Hồ Điệp Xuyên Hoa

Chương 14: C14: Chương 14



Tô Khởi được xưng tụng là tiên cô sống phố Nam, nhưng chỉ có mỗi mình Đường Duẫn giáp mặt gọi cô ‘tiên cô’, đúng là ngáo hết chỗ nói, không biết này chỉ là hình dung chứ chả phải xưng hô.

Bây giờ đầu cô đang nóng muốn nổ, theo bản năng thấy may đây là Đường Duẫn chứ không phải dê xồm phố Miếu, song Đường Duẫn thì có hơn dê xồm chỗ nào, chắc được khoản thằng cha này sẽ không hiếp trước giết sau, giữ mạng là khoản lời nhất.

Đỡ, cũng đáng ăn mừng lắm chứ, so với tội phạm giết người thì Đường Duẫn coi như lương thiện.

Tô Khởi xoay người, dò dẫm trong tối mịt, Đường Duẫn tiến tới một bước, thành ra lưng cô dán vào tường.

“Anh đi tay vịn ở Tây Cống hả? Người ngợm ướt rượt.”

“Tây Cống xa lắm, sao về gặp em kịp được.” Anh cúi đầu xuống muốn dụi môi mình vào môi cô, “Cho anh hôn cái coi.”

Tô Khởi quay ngoắt, “Anh bớt n*ng dùm.”

Cảm giác ẩm ướt, hơi thở vấn vít mang theo thanh mát sau mưa, ở phố Miếu này không hề chân thật.

Đường Duẫn cọ tới cọ lui như con chó con, nhưng chắc không đáng yêu như thế, thôi xem như là con chó dữ khiến người ta phát rầu, đang nghiêm túc ngửi tóc tai với cần cổ cô, có hương dầu gội với xà phòng, thơm tho thuần khiết.

Cái góc ti tiện nhất trong cốt tủy anh đang bành trướng, bao nhiêu cô nàng đã từng đầu ấp tay gối cùng anh chẳng mảy may để tâm, song chỉ có Tô Khởi đối với anh hết sức xa cách, ấm áp gần không, thế mà đầu óc anh lại mê mụi như rằng tìm gặp cô là một kiểu trung thành, không ổn rồi.

Hay đúng hơn nên nói rằng ham muốn chinh phục đang trỗi dậy?

“Anh từ Cửu Long Thành Trại mới về, bên kia giờ như cái thành quỷ.” Lời vừa cất, Đường Duẫn há miệng, răng nanh nhá nhá lên gáy cô, “A Khởi qua đó chưa? Cửu Long Thành Trại đó.”

Tim Tô Khởi đập loạn, “Chưa qua… Anh đừng đụng tôi nữa được không?”

Tiếng bước đi lại vang lên, người tới không nghĩ tới tối thui tối mù lại có cặp trai gái dính lẹo, sợ xanh mặt.

“Trời trời **, đêm hôm ở đây nhát…”

“A Xương…” Tô Khởi nghe ra là tiếng của A Xương con trai bác Thang, gấp gáp kêu, nhân đó đẩy Đường Duẫn ra.

A Xương nhanh chóng dừng nói bậy, cười kêu: “Chị Khởi hả? Em không biết là chị, nguyên phố dọn hết rồi sao chị còn chưa về phòng nữa?”

“Cậu về trước đi, đồng nghiệp chị đang bàn chuyện.”

A Xương ngân nga rồi loạng choạng lên tầng, bước đi làm đèn hai tầng bừng sáng, có vầng sáng nhạt bao bọc xung quanh cô và Đường Duẫn.

“Thái Tử gia, hai mình nhà ai nấy về.” Xoay người muốn đi, con chó ghẻ này lại túm chặt đuôi áo cô kéo dãn.

“Anh đặc biệt tới tìm em đó, đừng phũ phàng với anh.”

Phũ anh thì sao?

Tô Khởi bảo: “Tôi chỉ muốn kiếm tiền thôi, kiếm bằng sức mình thì tốt hơn, nên tạm thời không bán thân đâu, anh đổi người đi.”

Đường Duẫn bị cô cự tuyệt mà bực bội, phụ nữ thích mà chối anh nắm trong lòng bàn tay, cơ mà không biết chừng mực thì xôi hỏng bỏng không, Tô Khởi dường như chẳng phải vậy, cô trăm phần trăm ngứa mắt anh từ đầu đến cuối, đả thương ngàn lần.

Thôi thì đổi đề tài vậy, anh học có hơi dốt thiệt, nhưng không có nghĩa là đầu óc chậm chạp.

“Anh khát nước, em mời anh ly nước là được rồi.”

Khát nước còn hôn cô, dâm dê.

Không chờ Tô Khởi cự nự, anh ôm cô lên lầu, giọng điệu như đang gợi mở khai sáng.

“Biết tên hàng xóm nãy của em mới làm gì về không?”

Tô Khơi không mặn mòi gì, nhưng bị cái kiểu điên điên khùng khùng của anh xui khiến, vẫn là đáp: “Ông già cậu ta mở tiệm Lại Phấn, chắc là mới dọn tiệm về.”. Truyện Truyện Teen

“Lại phấn Thang Ký à?” Anh nhớ ông bác Thang kia, “Tính ra đều là hít phấn cả, thằng đó mới hít ke về, nom mặt chắc đang phê rồi.”

“Hít…” Tô Khởi hơi khiếp, “Hút ke? Không phải hút mì* hả?”

*hút ke – xifen, hút mì-suofen.

Đường Duẫn ôn tồn: “Em tin anh, mùi này không sai đâu.”

Đến cửa phòng, Tô Khởi lấy chìa khóa mở cửa, ra chiều nghi hoặc, “Sao anh biết là mùi này, không nhẽ anh…”

Phút giây cửa mở ra vang lên tiếng kẽo kẹt rỉ sắt, Đường Duẫn giải thích cho cô, “Hồi đó hít, năm sáu năm nay không đụng vào nữa. Cái này khó nói lắm, nếu anh không cai đứt thì sớm muộn gì cũng như Phì Phiên hít riết thành ông tiên trơ xương, thêm mấy năm nữa là thành bộ xương khô biết đi luôn.”

Bước vào cửa phòng là một mảng tối thẫm, đèn không trong tầm với, kế nhà tắm, Tô Khởi theo thói quen tính mò mẫm bước qua, Đường Duẫn đột nhiên chộp lưng cô, cái tay kia chỉ tới cửa sổ cách gần đó, láng máng thấy một cái bóng phiêu đãng.

“Uầy, bộ xương khô kìa.”

Tô Khởi theo bản năng lùi hai bước, đụng trúng Đường Duẫn, suýt nữa thất thanh kêu lên. Nhìn kĩ lại mới thấy rõ, thứ đang treo phiêu đãng trước cửa sổ là nội y của cô, đen thẫm, như hòa vào màn đêm.

Đường Duẫn từ sau lưng chạm tay lên ngực cô, quả tim đập loạn xạ, tiếng bùm bụp rõ mồn một, tiếp đó lần mò xuống dưới bắt đầu thành tên dê cụ, cười ngoác mồm không chút để ý.

“Sorry tiên cô nha, anh nhìn lộn.”

Tô Khởi cười đay nghiến, hai ngón tay nhéo cánh tay anh, dùng hết sức bình sinh.

Anh uống xong ly nước thì chây lì không đi, người ngợm cao to sừng sững chiếm đóng cả cái sô pha, Tô Khởi đứng gần đó nhìn anh lạnh tanh.

“Mới nãy cô Đường còn lo cho anh, gọi cho tôi xem thử, tốt nhất là anh về đi cho cô yên tâm.”

“Em không coi giờ này giờ nào à, anh không muốn lái xe đâu.”

“Đường Duẫn, anh vô lại vừa thôi.”

“Em chơi anh, anh còn chưa tính sổ với em đâu.”

Tô Khởi cạn lời, xoay người đi rửa ráy, cố tính dằn mâm xán chén đùng đùng, Đường Duẫn giả điếc, dựa sô pha hút thuốc.

Điếu thuốc giữa kẽ ngón tay anh không cháy đoạn nào, luồn qua lách lại giữa khoảng không gian nhỏ bé ấy.

Tô Khởi mở cửa toilet bước ra, sợi tóc giữa trán còn vương bọt nước, lại phát hiện trên sô pha trống không — anh đang đứng trước cửa sổ, tay trái không kẹp thuốc đang nắm cái móc áo, trên đó còn gì khác ngoài cái áo ngực của Tô Khởi, là cái bộ xương khô anh mới kêu ban nãy.

“Đồ biến thái.”

Đường Duẫn ngoảnh đầu ngó cô, không biết đâu ra cái bản mặt nghiêm cẩn như thế, thiếu điều như đang nghiên cứu vấn đề học thuật.

“Quen mắt ghê, phải cái lần trước mặc không?”

Ai rỗi hơi thảo luận chuyện này với anh, Tô Khởi sấn lên giựt lại, quay người về phòng, còn muốn đóng cửa lại.

Đường Duẫn vậy mà không theo đuôi, cũng không hó hé gì.

Cách một cánh cửa, Tô Khởi dém gọn chăn giường xong cũng không nghe được động tĩnh gì bên ngoài. Cô để một chồng sách chặn cửa, biết rõ là chặn anh không nổi, coi như là an ủi lòng mình, trùm chăn hết người, thôi lo nghĩ nhắm mắt vào giấc.

Đường Duẫn bẹp dí trên sô pha, một cái cẳng chân treo lủng lẳng lắc lư, nửa hộp thuốc sắp hút sạch, khói thuốc lả tả khắp đất, ánh mắt sâu xa, hiển nhiên là đang suy tính.

Lúc nhận ra còn mỗi một điếu sót lại, anh đóng nắp hộp, đứng lên vào nhà tắm, kéo ngăn tủ ra tìm được bàn chải đánh răng dự phòng, đánh răng, rửa mặt, tắm táp, tỉnh như đang ở nhà mình, đúng là trước lạ sau quen.

Gần 3 giờ sáng, Tô Khởi ngủ hết sức chập chờn, đầu óc mông lung. Láng máng cảm giác được một thân mình chui luồn vào chăn, hơi lạnh lạnh nhưng rất mau liền hầm hập lên.

Anh kéo cô vào lòng, mới tắm xong nên tinh thần phơi phới, đặc biệt là nước lạnh cóng, giờ đang lần lựa xem có nên chọc cho cô tỉnh không.

Trong chớp mắt Tô Khởi như nằm mộng, giây phút ngả vào lòng anh lại chủ động ôm chầm lấy, tay quàng quanh vai cổ người đàn ông, tiếng “Childe” sắp vuột khỏi môi, Đường Duẫn chỉ nghe thấy âm đầu liền cướp lấy đôi môi mềm mọng của cô, chặn hết câu chữ, tay cũng chớp lấy thời cơ, tận dụng mọi cơ hội…

Không phải Childe, Childe sẽ không bao giờ hung hãn cắn cô như con chó dữ thế này.

Tô Khởi chợt mở mắt, tóc cụt ngủn thế kia, lại không cho chống cự chen vào giữa hai chân cô, chỉ có thể là Đường Duẫn.

Đường Duẫn thấy cô mở mắt, “Tỉnh lẹ thế, anh nghẹn lâu lắm rồi, A Khởi có muốn sướng một phát không?”

Cô ngửi được mùi thơm sữa tắm trên người anh, lại phát giác ra thân thể trong chăn không một manh áo, lòng bồn chồn nhưng ý thức rõ ràng chính bản thân dẫn sói vào nhà, chạy trời không khỏi nắng đáng đời.

Trong đầu làm một phân tích đánh giá lợi hại sương sương, cô lên tiếng, hít thở dồn dập, “Anh lẹ lên, tôi không muốn mai dậy trễ đâu.”

Đường Duẫn nghe thấy cô nhỏ nhẹ nhu mì thì cảm giác thằng nhóc bên dưới nén đến sắp nổ, còn bị tự tôn dung tục của phái mạnh phiền nhiễu, vội vã lột bỏ áo trên người cô.

Tô Khởi thở càng ngày càng gấp, đầu óc rối mù, ngay khi tay Đường Duẫn sắp cởi nút áo trên cùng ra, cô hung hăn đè lại, ra chiều bàn bạc.

“Đừng có giống lần trước nữa.”

Đường Duẫn mắc cười, phủi cái tay đang kháng cự của cô ra, gật đầu có lệ, “Lần này mặt đối mặt với tiên cô, anh muốn ngắm kĩ gương mặt này của em.”

Điều kiện bàn xong, nhưng anh ương bướng không theo, tùy ý xằng bậy.

Cởi xong nút áo cuối cùng, nửa thân trên của cô tơ hơ mặc anh vần vò, Đường Duẫn kê hổ khẩu vào cằm cô, cái miệng nhỏ xíu hơi hé ra, đầu lưỡi anh trườn vào lăng xăng đủ chỗ, kế đó cuốn lấy cái lưỡi mềm mụp của cô mút mát mê mẩn, Tô Khởi bị anh cắn vừa đau vừa tê, tim muốn vọt khỏi cổ.

Một cái tay khác gác trên ngực cô, nắm lấy một bên vú bóp niết làm đầu ti sung huyết cứng lên, lại còn vùi đầu cắn thêm một cái để xác nhận, hai tay Tô Khởi bắt lấy đầu anh, ham muốn dâng trào, lý trí lại hận không thể đẩy anh ra.

“Eo phẳng, chân thon, sao mà ngực lại to vậy nhỉ?”

Cô thở hổn hển, “Anh câm miệng.”

Đường Duẫn dòm nhũ thịt trắng mởn của cô lắc lư mà đỏ mắt, tay nắn vô tội vạ, Tô Khởi lúc thốn lúc tê, âm điệu không tự chủ được nhuốm mùi mềm mỏng, hối anh: “Nhanh lên được không?”

Chăn đã xốc ra, chỉ có ánh trăng mờ mờ tỏ tỏ chiếu qua cửa sổ không mành che.

Quần lót lẫn quần ngủ bị cởi rốt ráo, Đường Duẫn lần tay sờ cửa mình của cô, hơi ẩm ướt rồi, dễ mến y như cô nàng mặc người xâu xé trước mặt anh đây, anh gảy gảy cái chồi non cỡ hạt đậu kia, ấn nắn đùa bỡn, Tô Khỏi tự thấy dáng nằm của mình có hơi mắc cỡ, không nhịn được khép chân lại.

Lại bị anh gồng nhẹ tách ra gọn hơ, còn mở rộng hơn nữa.

Đường Duẫn hứng thú ác ôn, nhìn cô rên khẽ, “Vậy em xin anh đi.”

Tô Khởi vừa tức vừa quýnh, người đàn ông thấy rõ ngực vú đang nhấp nhô kia, xin gì mà xin? Ngay giờ anh phải làm chết cô mới được.

Ba ngón tay cắm vào miệng cô, khều móc đầu lưỡi khuấy cho ướt đẫm, lại mò tới cửa mình cô, Tô Khởi cảm giác dịch lỏng lạnh ngắt đang bôi lên, ngón tay dò xét đâm vào rút ra mấy lượt coi như bôi trơn, theo sau phủ lên là lửa nóng đàn ông.

Anh gấp vô cùng, không chào không hỏi gì sất đâm vọt vào, bỗng chốc vừa đầy vừa trướng, Tô Khởi kinh hô, ngón tay bấu chặt vào bả vai anh.

“Ưm… Căng quá…”

Đường Duẫn trườn tay lên hai bên hông cô, nhấc đôi chân lên gác lên eo, đâu đấy ổn thỏa bắt đầu nhích người, lại hôn môi cô.

“Em biết không, anh vốn tính cắm xuống cái miệng của em này.”

Bỗng chốc nhận ra vách thịt đang bao bọc dục vọng của anh siết chặt lại, Đường Duẫn buồn cười, không màng gian khó thọc càng sâu, ngón tay trêu ghẹo đưa vào khoang miệng cô, hưởng thụ cả hai vòng vây.

“Ưm… anh mơ đi…”

Cô nói trọn câu, càng đượm vẻ dễ thương dễ ăn hiếp, “Sợ vậy sao? Còn hút anh.”

Ham muốn hủy diệt trong anh trồi lên, bóp eo cô, gồng mình đâm thọc vào chỗ sâu nhất, không chút kiềm chế.

Tô Khởi “ưm ư” rên rỉ không màng gì hết, mắt thì nhắm, hai gò má ưng ửng đỏ, Đường Duẫn thấy được hết thảy, sức anh mạnh vô cùng, ôm eo cô đổi chỗ, thành ra tư thế cô ở trên, phút chốc ấy khảm vào chặt chẽ hơn nữa, đầu óc cô nhất thời mù mịt, một phát lên đỉnh.

Đường Duẫn vỗ bốp vào mông cô, bàn tay dán trên cánh mông xoa tới xoa lui không chịu tha, “Động đậy coi, em sống hay chết?”

Cô ngồi lên, muốn tát đầu anh một cái, hên là Đường Duẫn còn mở mắt, túm chặt lấy cánh tay cô.

“Không làm thì ra ngoài, tôi muốn đi ngủ.”

Đường Duẫn ở dưới ngó lên cô, cứ cảm thấy sao không rõ, ôm cô đứng dậy, cô cũng đủ nhẹ, bên dưới vẫn luôn khảm dính chưa hề chia lìa.

Anh quá cao, Tô Khởi treo cả người trên người anh, theo từng nhịp bước, cô khẽ khàng rên, cảm nhận chỗ nóng hổi cứng ngắc kia của anh, nó đang tri kỷ giao lưu với cô mà không bị ngăn cách.

Không được nghĩ nhiều, thẹn quá đi thôi.

Đặt cô lên trên cửa sổ, Tô Khởi bị cái lạnh lẽo chạm vào mông đến mức xoắn chặt, siết cho da đầu anh tê dại cả ra.

Đường Duẫn cũng đủ cao, nương ánh trăng ngắm kĩ mặt mũi cô, dưới thân bắt đầu đâm lên, từ chậm đến mau, lại từ nông đến sâu, giờ phút này đây quẩn quanh phòng ngủ chỉ có tiếng phụ nữ rên rỉ cùng tiếng đàn ông thở trầm đục.

Cô hết chỗ để trốn, eo bị một bàn tay của anh nắm chặt là hết đường động đậy.

“Hưm… ư… Anh mau lên… buồn ngủ…”

Không hiểu tình thú số một xứ Cảng, Tô Khởi Tô tiên cô hoàn toàn xứng danh.

Đường Duẫn vốn còn băn khoăn cô có thoải mái hay không, giờ thì lười để tâm, ôm người xuống khỏi cửa sổ, song lại dựa thẳng vách tường, cả người cô nhấp nhô trên không, chỗ tựa duy nhất có mỗi Đường Duẫn, hai tay ôm anh cứng ngắc liều chết không buông.

Đường Duẫn vừa lòng, véo bắp đùi cô ra dấu tay, không nghĩ ngợi gì thọc rút liên tục.

Cô ra không biết mấy lần, không nhịn được xin xỏ, “Thua thua… ưm… đừng mà…”

Giao hợp hỗn loạn, đâm sâu, mất không chế triệt để, không biết chừng nào thì trở về giường, đêm nay anh cứ đối mặt vật lộn với cô như thế, bên dưới bị cô mút sướng rơn, muốn bắn ở trong.

Đường Duẫn đưa tay chụp mặt cô, ngón tay ve vuốt làn môi, chuẩn bị tăng tốc mấy chục cú chót, Tô Khởi chìm trong đê mê, mắt nhắm miệng he hé, dáng vẻ hết sức dụ hoặc.

Anh híp mắt hỏi cô: “Em thích tư thế này?”

Cả người Tô Khởi như bị nghiền ép, mê man gật loạn, chỉ mong anh mau mau kết thúc.

Cuối cùng anh cũng bắn vào vùng sâu thẳm kia, ôm siết cô tận hưởng phút giây cực khoái, Tô Khởi trừng mắt, cố sức hồi phục nhịp thở.

Đường Duẫn không nhìn cô nữa, hạ giọng bảo: “Anh nhìn cái mặt nhỏ này của em thì càng không muốn tha cho em.”

Một trận dài dòng, xong xuôi cô buồn ngủ tới không mở nổi mắt, mơ màng vào giấc. Không muốn nhớ đến ban nãy, đắm đuối đấy nhưng cũng kiềm chế đấy, đặc biệt là giờ phút này Đường Duẫn đang chôn sau cổ cô hít thở nhè nhẹ.

Tô Khởi thấy bản thân như người đuối nước, Ôn Khiêm Lương trên bờ vươn tay muốn giúp cô, mỗi một lần trồi lên khỏi mặt nước lại chìm xuống, Đường Duẫn ở vùng sâu thẳm kéo cô, cứ chìm xuống dưới, chìm mãi không thôi.

Đường Duẫn hại cô ngủ trễ, nhưng chính mình lại phá lệ dậy sớm, sáng sớm dậy là ‘chào cờ’, thừa cơ cô đang ngủ say lại cọ đi vào, lộn xộn một chập làm Tô Khởi buồn ngủ dữ hơn, ôm nhau ngủ nướng đến 12 giờ rưỡi, hết sức sa đọa.

Đường Duẫn tỉnh ngủ sau cô mấy phút, trên giường sờ không thấy người, vào toilet cùng cô chen bên bồn rửa tay nhỏ hẹp đánh răng.

Mặt mày Tô Khởi lạnh cực lạnh, Đường Duẫn không kìm bật cười, lại bị cô liếc mắt xẻo thịt.

Anh dỗ dành: “Một buổi sáng em kiếm được bao nhiêu? Anh tiếp viện cho em.”

Cô vậy mà cứ lấy tiền trong bóp anh, anh lại nói cô không biết tính, “Em thu phục được anh, nhà họ Đường sau này của em hết.”

Tô Khởi xẵng giọng, “Không bằng tôi kiếm Daddy anh, ổng chết trước anh, có tiền sớm hơn.”

Đường Duẫn nhất thời cứng họng, cư nhiên cảm thấy cô nói cũng hợp lí quá chừng không sao đốp chát lại được.

Hai người cùng xuống tầng, Tô Khởi phải coi tiệm, Đường Duẫn cũng có chuyện nghiêm chỉnh, đáng nhẽ là ra cửa liền mạnh ai nấy đi, anh một hai phải đưa cô đến tiệm, có mấy chục bước mà thôi, bộ tưởng như đêm qua sẽ đụng trúng thứ dê xồm?

Vị dê xồm ấy đang khoác vai cô đây, Tô Khởi đẩy kiểu gì cũng không đẩy ra nổi, anh đang công khai thể hiện chủ quyền với cô: “Giờ em theo anh, nên là đừng có nghĩ ôn sinh ôn dịch gì nữa hết, lần tới để anh thấy được là không có rộng lượng vậy đâu.”

Tô Khởi lạnh mặt, cái dòng như tên này không có tí định tính gì, thích ai là cắp mang theo, bản thân lăng nhăng hết nói, còn muốn phụ nữ thủ thân như ngọc vì mình, cười chết.

Cô chửi anh “Hèn hạ”, Đường Duẫn nhận luôn, còn cúi xuống hôn gò má cô.

Giữa trưa, trước cửa lớn đóng chặt, có một người đàn ông đã lâu không gặp, mặt áo len Cashmere nhạt màu, quần đen giày da, chỉ lẳng lặng đứng đó thôi đã vô cùng anh tuấn.

Tô Khởi dừng chống cự Đường Duẫn, ánh mắt chạm đến người đằng kia, sóng ngầm cuộn trào.

Đường Duẫn thấy cô không trốn thì hôn thêm hai cái nữa, song phát giác được nên ngó qua, nụ cười trên mặt đông lại một chốc — cơ mà tuyết tan tức thì, khóe miệng nhan nhản đắc ý.

Ôn Khiêm Lương từ Macao về rồi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.