Không cần nhìn đạn bình luận, Phó Kỳ Đường cũng cảm nhận được mức độ nguy hiểm và khủng khiếp khi phải chơi trốn tìm với người chết trong phó bản kinh dị, đúng là cấp độ khó năm sao.
Quản gia liếc nhìn nhóm người chơi, nói: “Tôi đoán tất cả đều biết trò chơi này rồi nên không cần giải thích nữa nhé.
Điều cần chú ý là chúng ta chỉ được chơi bên trong lâu đài, không tính bãi cỏ với vườn hoa.
Thế thì…!Ai muốn làm ma nào?”
“…”
Không ai đáp lời.
Cái vấn đề này thật sự là rất vi diệu, ai biết được liệu câu hỏi này có phải bẫy chơi chữ hay không.
Ai muốn làm ma? Làm ma giả hay làm ma thật? Hay là giờ chơi thì làm ma giả, chơi xong thì thành ma thật luôn? Với cả người làm ma sẽ phải đứng phía đối lập với những người khác, liệu người đó có thật sự nghiêm túc đi tìm và bắt người không? Nói đến bắt người, thế người bị bắt sẽ ra sao? Còn nếu người làm ma không bắt được ai thì sẽ ra sao?
Quản gia phát ra tiếng cười nhỏ khàn khàn như đạt được khoái cảm báo thù, nói với người chơi: “Nếu không thì để tôi làm ma cho.” Niềm sung sướng trong giọng điệu của ông ta cứ như những xúc tu của loài nhuyễn thể nào đó, dính ướt, kinh tởm.
“Bắt đầu từ bây giờ, các vị có năm phút để trốn, hãy nắm chắc nó.”
Lời vừa dứt, đồng hồ ở sâu trong sảnh tiệc vang lên mười tiếng.
Bây giờ là mười giờ.
“Trò chơi sẽ chính thức kết thúc lúc mười hai giờ.
Chúc mọi người may mắn.”
*
“Khoan đi đã!” Vừa ra khỏi phòng tiệc, Hà Chi Châu đã vội vàng nói.
Người phụ nữ trung niên chạy tít đằng trước cách tới bảy, tám mét nghe thế thì hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn cắn răng quay lại.
Tên mặc vest thì lại nhắm mắt làm ngơ, cứ thế chạy rồi biến mất tăm.
“Thôi kệ đi, mạng là của mình mà.” Phó Kỳ Đường thấy thế thì an ủi một câu.
Hà Chi Châu lắc đầu, Mặc Vest không tin mình nên mới không chịu quay lại, chả ai ép được.
“Bây giờ nhé, mỗi người chạy một ngả, đừng trốn chung kẻo bị bắt chung.
Với cả là phải tìm chỗ nào thoáng thoáng một chút tránh đến lúc bị phát hiện thì lại không có đường chạy.” Hà Chi Châu nói nhanh những cách mà mình vừa nghĩ ra.
“Bình tĩnh thôi.
Hãy để ý tới tiếng bước chân của ông ta.
Lúc trưa ông ta đã đổi một đôi giày đi mà nghe rõ tiếng, có lẽ là chúng ta đang được đoàn tàu giúp đỡ.” Phó Kỳ Đường bổ sung, anh nhìn người phụ nữ trung niên và cô nữ sinh vài giây, sau đó nói: “Hai cô hãy tháo hết trang sức và giày đi, tránh việc phát ra âm thanh, gây sự chú ý.”
Hai người nghe xong thì nhanh chóng tháo hết mấy thứ không cần thiết ra ngay.
Phó Kỳ Đường thì quay lại, dùng ánh mắt do dự và dò hỏi liếc nhìn Cung Tử Quận.
Cung Tử Quận thấy thì nhún vai nói: “Cứ nói đi, có phải mỗi mình tôi tìm được đâu.”
“Ba tốt quá!” Phó Kỳ Đường khen hắn một câu rồi liền vội vã nghiêm nghị: “Căn cứ theo những gì tôi và Cung Tử Quận tra được, quỷ lần này rất có khả năng là bản hợp thể của Adela và ác linh được triệu hoán nhưng bọn tôi không tìm được bất kỳ tài liệu nào liên quan đến ác linh cả.
Cộng thêm việc lần trước Lâm Phưởng bị ma ám thì khả năng cao Adela chiếm ưu thế hơn trong bản thể đó.”
“Ý anh ma quỷ là…?!” Hà Chi Châu trố mắt.
Anh ta hoàn toàn không ngờ chỉ trong thời gian vài tiếng ngắn ngủi mà hai người này đã đạt tới độ này, trong khi anh ta vẫn còn đang loay hoay với ác linh và Camille.
Mới nãy anh ta vẫn còn đang nghĩ có khi Camille là boss cơ.
“Tôi không chắc nhưng nếu ai đó bị bắt thì có thể thử xem.” Phó Kỳ Đường nói.
“Cảm ơn!”
Bất kể thế nào, Phó Kỳ Đường chịu nói ra chuyện này là cũng đã làm hết cả việc nên lẫn không nên làm.
Đổi là người khác thì ai lại không muốn giữ manh mối quan trọng cho bản thân để thoát chết trong gang tấc cơ chứ.
Dù sao thì việc gọi tên quỷ để thoát mạng cũng chỉ hiệu nghiệm được một lần.
Bàn xong thì mọi người lục tục chạy hết đi tìm chỗ trốn, chỉ còn dư lại Cung Tử Quận và Phó Kỳ Đường.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Phó Kỳ Đường hỏi: “Anh tính đi đâu?”
Cung Tử Quận nhướng mày, khóe miệng mang theo ý cười, trong mắt khẽ hiện ra bốn chữ không kiềm chế được: Còn – Phải – Hỏi – À?
Tương tự với việc lúc chiều được tự do tìm đồ ở tầng ba, hiện tại “bo” cũng đang được mở.
Chỉ cần không bị quản gia bắt, người chơi có thể đi mọi nơi bên trong lâu đài.
Theo nhật ký của Camille, hôn lễ giữa cô và Jean được tổ chức ở tòa tháp phía đông.
Lúc Camille gặp ác mộng, ông Homer nói rằng đi cầu nguyện tổ tiên xong cũng bước ra từ đó.
Huống hồ trong nhật ký còn nói rõ về một “căn tầng hầm”.
Nơi đây hiển nhiên vô cùng nguy hiểm nhưng so với tiêu chí “An toàn là trên hết”, đối với Cung Tử Quận, việc chủ động thu thập thêm manh mối và kết thúc phó bản chắc chắn là một lựa chọn thỏa đáng hơn.
Với Phó Kỳ Đường cũng thế.
“Tòa tháp phía đông à? Đi cùng tôi à?” Phó Kỳ Đường cố ý.
“Biết rõ còn hỏi.” Cung Tử Quận cười nói.
“Thế nhỡ thành một lồng hai chim thì sao?”
“Chấp ông ta luôn.”
*
Lúc này, tên mặc vest chạy trốn trước đang dùng hết sức chạy trên chiếc cầu thang ngoằn ngoèo.
Tiếng quần áo cọ vào nhau, tiếng bước chân rõ ràng, thậm chí cả tiếng thở gấp gáp cũng đều không lọt được vào tai gã.
Thời gian năm phút tìm chỗ trốn hoàn toàn không quá ngắn, đối với Mặc Vest, đây là đường sống.
Hết năm phút, quản gia bắt đầu tìm người.
Ông ta hẳn sẽ tìm ở sảnh tiệc trước, tiếp theo là xung quanh đó rồi cuối cùng mới là những chỗ xa hơn.
Tệ ở chỗ là người chơi mới tới hôm qua còn quản gia đã quá quen thuộc nơi này, ông ta hẳn sẽ rất dễ tìm được chỗ người chơi ẩn nấp.
Thế nên nếu không trang thủ năm phút này để chạy nhanh hơn người khác và cách xa phòng tiệc hơn thì khả năng bị bắt là rất cao.
Nếu bị một con rối bắt thì làm gì còn kết cục nào khác ngoài chết chứ? Mặc Vest không muốn chết nên mới bơ lời Hà Chi Châu, bỏ chạy thục mạng.
Mấy người chơi cũ đó đều có vài kỹ năng cũng như đạo cụ kỳ lạ để dùng nhưng gã là người mới, gã không có nên sao mà lãng phí thời gian cho những lời đó được chứ.
Huống hồ gã đã chọn được một nơi ẩn nấp vô cùng an toàn rồi.
Đó là đối diện toà tháp ở phía đông của lâu đài, nơi mà gã và huấn luyện viên thể hình phụ trách sửa chữa chiều hôm qua.
Một phần mái của chỗ ấy đã bị sập xuống thành cái thang nhỏ để leo lên, thêm việc có vài công cụ sửa chữa có thể làm vũ khí, không nơi nào có thể phù hợp hơn nó nữa.
Quan trọng hơn cả, gã cho rằng những người khác không bao giờ có thể tìm thấy nơi này.
So với bắt một tên trốn trên mái nhà như mình thì việc tìm bắt những người kia hẳn là đơn giản hơn rất nhiều.
Mỗi tội nó cách phòng tiệc hơi xa, chạy hơi vất vả.
Mặc Vest nghiến răng bước trên cầu thang tối om, thời gian trôi qua, phổi ngày càng bỏng rát nhưng rất nhanh sau đó gã đã tới nơi.
Mặc Vest đang cố gắng hết sức để điều hòa nhịp tim của mình thì đột nhiên bên tai vang lên ba hồi chuông lớn, năm phút đã kết thúc.
Gã không dám chần chừ nữa mà mau chóng tìm thùng dụng cụ lấy dây thừng, một đầu buộc quanh hông, đầu kia buộc vào một cây cột trong bóng tối.
Sau đó gã trèo lên đống gạch vụn, đứng ở trên đỉnh, hai tay nắm lấy mái hiên, dùng hết sức hướng nửa người ra ngoài, mượn lực đạp hai chân, cuối cùng lật người thành công.
Mặc Vest nằm vật trên mái tháp thở hổn hển, ánh trăng chiếu trên người khiến gã có một cảm giác thoải mái khó tả.
Sau đó, gã thoáng thấy hai bóng người đi xuyên qua hành lang và biến mất ở lối vào của tòa tháp.
Gã tặc lưỡi một cái, Sói Điên và tên ẻo lả? Hai người đó đến làm gì vậy? Không lẽ tính nhân lúc không người để ấy ấy? Dù sao cũng vừa mới come out chục phút trước thôi còn gì.
Mặc Vest cười, thôi, ai rảnh quan tâm, gã an toàn là được rồi.
*
“Không biết quý vị trốn đâu rồi?” Quản gia vừa nói, vừa đẩy một cánh cửa bên phải, đi vào, bên trong không có gì.
Hết năm phút chờ đợi, quản gia tìm kiếm một lượt từ bên phải sảnh tiệc, qua phòng khách và tiền sảnh, bao gồm cả nhà bếp ở phía sau cũng được ông ta cẩn thận kiểm tra.
Thật không may, không tìm thấy ai cả.
Sau đó, ông ta không tìm kiếm từ tầng hai lên giống như tên mặc vest nghĩ mà đi thẳng lên tầng bốn và bắt đầu tìm kiếm từ trên xuống.
Ông ta mở cửa từng phòng để xem, thậm chí còn vào trong kiểm tra một số phòng.
Lúc đi ngang qua phòng ngủ của Vanessa, quản gia hơi ngập ngừng rồi cầm tay nắm cửa vặn nhẹ.
Cánh cửa nặng trịch bị đẩy ra, ánh đèn vàng mờ nhạt hắt ra từ khe cửa.
“Chuyện gì vậy, chú John?” Giọng nói mệt mỏi của Vanessa vang lên.
Quản gia không trả lời mà hỏi lại: “Đã trễ thế này sao cô chủ còn chưa nghỉ ngơi? Có người quấy rầy cô sao?”
“…!Không, tôi bị tiếng cửa mở đánh thức thôi.”
“Sức khỏe cô chủ không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Mấy người tới làm khách đó rất vô duyên, trời vừa tối đã đi lung tung, tôi sợ bọn họ đến nơi không nên đến, vì thế định là đi kiểm tra hết một loạt xem sao.” Quản gia tùy tiện biện minh cho hành vi của mình.
“Chú cứ xem mà làm thôi nhưng đừng ồn ào quá không tôi lại tỉnh giấc.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Quản gia nói rồi đồng cửa, sau đó tiếp tục đi kiểm tra nơi khác.
Vanessa nghe tiếng bước chân xa dần, nhắm mắt lại, cố nén sự tức giận và xấu hổ trong lòng nhưng hai má vẫn đỏ bừng lên.
Cô lớn tới từng này chưa bao giờ gặp chuyện đang ngủ mà đột nhiên bị hai người đàn ông xông vào phòng bắt trói như vậy.
“Các vị, tôi đã làm theo những gì các vị nói nên các vị đã có thể thả tôi ra chưa? Còn nữa, hãy cất vũ khí đi! Dùng nó để đối phó với một cô gái yếu ớt tay không tấc sắt thế mà được à? Hèn lắm có biết không?” Vanessa căm tức nói.
“Xin lỗi cô nhé.
Bất đắc dĩ lắm chúng tôi mới phải làm như vậy.”
Hà Chi Châu ái ngại cười nhưng vẫn không thả Vanessa đi mà còn gắn vài cục pin cúc áo lên người cô.
Đây là đạo cụ cốt truyện anh ta lấy được từ phó bản cũ.
Kích hoạt ba viên pin cùng một lúc, một từ trường đặc biệt sẽ được hình thành giữa các viên pin trong nửa giờ, khiến ma quỷ bị nhốt trong đó bị giảm sức mạnh.
Hà Chi Châu vừa mới trải nghiệm sức mạnh của Vanessa khi nổi điên ban sáng nên tuyệt đối không dám coi thường cô gái yếu đuối, đáng thương trước mắt.
Phòng ngủ của Vanessa là nơi ẩn nấp mà Hà Chi Châu đã nghĩ đến ngay từ đầu trò chơi nhưng đây là một canh bạc.
Anh ta không chỉ cá rằng quản gia, với tư cách là một người hầu, sẽ không tùy tiện bước vào phòng ngủ của cô chủ mà anh ta còn cá rằng cơn điên của Vanessa sẽ không bùng phát ngay lập tức và anh ta có thể bất ngờ khuất phục cô trước khi cô biến thành bộ dạng đáng sợ đó.
Rõ ràng, anh ta đã thắng cược cả hai lần.
“Anh xem chừng cô ta nhé, tôi ngồi nghỉ chút, nãy chạy nhanh quá.” Hà Chi Châu nói với Lâm Phưởng.
Lâm Phưởng “ừ” một tiếng, mặt không cảm xúc.
Một lúc sau anh ta mới mở miệng: “Sao lại kéo tôi chạy?”