Thấy bóng lưng Trần Thương biến mất sau cánh cửa, Minh Tu thầm nghĩ bước một đã thành công, tiếp theo chỉ cần không có chuyện gì thì muốn an toàn thoát thân hoàn toàn không khó.
Tuy vậy nhưng trong Minh Tu vẫn ít nhiều dâng lên một chút bi thương khó nói thành lời.
Cậu ta thực sự sợ rằng đây sẽ là lần cuối mình được nhìn thấy hai người họ.
“Tiểu Minh? Sao thế?”
Một giọng nói đầy năng lượng vang lên bên tai, Minh Tu thấy Dịch Văn Văn đã lên đến nơi, đang lo lắng nhìn cậu ta.
Đúng, vẫn còn Dịch Văn Văn.
Minh Tu lập tức lấy lại tinh thần, nhìn “Hà Chi Châu” và Tóc Mohican đều đang ngó đông ngó tây bên trong nhà vệ sinh, tìm kiếm con quỷ vô hình thì khẽ nói nhanh với Dịch Văn Văn: “Chị Văn Văn, đạo cụ kiểm tra thân phận NPC của chị còn dùng được không?”
“Có.
Vẫn còn dùng được hai lần nữa á.”
“Kiểm tra Hà Chi Châu đi.”
Dịch Văn Văn chớp mắt, để ý được ánh mắt nghiêm túc của Minh Tu thì bừng tỉnh.
Cô không hỏi tại sao mà chỉ gật đầu biểu thị mình biết rồi.
Muốn dùng đạo cụ thì Dịch Văn Văn bắt buộc phải tiếp xúc thân thể với người cần kiểm tra.
Thế nên cô vờ tò mò tiến vào trong nhà vệ sinh, tỏ vẻ lo lắng hỏi “Hà Chi Châu”: “Anh Tiểu Châu, sao rồi? Có thấy gì không?”
“Chẳng thấy gì cả.” Della quay lại nói.
Ánh mắt cô ta lướt qua Dịch Văn Văn, cuối cùng nhìn Minh Tu, nghi ngờ hỏi: “Có chắc là cậu đã nhìn thấy quỷ không? Có chắc là nó đang bám ở bên ngoài cửa sổ không?”
“Chắc.” Minh Tu bình tĩnh gật đầu, cứ như thực sự đã thấy nó.
Della vẫn bày ra vẻ hoài nghi.
Là một người chơi chuyên về tình báo, nguồn thông tin của cô ta rộng hơn so với những người khác nhiều.
Cô ta thậm chí còn có quan hệ với nội bộ công ty game nên mới được ưu tiên tham gia sự kiện Giáng sinh này.
Nhưng cô ta chưa hề nhận được thông tin tổ kế hoạch thiết kế thêm một con quỷ nữa trong căn 139.
Công ty cố ý tạo bug hay con boss trước mặt cô ta đang nói dối? Trong đầu Della nhất thời lướt qua mấy phỏng đoán nhưng cô ta không khỏi tự hỏi, con boss này thực sự có thể thông minh như vậy sao?
“Nhưng tôi có phát hiện ra cái gì đâu?” Della nói và dò xét biểu cảm của Minh Tu.
Tóc Mohican đứng bên cạnh cầm một thứ trông giống như máy quét cầm tay, gãi gãi cằm nói: “Tôi cũng thế.
Nơi này rõ ràng rất sạch sẽ, không có dấu vết của ma quỷ.”
“Có khi nào con quỷ này có năng lực đặc biệt không? Giá mà có Lâm Phưởng ở đây.
Anh ấy rất giỏi điều tra, vũ khí của anh ấy cũng có kỹ năng trinh thám, khẳng định là sẽ phát hiện ra vấn đề.”
Della ngây người.
Cô ta không hiểu mối quan hệ giữa các boss nên chẳng tiếp câu nói kia được.
Cô ta chỉ đành đáp lại một cách mơ hồ, sau đó bình tĩnh chuyển chủ đề: “Andrew! Sao đại ca vẫn chưa xuống vậy? Có khi nào trên gác xép có vấn đề gì không?”
Khu bình luận trở nên bùng nổ.
[37:Ê hê…!Lộ rồi!]
[24:Lâm Phưởng mà giỏi điều tra gì chứ.
Chắc đấy là Viên Phi đã chết từ lâu rồi.
Nếu tôi không lầm thì hình như anh ta là người chơi hệ phụ trợ duy nhất trên tàu mà.
Lâm Phưởng chơi hệ hỏa lực, lấy cái gì ra để điều tra chứ? RPG à?]
[49:Con boss này đúng là chẳng được cái nước gì, mới một câu mà đã bị lộ.
Uổng cho hệ thống chặn comment tôi lâu như vậy!]
[08:Hoàn toàn có thể tưởng tượng cảnh lầu trên cạch cạch gõ phím, hóng biểu cảm kinh ngạc của người chơi, ai ngờ lại bị hệ thống nhắc nhở nội dung có chứa các từ bị cấm.
Cảnh tượng bị xóa comment…!Khá là thú vị đấy.]
[12:Đừng nói nữa.
Tới rồi!]
Quả nhiên những khán giả núp sau bàn phím đã phát hiện ra gì đó nhưng có lẽ do quy định đặc biệt của phó bản này nên cho dù muốn nhắc nhở người chơi thì nội dung mang tính “spoil” cũng đều bị đoàn tàu xóa đi.
Ánh mắt của Dịch Văn Văn và Minh Tu đồng thời sáng lên nhưng đều không nói gì cả.
Tóc Mohican không hiểu sao Della lại đột nhiên nói vậy, đáp: “Hả? Không phải chứ? Lẽ nào còn có con quỷ nào làm khó được Berlusconi?”
Gã ta nhếch mép nhưng vẫn đi ra, nói: “Thôi, để tôi lên xem xem.
Nếu bên trên không sao thì gọi ảnh xuống luôn.
Dù sao Berlusconi cũng giỏi hơn chúng ta…!À…!Ý tôi là hỏi hơn tôi nhiều.”
Gã ta vừa nói vừa đi về phía cửa nhưng phòng vệ sinh này vốn không lớn, trong phòng lại có tới ba người nên Tóc Mohican va vào Dịch Văn Văn.
“Ai da!”
Dịch Văn Văn hô lên, ngã ngửa ra sau.
Thấy sắp ngã đập vào bồn tắm, tay cô quờ loạn trong không trung, đúng lúc túm được gấu quần của Della nên sống chết túm chặt lấy.
Della bị dọa cho nhảy dựng.
Lát sau cô ta mới ý thức được mình đang đóng giả bạn bè của boss, nếu đứng yên thì quá là thờ ơ, bèn nhanh chóng đỡ lấy Dịch Văn Văn.
“Không sao chứ? Sao lại ngã thế?”
Đã diễn phải diễn cho trót, cô ta lập tức trừng mắt với Tóc Mohican, bực bội mắng gã ta: “Anh sao thế hả? Cố ý hiếp đáp con gái đúng không? Không có mắt à?”
“……”
Tóc Mohican cũng có chút bối rối.
Đúng là gã ta đã va phải Dịch Văn Văn, dù sao nơi này không gian chật hẹp, quay người lại khó tránh khỏi đụng phải cô, nhưng sẽ không tới mức khiến cô ngã ngửa vậy chứ.
Chắc chắn cô bé này lơ ngơ, đứng không vững, thế mà Della còn mắng gã ta.
Nhưng nghĩ tới tình hình hiện tại của Della, Tóc Mohican chỉ đành chấp nhận mình xui xẻo, cười nói: “Lỗi tôi! Lỗi tôi! Do tôi không chú ý.
Xin lỗi nhé!”
“Tôi thấy anh có mà cố tình ấy.” Della bóc phốt, cúi nhìn Dịch Văn Văn thì thấy sắc mặt cô không được tốt, cho là cô đang bất mãn với Tóc Mohican bèn an ủi: “Không sao.
Lát nữa giải quyết con quỷ kia xong thì anh giúp em dạy dỗ tên này.”
Dịch Văn Văn áp chế nỗi sợ trong lòng lại, miễn cưỡng cười, nói: “Vâng.
Được ạ.
Cảm ơn anh Tiểu Châu.”
Tuy rằng lúc cô nhắc đến Lâm Phưởng giỏi về điều tra, vũ khí cũng có chức năng trinh thám, “Hà Chi Châu” chẳng phản pháo lại mà chỉ ậm ừ cho qua, cô đã biết người trước mắt mình có vấn đề nhưng khi đụng chạm, đạo cụ hoạt động và phát hiện ra người này thực ra là một cô gái nhỏ nhắn, trang điểm xinh đẹp cùng mái tóc màu hồng, Dịch Văn Văn vẫn không thể nhịn nổi cảm giác sợ hãi.
Dịch Văn Văn thấy trên đầu cô gái hiện lên dòng chữ: Della Lark, pháp sư trừ tà cấp C, đội viên tiểu đội Black Swan.
Cô ta là đồng bọn của Tóc Mohican và Berlusconi! Hẳn bọn họ đã giết Hà Chi Châu và bằng cách nào đó đã chiếm được thân phận của anh ta rồi lừa cô và những người khác đến đây.
Trong Dịch Văn Văn dâng trào cảm giác hãi hùng và nghẹt thở.
Trong phút chốc, mọi cơ bắp trên cơ thể cô đều tê liệt, cứng ngắc.
Cũng may cô không phải người mới nên trong nháy mắt đã kìm nén được cảm xúc này.
Chạy mau! Ít nhất là phải rời khỏi căn phòng này đã.
Nhưng phải làm sao đây? Tìm lý do như thế nào? Hay là nhân lúc chỉ có hai người thì giết cô ta, sau đó…
“Chị Văn Văn!”
Đang lúc rối não, Dịch Văn Văn nghe tiếng Minh Tu gọi mình.
Cô nhìn về phía âm thanh phát ra và thấy cậu ta đang đứng trước cửa nhà vệ sinh.
Cậu ta mím môi, nói với giọng thản nhiên: “Chị có muốn ra xem thằng nhóc Trần Thương thế nào rồi không? Bảo cậu ta ra kiểm tra uống nước bên ngoài thôi mà mãi chưa thấy vào.
Không có nhiều thời gian đâu.” Minh Tu vừa nói vừa cúi đầu nhìn đồng hồ.
“Ừ.
Thế để chị ra xem xem.” Dịch Văn Văn đáp rồi đi xuống lầu.
Nhưng vừa bước xuống bậc thang đầu tiên, cô đã quay đầu lại, nói: “Tiểu Minh này, hay là em đi đi.
Em thân với Trần Thương chứ chị đi thì e là cậu ấy không nghe.”
“Không sao đâu chị Văn Văn.
Chị đi.
Cậu ta không dám không nghe lời chị đâu.” Minh Tu nói.
Dịch Văn Văn hiểu rõ lời minh Tu nói nhưng càng như vậy, cô càng không thể rời đi được.
Trong ba người ở đây, Minh Tu và Trần Thương đều mới có kinh nghiệm qua một phó bản, chỉ có cô là người chơi lâu nhất.
So ra thì cô mới phải là người ở lại câu giờ cho mọi người mới đúng chứ?
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng mà nữa.
Quỷ sắp tới rồi, còn lần lữa nữa thì không kịp mất.” Minh Tu nói.
Cậu ta mỉm cười, giơ tay trái lên vẫy vẫy.
Mặt đồng hồ phản chiếu một tia sáng khiến Dịch Văn Văn cay mắt, suýt nữa bật khóc.
Della cảm nhận được có gì đó trong đoạn đối thoại giữa hai người họ nhưng cũng chỉ là thoáng qua.
Cô ta không cho rằng lớp ngụy trang bản thân đã bị lộ nên vẫn tiếp tục tận tình tạo nét.
Cô ta nói: “Hay là để tôi ra xem rồi gọi cậu nhóc đó về cho?”
Nghe cô ta nói vậy, Dịch Văn Văn không dám chân chừ thêm, cúi đầu chạy nhanh xuống lầu.
“Chuyện gì vậy?”
Dịch Văn Văn vừa đi thì Tóc Mohican và Berlusconi đã bước trước bước sau đi xuống.
Berlusconi cau mày nhìn về phía cửa, sau đó quay lại nhìn chằm chằm Minh Tu, hỏi: “Sao mấy người lại đi hết vậy?”
Ánh mắt áp bức của gã khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Minh Tu nắm chặt tay, bày ra vẻ mặt bình tĩnh, đáp: “Tôi mới thấy một con quỷ bám ở ngoài của sổ nên họ ra ngoài kiểm tra xem thế nào.”
“Vậy à?” Berlusconi nhướng mày, liếc nhìn Della.
Della vẫn thấy hơi kỳ lạ nhưng không chỉ ra được sai ở đâu nên chỉ gật đầu với gã.
Berlusconi nói: “Hai người kia đi rồi à?”
“Trần Thương không có kinh nghiệm, không kiểm tra được gì nên chị Văn Văn đi giúp cậu ta.”Minh Tu nói.
Cậu ta hơi ngập ngừng sau đó bổ sung: “Dù sao thì tôi với anh Tiểu Châu vẫn ở đây mà.”
Bầu không khí ngưng trệ trong giây lát.
Minh Tu lập tức nhận ra mình phạm sai lầm, không nên nói thêm gì mới đúng! Này có khác nào đang nói với ba người trước mắt rằng mình đang vờ không nhận ra bọn họ có vấn đề.
Berlusconi không nói gì.
Lát sau, gã mới bật cười và nói một cách thờ ơ: “Vậy à…”
Một lúc sau, ngoài cửa có tiếng tranh cãi.
Tóc Mohican sửng sốt, chớp mắt nhìn Della rồi lại nhìn Minh Tu, hỏi: “Sao thế? Hai người kia sẽ không cãi nhau đấy chứ?”
“Có khi là Trần Thương chọc giận chị Văn văn rồi.
Tôi qua xem thế nào rồi quay lại.”
Minh Tu đang không biết nên thoát thân kiểu gì thì đột nhiên bừng tỉnh, đi xuống lầu.
Tuy nhiên, cậu ta vừa quay đi thì đã bị một bàn tay giữ chặt lại.
Giọng nói Berlusconi vang lên từ phía sau, vừa dò xét vừa trêu chọc: “Chờ một chút.”
Rõ ràng cánh cửa nhà đang mở nhưng thời khắc này, Minh Tu lại cảm thấy nó đang dần đóng lại.
“Cậu đừng đi.
Còn phải bàn với tôi xem bóng quỷ lúc nãy như thế nào chứ.” Berlusconi chậm rãi nói.
J: Huhuuuu không biết ẻm có thoát được không ta :(((