Trong sảnh chờ rộng lớn, trên tường, trên đất đều be bét máu.
Một vệt máu chạy dài từ bên ngoài vào sâu trong hành lang, cộng thêm vài dấu tay máu trên cửa tự động, không khó để nhận ra đã có người chạy đến đây muốn trốn thoát.
Đáng tiếc cánh cửa vốn phải tự mở ra lại không hề nhúc nhích, người kia liều mạng đập phá nhưng không thành, cuối cùng lại bị những người đuổi tới hoặc ma quỷ kéo trở về trong tuyệt vọng.
Bàn hướng dẫn y tế bị lật úp trên mặt đất, chiếc ghế nhựa màu xanh lam ở khu vực chờ bị dính một vết máu lớn sền sệt màu đỏ sẫm, không khí tràn ngập mùi máu tanh kinh tởm.
“Huệ!” Trong số những người mới đến, một thanh niên gầy gò mặc áo phông trông khoảng hơn hai mươi tuổi không chịu được ói hết ra.
Phó Kỳ Đường liếc nhìn nhưng không bày tỏ ý kiến.
Anh quỳ một chân, chấm ít máu lên xem rồi nói: “Máu đã có dấu hiệu bị oxi hóa nhưng vẫn còn rất tươi, hẳn là chuyện mới xảy ra trên dưới nửa tiếng đồng hồ.”
Chàng trai đeo kính chỉ vào một vệt máu trên tường: “Máu bên này đã gần khô rồi, rõ ràng là sớm hơn.”
“Máu nhiều thế này thì hẳn phải là một vụ thảm sát, còn không chỉ một lần.
Với cả không có thi thể người chết, đến một cái chân đứt, tay cụt cũng không luôn.” Sau khi vào phó bản, Dịch Văn Văn vẫn luôn đứng sau Phó Kỳ Đường làm một bé ngoan không gây chuyện, giờ mới lên tiếng.
“Tấn công theo đợt sao…?h Cửa đóng kín khiến người bên trong không thể thoát ra ngoài chạy trốn? Lúc nãy chúng ta tới thì cửa tự động mở mà.” Ngô Bân bất an.
Anh ta đã trải qua vài phó bản.
Tuy cô bạn gái Tần Phức Vân bất mãn việc Phó Kỳ Đường làm đội trưởng nhưng việc quan trọng bây giờ là sống sót trở về nên anh ta cũng không giấu giếm, quan sát và phán đoán được gì thì đều nói ra hết: “Nếu tôi không đoán sai, chúng ta vào phó bản đúng khoảng thời gian nghỉ của cuộc thảm sát.
Vậy thì chả mấy nữa chúng sẽ lại tới thôi.”
Anh ta vừa dứt lời, một tiếng “rầm” đột ngột vang lên.
Chàng trai mới vừa “gọi chị Huệ” ngã ngồi trên đất, đá chân lung tung, trượt lùi về sau.
Sắc mặt anh ta tái nhợt, khóe miệng vẫn còn dính thức ăn.
Anh ta điên cuồng lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Không! Không! Đáng sợ quá, đây là thảm sát! Tôi không làm được…!Tôi chắc chắn sẽ chết! Tôi không thể chết ở đây được…!Tôi phải chạy thôi…!Tôi muốn ra khỏi đây!” Anh ta nói rồi lật người, lồm cồm bò dậy lao về phía cửa.
“Chờ đã! Bên ngoài rất nguy hiểm, anh không được đi!” Chàng trai cao lớn đứng ở cửa ngăn cản nhưng lại bị người kia đẩy ra.
“Tránh ra! Cái trò chơi chết tiệt này ai muốn chơi thì cứ chơi.
Tôi không làm được.
Tôi nhận thua được chưa! Đừng có ngáng đường tôi!” Chàng trai gào thét, gân trên cổ nổi hết cả lên.
Phó Kỳ Đường cũng khuyên can: “Anh bình tĩnh đi.
Anh ta nói không sai.
Bây giờ rời khỏi đây sẽ chỉ càng nguy hiểm hơn thôi.
Hiện tại ngoài việc qua ải ra thì không ai rời khỏi chỗ này được đâu.” Phó Kỳ Đường không giỏi ăn nói nhưng giờ anh đang là đội trưởng, chỉ có thể kiên nhẫn giảng giải.
Bình thường, bản năng muốn chạy trốn khi gặp nguy hiểm là vô cùng đúng nhưng hiện tại họ đang ở trong thế giới trò chơi, không muốn chết thì phải gắng sức liều mình.
“Ai nói tôi muốn đi? Tôi quay lại bến xe lúc nãy chờ.
Được đúng không?” Chàng trai run rẩy nói, bàn tay giấu dưới ống tay áo nắm chặt lại.
Ngô Bân cau mày nói: “Người chơi không tích cực sẽ bị hệ thống xóa sổ.”
Chàng trai kia không tin, vẫn khăng khăng: “Thật sao? Các anh đã thử chưa?”
Câu hỏi này không khác nào giáo viên hỏi mà không có học sinh xung phong trả lời.
Sự im lặng khiến chàng trai kia càng kích động hơn: “Tức là mấy người mới chỉ nghe nói vậy thôi chứ chưa thấy bao giờ đúng không? Hệ thống chỉ yêu cầu là sống sót tới sáu giờ sáng mai thôi chứ không quy định là chỉ được ở đây.
Chúng ta xuống tàu là xuất hiện ở bến xe có nghĩa phạm vi bản đồ phó bản không phải chỉ trong bệnh viện, bên ngoài vẫn được.” Chàng trai nói một lèo, mắt càng lúc càng sáng: “Tôi biết bệnh viện là bản đồ chính nhưng chỉ cần mấy người chơi cũ các anh lục soát thôi cũng được mà.
Các anh muốn có nhiều điểm thì cứ ở lại đây chứ tôi chỉ muốn sống thôi.
Các anh qua ải rồi sáu giờ sáng mai chúng ta gặp nhau ở trạm xe buýt.”
Những lời này nghe thì cũng có lý đấy nhưng chẳng thuyết phục tí nào.
Xa lánh hoặc không bước vào phạm vi phó bản thì sẽ an toàn chỉ là giấc mộng hão huyền của những kẻ yếu đuối, ngu ngốc.
Hệ thống sẽ không cho lách luật kiểu đó.
Cứ cố đấm ăn xôi thì có khi sẽ bị ma quỷ truy sát tới chết mới thôi.
Cung Tử Quận cười khẩy, lười phân bua với người kia, tiếp tục nhìn xung quanh tìm kiếm manh mối.
Chàng trai này đã lên tàu được vài hôm nên đương nhiên biết Cung Tử Quận là người chơi giỏi nhất.
Thấy hắn không tán thành nhưng cũng không bác bỏ thì phấn chấn cả lên: “Có ai đi cùng tôi không? Thay vì ở đây tìm đường chết, hơn thua điểm sinh tồn với mấy người chơi cũ thì sao không ra ngoài chứ? Ít nhất còn bảo toàn được tính mạng.”
“Nhỡ đâu ra ngoài xong bị xóa sổ thật thì sao…” Một cô gái tóc ngắn đã hơi động lòng nhưng vẫn còn do dự.
“Nếu ra ngoài sẽ bị xóa sổ thì sao lúc đầu đoán tàu lại thả chúng ta ở trạm xe buýt chứ? Điều này chứng tỏ trong hay ngoài đều được hệ thống công nhận.
Không sao đâu.”
Phó Kỳ Đường giờ mới thấm nhuần câu “Lời hay tốt khó khuyên quỷ đáng chết, Phật đại bi khó độ kẻ tuyệt tình”, chỉ biết lắc lắc đầu: “Tôi khuyên một lần cuối cùng, ra ngoài là chết nên đừng có đi.
Chứ chân của mấy người, mạng cũng là của mấy người, muốn làm sao thì làm.” Anh nói rồi lại chỗ Cung Tử Quận tìm manh mối cùng.
Dịch Văn Văn quay đi làm việc tiếp, nói nhỏ: “Nghĩ được tới mức này cũng không biết nên gọi là thông minh hay ngu xuẩn nữa.”
Ngô Bân và Tần Phức Vân cũng không nói gì nữa.
Họ đều là người chơi cũ, đương nhiên sẽ không bị thuyết phục bởi một người mới với cái lý lẽ thủng lỗ chỗ như vậy.
Chàng trai kia thì vẫn tiếp tục.
Anh ta cố gắng gom hết người mới lại với nhau như thể làm vậy sẽ an toàn hơn ấy.
“Chậc…!Chậc…!Tuy nói là pháp luật không trị nổi quần chúng nhưng đoàn tàu có phải pháp luật đâu.
Lẽ nào còn hi vọng nó rộng lượng một lần?” Dịch Văn Văn dỏng tai nghe ngóng, phàn nàn.
Các khán giả cũng hết nhìn nổi, rất là đồng cảm với Phó Kỳ Đường.
[46: Phiền quá đi mất.
Thôi cứ kệ đi.]
[17: Nhìn dáng vẻ không muốn quan tâm mà vì là đội trưởng nên vẫn phải cố khuyên ngăn của Tiểu Phó đúng là đáng thương.]
[59: Hahaha…!Thật vậy.
Tuy là vẫn cứ đẹp trai nhưng đúng là quá thảm.
Lần đầu làm đội trưởng đã có bóng ma tâm lý rồi.]
[11: Thương quá.
Mặc kệ tên ngu đó.
Mấy người khác mau mau hiểu rõ tình hình bây giờ đi.
Với lại chuyện gì thế? Sao bệnh viện đang yên đang lành lại thành cái lò mổ thế này?]
[04: Bệnh nhân nổi loạn? Bệnh viện hủy xác thí nghiệm? Hay là ma quỷ đi ăn buffet? ]
[42: Lầu trên nói gì kỳ vậy…]
[39: Chưỡng vải! Mama hại Đường Đường rồi QAQ Nếu biết phó bản này khó thế thì bọn tui đã bầu Sói Điên làm MVP.]
[19: Thế thì Sói Điên sẽ lại phải diễn một màn đấm chết đồng đội rồi kkkk]
[28: Tôi muốn xem!]
[07: Tôi cũng muốn xem! Tôi cực kỳ khó chịu với loại tân binh đã không nắm rõ tình hình còn cố tỏ ra giỏi giang nhé.
Muốn sống thì phải biết lắng nghe chứ cứ cãi cùn cãi cố thì chỉ có bay đầu.]
Trong khi các khán giả xôn xao bình luận thì đám người mới cũng đã đưa ra được quyết định của mình.
Dù chàng trai kia đã nói hết nước hết cái nhưng phần lớn mọi người đều cảm thấy đi cùng người chơi cũ an toàn hơn.
Cuối cùng chỉ có cô gái tóc ngắn và một người đàn ông béo với đường chân tóc đáng lo ngại là đồng ý cùng nhau ra ngoài.
“Tôi đi ra xem xíu thôi.
Nếu không có vấn đề gì thì sẽ vào gọi mọi người.” Anh béo vừa nói vừa lau trán.
Rõ ràng là một đêm đầu thu mát mẻ mà anh ta đầm đìa mồ hôi.
Thấy không ai quan tâm mà anh ta vẫn cười hihi chẳng chút bực mình: “Thế bọn tôi đi trước nhé.”
“Ngu xuẩn.” Ba người kia đi rồi, chàng trai đeo kính mới khẽ thở dài.
Chàng trai cao lớn bên cạnh gật gật đầu: “Trên đời thế mà còn có người ngu hơn tôi, đúng là mở mang tầm mắt.”
Đám người mới dù có lo lắng, có bất an nhưng cuối cùng cũng tạm ổn định hơn, bắt đầu theo chân những người chơi cũ đi lần tìm manh mối.
“Xoẹt!” Tiếng dòng điện chạy đột ngột vang lên.
Đám người nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy một bóng người đi tới, không nói không rằng bật chiếc tivi trên tường lên.
“Đừng có mà…” Tần Phức Vân tức tối mắng nhưng vừa thấy là Cung Tử Quận thì đành nuốt nửa câu còn lại xuống: “Không có gì.” Đừng có mà nghịch linh tinh! Nếu là Cung Tử Quận thì thôi không sao.
Tiêu chuẩn kép thế không biết.
“Phát hiện ra gì à?” Phó Kỳ Đường cạn lời liếc nhìn cô ta rồi đến chỗ Cung Tử Quận.
“Đèn nguồn sáng tức là tivi vẫn ở trong chế độ chờ.
Mở lên xem xem.” Cung Tử Quận hất cằm về phía tivi rồi lại trêu chọc: “Đội trưởng à, cậu đừng phạt tôi tự ý hành động nhé.”
“Phạt anh im miệng lại ý.” Phó Kỳ Đường bật cười.
Sau khi hết bị muỗi, màn hình lóe sáng, màu xanh sẫm quen thuộc và vài dòng chữ trắng xuất hiện.
Khu đạn bình luận hiện lên tin tức của hệ thống.
[Các quy tắc của chuyến đi này đã được cập nhật, vui lòng tuân thủ nghiêm ngặt! ]
Tuy rằng hầu hết quy tắc của phó bản nào cũng đều giống nhau là phải sống sót rời khỏi đó nhưng có vài loại sẽ bổ sung quy tắc dựa trên cốt truyện hoặc những yếu tố khác.
Đây là điều hoàn toàn bình thường.
Phó bản Cửa hàng ma lần trước Dịch Văn Văn vào cũng là loại bổ sung quy tắc thế này.
Thông thường, dù người chơi có bị thương cỡ nào thì chỉ cần người còn là đoàn tàu chữa được hết.
Tuy nhiên, tại Cửa hàng ma, nếu người chơi không thể lấy được bộ phận cơ thể của mình về trước khi phó bản kết thúc thì hệ thống sẽ không phục hồi cho.
Thế nên giờ Dịch Văn Văn đang phải sống với một bên thận còn một người chơi khác không lấy được phổi về nên đã chết ngay khi lên tàu.
Mọi người trao đổi ánh mắt, đồng loạt nhìn màn hình.
[Nhằm tạo dựng một môi trường y tế văn minh, hài hòa và tốt đẹp, các bạn vui lòng đọc kỹ hướng dẫn nhập viện dưới đây và nghiêm chỉnh chấp hành.
1.
Từ nay bệnh viện sẽ thực hiện quản lý đóng cửa vào ban đêm (00:00-06:00), vui lòng ở trong khu vực an toàn và không rời khỏi đó;
2.
Nhân viên sẽ tuần tra tất cả các phòng bệnh, mỗi lần 30 phút.
Trong thời gian tuần tra, bệnh nhân nào không chấp hành sẽ bị xử lý nghiêm;
3.
Khu vực an toàn sẽ được thiết lập lại sau mỗi 30 phút.
Hãy để ý đến thông báo của bệnh viện và xem xem khu vực của bạn có còn an toàn trong vòng tiếp theo không.
Nếu không còn an toàn, vui lòng đổi phòng trong thời gian quy định;
4.
Cùng một gian phòng bệnh sẽ không an toàn quá ba lần liên tiếp;
5.
Thời gian đổi phòng bệnh là 10 phút.
Sau 10 phút, các nhân viên tuần tra sẽ xuất hiện ngẫu nhiên ở các tầng để kiểm tra.
Bệnh viện Bình An, ngày 03 tháng 09 năm 20xx]
Trong khi đó, thời gian hiển thị ở góc trên bên phải màn hình TV là 02:05 – 04/09/20xx.
[09: Quy tắc mới?]
[33: Chơi lớn quá.
Nói sao ta…!Đúng là phó bản mười lăm người.]
[54: ? Mỗi tôi không hiểu gì à? Chiếc họa mi bự nào tới giải thích hộ với.]
“Đây là một dạng game chiến đấu sinh tồn.” Phó Kỳ Đường nói, hai hàng lông mày chỉnh tề chau lại: “Từ 0 giờ ngày hôm nay, mỗi ba mươi phút, loa phát thanh sẽ thông báo khu an toàn của mỗi tầng.
Tròng vòng mười phút, người chơi bắt buộc phải tìm được khu an toàn và trốn vào đó, nếu không sẽ bị nhân viên tuần tra của bệnh viện bắt.
Nhân viên tuần tra thì khẳng định là ma rồi.
Còn việc sau khi bị bắt sẽ ra sao thì…” Anh lướt mắt nhìn vết máu đầy sảnh một lượt: “Còn phải nói à?”
Sắc mặt Tần Phức Vân tái nhợt: “Giờ giới nghiêm sắp bắt đầu rồi.
Chúng ta đang ở trong khoảng thời gian di chuyển.”
“A…” Ngô Bân cả kinh, thầm than: “Nếu vậy thì nguy hiểm quá.
Cắt giảm số lượng đội ngũ, tăng độ khó phó bản…!Rốt cuộc là đoàn tàu muốn làm gì?”
Ngô Bân còn đang hoang mang nhưng Phó Kỳ Đường lại mơ hồ đoán ra được rồi.
Nếu đúng như những gì anh nghĩ thì giờ nói ra sẽ khiến mọi người lo sợ, lát tìm cơ hội trao đổi với Cung Tử Quận đã.
Trời có sập thì cũng sẽ có cao nhân chống đỡ thôi.
Anh cao 1m8 mà Cung Tử Quận còn hơn anh tới nửa cái đầu, nhân cao thế này mà không đi đạp đất đội trời thì uổng quá.
Phát giác ra ánh nhìn chằm chằm của Phó Kỳ Đường, Cung Tử Quận không kiêng kị gì mà nhếch miệng cười tươi, dịu dàng nói: “Tôi nhắc nhở nhé, còn có năm phút nữa là tới vòng tiếp theo rồi đấy.”
“Thông báo đâu? Sao biết được nơi nào là phòng bệnh an toàn chứ? Làm sao bây giờ?” Dịch Văn Văn lo lắng.
Chàng trai cao lớn cầm một toa thuốc từ tay cậu đeo kính, hô lên: “Có phải cái này không?”
Bên trong đó có vài chữ nguệch ngoạc: 2F #1#3, 3F #1#4#6, 4F #8#10 và 5F #v2.
Phó Kỳ Đường nói: “Phòng truyền dịch số 1 và số 3 trên tầng hai, phòng 1; 4; 6 trên tầng ba, phòng 8; 10 trên tầng bốn và phòng vip2 trên tầng năm.” Ban nãy anh cố ý ngó nhìn bảng hướng dẫn ở cổng bệnh viên, thuận tiện ghi nhớ sơ đồ các phòng ban.
Phía trước bệnh viện là bãi đậu xe, phía sau là một vườn hoa nhỏ, tòa nhà này nằm ở giữa.
Có tất cả năm tầng làm việc và một tầng hầm dùng làm nhà xác, tổng cộng sáu tầng.
Tầng một là sảnh ngoại trú, phòng cấp cứu và quầy thanh toán.
Tầng hai là các phòng khám bệnh, phòng mổ.
Tầng ba và tầng bốn là các phòng bệnh nội trú, mỗi tầng mười phòng; giữa hành lang là quầy lễ tân, hai bên mỗi bên một văn phòng bác sĩ.
Tầng năm là bốn gian phòng vip cùng một số phòng ban khác.
Vì thế, những gì được viết trên toa thuốc này rất có thể là khu vực an toàn mà bọn họ đang tìm.
“Cứ đi đi đã, ba mươi phút nữa trở lại tập hợp.” Phó Kỳ Đường quả quyết nói.
Thời gian gấp gáp, thấy chỉ còn ba phút là tới giờ giới nghiêm thì không ai dám chần chừ nữa.
Bệnh viên không có thang máy, thang bộ ở hai đầu hành lang.
Mọi người thi nhau chạy, tiếng bước chân vang vọng khắp nơi.
Vừa tới tầng hai là đám người mới hoảng sợ chạy ào hết cả vào phòng truyền dịch số 1 và số 3.
Phó Kỳ Đường thấy vậy thì nhắc nhở: “Đừng tập trung hết vào một chỗ, hãy cố gắng tản ra.” Anh rất thắc mắc.
Tổng cộng có tất cả mười lăm người chơi nhưng phòng an toàn lại tới tám gian, tức là hai người một gian.
Cũng có phải nhà nghỉ, khách sạn đâu mà bố trí như thế chứ? Chắc chắn có vấn đề.
Tuy vậy, mấy người mới đang sợ sệt kia lại không nghĩ nhiều được thế, chỉ cần vào được khu an toàn thì bao nhiêu người cũng được.
Trái lại, cặp đôi xui xẻo – chàng trai đeo kính và chàng trai cao lớn – nhìn nhau sau đó quyết định không theo đám đông mà chạy tiếp lên tầng.
Vừa lên tầng ba, Ngô Bân và Tần Phức Vân đã chạy luôn vào phòng 306 ở khu giữa.
Phó Kỳ Đường quá hiểu suy nghĩ của họ.
Phòng 301 và 304 cũng là phòng an toàn nhưng đều ở gần cầu thang, đặc biệt là phòng 301.
Nếu ma tuần tra đi từ cầu thang lên và kiểm tra lần lượt thì phòng 301 chịu trận đầu tiên.
“Văn Văn, em vào phòng 304 đi.” Phó Kỳ Đường bình tĩnh chỉ đạo.
Không nên bỏ hết trứng vào cùng một giỏ.
Phòng an toàn nhiều thì phải tận dụng cho đã cái nư đi chứ.
“Được, mấy anh cẩn thận nhé.” Dịch Văn Văn ngoan ngoãn gật đầu, vừa vào phòng 304 đã lập tức đóng cửa.
“Chỉ còn lại hai ta thôi.
Nào, mời vào.” Phó Kỳ Đường nhìn Cung Tử Quận, tính đẩy cửa phòng 301 ra.
“Sao lại để cậu mở cửa được chứ, để tôi.” Cung Tử Quận cười rồi một tay đẩy cửa, một tay làm động tác mời: “Anh Tiểu Đường, mời.”
Phó Kỳ Đường nhịn cười, đang định cất bước thì một bóng hình mập map thình lình lao vào phòng trước, sau đó gục luôn xuống: “Cuối cùng cũng kịp.
Sao tầng một lại không có ai thế? Tầng hai thì rõ ràng có người trong phòng truyền dịch mà mấy đứa kia cứ nhất quyết không mở cửa.” Anh ta nói xong thì ngẩng đầu nhìn Cung Tử Quận với Phó Kỳ Đường: “Ơ…!Hai người không vào à?”
Phó Kỳ Đường nhận ra anh ta là người đi theo chàng trai gọi chị Huệ cùng với cô gái tóc ngắn.
Chỉ là…!Sao anh ta lại quay lại đây? Tưởng ra trạm xe buýt rồi cơ mà? Phó Kỳ Đường nghi ngờ hỏi: “Anh quay lại rồi à? Hai người kia đâu?”
Sắc mặt tên béo xám ngoét, lúc sau mới nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Chết rồi.”