Trong toa số 0, Lâm Phưởng ở trần, người đầy vết máu mà ngồi sụp xuống đất.
Bên cạnh anh ta có một cái T-shirt ướt đẫm máu, trong đó bọc một cánh tay liền với nửa vai và một ít thịt vụn, tỏa ra mùi tanh nồng.
Anh ta bị thương rất nặng, ánh sáng trắng từ trên trần xe chiếu xuống bao phủ lấy anh ta, một lúc sau mới tan đi.
“…!Về rồi! Cuối cùng cũng về rồi!” Lâm Phưởng không ngừng tự lẩm bẩm, ánh mắt đờ đẫn, mặt mày nhăn nhó.
Sau đó anh ta như đột nhiên nhớ tới gì đó rồi điên xuống gom từng mảnh thi thể lại, ngửa đầu nhìn bóng đèn huỳnh quang trong phòng họp: “Đoàn tàu, mau chữa trị cho anh ấy! Anh ấy còn sống! Mau lên! Mau cứu anh ấy! Anh ấy là Vĩnh Niên, anh ấy còn sống! Anh ấy đang đau, các người có thấy không? Mau cứu anh ấy!”
Tuy nhiên không có gì xảy ra cả.
Ánh sáng kia cũng không chiếu xuống nữa, yên lặng thông báo rằng người đã chết rồi.
Lâm Phưởng ngơ ngác nhìn bóng đèn, ánh mắt từ hi vọng biến thành tuyệt vọng, cuối cùng phát ra tiếng nức nở.
“Nguyên team trừ anh ta ra thì không một ai sống sót cả.” Vành mắt Nhiếp Tiểu Lam đỏ hồng, cô khẽ nghiêng người nói với Phó Kỳ Đường, khi tầm mắt dừng ở mảnh thi thể trong lòng Lâm Phưởng, giọng nói lại càng nặng nề hơn: “Kỳ thực chỉ cần có thể trở lại tàu, cho dù là nửa người không còn thì đoàn tàu vẫn có thể cứu chữa được hết.
Chỉ là thế này…!Ít quá.”
Phó Kỳ Đường im lặng.
Anh nhớ team của Lâm Phưởng do Thành Vĩnh Niên làm đội trưởng, có tổng cộng sáu người, phó bản họ vào tên là Khu mộ Lương Câu.
Team này không có người mới, ai cũng đều đã qua ít nhất một phó bản mà không ngờ cuối cùng lại chỉ có một người sống sót trở về.
Tinh thần của Lâm Phưởng hiện đang rất kém.
Các vết thương đều đã được trị khỏi nhưng thân thể cũng hoàn toàn kiệt sức nên Quý Đào đưa anh ta về toa của mình nghỉ ngơi.
Nhiếp Tiểu Lam yên lặng dọn dẹp vết máu loang lổ trên đất, sau đó tìm một cái hộp để cất mảnh thi thể vào trong.
“Trước đây anh ấy có nói, nếu anh ấy chết thì cứ vất bừa anh ấy ở một phó bản non xanh nước biếc nào đó.
Anh ấy không muốn ở lại trên tàu.” Nhiếp Tiểu Lam kể, cô đã hoàn toàn bước ra từ nỗi buồn ngắn ngủi.
Dù sao thì một khi đã lên tàu, tử vong liền trở thành chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Anh thì sao?” Nhiếp Tiểu Lam hỏi, “Anh có yêu cầu gì sau khi chết không? Có thể viết lên chiếc bảng trắng bên kia, nếu như anh chết thật thì những người còn sống sẽ cố hết sức giúp anh.”
Phó Kỳ Đường nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu tôi chết rồi, hi vọng có người có thể đem một phần thi thể của tôi về.
Tôi muốn ở trên tàu, muốn xem xem điểm cuối của chuyến tàu này rốt cuộc là chốn nào.” Anh nói, nhìn thoáng quá khuôn mặt lạnh lùng của Cung Tử Quận.
Khóe miệng hắn trở nên căng thẳng, tầm mắt cũng hạ thấp, để lộ vài phần trào phúng cùng bi thương khó lời giải thích.
Lòng Phó Kỳ Đường hơi nhói lên.
Anh huých vai Cung Tử Quận, cười hỏi: “Anh thì sao?”
Cung Tử Quận không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn anh.
Mãi một lúc lâu sau mới thả lỏng khóe môi, nở nụ cười: “Tôi sẽ không chết.” Giọng nói của hắn nhẹ nhàng mà kiên định: “Cậu cũng vậy.”
Lúc quay lại, Quý Đào nói sơ qua về tình huống ở khu mộ Lương Câu cho mọi người, đây là phó bản bách quỷ dạ hành, người chơi có thể ẩn náu trong thành phố quỷ đến hừng đông là coi như hoàn thành nhiệm vụ.
“Mấy phó bản ngắn hạn đều rất khó.
Team bọn họ vừa mới vào thành phố quỷ không lâu thì đã bị phát hiện.
Gần như toàn bộ quỷ ở đó đều lao vào truy bắt bọn họ, người bị bắt đều bị hành hạ đến chết sau đó bị chia ra làm thức ăn.
Lâm Phưởng và Thành Vĩnh Niên sống đến cuối nhưng trên đường về ga thì lại bị đám quỷ đuổi kịp.
Thành Vĩnh Niên bảo anh ta chạy trước nhưng mới chạy được không bao lâu thì…!Nói chung là anh ta đã phải rất cố gắng mới giành lại được nhiêu đó.” Giọng Quý Đào rất bình thản, nghe không ra tâm tình gì, sau đó hỏi: “Thi thể Vĩnh Niên đâu rồi?”
“Tôi thu dọn rồi, dựa theo tâm nguyện của anh ấy, lần tới xem có phó bản nào tốt một chút thì đem chôn.” Nhiếp Tiểu Lam trả lời.
Bây giờ ở trên tàu đang là 1 giờ trưa, theo thông lệ, hai đội còn lại cũng sẽ trở lại trong vòng đâu đó khoảng bốn tiếng nữa.
Vì tuyến thời gian trên tàu khác biệt nên dù mọi người có lăn lộn trong phó bản bao lâu thì khi trở về cũng chỉ trôi qua tối đa mười hai tiếng.
Giống như bọn họ xuống trạm vào phó bản lúc 3 giờ 57 phút sáng, quay cuồng trong đó tận hơn hai ngày nhưng đến khi trở về thì đồng hồ trên tàu mới điểm mươgi giờ rưỡi.
Phó Kỳ Đường rất hiếu kỳ về chuyện này nhưng không ai biết tại sao nên cũng chỉ tạm thời không nghĩ đến nữa.
Nửa tiếng sau, team của Miêu Anh về tàu.
Ngoại trừ Từ Vĩ Quang, những người còn lại đều sống sót, rất không dễ dàng.
Mọi người chúc mừng nhau thoát chết.
Niềm vui tuy ngắn ngủi nhưng lại rất chân thực.
Phó Kỳ Đường cũng vui lây, lấy đồ uống ở nhà ăn ra, cụng ly với mấy người tạm thời còn chưa nhớ nổi tên này.
Đang lúc vui cười, tầm mắt anh ngẫu nhiên lướt qua màn hình lớn, phát hiện trong đội ngũ còn chưa trở về kia, cái tên Tô Úy bỗng hơn run run, sau đó xuất hiện một dấu gạch ngang màu đỏ.
Tô Úy chết rồi á?! Phó Kỳ Đường khiếp sợ, đến khi anh định thần lại thì dấu gạch ngang đó đã biến mất.
Mọi thứ chỉ như ảo giác.
“Có phải do mình căng thẳng quá không?” Anh nhỏ giọng tự nói với mình, trong lòng vẫn hơi nghi ngờ.
Mãi đến gần 3 giờ, team cuối cùng mới thành công trở về tàu.
Phó Kỳ Đường nhìn thấy Tô Úy đang được Dịch Văn Văn đỡ, đứng trong đội ngũ.
Vết thương của cậu ta rất nghiêm trọng, còn bị đứt mất một bàn tay.
Tuy nhiên vẫn còn sống.
“Người anh em, khổ quá đi mất thôi, tôi còn tưởng mình không còn mạng về gặp anh cơ!” Sau khi được ánh sáng trắng chữa trị, Tô Úy xáp tới với vẻ mặt cầu xin sau đó dùng bàn tay vừa mới mọc lại cầm cốc của Phó Kỳ Đường uống cạn: “Tôi bị một con gấu bông cầm cưa điện rượt nguyên một ngày một đêm, tay cũng là do nó chém đứt.
Nếu không phải…!Thôi, không nói nữa.” Tô Úy nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
“Người anh em, anh thế nào?”
Phó Kỳ Đường nhìn cậu ta có vẻ phấn chấn nhưng quả thực là không thể che giấu được sự mệt mỏi, chẳng lẽ lại không biết xấu hổ đi nói anh đã ôm được một cái đùi sói lớn, cả quá trình mặc dù có kinh hãi nhưng không hề nguy hiểm, trận quyết chiến cuối cùng thì đến kinh hãi cũng chẳng còn, Sói Điên một mình cân team, anh thậm chí còn hơi…!Thảnh thơi?
Anh cười không nói gì, Tô Úy vừa nhìn đã hiểu ngay được, thế là lập tức biến thành một quả chanh: “Chua chít tôi mất thôi! Ai có kẹo không? Cho tôi xin một viên với!”
Quãng thời gian êm đềm nhanh chóng trôi qua, Phó Kỳ Đường chưa bao giờ quý trọng thời gian như hiện tại.
Trong bảy ngày của kỳ an toàn, phần lớn thời gian anh đều phải Tiểu vào việc rèn luyện bản thân, bao gồm cả các bài tập nâng cao thể lực, tấn công, tránh né.
Cung Tử Quận là một người thầy giỏi.
Chỉ có điều hắn không thích bàn lý thuyết, chỉ thích luận thực tiễn.
Ai cũng nói nam giới với nhau, không đánh không thân, trước đây Phó Kỳ Đường không đồng tình với ý kiến này lắm nhưng bây giờ lại thấy cũng khá có lý.
Trải qua vài ngày tiếp xúc thân thể, Phó Kỳ Đường đã trở nên vô cùng thân thiết với Cung Tử Quận, chính là loại thân thiết đến mức đi WC cũng rủ nhau đi cùng.
Mỗi tội trên tàu không có WC công cộng nên mới chưa đi chung thôi.
Trong bảy ngày này cũng có người mới lên tàu, ai cũng đều mang vẻ sợ hãi hoặc bối rối.
Phó Kỳ Đường nhìn thấy bóng dáng của mình trên người họ nên càng thêm khắc khổ mà vùi vào luyện tập, phấn đấu để bản thân có thêm một cơ hội sống.
Ngày cuối cùng, Phó Kỳ Đường đến gian hàng ở toa số 0 để đổi đạo cụ.
Lúc trước anh chỉ kiểm tra điểm sinh tồn, cũng chưa coi có những đạo cụ nào mà người chơi có thể đổi được, bây giờ mới có thời gian xem xét kỹ càng.
Trên trang hiển thị của cổng giao dịch, tất cả đạo cụ được chia thành ba loại: tấn công, trị liệu và phụ trợ.
Ấn vào “điều mục” để sắp xếp đạo cụ có “giá” từ thấp đến cao.
Sau khi chọn xong, người chơi phải quét vé một lần nữa để xác nhận giao dịch, máy sẽ tự động trừ điểm sinh tồn còn đạo cụ sẽ xuất hiện trong không gian ý thức của người chơi.
Khi vào phó bản chỉ cần nghĩ về nó là có thể lấy ra.
Phó Kỳ Đường mở lần lượt từng cái ra xem.
Hệ tấn công: Gọt Bút Chì Đẫm Máu, 50 điểm; súng lục tối thiểu 600 điểm, đạn phổ thông 7 điểm/viên, đạn linh năng tận 15 điểm/viên; Gai Ba Góc Gây Choáng 600 điểm; đắt nhất chính là một thanh kiếm sắt trông khá tã, tên Một Thanh Kiếm Sắt, giá tận 9999 điểm.
Phó Kỳ Đường nghi ngờ dù là Cung Tử Quận đi chăng nữa thì cũng sẽ phải lùi bước trước thanh kiếm này mất.
Tuy nhiên Phó Kỳ Đường lướt tới trang cuối cùng rồi mà vẫn không tìm thấy thanh kiếm ngắn Cung Tử Quận cho anh ngày đó.
Anh nhíu mày, thế mà lại là một đạo cụ cốt truyện.
Phó Kỳ Đường thoát khỏi danh mục tấn công sau đó xem danh mục phòng thủ.
Anh phát hiện “giá” của mấy đạo cụ loại này khá rẻ.
Có lẽ là do nó này chỉ dùng được một lần, tỷ như giáp bảo vệ trong năm giây, ngọc bội che giấu hơi thở, v…v…
Đạo cụ hệ phụ trợ còn đa dạng hơn.
Có Bùa Tránh Phiền mà Nhiếp Tiểu Lam đã dùng lần trước, 2 điểm/tờ, còn được mua mười tặng một, đúng là rất rẻ.
Lướt thêm một chút, anh tìm thấy một cái hộp sắt rất không bắt mắt, tên là Hộp Fake.
Phó Kỳ Đường xem giới thiệu xong thì đoán đây chính là đạo cụ mà Trương Nguyên Tích đã dùng để âm mưu hãm hại mình.
Sau một khoảng thời gian dài xem hết đạo cụ trong gian hàng, Phó Kỳ Đường bỏ qua kho vũ khí mà chỉ mua vài loại đạo cụ hệ phòng thủ và tấn công dùng một lần.
Mấy thứ linh tinh hết bảy, tám mươi điểm, còn lại gần ba trăm điểm thì giữ để lần sau.
Đêm ngày thứ bảy, tất cả mọi người tập trung ở toa số 0.
Khi ba chiếc kim đồng lạch cạch chồng lên nhau ở vị trí số 12, kỳ an toàn chính thức kết thúc, Phó Kỳ Đường lại một lần nữa nghe thấy giọng AI vô cảm kia.
“Thưa quý khách, tàu cao tốc Vô Hạn Hiệu G0101 sắp vào ga, vui lòng đi tới khu chỉ thị kiểm tra thông tin lần này.
Cảm ơn đã phối hợp.
Chúc quý khách…!Thượng lộ bình an.”
*
Gió xào xạc lướt qua cây cỏ, không khí tràn ngập mùi đặc trưng của cây cối vào mùa hè.
Phó Kỳ Đường nhìn xuống lớp đất mềm và ẩm dưới chân mình, tin chắc rằng đoàn tàu đã ném họ lên lưng chừng một ngọn núi nào đó rồi.
Nơi mắt có thể nhìn được, đâu đâu cũng là một màu xanh sẫm.
Trên đỉnh ngọn núi có duy độc một lâu đài cổ theo trường phái kiến trúc gothic.
Không nghi ngờ gì nữa, điểm đến lần này của bọn họ là: Lâu đài ác mộng.
Đạn bình luận đúng hẹn lại bay.
[33: Tới rồi đây! Coi nào…!Lâm Phưởng, Tiểu Châu, Sói Điên…!Ô?! Tôi hoa mắt à? ]
[10: Không phải chứ?! Sói Điên với người mới, à không phải, với Tiểu Phó sao lại chung team nữa vậy? Tôi đang xuyên không về khách sạn Thanh Đằng à? ]
[52: Đương nhiên không phải.
Đây là lâu đài ác mộng, lầu trên vào phòng livestream không xem Tiểu đề à? ]
[04: Đừng so đo cái đó nữa, team này hơi còng lưng đấy, bốn người cũ và năm người mới, mà đó giờ phó bản lâu đài cổ luôn là loại khó qua.
]
[29: A! Lâu rồi mới gặp.
Tiểu Phó có nhớ tui không? Tới hun cái nào, chụt chụt chụt! ]
…
Phó Kỳ Đường nở nụ cười: “Không nhớ.
Tui thích sau này khỏi cần gặp mấy người hơn ý.”
Khu bình luận nhất thời đều là bình luận kêu anh mặn quá.
“Tiểu Phó vừa đẹp trai, vừa phóng khoáng.
Tuy ngoại hình tui tầm thường thui nhưng lại rất ngọt, tui có thể chụt chụt thay anh ấy, còn không tính phí nữa.” Hà Chi Châu giải vây, cười trêu.
Anh ta cũng là một người chơi có thâm niên, kỳ trước tới phó bản trấn Nhân Ngẫu.
Phó Kỳ Đường liếc mắt nhìn anh ta, không khỏi nhớ lại câu mà Tô Úy do dự mãi mới quyết định nói với anh lúc gần xuống tàu: Cẩn thận Hà Chi Châu.
“Sao thế? Lẽ nào tôi biến thành trai đẹp rồi?” Hà Chi Châu cười hỏi.
“Anh tương tác với bọn họ rất tốt.” Phó Kỳ Đường nói.
“Làm gì còn cách nào đâu? Tăng chút hảo cảm, biết đâu lại có thể giật MVP thì sao.
Tuy nhiên lần này không được rồi.” Anh ta bĩu môi về phía Cung Tử Quận: “Có hắn ở đây thì chả tới phiên người khác giật MVP.”
Phó Kỳ Đường nghe vậy thì quay lại nhìn Cung Tử Quận sau đó tò mò tiến lại gần hỏi: “Sao lại thế?”
“Bởi vì tôi giỏi.” Cung – cây ngay không sợ chết đứng – Tử Quận nói.
“Tôi không hỏi chuyện đó.
Sao hai ta vào chung phó bản hai lần liền vậy? Xác suất thấp thế mà cũng trúng, anh sắp xếp đấy à?”
“Cậu đoán xem?”
“Lại bắt tôi đoán.” Phó Kỳ Đường lắc lắc đầu sau đó bỗng nhiên hiểu được, nhỏ giọng nói: “Viên kẹo kia cũng là đạo cụ? Khóa hai người lại với nhau?”
Anh vừa nhắc đến viên kẹo có vị xăng mà Cung Tử Quận cho anh ăn lúc ở trên tàu, vừa chỉ mình và hắn, ý tứ rất rõ ràng.
Cung Tử Quận nghe xong thì gật đầu.
“Chẳng trách vị ghê thế, chả ngọt gì cả.”
“Cậu không nói được câu nào dễ nghe tí à?”
“Ờ…!Anh còn ngọt hơn kẹo?”
“…”
Cung Tử Quận liếc nhìn anh một cái đầy thâm ý.
Phó Kỳ Đường làm bộ không thấy, nhân cơ hội lướt mắt nhìn mọi người một lượt, xác nhận lần này team có tổng cộng chín người, theo thứ tự là anh, Cung Tử Quận, Hà Chi Châu, Lâm Phưởng và năm người mới.
Đương nhiên Cung Tử Quận vẫn là đội trưởng.
Lâm Phưởng, người đã trở nên trầm tính hơn kể từ khi thoát khỏi phó bản kỳ trước, khoanh tay đứng bên cạnh, mặt cúi gằm, không biết đang nghĩ gì.
So với bầu không khí thoải mái và hài hòa bên ngưỡi cũ, bầu không khí bên tân binh căng thẳng lạ thường.
Năm người gồm ba nam, hai nữ, tuy đứng tụm lại một đám nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy tất cả đều đang giữ khoảng cách, giống như đang đề phòng lẫn nhau vậy.
Tất cả mọi người đều rất nghiêm túc, chỉ trừ một người.
“Xong chưa vậy? Đi được chưa vậy? Chúng ta cần đến lâu đài cổ trên đỉnh núi đúng không? À mà mấy người đã đọc “Lâu đài ác mộng” bao giờ chưa? Không phải chứ? Chưa đọc quyển đó luôn?!” Một cậu thanh niên tóc vàng, cổ đeo một chiếc dây chuyền lớn đi về phía trước, mặt mày hớn hở nói.
Không giống với vẻ mặt thất kinh của những người khác, từ lúc lên tàu, cậu ta đã bừng bừng sức sống, luôn lẩm bẩm mấy câu như “Cuối cùng cũng tới lượt mình”, “Quả nhiên mình là người được chọn”, tự tin ngời ngời, đi đường cũng tưởng là đang bay.
Mở miệng cái đã biết bị “điện”.
“Thế là không được rồi, không có chút tri thức dự trữ thì sao vượt ải được.
Xem đi, cuối cùng vẫn phải trông cậy vào tôi.” Tóc Vàng nói, dương dương đắc ý nhìn mọi người.
Vị trí team còn cách lâu đài kia một đoạn đường, đi dọc theo đường núi mất khoảng hai tiếng là đến nơi.
Lâu đài được xây bằng loại đá tảng nào đó có màu nâu, tổng thể đem lại một cảm giác ủ dột mà tang thương vô cùng.
Hai tòa tháp cao cao lắp kính màu ghép, bao lấy quần thể kiến trúc ở giữa.
Chỉ là có vẻ như đã rất lâu không có người tới thăm lâu đài này nên hoàn toàn không thể tìm ra chút dấu vết sinh hoạt nào ở đây.
“Cũ kỹ, dột nát, đìu hiu, tỏa ra không khí suy đồi, chuẩn motip luôn.” Tóc Vàng cầm đèn chạy trước ô tô, xông lên vỗ vỗ cánh cửa lớn màu đen đang đóng chặt, nói với vẻ mặt hưng phấn.
“Có ai ở đây không? Chúng tôi đến tìm cô Vanessa.” Hà Chi Châu tiến lên gõ cửa, nói ra thân phận của bọn họ trong phó bản lần này: Nhà văn, họa sĩ, kiến trúc sư, nghệ nhân làm vườn và đám học sinh của họ ngẫu nhiên nghe được một câu chuyện xưa về gia đình Homer nên đã đến đây tìm hiểu.
“Không thấy ý kiến gì, hay là họ không nghe thấy? Mấy lâu đài kiểu này đúng là chả theo kịp thời đại gì cả, lắp cái chuông cửa có phải tiện hơn không.” Tóc Vàng khó chịu lẩm bẩm.
Lời vừa dứt, cánh cửa lớn màu đen bỗng mở ra, một cơn gió lớn tạt thẳng vào mặt cậu ta.
“A!”
“Có chuyện gì thế?!” Mấy người mới hoảng hốt.
Hai chiếc ván cửa đập vào tường phát ra tiếng vang nặng nề.
Đằng sau cánh cửa tối om, dường như tất cả nguồn ánh sáng đã bị nuốt chửng, chỉ có thể lờ mờ thấy một hành lang thật dài.
Cả team đứng ngoài một lúc vẫn không thấy có ai đi ra.
Phó Kỳ Đường liếc mắt nhìn Cung Tử Quận một cái, thấy hắn có vẻ không quan tâm lắm, cứ vậy đánh giá xung quanh thì cũng không nói gì.
Lâm Phưởng đi cuối vẫn cúi gằm mặt.
Hà Chi Châu thấy thế ho khan một tiếng: “Không thì…!Tôi dẫn đầu, chúng ta cùng nhau vào nhé?”
“Tôi thấy cũng không có vấn đề gì, cửa cũng mở rồi, chắc không tới mức vừa mở cửa đã giết người ta đâu ha?” Tóc Vàng nói.
Sau đó không biết cậu ta lôi đâu ra được một cái đèn pin, vừa bám vào cửa, vừa rướn cổ vào trong ngó nghiêng: “Có vẻ chỉ là một cái hành lang bình thường, rất dài, trong đó chắc là phòng khách.
Tôi thấy trên tiểu thuyết đều…”
Không chờ cậu ta nói hết thì đã có vật gì rơi “uỳnh” xuống.
Đến khi bụi tản đi hết, tất cả mới thấy được trước mặt có một tấm cửa treo rất lớn màu đỏ thẫm, xích sắt hai bên vẫn đang rung lên bần bật.
“Phụt….!”
Tóc Vàng ngã ra đất.
Máu đỏ tươi phun tóe ra từ cổ cậu ta, người đứng ngay sau cậu ra chưa kịp phản xạ thì đã bị xối khắp cả mặt mũi.
Cổ cậu ta đã bị tấm cửa treo kia không lưu tình chém đứt, đầu thì lăn vào hành lang phía sâu bên trong.
Lâu đài ác mộng có một người tử vong, số người chơi còn lại: 8 người.