Mưa phùn lất phất, dưới ánh sáng của đèn đuốc, những hạt mưa nhỏ liên tục rơi xuống đất giống như những cây kim, người Thư gia và Vương gia đều tập trung tại miếu Hiên Viên. Vương đại phu nhân và Tô phu nhân đi xuống núi đầu tiên, mãi lúc sau mới cảm thấy xe ngựa của Thư Quân không đuổi theo kịp, thế là lại phái người quay trở lại tìm, lúc này mới phát hiện mấy tên gia đinh của Thư gia và Vương gia bị người ta vứt ở chân núi, mà xe ngựa của Thư Quân lại không thấy đâu.
Đám người vội vàng chạy về miếu Hiên Viên, bắt đầu tìm người khắp núi đồi.
Lúc Thư Lan Phong chạy đến, mưa vẫn rơi xuống không ngừng, sắc trời tối đen, Cẩm Y vệ đã hạ lệnh phong tỏa ngọn núi, Thư Lan Phong không để ý đến mình đã ướt sũng nước mưa mà kiên quyết muốn đi theo Cẩm Y vệ đi tìm người. Đám người lần theo dấu vết xe ngựa để lại đi đến chỗ sâu của ngọn núi.
Mấy trăm người cầm đuốc xuyên qua giữa rừng núi, khó khăn lắm mới tìm thấy một cỗ xe ngựa bị bỏ lại ở một góc chỗ trũng, họ vén rèm xe ngựa lên nhưng bên trong lại không có ai.
Mọi người cảm thấy vô cùng hoảng hốt, đưa mắt quan sát xung quanh, trong đó có một tên thị vệ phát hiện tung tích.
“Thư đại nhân, chỗ này có dấu vết lên núi.”
Thủ lĩnh Cẩm Y vệ cầm đuốc chiếu thẳng vào trước dấu đó, xác định là dấu chân đi giày thêu của cô nương, hắn ta ngước đôi mắt nhìn về phía đỉnh núi đen như mực, hạ lệnh: “Đuổi theo!”
Thư Lan Phong đau lòng đến nỗi chảy nước mắt, ông ấy quấn trường đao vào cổ tay bằng tay áo, đi theo Cẩm Y vệ đi bộ lên núi, mũi đao sượt qua từng phiến đá núi tạo ra âm thanh chói tai, từng tiếng như mũi tên đâm vào trái tim ông ấy.
Miếu Hiên Viên tiếp giáp chùa Linh Sơn, miếu Hiên Viên nằm ở chân núi, chùa Linh Sơn lại tọa lạc ở giữa sườn núi. Núi Linh Sơn rất lớn, cây cối um tùm, từng tốp thị vệ xông lên núi từ bốn phương tám hướng, đợi đến lúc Hoàng đế có mặt, thị vệ đi trước đã ở cửa chùa Linh Sơn phát khói tín hiệu, hắn dẫn người xông thẳng lên chùa Linh Sơn.
Cẩm Y vệ xuất binh bao vây Lý phủ và Tề phủ trong đêm, khiến triều thân hết sức sợ hãi, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tuy Lý gia có hiềm nghi nhưng vẫn chưa định tội, Hoàng đế làm như thế khiến bách quan không phục. Có một số nhân thân cố hữu của Lý gia muốn tìm Bùi Việt đòi một lời giải thích, nhiều hơn cả là những đại thần muốn nghe ngóng tin tức rốt cuộc đang làm gì. Thế là một nhóm người ồn ào xông về phía điện Phụng Thiên, sau khi nghe tin Hoàng đế xuất cung thì lại ồn ào cưỡi ngựa đuổi theo đến đây, đến lúc đám người đó đuổi đến chùa thì khoảng đất rộng trước Đại Hùng bảo điện đã đông nghịt người.
Lý Anh và thị vệ nô bộc tâm phúc của nàng ta đều đã bị khống chế, nàng ta mặc áo trắng bị dây thừng trói lại quỳ gối ở hàng đầu tiên.
Nam nhân cao lớn, vĩ đại như cây tùng vươn thẳng kia mặc long bào màu vàng sáng ngồi thẳng trên lưng ngựa, từ trên cao liếc xuống nhìn nàng ta bằng ánh mắt hết sức vô tình.
“Người ở đâu?”
Giờ khắc này, Lý Anh vô cùng sửng sốt.
Sao Hoàng đế lại đến đây?
Là vì Tô Triều Sơn sao?
Vì chứng cứ trong tay Tô Triều Sơn quan trọng đến mức Hoàng đế nhất thiết phải đích thân xuất hiện?
Hay là do nơi đây còn có người quan trọng hơn, đáng giá đến mức Hoàng đế đích thân dẫn binh nghĩ cách cứu viện?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Lý Anh như dây cung đang kéo căng bỗng dưng đứt dây, nàng ta đã phạm phải một sai lầm lớn, người coi trọng Thư Quân không phải Thái Thượng Hoàng mà là bản thân Bùi Việt.
Mưa đã ngừng rơi, Lý Anh quỳ gối trên gạch đá xanh ướt nhẹp, toàn thân cứng đờ, lúc này nàng ta mới nhận ra mình đã trúng bẫy của Thôi Phượng Lâm, để có được hậu vị Thôi Phượng Lâm đã chắp tay dâng tặng nàng ta và Lý gia cho Hoàng đế.
Lý Anh cười khổ một tiếng, một ngụm máu tươi trào lên từ cổ họng, nàng ta ho dữ dội, mãi một lúc vẫn không thở nổi, không, chưa đến giây phút cuối cùng, sao nàng ta lại chịu thua chứ.
Lý Anh kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Việt.
“Bệ hạ, ngài hiểu lầm rồi, thần nữ hoàn toàn không hề bắt cóc Thư cô nương và Tô cô nương, mà trái lại lúc thần nữ lên núi đi săn, nghe nói có người mất tích nên đã giúp đỡ tìm kiếm. Đáng tiếc lúc thần nữ phát hiện chiếc xe ngựa kia, trong xe ngựa đã không còn ai nữa.”
Nửa câu sau nàng ta không hề nói dối, Thư Quân và Tô Nhân Nhân đúng là chạy thoát ra ngoài như chuyện cổ tích, người của nàng ta liên tục truy đuổi nhưng đến nay vẫn không đuổi theo được, cuối cùng còn bị người của Cẩm Y vệ bắt được.
Nếu Lý Anh sớm biết Thư Quân là người của Hoàng đế, tuyệt đối nàng ta sẽ không đi nước cờ hiểm này, thế nhưng chuyện đã đến nước này, nàng ta chỉ có thể cố gắng gạt mình ra ngoài, không liên lụy đến Lý gia.
Nếu Lý Anh đã mạnh miệng bào chữa, Bùi Việt cũng không tiếp tục lãng phí thời gian nói lời vô ích với nàng ta nữa, hắn chỉ ra hiệu với thị vệ tiếp tục tìm kiếm.
Thủ lĩnh Cẩm Y vệ có mặt dẫn nô bộc Lý gia đi thẩm vấn, Lý Anh không khai cũng không có nghĩa những người khác sẽ không khai. Lý Anh nhìn thấy vậy, sững sờ cắn chặt răng nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Toàn thân Thư Lan Phong ướt đẫm nước mưa, người làm mang một chiếc áo khoác đến khoác lên người ông ấy, ông ấy nhìn Đại Hùng bảo điện cao vút trên kia như chết lặng, cảm thấy ngột ngạt trong lòng.
Mọi ngóc ngách trong cánh rừng này đều đã được tìm kiếm, chỉ còn lại chùa miếu của hoàng gia là chưa tìm.
Chùa miếu rất lớn, bao gồm rất nhiều căn phòng, muốn lục soát toàn bộ sẽ mất khá nhiều thời gian.
Trong mắt Thư Lan Phong hằn tơ máu, giữa những nhịp thở đã kèm theo tiếng khóc nức nở.
Nhóm nữ quyến của Vương đại phu nhân, Tô phu nhân đã sớm khóc không thành tiếng, chỉ mong ba đứa trẻ có thể bình an quay về, thế nhưng đã tìm khắp cả cánh rừng nhưng vẫn không thấy người đâu?
Bùi Việt nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Thư Lan Phong nhưng lại không có tâm trạng đi an ủi ông ấy. Trong lòng hắn cũng rất hoảng sợ, cả đời này chưa từng có chuyện gì vượt quá tầm kiểm soát của hắn, đây là lần đầu tiên. Hắn vô cùng hối hận không thể phái thêm một vài tay sai bảo vệ Thư Quân. Thời gian dần trôi qua, nỗi lo lắng trong lòng hắn ngày càng dâng cao nóng như lửa đốt, dây cương bị hắn nắm chặt đến nỗi hằn vào trong da thịt mà không hề hay biết.
Thành Lâm chia tất cả thị vệ thành mười đội, mỗi đội được phân một khu vực nhất định để tìm kiếm.
Hắn ta đích thân dẫn theo hai mươi người tìm kiếm ở góc đông bắc của ngôi miếu.
Nam nhân mạnh mẽ hai tay cầm kiếm, đôi mắt hơi nheo lại, hành động nhanh nhẹn xông vào lối đi tối tăm trong sân giống như một con báo, vừa lúc soát vừa gọi.
“Vương Ấu Quân!”
Lục soát được khoảng một khắc đồng hồ, hắn ta bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm, thế là hắn bất ngờ giơ tay lên, ra hiệu thị vệ sau lưng đừng lên tiếng, từ từ lần theo mùi hương. Cuối cùng, bọn họ đi đến trước một đại điện mạ vàng. Khi đến đây, hắn ta ngước mắt lên nhìn, phát hiện nơi đây chính là điện Vãng Sinh thờ cúng hoàng thất đã chết.
Thành Lâm không biết rõ tình hình trong điện nên không dám hành động lỗ mãng, hắn ta làm mấy động tác tay, ra hiệu thị vệ tản ra canh chừng những chỗ quan trọng. Còn hắn ta dẫn theo hai người lặng lẽ đi vào từ song cửa sổ đã được lật ra, mùi hương càng ngày càng nồng, trong không gian mờ tối còn có một luồng ánh sáng.
Hắn ta vừa lẩm bẩm vừa lướt qua một tấm màn che, nhìn thấy ba người đang quỳ lạy trước một tấm bài Vãng Sinh rất to.
Búi tóc của ba cô nương cũng không quá rối, chỉ y phục là có chút vết bẩn, trong tay mỗi người cầm một cái chân thỏ, ngồi xếp bằng trước bài vị vãng sinh của Thái Thượng Hoàng hậu Tiêu thị, đột ngột nhìn thấy bọn họ, trông ba người cũng không có chút hốt hoảng do bị bắt cóc mà trái lại lại giống con quỷ bối rối vì ăn vụng thức ăn mặn.
Vương Ấu Quân vừa gặm thịt thỏ vừa nhỏ giọng thầm thì.
“Thái Thượng Hoàng hậu nương nương, ngài đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với chúng thần nữ. Chúng thần nữ gặp phải kẻ xấu, thực sự sắp chết đói rồi, nửa đường bắt được một con thỏ ngốc, con thỏ ngu kia lại đập đầu vào thân cây, bị chúng thần nữ nhặt được, ừm, không phải chính là món ăn ngon do ông trời ban thưởng sao?”
Tuổi tác Tô Nhân Nhân còn nhỏ, bị chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cho hoảng sợ, cầm cái chân thỏ thơm ngào ngạt cũng không dám ăn, rưng rưng nước mắt nhìn Vương Ấu Quân.
“Ấu Quân tỷ tỷ, chúng ta làm như thế này có khi nào bị ông trời trách phạt hay không?”
Vương Ấu Quân liếc mắt nhìn nàng ấy một cái: “Câu này của muội xử oan Thái Thượng Hoàng hậu nương nương của chúng ta rồi, nương nương chính là người có lòng dạ từ bi nhất, chắc hẳn sẽ thương xót cho chúng ta.”
Nói xong, nàng ấy còn quay mặt về phía pho tượng nặn mặt mũi hiền lành trước mặt kia, nở một nụ cười vô cùng ngoan ngoãn.
“Nương nương, ngài nói có đúng không? À đúng rồi, ngài xem, Quân Nhi dẫn tức phụ của con trai ngài đến đây này, ngài mở thiên nhãn ra xem, tức phụ này có đẹp hay không? Có xứng với bệ hạ không ạ?”
Cho dù đã đói đến mức bụng sôi lên ùng ục nhưng nhìn thấy bài vị của Thái Thượng Hoàng hậu, quả thực Thư Quân nuốt không trôi. Bỗng nhiên bị Vương Ấu Quân trêu chọc như vậy, nàng đỏ mặt, khuôn mặt xinh xắn động lòng người càng có vẻ xinh đẹp hớp hồn hơn dưới ánh nền mờ mờ.
“Chuyện còn chưa ra đâu vào đâu đâu, tỷ lại ăn nói lung tung, muội…”
“Muội có thể làm gì ta chứ.” Vương Ấu Quân kiêu ngạo hếch cằm lên, lúc ngước cằm lên nàng ấy lại nhìn thấy Thành Lâm đang khoanh hai tay trước ngựa dựa vào cây cột bên cạnh, vẻ mặt phức tạp nhìn ba người họ. Vương Ấu Quân lập tức ngẩn người ra, trong khoảnh khắc nước mắt bỗng nhiên chảy ra do sợ hãi, nàng ấy ném cái chân thỏ đi, chạy về phía Thành Lâm, ôm chặt cánh tay hắn ta.
“Sao bây giờ ngươi mới đến? Đường đường là dũng tướng, Đô chỉ huy sứ Cẩm Y vệ mà chỉ có chút bản lĩnh như vậy sao? Hại ba người bọn ta trốn trong nơi hoang vu như này, nếu không phải Thái Thượng Hoàng hậu phù hộ bọn ta, bọn ta đều đã bị dã thú ăn thịt rồi, hu hu hu!”
Đứng trước Tô Nhân Nhân, Vương Ấu Quân và Thư Quân là đại tỷ tỷ, vào giờ phút quan trọng hai người đối mặt với nguy hiểm mà không loạn, kẻ xướng người họa mê hoặc những hán tử kia. Vương Ấu Quân giỏi dùng hương, nên nàng ấy đã dùng mê hương khống chế đối phương, dẫn theo Tô Nhân Nhân trốn ra khỏi thùng xe. Đừng thấy Vương Ấu Quân thề son thề sắt mà nhầm, thực ra trong lòng nàng ấy rất sợ, ngay khi Thành Lâm xuất hiện nàng ấy không tiếp tục cậy mạnh nữa, giải tỏa lòng mình khóc thành tiếng.
Thành Lâm nhìn đống xương thỏ kia, ngửi mùi thơm lan khắp gian phòng, tâm trạng vô cùng khó tả, rất muốn răn dạy Vương Ấu Quân vài câu. Thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện cô nương này dũng cảm dẫn người chạy thoát lại thấy vừa khâm phục vừa đau lòng, bàn tay dày đặc vết chai nặng nề giơ lên, cuối cùng nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng ấy.
“Khá lắm, không hổ là nữ nhân Thành Lâm ta nhìn trúng.”
Vương Ấu Quân nghe vậy thì cơ thể cứng ngắc lại, không đúng, không phải nàng ghét tên này sao, sao bỗng nhiên lại ôm hắn ta chứ?
Còn có cái gì mà “Nữ nhân mà Thành Lâm ta nhìn trúng”?
Vương Ấu Quân cũng chỉ sững người trong chốc lát, sửng sốt đè nén cảm xúc trong lòng, mặt dày mày dạn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra buông Thành Lâm ra, lui ra sau mấy bước. Nàng ấy nở nụ cười giả tạo với hắn ta, sau đó quay người một trái một phải túm tay hai người Thư Quân và Tô Nhân Nhân nhanh chân chạy ra bên ngoài.
Ba cô nương chạy thẳng đến Đại Hùng bảo điện, bước ra khỏi cánh cửa cao lớn kia mới phát hiện trên quảng trường rộng lớn tụ tập rất nhiều người. Từng cây đuốc sáng rực lên chiếu sáng cả bầu trời đêm, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào ba người, có tiếng khóc, có hú hét vui sướng, còn có những tiếng than sợ hãi thán phục, khiến màn đêm tĩnh lặng ngay lập tức sống dậy.
Thư Quân liếc mắt nhìn nam nhân mặc áo choàng màu vàng sáng bắt mắt kia, hốc mắt cay cay, lao về phía hắn như con hồ điệp tung tăng bay lượn làm việc nghĩ không chùn bước.
“Bệ hạ…”
Nước mắt khiến tầm nhìn của nàng mờ đi, không nhìn thấy ai hết, chỉ nhìn thấy những gian nan vất vả hằn sâu trong nếp nhăn ở giữa hàng lông mày của hắn từ từ biến mất, hóa thành một ánh mắt dịu dàng, đầy yêu thương.
Thư Lan Phong thấy nữ nhi an toàn không sứt mẻ gì bước ra ngoài thì tâm trạng rất xúc động, trong chốc lát không nghe rõ nàng vừa gọi tên ai, chỉ cho rằng nàng chạy về phía mình, thế là bèn vội vàng giang hai tay ra muốn đón nàng: “Quân…”
Thế nhưng chớp mắt lại phát hiện nữ nhi nhìn thẳng rồi chạy vụt qua ông ấy, chạy thẳng vào vòng ôm của Hoàng đế.
Thư Lan Phong: “…”
Mất khoảng một lúc, ông ấy sững người quay đầu lại, chầm chậm hạ cánh tay xuống, nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thư Quân.
Lý Anh quỳ gối cách đó không xa, trơ mắt nhìn Bùi Việt ôm Thư Quân vào lòng, vẻ mặt xuất hiện sự dịu dàng trước nay chưa từng có, khóe môi nàng ta khẽ giật giật. Nàng ta nhắm mắt lại, lạnh lùng lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nơi đây.
“Bệ hạ, cho dù thần nữ bắt nàng ta lại thì sao? Nàng ta cũng chỉ là một chi nữ của một Ti nghiệp lục phẩm, vẫn chưa đủ để bệ hạ trị tội thần nữ và Lý gia.”
“Thượng Hoàng có hứa, tứ đại huân quý không phạm phải trọng tội mưu phản thì bệ hạ buộc phải đặc xá.”
Bùi Việt hoàn toàn không thèm để ý đến Lý Anh, hắn chỉ cẩn thận, nhẹ nhàng vén tóc tai rối bời của Thư Quân ra, để lộ đôi mắt hoạt bát nàng nàng, hắn vui vẻ mỉm cười, vòng tay ôm nàng vào trong lòng, quay người đi về phía cung xa.
Triều thần nhìn bóng lưng đang dần đi xa của Hoàng đế, lại ngoái lại nhìn sang Lý Anh.
Không biết nên kết thúc như thế nào.
Lý Anh thấy Bùi Việt thờ ơ như vậy thì nghẹn ngào gọi tiếp: “Bệ hạ…”
Lúc này Lưu Khuê vội vàng chạy đến, uốn gối nhanh chóng đi đến phía trước, hắn ta giơ cao thánh chỉ trong tay, ánh mắt liếc qua đám triều thần và thị vệ, cuối cùng cười lạnh với Lý Anh.
“Lý Anh, người ngươi bắt cũng không phải nữ nhi của Ti nghiệp lục phẩm mà là Hoàng hậu đương triều.”
“Hành thích Hoàng hậu, tội tương đương với mưu phản, người đâu, giải nàng ta xuống!”