hỏi: “Chẳng lẽ em đã thấy những người khác rồi sao?”
Tô Minh nhận ra câu nói của mình có thể bị hiểu nhầm, vội vàng giải thích: “Không, không có đâu. Đây là lần đầu tiên em thấy, vì em chưa yêu đương bao giờ.”
Những gì cô thấy khi học y không tính.
Cố Trản Từ nhìn về phía Tô Hào: “Em giữ ý tứ chút.”
Tô Minh đáp: “Vâng, vâng.”
Tô Hào cảm thấy bối rối: “Hai người đang đùa kiểu gì thế? Có gì thì cứ nói thẳng, đừng coi tôi là người ngoài.”
Cố Trản Từ nghiêm túc nói: “Chúng tôi vừa nói chuyện yêu đương, Tô tổng, cô cũng muốn nghe à?”
Tô Hào: “…”
Cô không chịu nổi.
Hóa ra Cố Trản Từ yêu đương lại thế này.
Tô Hào nằm trên sofa, cô đã ngủ được gần sáu tiếng rồi, đêm nay chắc chắn sẽ không ngủ được nữa. Cố Trản Từ đã dọn dẹp sạch sẽ sofa, vì Tô Hào có thói quen không tốt, thường vứt mọi thứ lên đấy.
Tô Hào nhìn họ, lên giọng mỉa mai: “Cố tổng đúng là hình mẫu của một người vợ hiền, mẹ đảm.”
Cố Trản Từ đáp lại: “Quá khen.”
Tô Hào nhận thấy mình không thể nói lại, và Tô Minh cũng sẽ bênh vực Cố Trản Từ. Cô đề xuất: “Tối nay chúng ta đi ăn ngoài đi. 1 tháng 5 còn hai ngày nghỉ lễ, giờ xem như chỉ còn một ngày thôi, tối nay đi chơi cho đã.”
Tô Minh vốn muốn khuyên Tô Hào nên nghỉ ngơi ở nhà cho khỏe, nhưng biết rằng cô đã ngủ đủ và đây là kỳ nghỉ hiếm có.
Cô nói: “Chị nhớ đi kiểm tra sức khỏe nhé.”
Tô Hào đáp: “Ngày kia chị sẽ đi kiểm tra sức khỏe.”
Khi họ ra ngoài, trời đã hoàn toàn tối đen, chỉ còn thấy bầu trời tối với vài ngôi sao lấp lánh.
Trong bữa ăn, Tô Hào suốt thời gian chỉ cúi đầu trò chuyện.
Ăn xong, Tô Minh hỏi: “Chị, tụi em định đi dạo ở trung tâm thương mại, chị có muốn đi cùng không?”
Tô Hào không hề ngẩng đầu lên: “Hai người cứ đi trước đi.”
Cô bổ sung thêm: “Có việc thì về nhà giải quyết, đừng đi thuê phòng.”
Tô Minh: “…”
Cố Trản Từ: “…”
Tô Minh và Cố Trản Từ đi dạo ở trung tâm thương mại và vào một cửa hàng đồ lót thương hiệu. Cố Trản Từ là khách quen, cô đi thẳng vào phòng thay đồ để thử đồ, còn Tô Minh đứng ngoài đợi.
Cô nhìn thấy một mẫu áo lót ren, trông có vẻ như đồ nội y tình thú gợi cảm, và nghĩ rằng Cố Trản Từ sẽ rất đẹp khi mặc nó.
Khi Tô Minh đang nhìn, một nhân viên bán hàng tiến lại gần và nói: “Cô bé, mẫu này không phù hợp với em, ngực của em có lẽ cần nhỏ hơn nữa.”
Tô Minh: “…”
Cô biết mà, cô định mua cho Cố Trản Từ.
Có lẽ nhân viên bán hàng đã nhầm cô là em gái của Cố Trản Từ.
Tô Minh giả vờ ngại ngùng: “Em mua cho chị.”
Nhân viên bán hàng cảm thấy ngượng ngùng: “Cố tiểu thư quả thực rất hợp với mẫu này.”
Khi Cố Trản Từ thử xong đồ lót và bước ra, cô thấy Tô Minh đang cầm trên tay một chiếc áo lót màu tím nhạt với diện tích vải rất ít. Cố Trản Từ nhíu mày, Tô Minh tiến lại gần: “Chị thử một lần nhé?”
Cố Trản Từ lắc đầu: “Không thử.”
Tô Minh quan tâm hỏi: “Chị không thoải mái sao?”
Cố Trản Từ sờ ngực mình và lắc đầu: “Không, chỉ là ngực hơi căng, có thể là sắp đến kỳ.”
Cô thường có kỳ kinh nguyệt rất đều, có lẽ sẽ đến vào ngày mai hoặc ngày kia.
Tô Minh đặt chiếc áo lót xuống và nhắc nhở: “Vậy chị nên chú ý đến chế độ ăn uống và nghỉ ngơi trong hai ngày này, để tránh bị đau bụng kinh.”
Cố Trản Từ cúi đầu: “Xin lỗi, chị phải thất hứa rồi.”
Tô Minh nhận ra: “Em đâu phải là người háo sắc.”
Câu nói về việc “đo độ dài” của cô chỉ là một câu đùa, không hiểu sao Cố Trản Từ lại nghiêm túc đến vậy về chuyện này.
Cố Trản Từ nhìn cô một cách nghiêm túc.
Tô Minh đổi cách nói: “Được rồi, em là người háo sắc, em rất muốn đo độ dài của chị, nhưng chúng ta đều là công dân tốt, tuyệt đối không vượt đèn đỏ.”
Cố Trản Từ: “…”
Cô nói: “Chị đi thử chiếc áo lót này.”
“Được rồi.” Tô Minh đứng ngoài đợi Cố Trản Từ, thì bất chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Minh Minh?”
Tô Minh vui vẻ: “Quả Quả.”
Quả Quả cười nói: “Minh Minh, lâu rồi không gặp, sao kỳ nghỉ cậu không rủ mình chơi?”
Tô Minh bịa ra lý do: “Gần đây mình hơi bận.”
Quả Quả không suy nghĩ nhiều, cô nhìn xung quanh và hỏi: “Cậu đến đây với ai? Có phải là chị Tô Hào không?”
Tô Minh nhìn về phía phòng thay đồ: “Với Cố Trản Từ.”
Quả Quả ngạc nhiên: “Mẹ Cố Thời Nguyệt à? Hai người có quan hệ tốt thật đấy, không ngờ cậu còn liên lạc với cô ấy.”
Tô Minh không dám tiết lộ với Quả Quả rằng cô đang hẹn hò với Cố Trản Từ.
Cố Trản Từ thay xong đồ lót và bước ra.
Quả Quả theo bản năng cảm thấy lo lắng: “Dì Cố.”
Cố Trản Từ: “…”
Cô gật đầu một cách không cảm xúc.
“Chị đi thử thêm vài bộ đồ nữa.” Thấy Quả Quả căng thẳng khi nhìn thấy mình, Cố Trản Từ nhẹ nhàng quay lại phòng thay đồ để không làm Quả Quả thêm lo lắng.
Quả Quả đỏ mặt nói: “Mẹ Cố Thời Nguyệt thật sự rất lạnh lùng, mình vẫn hơi sợ, cảm giác như nhìn thấy Cố Thời Nguyệt vậy.”
Tô Minh định chia sẻ thêm với Quả Quả, nhưng sợ làm cô ấy sợ hãi, nên quyết định để sau hãy nói.
Quả Quả nghĩ đến việc Cố Trản Từ vẫn ở đây, liền nói: “Mình phải đi trước, Minh Minh, sau này mình lại tìm cậu chơi nhé.”
Khi Cố Trản Từ ra ngoài, chỉ thấy Tô Minh cười tươi. Cô hỏi: “Bạn của em đâu rồi?”
Tô Minh cười đáp: “Quả Quả sợ chị nên đã đi trước.”
Cố Trản Từ ngạc nhiên: “Tôi có gì đáng sợ đâu?”
Tô Minh véo má Cố Trản Từ: “Đúng vậy, chị rất dễ thương, em chỉ muốn hôn chị.”
Cố Trản Từ hơi ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên cô được khen dễ thương và bị véo má. Từ trước đến nay, cô không thấy từ “dễ thương” liên quan đến mình.
Cô nghiêm túc nói: “Chị không dễ thương.”
Tô Minh tốc độ nhanh chóng hôn cô một cái: “Dễ thương.”
Cố Trản Từ: “…”
Được rồi, Tô Minh dễ thương hơn.
Sau khi mua sắm xong, Tô Hào gọi điện: “Chị đang ở quán bar, hai người có muốn qua chơi không? Hôm nay chị ngủ nhiều quá, giờ rất phấn chấn, không thể ngủ được.”
Tô Minh và Cố Trản Từ cùng đi đến quán bar. Vì đều là người quen, khi họ còn chưa qua đến, đã thấy bên trong vui vẻ và nở nụ cười.
Văn Việt: “Chúc mừng chúc mừng.”
Tô Hào: “Việt Việt, cô cũng biết à?”
Văn Việt: “Tôi chỉ biết là cặp mẹ chồng nàng dâu này chắc chắn có vấn đề, không biết họ đã ở bên nhau.”
Quân Mị: “Thật tiếc, một em gái tốt như vậy lại bị Cố Trản Từ cướp mất.”
Lộ Lộ: “Tô tổng, không phải chuyện này rõ ràng ngay từ đầu sao? Cô mới chỉ biết sao?”
Tô Hào: “…”
Hầu như tất cả bạn bè của cô đều biết, chỉ có mình cô nghĩ rằng Cố Trản Từ vẫn độc thân ba mươi năm, và em gái mình hoàn toàn không có vấn đề gì khi ở bên cô ấy.
Tô Minh bước đến và chào: “Chị Quân Mị, chị Việt Việt, chị Lộ Lộ.”
Quân Mị nhướng mày cố tình nói: “Sao không gọi là chị thôi, gọi như vậy có vẻ xa lạ quá. Tôi thích nghe em gọi chị lúc trong vòng tay tôi, thật khiến người ta cảm thấy thương xót.”
Tô Minh kéo Cố Trản Từ lại: “Chỉ có một người được gọi là chị thôi.”
“Xì.” Cả ba người đồng thanh.
Buổi tụ họp chủ yếu là ăn uống và vui chơi.
Ba người lần lượt hỏi họ các câu hỏi.
“Hai người cảm thấy lần đầu tiên thế nào?”
“Yêu Cố Trản Từ cảm giác ra sao?”
“Bộ ba món đồ trên giường của chị sử dụng chưa?”
*Mình cũng không biết bộ ba món trên giường là gì, nhưng suy đoán có thể là bao ngón tay, gel bôi trơn với nội y tình thú:)))). Lười gg nên mọi người tự phát huy trí tưởng tượng nhá
Tô Minh cảm thấy như mình là một con cừu xâm nhập vào ổ sói, nơi mà mọi người đều là những người phụ nữ trưởng thành, trong khi cô và Cố Trản Từ chỉ là những người mới, dường như kinh nghiệm bằng không.
Tô Minh giả vờ ngượng ngùng.
Cố Trản Từ đảm nhận việc đối phó với họ: “Chưa có.”
Lại một lần nữa một trận “ồ” lên, buổi tụ tập ở quán bar không thể thiếu việc uống rượu và trò chuyện. Tô Hào tối nay luôn lơ đãng, tập trung vào điện thoại, Tô Minh liếc mắt một cái, có vẻ như đang trò chuyện với Ninh Minh. Tô Minh không quan tâm lắm, chỉ lo lắng cho sức khỏe của chị ấy.
Khi hồi thần, Tô Minh thấy một ly rượu đã được đặt trước mặt mình. Văn Việt và Quân Mị có nhiều bạn bè, giờ lại có thêm hai người phụ nữ mà Tô Minh không biết, và ly rượu này là do họ rót cho cô.
Tô Minh vừa định từ chối.
“Tô Minh không thể uống rượu.” Cố Trản Từ trực tiếp nói.
Người phụ nữ nói: “Vậy thì chỉ còn cách để chị uống nhiều hơn.”
Cố Trản Từ hôm nay rất vui vẻ, nên không từ chối.
Tô Minh uống nước trái cây và giữ tỉnh táo.
Cố Trản Từ thì hơi say, mặc dù Tô Minh đã nhắc nhở cô chú ý đến chế độ ăn uống, không ngờ chỉ một lúc không thấy, Cố Trản Từ đã gần say. Tô Minh đành phải dẫn Cố Trản Từ rời khỏi quán bar.
Nhà của Cố Trản Từ gần đó.
Tô Minh gọi taxi và đưa Cố Trản Từ về nhà.
Cố Trản Từ có vẻ như chưa say, vẫn có thể nói chuyện bình thường, mọi phản ứng vẫn như thường lệ, nhưng Tô Minh cảm thấy cô có thể thốt ra những lời kỳ lạ bất cứ lúc nào.
Trong nhà chỉ có Cố Thời Nguyệt.
Cố Thời Nguyệt thấy họ về muộn như vậy, nhíu mày một chút, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi, với vẻ ngoài ngoan ngoãn: “Mẹ, chị Tô Minh.”
Tô Minh đáp lại một cách lơ đãng.
Cố Trản Từ đột nhiên nói: “Chỉ có mỗi em chỗ nào cũng không trọc.”
Tô Minh: “……”
Đừng nói nữa đừng nói nữa, có người khác ở đây.
Tô Minh vội vã đưa Cố Trản Từ lên phòng ngủ trên tầng hai.
Cố Thời Nguyệt lên lầu hỏi: “Mẹ tôi không sao chứ?”
Tô Minh vội vã trấn an: “Không sao đâu, tôi sẽ chăm sóc chị ấy, em về ngủ đi.”
Cố Thời Nguyệt có vẻ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cuối cùng nghĩ đến mối quan hệ giữa họ, nói: “Vậy phiền chị chăm sóc mẹ.”
Tô Minh lo lắng tiễn Cố Thời Nguyệt đi, và quả nhiên, ngay sau đó, Cố Trản Từ bất ngờ cười tủm tỉm: “Tô Minh, em đúng là không trọc chỗ nào, giống như một khu rừng nhỏ vậy.”
Tô Minh: “……”
Tô Minh đỏ mặt một cách hiếm thấy.
Cố Trản Từ không giống như say rượu mà có vẻ như đang dùng rượu để nói ra những điều ngày thường không dễ nói.
Tô Minh cầu cứu: “Chị, chị say rồi.”
Cố Trản Từ lăn người và ngồi lên hông cô: “Chị không say, chị rất tỉnh táo. Tô Minh, chúng ta làm tình đi.”
Tô Minh: “……”
Cứu với, cô thật sự sắp trọc rồi.