Lúc có điện, Tô Niệm Khâm cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nếu thế giới này toàn bộ đều không có ánh sáng như vậy, anh liền có thể là một người bình thường.
“Vô Yên, chúng ta kết hôn đi.” Tô Niệm Khâm đột nhiên nói.
“Hả?” Tang Vô Yên kinh ngạc.
“Trước hết cứ suy nghĩ chút, em không cần lập tức trả lời anh.” Tô Niệm Khâm lại vội vàng nói, tựa hồ sợ hãi câu trả lời từ trong miệng Tang Vô Yên.
Vào giữa mùa hè, Tô Niệm Khâm cuối cùng còn nói rằng muốn đưa Tang Vô Yên về nhà.
“Thật sự nguyện ý?” Tô Niệm Khâm rất muốn xác định.
“Thật.” Tang Vô Yên nói.
Lần này Tang Vô Yên không dám ngỗ ngược với anh nữa, dè dặt đồng ý.
“Em nên mặc cái gì vào ngày mai?”
“Em có nên đi mua quần áo mới sau giờ làm việc không, những cái áo phông kia của em hình như đều không thể dự tiệc.”
“Tóc của em có cần chỉnh sửa một chút không? Có phải rất loạn không”
“Em nên xưng hộ với bọn họ như thế nào?”
…
Tang Vô Yên nói huyên thuyên cả nửa ngày, dường như rất áp lực.
Tô Niệm Khâm mỉm cười: “Tùy ý là được rồi, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, lo lắng cái gì? Muốn ở cùng em là anh mà.”
Tang Vô Yên cau mày: “Bọn họ là người nhà anh, người thân rất quan trọng, nếu họ thực sự không thích em, anh sẽ rất khó xử, vì vậy em muốn lấy lòng họ.”
Tô Niệm Khâm hơi ngẩn ra, sau đó xoa đầu cô, suy nghĩ trôi đi.
“A – Em sắp trễ giờ làm rồi.” Tang Vô Yên nhìn đồng hồ, không dám chậm trễ nữa, xách túi và giày chạy ra ngoài.
Buổi trưa, cô và Vương Lam cùng đi ăn mì hải sản. Gặp một đồng nghiệp cũ của bố cô tại một nhà hàng nhỏ.
“Chú Triệu.” Tang Vô Yên chào hỏi trước.
“Vô Yên?” Ông ấy nhìn thấy Tang Vô Yên có chút vui mừng.
“Cả nhà chú đều đến đây?”
“Đúng vậy, nghe nói cháu ở lại đây làm việc, bệnh của bố cháu có khá hơn chút nào không?”
“Bệnh của bố cháu? Khi nào?” Tang Vô Yên nghi ngờ.
“Tháng trước chú quay về một chuyến vừa hay thăm ông ấy, là xuất huyết não, nghe nói tình huống lúc đó rất nguy hiểm.”
Tang Vô Yên hoảng sợ.
“Vương Lam, em không muốn ăn nữa.” Tang Vô Yên nói lời từ biệt, đi ra khỏi nhà ăn.
Vương Lam đuổi theo cô ra ngoài, sờ sờ bàn tay lạnh lẽo của cô, nói: “Có lẽ có cái gì không đúng, em nên xác nhận lại một chút.”
Tang Vô Yên mất hết hồn vía gật đầu.
Điện thoại cố định ở nhà không ai trả lời, sau đó là điện thoại di động của mẹ Tang.
“Alo?”
“Mẹ.”
“Vô Yên, mẹ nhận được ảnh của con rồi, đẹp lắm.” Giọng mẹ Tang cũng không có gì khác thường.
“Bố đâu?”
“Ông ấy đi công tác.”
“Mẹ, tại sao mẹ lại giấu con?” Tang Vô Yên hỏi.
Mẹ Tang có chút ngoài ý muốn, trầm mặc một lát: “Vô Yên, sao con biết?”
“Sao không nói với con?”
“Con có việc của con, bố con nói không muốn cưỡng bách con về nhà vì sức khỏe của ông ấy, huống chi cơn nguy kịch cũng đã qua, lúc ấy thông báo cho con cũng không kịp nữa.”
“Mẹ—” Tang Vô Yên khóc trên đường cái, “Bố mẹ không cần con nữa sao? Có phải vì con tự do phóng khoáng cho nên bố mẹ bắt đầu trừng phạt con? Cái gì cũng không muốn quản con, cũng không muốn cho con biết tin tức của bố mẹ.”
“Vô Yên…”
“Bố mẹ chỉ là không muốn ngăn chở bước chân con. Con trưởng thành rồi cuối cùng muốn bay đi.”
Tang Vô Yên cúp điện thoại, nói với Vương Lam: “Lam Lam, giúp em xin nghỉ, em phải đi về.”
“Về đâu?”
“Về quê em.”
“Nhưng không phải em nói em đồng ý ngày mai sẽ đến thăm bố của anh ấy sao?”
“Bố em quan trọng hơn.”
Trong xe taxi, Tang Vô Yên nghĩ: Có phải là cô thật sự sai rồi.
Chính Dư Vi Lan đã bấm chuông cửa.
Tô Niệm Khâm có chút kinh ngạc: “Tiểu Lộ đã ra ngoài rồi.”
“Tôi không đến tìm con bé.” Dư Vi Lan mỉm cười, “Không mời tôi vào ngồi chút sao?”
Tô Niệm Khâm cứng ngắc xoay người để cho cô ấy đi vào.
“Tôi nghe nói rằng cậu sẽ đưa bạn gái của mình về nhà vào ngày mai.”
“Đúng vậy.”
“Bố cậu sau khi nhận được cuộc gọi của cậu ngày hôm nay đã có thể tự ngồi ăn. Có thể thấy ông ấy rất vui.”
Tô Niệm Khâm nở một nụ cười lạnh giuễ cợt.
“Cậu vẫn cố chấp như vậy.”
“Không. Tôi đối với một số chuyện không hề cố chấp.”
“Niệm Khâm” Dư Tiểu Lộ lại theo thói quen ngồi bên cạnh Tô Niệm Khâm, đưa tay vỗ lên tây anh, “Nếu là Tô phu nhân còn sống nhất định rất vui vẻ yên tâm.” Sau nhiều năm, cô ấy vẫn gọi mẹ của Tô Niệm Khâm như thế.
“Cô là Tô phu nhân hiện tại.” Tô Niệm Khâm chế nhạo, thu tay về.
Đối với lời mỉa mai của Tô Niệm Khâm, Dư Vi Lan không coi đó là ngang ngược, hiền hòa nói: “Tôi cũng rất mừng cho cậu.”
Tô Niệm Khâm đột nhiên túc giân: “Chuyện đó cô đương nhiên là vui mừng nhất. Bởi vì không có người làm cho cô khổ não nữa. Người đàn ông cô chán ghét cùng ruồng bỏ cuối cùng cũng có thể dùng tình yêu của anh đi trói buộc người khác, sẽ không bao giờ đối với cô khổ sở dây dưa nữa. Tô phu nhân, cô hoàn toàn không cần tự mình đa tình như vậy, con riêng của cô đời này cũng chưa từng yêu cô!”
Sắc mặt Dư Vi Lan tái nhợt, thật lâu sau mới khôi phục huyết sắc: “Nhiều năm như vậy, cuối cùng cậu cũng nói ra những lời này. Có thể thấy câu thực sự thích Tang tiểu thư.”
“Tôi có thích cô ấy hay không không liên quan gì đến cô.”
“Ngày mai người một nhà giữ hòa khí ăn bữa cơm, đừng để cho Tang tiểu thư chê cười. Tôi đi đây, Niệm Khâm.”
Dư Vi Lan lên xe vừa đóng của xe đã nhìn thấy một cô gái tóc ngắn ở cửa nhà Tô Niệm Khâm, đang lục tìm chìa khóa trong túi xách, hồi lâu vẫn không tìm ra, đành phải bấm chuông cửa.
Cô chính là Tang Vô Yên, một cô gái phương Nam nhỏ nhắn và thanh tú. Cô kéo kính xe lên, mệt mỏi ngả người ra sau ghế, để tài xế lái xe đi.
Tang Vô Yên có chút gấp, cô không mang theo chìa khóa, cô hy vọng Tô Niệm Khâm không ra ngoài. Nghĩ đến đó, cô lại bấm chuông cửa.
“Cô đủ rồi! Dư Vi Lan!” Cô vừa nhìn thấy cửa mở vừa nghe thấy Tô Niệm Khâm gào thét.
Nhìn thấy Tô Niệm Khâm tràn đầy tức giận, cô giật mình: “Em quên mang theo chìa khóa.”
Sau đó, không để ý đến sự lúng túng của Tô Niệm Khâm, cô vội vã quay vào nhà thu dọn hành lý.
“EM đang làm cái gì?” Tô Niệm Khâm phát hiện có điểm khác thường.
“Thu dọn đồ đạc.” Cô nói: “Gửi lời xin lỗi bố anh, ngày mai em không đi được.”
Tô Niệm Khâm nắm chặt cổ tay cô: “Định đi đâu?”
“Về nhà…” Cô không biết làm thế nào để giải thích cho anh. Tang Vô Yên cảm thấy anh không thể giải thích được, muốn dùng cổ tay thoát ra, nhưng bị nắm lại càng đau hơn.
Sự tức giận của Tô Niệm Khâm càng tích tụ. Tại sao mỗi lần anh nói sẽ đưa cô về Tô gia cô đều chạy trốn. Lần này lại là về nhà, đến một nơi mà anh không thể tìm thấy.
Cô hối hận? Hối hận yêu người mù như anh? Hay là vẫn chờ cho đến ngày này?
“Thân thể của bố em…” Tang Vô Yên cố nén đau đớn, lại không biết nên giải thích như thế nào.
“Anh biết!” Tô Niệm Khâm thô bạo ngắt lời cô, “Anh chỉ là một người mù đang trì hoãn tương lai của em! Bọn họ coi thường anh, cho rằng anh vô dụng, cho rằng anh liên lụy em. Bây giờ bọn họ nhất định phải giở trò mới có thể bắt em trở về!” “
“Tô Niệm Khâm!” Tang Vô Yên trừng mắt nhìn anh, “Anh không thể bôi nhọ họ.”
“Xem thường như vây, ở trong mắt Tô Niệm Khâm tôi, cũng không đáng giá!” Lửa giận của Tô Niệm Khâm ngày càng lớn mạnh.
“Tô Niệm Khâm, anh đừng tranh cãi vô lí có được không. Buông em ra!”
“Trừ khi em không đi.” Đôi mắt không có tiêu cự của Tô Niệm Khâm đầy sương mù.
“Em phải trở về.”
“Anh khiến em phải ở lại!”
“Anh không thể làm được!”
Tô Niệm Khâm nghe đến lần thứ hai khó chịu đến mức không nhịn được ném điện thoại ra ngoài. cầm ở tay kia. Điện thoại bị ném vào tường, khi dội ngược lại thì đập thẳng vào khung ảnh trên đầu giường, bức ảnh trong khung là ảnh chụp chung của hai người họ ở trường của Tang Vô Yên.
Cả hai thứ cùng rơi xuống đất. Thảm dày nên chỉ phát ra một tiếng vang.
Sau khi im lặng.
Tô Niệm Khâm nói, “Trừ khi em muốn mãi mãi không quay lại.” Sau đó, anh buông tay Tang Vô Yên.
“Tô Niệm Khâm, nếu anh còn muốn, chúng ta có thể lập tức đăng ký kết hôn.” Tang Vô Yên có chút bất đắc dĩ nói xong, chán nản ngồi xuống giường, cử động cổ tay phải suýt chút nữa đã bị anh bẻ gãy.
“Anh là một người mù, không cần sự thương hại của em.” Tô Niệm Khâm mỉa mai.
Tang Vô Yên ngẩng đầu nhìn anh hồi lâu: “Anh cứ như vậy, em sẽ mệt.” Nói xong, cô thu dọn hành lý rời đi.