Hiện Trường Livestream Kỳ Quái - Hải Lý

Chương 11: 11: Khách Sạn Thanh Đằng Thông Tin Hạt Dẻ



“Chủ quán, mở cho hai máy.” Cung Tử Quận đập một tờ tiền lên quầy quán Internet, lười biếng nói.
“Chứng minh thư.” Người ngồi sau quầy đang chăm chú xem phim, đầu cũng không ngẩng lên mà nói.
“Không mang.”
“Xì, không mang? Không phải vị thành niên đấy chứ?” Cô gái mở miệng cười nhạo rồi ngẩng đầu lên: “Ôi chao?!”
Đây thế mà là cô gái ngồi ghép bàn với họ ngày hôm qua.

Cung Tử Quận nhướng nhướng mày: “Cô thấy chúng tôi giống vị thành niên? Hay phải làm chút chuyện chỉ người lớn mới làm để chứng minh?”
“…”
Phó Kỳ Đường ho nhẹ một tiếng, nở nụ cười với cô: “Cô làm ở đây à?”
Mặt cô nàng đỏ lên, đáp một tiếng: “Ừm”.
“Không làm cho bên suối nước nóng nữa à?”
“Không, vốn cũng có phải làm bán vé đâu.” Cô nói rồi đưa hai tấm thẻ cho Phó Kỳ Đường, ánh mắt khá là u oán, lưu luyến trên người hai người: “Hơn nữa còn không bán được.”
Cầm thẻ, Phó Kỳ Đường cùng Cung Tử Quận vừa đi vừa tìm máy.

Quán Internet này thiết kế rất được, sáng sủa sạch sẽ, ngoài hành lang trồng rất nhiều cây, rất đẹp.
Tùy tiện tìm hai máy sát nhau ngồi xuống, cắm thẻ, Phó Kỳ Đường nhìn màn hình máy tính khởi động rồi đột nhiên hỏi: “Chuyện mà chỉ người lớn mới làm là chuyện gì?”
“Hả?”
“Nói đi chứ.” Phó Kỳ Đường nhìn Cung Tử Quận, trong cổ cứ như có sợi lông chim, ngứa không chịu được: “Lúc nãy đùa con gái nhà người ta lưu loát lắm mà?”
Cung Tử Quận cũng nhìn anh rồi hơi nghiêng đầu, tròng mắt đen láy phản chiếu ánh sáng trên màn hình.
“Hút thuốc chứ sao, không thì còn làm gì nữa?” Giọng hắn trầm trầm còn mang theo ý cười dạt dào.
Hừ, giả vờ đứng đắn.

Phó Kỳ Đường hắng giọng, đàng hoàng trịnh trọng: “Chúng ta tới chỗ này làm gì?”
“Điều tra ít tài liệu.” Cung Tử Quận nói, mở trình duyệt thì thấy một website bản địa đập vào mắt.
Phó Kỳ Đường nhất thời hiểu ra.
“Hôm qua tôi hô hết năm cái tên mà chẳng có tí tác dụng nào, chứng tỏ quỷ không phải một trong số năm người kia.

Khả năng là còn có người khác chết trong đó.” Phó Kỳ Đường nói, suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Có điều cũng có thể là ông đại sư Lăng Thông kia, dù sao tôi cũng không biết tên thật của ông ta.”
“Thông minh.” Cung Tử Quận nhấn vào diễn đàn hot nhất tại địa phương, tiện tay đăng ký một cái nick clone.

Trong lúc chờ load, hắn quay đầu cười híp mắt, nhẹ nhàng vỗ đầu biểu dương anh.

Keywords: Án mạng tại khách sạn Thanh Đằng | Thời gian: Năm 2010 đến nay.
Tìm thấy được 68 topic liên quan.

Nhìn lướt qua Tiểu đề, đại đa số là thảo luận án mạng nửa năm trước, Cung Tử Quận tạm thời bỏ qua, ngón tay thon dài trượt trên con lăn chuột, tìm mấy tin ở phía dưới.
【 Chủ đề: Không ai phát hiện vụ mất tích này tại khách sạn Thanh Đằng cũng rất khả nghi sao? 】
“Nhìn này, đây là topic từ năm năm trước.” Phó Kỳ Đường nói.
Nội dung topic khá là kỳ quái.

Người mất tích tên là Chu Dung Xương, là du khách, ngày hôm đó đã qua đêm cùng nhân viên tiếp rượu tên Hứa Mai ở khách sạn Thanh Đằng.

Hôm sau nhân viên phục vụ dọn phòng phát hiện trên đất và trên giường toàn là máu, kiểm tra ra là máu của Chu Dung Xương mà Chu Dung Xương lại chẳng biết đi đâu còn Hứa Mai thì đã đi từ sớm, đồng thời cầm hết tài sản trên người Chu Dung Xương sau đó không rõ tung tích.

Phía dưới còn dán vài tấm ảnh tin tức lúc đó.
“Lẽ nào quỷ là Chu Dung Xương?” Phó Kỳ Đường sờ sờ cằm, lập tức tìm một số tin tức cụ thể và chi tiết về vụ án này.
“Ngày đó Hứa Mai đến khách sạn thuê phòng trước, Chu Dung Xương sắp xếp cho vợ con xong xuôi rồi đến sau…!Chậc, gã đi nghỉ phép với vợ con mà còn ra ngoài tìm gái? Đúng là cặn bã.

Chu Dung Xương gõ cửa mãi mà không ai trả lời thì phải tìm nhân viên dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, đến lúc vào lại phát hiện Hứa Mai vẫn đang nghịch điện thoại còn bảo mình không nghe thấy tiếng gõ cửa.

Chu Dung Xương tức điên, hai người cũng vì vậy nên phát sinh xung đột…!Thế mà vẫn còn ngủ với nhau được.”
Phó Kỳ Đường khó hiểu thực sự: “Có điều nhắc đến việc liều mạng đập cửa…!Dù sao cũng thấy hơi đau “trứng”.”

Anh lại xem thêm vài bình luận khác, đều là đang thảo luận rằng chắc Hứa Mai là hung thủ, phụ nữ đẹp đúng là chết người mà.

Phó Kỳ Đường không tỏ rõ ý kiến mà chỉ lướt qua, một cái bình luận mới xuất hiện trong tầm mắt:
– Du Khách Nặc Danh 451: Nhưng mà nói thật nhé, lẽ nào không ai cảm thấy khách sạn Thanh Đằng rất ghê à? Khách ở đó mất đồ suốt, nửa đêm còn có người nhét tờ rơi qua khe cửa nữa.

Nếu không phải vị trí tốt, view đẹp lừa được khách từ nơi khác đến thì chỗ này đã đóng cửa từ lâu rồi.
Phía dưới bình luận này có không ít người tán thành.
– Cua Đồng Siêu To Khổng Lồ: Tôi bị mất một cái đồng hồ ở đó…!Đồng hồ vừa mới mua năm ngoái xong.

O(∩_∩)O
– A3344qnm: Tôi bị mất vòng cổ…!Toàn bị “gái” trộm, không dám báo cảnh sát.
– Tô Tô Tô: Rõ ràng, đi chơi “gái” còn báo cảnh sát, mình không “chết” trước mới lạ.
– Bé Kem Thỏ: Duma, nhắc đến chuyện này lại bực mình!!! Năm ngoái tôi thuê phòng ở đó, nửa đêm có người uống say gõ cửa, hỏi tôi bao tiền một đêm, con mẹ nó mày mới là đĩ! Cả nhà mày đều là đĩ! Xin khuyên các quý ông quý bà, nếu như không muốn bị người ta tưởng là “gái” thì nhất định phải tránh xa cái khách sạn này ra!!!

Phó Kỳ Đường cau mày, mở weibo lục tìm một chút thì phát hiện có rất nhiều bình luận xấu giống vậy, đều bóc phốt khách sạn Thanh Đằng đúng là ổ “gái” và trộm, khuyên mọi người đi du lịch suối nước nóng tuyệt đối không nên thuê phòng ở đây.
“Anh xem này.” Phó Kỳ Đường huých Cung Tử Quận.
“Ồ, nên là bây giờ khách sạn đã đổi chủ rồi à?” Cung Tử Quận suy tư: “Thống kê lại mấy post weibo khoảng thời gian đó đi.”
Phó Kỳ Đường đáp lời rồi mở file Excel ghi chép, kết quả là phát hiện ra đoạn lịch sử đen tối của khách sạn Thanh Đằng cơ bản đều tập trung ở năm năm trước.
Lúc ấy ngoại trừ làm ăn chính đáng thì khách sạn Thanh Đằng còn đặt chân lĩnh vực màu xám —— làm nhà chứa, môi giới mại dâm, ăn tiền trung gian.

Mà sự kiện Chu Dung Xương mất tích cũng phát sinh từ năm năm trước.

Từ đó về sau, khách sạn này tẩy trắng triệt để, mấy post oán giận trách cứ ít dần, thậm chí còn có cả mấy tin tức biểu dương linh tinh.

Cứ thế, khoảng thời gian đó nhất thời trở nên tương đối tế nhị.

Mặt khác, Phó Kỳ Đường còn chú ý tới một điểm bất thường: Có không ít post weibo nói rằng khách sạn Thanh Đằng rất ảo ma Canada.

Có người trước khi đi ngủ đặt đồng hồ đeo tay ở đầu giường mà đến khi thức dậy lại thấy nó nằm ở kệ TV, rồi còn nửa đêm điều hòa tự bật, cách vách có người khóc cả một đêm xong đến lúc đi hỏi thì lại được báo rằng phòng bên là phòng trống.
– Mong Chủ Nhật Trời Đừng Mưa: Cái khách sạn này chắc chắn có ma! Tôi ngủ rất nông, nửa đêm còn nghe được tiếng bước chân đi tới đi lui bên cạnh khiến tôi sợ đến mức hôm sau phải trả phòng luôn lập tức.
– Một Người Đam Mê Biển: Tui cũng thế!! Mua hộp bánh mà ngủ dậy đã thấy bị ăn mất mấy cái, hỏi thì ông chủ bảo chắc là chuột cắn.

Cười vl.

Chuột còn biết mở bao bì cơ à? Rõ ràng là có ma! P/s: Lúc ấy tôi thuê phòng 201.
– Cai Đường Cai Trà Sữa: Tôi ở phòng 202, xin đính chính là chưa từng gặp chuyện như vậy.

Có phải mấy người nhạy cảm quá không?
“201?”
Phó Kỳ Đường không hiểu, dựa theo yêu cầu của đoàn tàu, vấn đề rõ ràng phải ở phòng 202 mới đúng, sao phòng 201 lại có ma là thế nào? Không nghĩ ra nên không thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ qua, Phó Kỳ Đường tập hợp mấy post tìm được thành một văn bản rồi ngó xem Cung Tử Quận bên cạnh:
“Anh tra được gì thế?”
“Sang đây xem.” Cung Tử Quận dựa vào lưng ghế, ngoắc ngoắc ngón tay.
Phó Kỳ Đường nhíu mày nhìn hắn: “Nhất định phải như vậy sao?”
Cung Tử Quận vô cùng bình tĩnh: “Có gì không thích hợp à?”
“Cũng không có.” Phó Kỳ Đường suy nghĩ một chút rồi rướn người ghé sát vào hắn.
Hai người bóng chồng lên bóng, tóc mai chạm tóc mai, hơi thở nóng ấm hòa quyện, cảnh tượng như đã trải qua khiến người ta cảm thấy quen thuộc mà Phó Kỳ Đường xác định bản thân mình xưa nay chưa từng gần gũi với ai như thế.
“Ồ…” Thấy rõ nội dung trên màn hình, Phó Kỳ Đường kinh ngạc: “Quyền sở hữu khách sạn này đã từng được chuyển nhượng một lần, thời gian cũng là năm năm trước? Hơn nữa còn là ba tháng sau khi Chu Dung Xương mất tích?”
Cung Tử Quận phát ra âm “Hừ hừ” đầy lười biếng từ xoang mũi.
“Chẳng trách sau đó khách sạn được tẩy trắng, hóa ra là đổi chủ.

Nói cách khác, chúng ta cần phải điều tra chủ cũ của khách sạn này rồi.” Phó Kỳ Đường nói rồi lập tức phát hiện vấn đề: “Không đúng, tin đồn ma quái xuất hiện sau khi khách sạn được tẩy trắng, tức là vấn đề vẫn nằm ở chỗ ông bà chủ hiện tại.”
Nói một lèo, dòng suy nghĩ lại bị mắc kẹt, Phó Kỳ Đường càng ngày càng mơ hồ, mặt đần cả ra.

Cung Tử Quận thấy anh khổ não thì không nhịn mà cười.
Phó Kỳ Đường lấy lại tinh thần: “Cười cái gì?”
“Không có gì.” Cung Tử Quận nói sau đó bổ sung, “Cười cậu đáng yêu.”
“Không được khen đàn ông đáng yêu…!Thôi, anh còn tìm được cái gì khác không?”

“Đúng là có một ít nhưng tôi đoán cậu sẽ hứng thú với nó nhất luôn.” Cung Tử Quận gõ nhẹ màn hình: “Chắc hẳn là cái này.”
【 Topic: Nhắc mọi người trông con cho kỹ, trấn trên có đứa bé bị bắt cóc rồi đấy! 】
“…!Trần Quần, nam, 6 tuổi.” Phó Kỳ Đường nhìn chăm chú, nhất thời ngạc nhiên: “Họ Trần, đây là con trai của ông bà chủ?!”
*
Lúc họ ra khỏi quán net thì đã là xế chiều, đúng ngay giờ cơm, hai người liền chọn đại một quán ven đường vào ăn.

Bên vỉa hè bán hạt dẻ ngào đường, mùi hương thơm ngọt hòa vào không khí theo làn gió lúc chạng vạng, vào lúc bạn không để ý mà lan ra xa khắp nơi.
“Mua một gói đi.” Trong khi Phó Kỳ Đường còn chưa thấy quán bán hạt dẻ đâu thì Cung Tử Quận đã cười híp mắt mở miệng nói.
“Mới vừa ăn xong cơm.” Phó Kỳ Đường hơi ngượng.
“Thế thì sao? Muốn ăn thì cứ ăn thôi.” Cung Tử Quận nói, vẻ mặt khi nhìn Phó Kỳ Đường trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Tôi nhớ là cậu thích ăn cái này.”
Đúng là Phó Kỳ Đường thích ăn hạt dẻ ngào đường nhưng tự nhiên bị Cung Tử Quận dùng giọng fan nói ra điều này, không biết tại sao anh tự nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, giả vờ trấn định mà ho khan một tiếng: “Ngày xưa thôi.”
Cung Tử Quận nghiêng đầu nở nụ cười như có thâm ý, chỉ nói: “Cậu đứng yên đây, tôi đi mua một ít về.” Hắn nói rồi xoay người đi vào trong đám người.
Phó Kỳ Đường vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, giơ nắm đấm sau lưng hắn: “Lại bắt nạt người ta!”
Không lâu sau, Cung Tử Quận đem một gói hạt dẻ nóng hầm hập trở về đưa cho anh.

Mùi hương thơm ngọt bay ra từ gói giấy bọc làm lòng người không nhịn được mà vui sướng.
Phó Kỳ Đường bóc một hạt, cầm hỏi Cung Tử Quận: “Muốn nếm thử một miếng không?”
Cung Tử Quận đưa tay ra lấy thì bị anh né.
“Gọi bố đi.”
“Hả?”
“Không gọi à? Thế tôi ăn một mình.”
Phó Kỳ Đường nhìn thẳng hắn, nụ cười giảo hoạt như một con cáo nhỏ.

Tuy nhiên, vừa mới dứt lời thì anh đã cảm nhận được sự ướt át vương ở đầu ngón tay.
“Anh…” Phó Kỳ Đường mở to hai mắt, không thể tin được người chơi top1 trên đoàn tàu, thánh hủy diệt thần quái, kẻ được người ta gọi là lão đại Sói Điên – Cung Tử Quận – thế mà lại chơi xấu, thừa dịp mình còn chưa kịp làm gì đã ló đầu cướp đồ ăn.
“Tôi làm sao?” Cung Tử Quận nuốt hạt dẻ vào miệng, hắn nhìn Phó Kỳ Đường đầy hàm ý, lời lẽ thốt ra tựa như cũng bao bọc trong hương vị thơm ngọt tan không hết: “Ngọt lắm, tôi nếm thử rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoài mặt Cung Tử Quận: ^-^ (trans: hì hì)
Trong lòng Cung Tử Quận: (^o^) (trans: yeahhhhhhhhh được vợ đút đồ ăn cho lèeeee)


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.