Họa Quốc - Thức Yến

Quyển 1 - Chương 24: 24: ۵ Hồi 6 Đều Là Tạo Hoá 2 ۵



“Vậy là Phong thừa tướng sao?” Tuy nhiên Phương Uyển lập tức phủ định, “Không phải, Phong thừa tướng hẳn là một trong ba phong.

Nhưng mà ba phong gồm những ai? Ngài ấy, Phong Tiểu Nhã? Còn ai nữa?”
“Cái này thì không rõ rồi…”
Phương Uyển thấy sắc mặt trưởng công chúa không được vui như không muốn tiếp tục vấn đề này, thế là chuyển chủ đề: “Đa tạ điện hạ chỉ điểm, suýt nữa thì chất nữ gây hoạ lớn rồi, con có mang một bộ y sam, sẽ thay ngay đây…”
Trưởng công chúa ngăn lại: “Chậm đã.

Dụng binh quý ở chỗ bất ngờ, có khi đánh bừa lại trúng.

Nếu bệ hạ trách tội thì chẳng phải còn lễ vật kham giúp ngươi sao?”
Phương Uyển bừng tỉnh, vội lấy một chiếc hộp nhỏ ra bưng trên tay.

Nàng ấy nhìn chiếc hộp, mặt đắc ý: “Vâng ạ.

Nghe nói Vũ Thuỷ Điệp của Trình quốc có thể nhảy múa trong nước, diễm lệ vô song, cực kỳ khó bắt.

Con cũng nhờ tạo hoá cơ duyên mới có được một con này.”
Trưởng công chúa gật đầu: “Xem ra là ông trời cũng đang giúp ngươi.”
“Hiện tại con chỉ lo Tạ Trường Yến…”
Trưởng công chúa lãnh đạm nói: “Nàng ta sẽ đến trễ một canh giờ, đấy là thời cơ của ngươi.”
Mắt Phương Uyển sáng rỡ: “Vâng!”
Tạ Trường Yến và Trịnh ngồi đợi trong xe đã lâu mà vẫn chưa thấy phu xe quay lại.
Trịnh thị hơi nóng ruột: “Làm sao đây? Sắp không kịp nữa rồi.”
Tạ Trường Yến nhìn sạp hàng kỳ quái bên kia, nghĩ ngợi rồi nói: “Mục đích chỉ là kéo dài thời gian khiến con đến trễ?”
“Thọ yến của thiên tử mà đến trễ là tội lớn đấy!” Trịnh thị lo lắng nắm cánh tay nàng, “Chúng ta mau đổi xe khác đi!”
“Mẹ đừng nóng ruột.

Bây giờ tìm được xe ngựa khác hay không là một chuyện, mà cho dù tìm được cũng sẽ bị phá hoại lần nữa.

Đối phương đã rắp tâm ngăn cản, địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, muốn phòng cũng khó phòng.”
Gương mặt Trịnh thị thoắt cái trắng bệch.
Tạ Trường Yến suy nghĩ một hồi sau đó vẫy tay gọi Mạnh Bất Ly: “Mạnh huynh.”
Mạnh Bất Ly nghiến răng để mèo vàng nằm trên vai đi qua, Tạ Trường Yến nói nhỏ vài câu với hắn.

Sắc mặt hắn từ cứng đờ chuyển sang ngỡ ngàng, đôi mắt trừng như sắp lọt ra ngoài.
“Được không?” Tạ Trường Yến hỏi, thấy hắn định lắc đầu nàng bèn bồi thêm, “Nếu huynh không chịu thì nói cầu xin Tạ cô nương đó cô tha cho ta đi, tiểu nhân thật sự không làm được đâu.”
Mạnh Bất Ly đắn đo giữa nói một đống chữ và đồng ý với Tạ Trường Yến giây lát, cuối cùng đành gật đầu.

Hắn cẩn thận ôm mèo vàng lên, cúi người bước vào trong xe.
Xe ngựa lập tức khép lại, bên ngoài không thấy được tình hình bên trong.

Ông chủ sạp hàng lười nhác dựa tường phơi nắng nãy giờ lập tức đứng thẳng người dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía đó.

Trong xe chỉ có tiếng mèo kêu, không bao lâu thì Mạnh Bất Ly khoác áo choàng đen xuống xe, không còn mèo vàng trên vai.
Trịnh thị một tay ôm mèo, tay còn lại chìa ra khỏi rèm vẫy vẫy với hắn: “Đi đi, đi nhanh về nhanh.”
Mạnh Bất Ly nhanh chóng lên ngựa rời đi, hình như là muốn quay về Tri Chỉ Cư.

Người nọ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cầm nhánh cây đuổi ruồi bu trên xe quýt.
Thỉnh thoảng lại có tiếng mèo kêu vang lên trong xe, gió thổi tung một góc rèm còn có thể trông thấy một bóng người mặc áo đỏ.
Mà hiện tại đã gần đến giờ Thìn(*).
(*) 7h – 9h sáng
Hội Uý quận chúa cưỡi ngựa dạo vài vòng Ngọc Kinh, lúc đến trước cửa cung vừa vặn là giờ Thìn, tiếng chuông reo vang, vọng thẳng trời xanh.

Trước cửa cung nào là xe ngựa nào là kiệu.
Hội Uý quận chúa liếc một cái thì nhìn thấy xe ngựa nhà mình, nàng ấy vội vàng chạy qua giúp tì nữ dìu trưởng công chúa xuống xe.
Nhìn lướt một vòng không thấy Phương Uyển đâu: “Mẹ, Uyển Uyển đâu?”
“Món quà của con bé đặc biệt, phải tranh thủ sắp xếp chỗ cất.

Mẹ nhờ Cát Tường công công dẫn con bé vào trước rồi.” Trưởng công chúa lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Hội Uý, “Coi con kìa, mồ hôi đổ nhễ nhại thế này, không sợ lát nữa bị nhà Phạm đại nhân nhìn thấy à.”
Hội Uý quận chúa bĩu môi nói: “Thấy thì thấy đi, cũng có phải tên Ngọc Cẩm đó chưa thấy con cưỡi ngựa bao giờ đâu, hắn mà dám nói gì xem con có tẩn hắn không.”
Trưởng công chúa chỉ biết thở dài.
Hội Uý quận chúa đang giương giương tự đắc thì mắt liếc thấy một vật, nét mặt thoáng thay đổi, giật lấy chiếc khăn trong tay trưởng công chúa tự lau mồ hôi, còn vuốt vuốt tóc.
Trưởng công chúa nhìn theo tầm mắt nàng ấy, trông thấy một chiếc xe ngựa đen nhánh, dưới góc vẽ hình tiên hạc trắng.

Người đánh xe là Tiêu Bất Khí.
Nhìn thấy xe và người, ai nấy đều biết Phong Tiểu Nhã đến rồi.
Trưởng công chúa cau mày nhìn Hội Uý đang căng thẳng trông thấy: “Chuyện hôn sự của con đã định, suy nghĩ không nên có dẹp đi ngay cho ta!”
Tinh thần phấn chấn của Hội Uý quận chúa bay biến ngay tức thì, nhưng chưa chịu chết tâm mà vẫn nhìn về hướng đó: “Con biết mà con biết mà, con chỉ nhìn một chút thôi.”
“Nhìn cũng không được!”
Mắt Hội Uý quận chúa ửng đỏ, không nhìn nữa, dậm chân xông thẳng vào trong cửa cung.
Xe ngựa đen đến trước cửa cung nhưng không hề dừng lại, sau khi thị vệ kiểm tra xong thì trực tiếp cho vào, điều này khiến những người xung quanh bàn luận xôn xao.
“Há lại thế.

Chúng ta đều phải dừng xe, còn hắn được ngồi xe thẳng vào trong!”
“Nói là thường dân nhưng đãi ngộ có kém gì quan viên?”
“Chịu thôi, người ta bị bệnh mà.”
“Không phải bảo là chữa khỏi rồi sao?”
“Không đâu, nghe thái y nói bệnh cứ qua năm lại ngày một nghiêm trọng.”

“Thế mà vẫn cứ nạp thiếp à?”
“Suỵt suỵt! Phong đại nhân đến!”
Phía xa, một ông lão mập mạp cười híp mắt đánh ngựa đến.

Bởi hình thể quá to lớn nên thoạt nhìn thật khiến người ta lo lắng cho chú ngựa kia, sợ nó bị đè chết lúc nào không hay.
Đến trước cổng, các thị vệ hợp sức dìu ông ấy xuống ngựa, đến cả ông ấy cũng mệt thở hổn hển, vừa lau mồ hôi vừa chắp tay nói với bách quan: “Các vị đại nhân, mời, mời.”
Người này chính là Phong Nhạc Thiên người được Cát Tường gọi với danh xưng là Phật Di Lặc tể tướng.

Mọi người thấy ông đi lại khó khăn nhưng cũng dừng ngựa trước cổng như bao người nên cảm giác khó chịu trong lòng giảm bớt đôi chút.

Phong Nhạc Thiên tuân thủ kỷ cương phép tắc có tiếng lâu nay, còn Phong Tiểu Nhã chỉ vì bệnh tật nên được phá lệ mà thôi.
Trưởng công chúa đứng nhìn từ xa, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo.
Phương Uyển theo Cát Tường đi vào từ cửa ngách.
Trái tim nàng ấy đập thình thịch như sắp nhảy tót ra ngoài.
Đập vào mắt là một gian phòng nhỏ, trên dãy tủ đặt sát tường có mấy đôi guốc gỗ, bên cạnh treo vài bộ áo khoác ngắn vải thô.

Ngoài ra còn chậu rửa mặt, cạnh bên là lò than nhỏ đang cháy mang đến hơi ấm cho căn phòng.
Cát Tường căn dặn: “Bướm trong phòng không được dính bụi cát, bốn mùa như xuân, Phương cô nương thay áo trước rồi hãy vào trong.”
“Vâng.” Phương Uyển gật đầu, cởi áo khoác ngoài ra thay áo khoác ngắn Cát Tường mang đến, xỏ guốc gỗ vào, xong xuôi mới mở cửa đi vào.
Cát Tường đứng ngoài cửa không theo vào: “Bên trong không cho phép người khác tự ý ra vào, nô đợi bên ngoài điện, có việc gì cứ gọi ta.”
“Vâng.” Phương Uyển mỉm cười rồi bước vào trong.
Căn phòng kín mít không thông gió nhưng có chỗ kỳ diệu khác.
Trên nóc phòng là một giếng trời cực rộng, toàn bộ được khắc từ thuỷ tinh trong suốt.

Ánh nắng ngày thu xuyên qua cửa thuỷ tinh rọi vào căn phòng, nhờ nhiệt độ ấm áp nên cây cỏ không hề khô héo, cả một vùng xanh biêng biếc, trên mặt đất còn hơi nước ẩm ướt, thảo nào phải mang guốc gỗ.
Phương Uyển đang ngó nghiêng thì tay áo bất cẩn vướng phải một nhánh thực vật, nàng ấy bèn đưa tay gỡ ra, ai ngờ trông thấy vài con sâu xanh lè đang bò trên lá, nàng ấy liền sợ hãi hét lên.
Vừa cất tiếng, Phương Uyển sực ý thức được điều gì, vội vã bịt miệng, gương mặt tái mét lùi về sau.
“Đây là ấu trùng, ấu trùng của bướm…!trời ạ…”
Sau khi trông thấy mấy con sâu đó, nhìn lại hoa cỏ trong phòng cũng chẳng thấy đẹp đẽ gì nữa, ai mà biết trên cành lá còn ẩn chứa thứ gì.
Chỗ tảng đá to đặt chính giữa căn phòng có tiếng nước róc rách, Phương Uyển nhớ lại người đưa Vũ Thuỷ Điệp cho nàng đã dặn dò nhất định phải nuôi bướm trong nước.

Thế là nàng ấy đi nhanh về phía tảng đá.
Đến gần thì thấy giữa tảng đá có một chỗ lõm vào, tiếng nước từ đó mà ra.

Không biết bên dưới thiết kế cơ quan gì mà lỗ hõm có thể luôn đầy nước thế này.
Phương Uyển lấy chiếc hộp ra, đang định mở nắp thì sau lưng có tiếng bước chân gấp gáp, sau đó, một người đụng trúng nàng ấy.

Phương Uyển ngã ra trước, chiếc hộp cũng rơi bộp xuống đất.
Người nó dừng lại dìu nàng ấy lên: “Xin lỗi xin lỗi, không sao chứ?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng thời cất tiếng: “Sao lại là cô?!”
Người kia mặc áo xám, khoác áo choàng, ăn mặc kiểu nam giới.

Người này chính là Tạ Trường Yến.
Phương Uyển thấy nàng xuất hiện tại đây vào lúc này đã rất ngạc nhiên, bất ngờ hơn nữa là nàng cũng nữ cải nam trang! Thế này là sao? Không phải Tạ Trường Yến có chuyện làm vướng chân trên đường rồi sao?
Nhưng bấy giờ không phải lúc nghĩ nhiều, Phương Uyển nhanh nhẹn nhặt chiếc hộp lên, vừa mở hộp ra nàng ấy suýt ngất.
Bên trong là một con bướm hoa văn màu tím, cánh màu xanh đen, những chỗ quanh thân có một đường lượn sóng màu trắng từ nhạt đến đậm như sao băng xoẹt ngang bầu trời đêm.

Sắc màu tuyệt đẹp khó mà dùng ngôn ngữ miêu tả.
Nhưng, là một con bướm đã chết.
Phương Uyển chọt chọt cánh bướm, con bướm im re, nàng ấy nóng ruột lắc nhẹ thân bướm, bột phấn màu xanh tím trên thân rơi xuống ngón tay.
Tạ Trường Yến cũng kinh ngạc không kém: “Ta, ta đụng chết á?”
“Ngươi! Ngươi…” Phương Uyển tức đến ngất đi.
“Này! Người đâu! Không hay rồi, Phương cô nương ngất xỉu rồi!” Tạ Trường Yến vội vàng hô hoán.
Xe ngựa dừng trên đường hồi lâu.

Lâu đến mức người phụ trách giám sát kia cảm thấy không ổn, cuối cùng đẩy xe quýt đi về phía đó.
Trong xe ngựa vẫn còn tiếng mèo kêu, lúc rèm xe phất phơ bay lên cũng có thể thấy một góc áo đỏ.
Nhưng khi gã đẩy xe hàng đi ngang qua xe ngựa, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán!
Gã nhìn thấy người ngồi cạnh Trịnh thị trong xe, con mèo vàng vẫn nằm trên vai nhưng người đó không phải Tạ Trường Yến mà là Mạnh Bất Ly mặc áo đỏ của nàng!
Còn Tạ Trường Yến lúc này đang thấp thỏm đứng trong điện Chấp Minh..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.