(Bốn mươi ba)
Thiêu thân lao tới ánh sáng ấm áp, đâm vào chụp đèn cứng cáp một tiếng “bịch”. Nhưng nó là sinh vật đụng tường Nam cũng không quay đầu, nó khao khát những ấm áp và sáng ngời kia, vậy là tông vào hết lần này đến lần khác.
Tôi ngẩng đầu nhìn những con thiêu thân ấy, không biết nên bảo chúng đáng thương hay là phải tán thưởng sự cố chấp của chúng.
Chúng tôi đi dạo dưới đèn đường ảm đạm bên đường, gió chiều thổi lên tóc con trước trán Nam Tô, để lộ đôi mắt như sao trời.
“Phù ~ một đứa mười cây kẹo que, con nít dễ mua chuộc thật.”
Em thong dong cười nói, đôi mắt dịu dàng kia chạm phải ánh mắt trộm nhìn em của tôi, làm tôi hoảng hồn lo sợ, vội vàng dời mắt đi.
Có lẽ Nam Tô đã nhận ra sự lảng tránh của tôi, nhưng em không làm ngơ giống như bình thường, mà áp sát từng bước.
Đầu ngón tay của em đặt nhẹ lên cổ tay tôi, kéo tay phải lạnh lẽo quanh năm của tôi vào túi áo em, từ từ ủ ấm.
Tôi mím môi, gom góp can đảm hỏi em:
“Tại sao em lại tốt với anh như vậy?”
Lông mi tựa như cánh bướm của Nam Tô hơi run, dường như em đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, bước chân cũng dần chậm lại.
Tôi nhìn Nam Tô tha thiết, nuốt nước bọt, lòng tay tay toát mồ hôi, kích động nơi cõi lòng cũng không thể kìm lại được nữa.
Tôi run giọng, trong giọng chứa chút nghẹn ngào:
“Em biết không, nếu em như vậy, anh sẽ thích em.”
Nhưng vừa nói ra, tôi đã hối hận.
Nam Tô đứng đơ tại chỗ, em kinh ngạc mở to mắt.
“Anh… Em…” Nam Tô gian nan bật ra một chữ từ trong cuống họng, sau đó quay đầu nhìn tôi.
Rốt cuộc vẫn là do tôi đã tự mình đa tình sao?
Cả người tôi cứng đờ, trong chớp mắt máu như ngừng chảy, đầu óc lộn xộn như nổ tung, tôi không nghe thấy gì, cũng không muốn nghe thấy cái gì nữa!
“Anh… Anh đùa với em thôi, Nam Tô, em… Em… Đừng để bụng…” Tôi run cầm cập nói quàng nói xiên.
Rốt cuộc tôi đang chờ mong điều gì?
Thật nực cười, hoá ra tôi cũng là con thiêu thân ngốc nghếch tông vào chụp đèn lần này đến lần khác, phải đụng tường Nam mới biết đau sao?
Tôi cắn cánh môi ứa máu, thoát khỏi tay Nam Tô, xoay người chạy thật nhanh như trốn.
Tôi mở cửa nhà, trốn vào góc khuất chật hẹp của phòng ngủ, ngâm mình trong bóng tối màu đen, cơ thể gầy yếu run lẩy bẩy, hình thành với trái tim đang đập một loại cộng hưởng kỳ lạ.
Ngoài cửa truyền đến tiếng thở dốc vội vã của Ngụy Nam Tô, em đột ngột đẩy cửa ra, mở đèn phòng ngủ, thấy rõ tôi ẩn núp.
Ánh đèn chói mắt làm tôi vùi đầu vào gối, trong hoảng hốt, Nam Tô đi về phía tôi.
“Niệm Niệm…” Em ngồi xổm xuống, vươn tay xoa đầu tôi, “Chạy nhanh quá, nhưng anh còn chưa nghe em nói xong mà.”
“Đừng nhìn anh, khi nãy anh phát điên, nói bậy.”
Tiếng thở dồn dập ngưng dần, tôi từ từ ngẩng đầu lên, kháng cự rụt về sau. Tôi nghĩ, bộ dạng yếu đuối của tôi bây giờ chắc chắn không đẹp.
“Không nói bậy được đâu, em đã coi là thật rồi.” Nam Tô híp mắt cười, “Vừa nãy anh tỏ tình với em, thật sự làm em hết hồn, sao có thể để anh tỏ tình trước được chứ? Anh phá hỏng kế hoạch tỏ tình của em, em rất giận, thế này là hết bất ngờ rồi.”
“Hả?” Vẻ mặt tôi như đứa ngốc, chỉ biết ngơ ngác ngẩng đầu phát ra âm tiết để bày tỏ thắc mắc.
“Thật ra dựa theo kế hoạch sinh nhật hôm nay, thật ra, em vẫn còn một món quà muốn tặng cho anh, anh theo em.”
Nam Tô kéo tay tôi, dẫn tôi tới đối diện.
Em ôm một chiếc hộp giấy bị đâm rất nhiều lỗ, thần bí lại gần.
Nam Tô nhoẻn cười, nắm tay tôi, cùng tôi thò tay vào trong hộp giấy.
Tay chạm phải một thứ lông xù mềm mại, hộp nhúc nhích trái phải, trong hộp truyền ra tiếng “meo ~” non nớt.
Thế mà là một chú mèo con, nó rất nhỏ, không lớn hơn con chuột là bao, đang nhắm hờ mắt nằm trong lòng bàn tay tôi kêu “meo meo”.
Nam Tô chọc đầu nhỏ của mèo, thấy ánh mắt mê mẩn của tôi, hớn hở cười thành tiếng:
“Thích không? Em đã đặt tên cho nó, là hoa hồng nhỏ.”
Tôi kề mèo con lên mặt, không nhịn được hôn lớp lông mền mại của bé mèo, lắc đầu nói:
“Anh muốn gọi nó là bé Tô Tô, anh cảm thấy bé Tô Tô hay hơn.”
Đây là món quà Nam Tô tặng tôi, đương nhiên phải gọi là bé Tô Tô.
“Được.” Nam Tô ôm tôi vào lòng, cố ý làm rối tóc tôi, “Em còn thiếu một câu chưa nói.”
Em lẳng lặng nhìn vào mắt tôi, trong con ngươi chứa cái bóng của tôi và bé mèo.
“Anh Niệm Niệm, Niệm Niệm hết sức đáng yêu sinh nhật vui vẻ! Nam Tô yêu anh!”
Em bắt chước giọng nói mềm mại của đám trẻ nói lớn, vùi đầu vào hõm vai của tôi, vành tai hơi ửng hồng.
“Niệm Niệm, em mãi mãi yêu anh, hoa hồng nhỏ em luôn nghĩ về, mỗi một sinh nhật sau này, em sẽ ở bên anh.”
Em giam tôi trong khuỷu tay, mượn đèn neon rực rỡ năm màu ngoài cửa sổ chiếu vào dõi theo cánh môi tôi, in xuống đầy yêu thương và kiên định.
Tôi nghẹn ngào nghênh đón nụ hôn của em, nụ hôn này chứa vị mặn đắng của nước mắt.
Cánh tay tôi khát khao quàng lên cổ em, lưu luyến ấm áp khoảnh khắc này.
“Niệm Niệm, hoa hồng nhỏ của em, em mãi mãi yêu anh.”
Mẹ ơi, mẹ biết không?
Vào ngày sinh nhật của Niệm Niệm, có một người đã hôn Niệm Niệm, sau đó nói với con, em sẽ yêu con mãi mãi.
Cuối cùng Niệm Niệm đã có người nhà.
Có nhà.
__
@Chuối xanh nè cưng
[Chốn không người] Trần Dịch Tấn