Vào tháng 9, một tin tức đã nổ ra trong mục giải trí của tờ “Đô thị báo sáng” được lan truyền mạnh mẽ rằng nhà viết lời Nhất Kim, người đột nhiên biến mất khỏi làng giải trí, thực ra là người thừa kế duy nhất của Tô gia, hơn nữa bên cạnh còn kèm theo bức anh chụp cận Tô Niệm Khâm.
Báo cáo nói rằng một cựu nhân viên của Đài phát thanh thành phố A có thể làm chứng.
Tang Vô Yên ở nhà đọc báo mới biết được tin này.
Cô sững người một lúc mới nhớ ra gọi điện thoại cho Tô Niệm Khâm.
Điện thoại di động bận, điện thoại văn phòng cũng mãi không gọi được, cô có thể tưởng tượng có bao nhiêu cuộc gọi muốn chen vào.
Anh ghét xuất hiện trước mặt mọi người nên luôn giữ thái độ khiêm tốn trong mọi việc, nhưng chính vì vậy mà có rất nhiều người không chịu buông tha cho anh. Cô vừa gọi lại vào điện thoại của anh, vừa đọc những thứ mà Tô Niệm Khâm cố gắng quên năm xưa.
Ba tháng đã bị gửi đến cô nhi viện ở thành phố C, anh được Tô gia đón về năm bảy tuổi, trong đó ba lần ra khỏi cô nhi viện, mẹ anh chết trong một vụ tai nạn máy bay khi anh ta mười lăm tuổi, trưởng thành vẫn luôn làm công việc phiên dịch chữ nổi, hơn nữa còn dạy học ở trường học cho trẻ khuyết tật, tiếp nhận công việc kinh doanh của gia đình để bắt đầu kinh doanh từ ba năm trước…
Từng chút một đều được tiết lộ một cách tàn nhẫn, có những điều ngay cả Tang Vô Yên cũng lần đầu tiên biết. Vừa đọc một chút, hốc mắt cô bắt đầu ươn ướt, dù cô có gọi lại bao nhiêu lần thì máy vẫn bận.
Bức ảnh trên báo không biết được chụp khi nào, chắc là trong một bữa tiệc tối, Tô Niệm Khâm ăn mặc rất trang trọng, vừa quay đầu lại đã bị nhϊếp ảnh gia chụp lại, vẻ mặt hờ hững trước sau như một đối với người ngoài, ánh mắt anh trống rỗng.
Lúc này, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng ngủ. Cô đặt điện thoại cố định xuống, chạy đi lấy điện thoại di động.
Ngay khi kết nối, Tô Niệm Khâm đã không thể chờ đợi để hỏi: “Vô Yên, tại sao điện thoại ở nhà luôn báo bận?”
Nghe thấy giọng nói của anh, Tang Vô Yên bật khóc: “Niệm Khâm—”
Hóa ra là hai người bọn họ đều không ngừng gọi vào máy của đối phương.
“Vô Yên?” Tô Niệm Khâm lo lắng gọi cô.
“Anh ổn không?”
“Anh không sao.” anh đáp.
“Em cũng rất tốt, bảo bảo rất ngoan. Mới vừa rồi còn lộn mèo trong bụng em.”, cô nói.
“Em ở một mình?”
“Còn dì Trương, dì ấy vừa đi mua thức ăn về.”
“Em ở nhà đừng mở cửa, kéo rèm cửa sổ lại, rút
điện thoại, buổi tối anh trở lại đón em.” Anh hiện tại có người phải bảo vệ, tự nhiên càng kiên cường.
“Niệm Khâm, anh thực sự vẫn ổn chứ?”
“Đừng lo lắng, anh sẽ làm cho chuyện này lập tức qua đi.” Trong giọng nói có loại kiên định khiến người ta tin tưởng.
“Em sợ anh buồn.” Tang Vô Yên nói.
“Có em, anh sẽ không buồn.”
“Đối với những chuyện quá khứ kia, anh vốn không nên khó chịu. Càng không nỡ nhìn lại càng thể hiện sau này anh nên có đước hạnh phúc.”
“Vô Yên…” Anh dừng lại, “Thật xin lỗi.”
Từ lâu anh muốn nói với cô rất nhiều chuyện, nhưng anh cứ trì hoãn mãi, bây giờ lại để cho co biết theo cách này.
“Đây là lần đầu tiên em nghe thấy anh xin lỗi em.”
Tô Niệm Khâm có chút ngượng ngùng cười khổ một cái.
“Niệm Khâm, em sẽ cho anh hạnh phúc, bù đắp tất cả hạnh phúc mà anh đã bỏ lỡ trước đây.”
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Tang Vô Yên cầm điện thoại đứng lên xem một chút, phát hiện trong lúc vô tình bên ngoài có rất nhiều phóng viên, tất cả bọn họ đều thò đầu vào bên trong. Cô đột nhiên lo lắng, vội vàng kéo tất cả rèm cửa lên theo những gì Tô Niệm Khâm vừa nói với cô.
“Được rồi.”
Thân thể cô rất nặng nề, động đậy có chút thở hổn hển, sau khi làm xong còn không quên báo cáo với chồng.
“Em bảo dì Trương khóa tất cả cửa ra vào và cửa sổ lại.” Anh lại giao phó.
“Dì ấy đang làm bữa trưa trong bếp, không cần quấy rầy dì ấy. Chút việc nhỏ em có thể làm được, coi như rèn luyện thân thể.”
“Em cẩn thận một chút, nếu không để điện thoại xuống trước đã.”
“Không sao đâu, em khỏe mạnh lắm đó.” Cô cười, sau đó kiểm tra lần lượt các cửa sổ khóa cửa cẩn thận.
Tô Niệm Khâm đang nghe điện thoại, thấy cô thở hổn hển leo lên lầu, sau đó kêu lên ai u một tiếng.
“Làm sao vậy? Vô Yên?” Anh từ trên ghế đứng lên, hốt hoảng hỏi.
“Không có việc gì, là em cố ý làm anh sợ.” Cô cười hì hì.
Tô Niệm Khâm ở đầu bên kia muốn nói điều gì đó, nhưng bị cắt đứt, không thể không cúp máy.
Tang Vô Yên cúp điện thoại, từ từ ngồi xuống cầu thang, xoa eo cô. Vừa rồi cô vô tình cọ eo vào tay vịn, hơi đau nhưng không dám nói cho anh biết.
Sau khi bị oanh tạc bởi các phóng viên truyền thông khác nhau, anh đã kiệt sức. Nếu là trước đây, anh hoàn toàn có thể ngoảnh mặt làm ngơ ở bên cạnh xem mặc kệ không để ý đên, nhưng đến giờ phút này, anh còn đại diện cho toàn bộ tập đoàn Tô thị. Với tư cách người đứng đầu, anh không thể làm ra chuyện tổn hai hình tượng tập đoàn.
Tô Niệm Khâm sắc mặt ảm đạm, ngay cả thanh âm cũng khàn khàn. Anh dựa vào thành ghế sau của xe, hai tay xoa xoa trán: “Tôi muốn về nhà.”
“Bên đó có rất nhiều phóng viên và người hâm mộ.” Tiểu Tần lo lắng rằng Tô Niệm Khâm xuất hiện sẽ không có cách nào thoát thân, cũng thật sợ anh chống đỡ không đi xuống.
“Vô Yên đang ở nhà, cô ấy không thể không có tôi.”
Tô Niệm Khâm vô cùng mệt mỏi nhắm mắt lại, trên thực tế, đôi khi câu nói này gần như có thể trở thành: Anh không thể không có cô ấy.
Chuyện do Tiểu Tần sắp xếp, một chiếc xe khác chở vài người đến đón Tang Vô Yên. Sau đó, xe đi vòng nhiều vòng từ ngã tư đường cao tốc trước khi tránh những người theo dõi phía sau.
Hai chiếc xe hẹn gặp nhau trong một con hẻm vắng vẻ.
Tang Vô Yên mở cửa xe và nhìn thấy Tô Niệm Khâm đang chợp mắt bên trong.
“Niệm Khâm.”
Nghe thấy giọng nói của cô, anh che giấu sự mệt mỏi vừa rồi, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười, giang rộng cánh tay: “Vô Yên, để anh ôm em một cái.”
“Anh ăn cơm chưa?” Tang Vô Yên ngồi xuống, trong vòng tay anh.
Tô Niệm Khâm mỉm cười và lắc đầu.
Tang Vô Yên tỏ vẻ “Em biết ngay mà”. Sau đó, lấy ra một chiếc hộp giữ nhiệt từ túi xách của mình, mở ra là một bát cháo trứng muối thịt nạc bốc khói.
“Có hơi khê, nhưng còn chưa đến nỗi nuốt không chôi đâu.” Tang Vô Yên giải thích.
Lần đầu tiên Tô Niệm Khâm uống mà không cau mày chút nào.
“Ngon không?”
Tô Niệm Khâm không nói lời nào hôn cô.
Nụ hôn đó sâu nhưng vô cùng dịu dàng, hương vị cháo còn đọng lại trong miệng Tô Niệm Khâm. Vẫn còn mùi két, vị quá mặn, Tang Vô Yên kết luận trong lòng.
Trong nụ hôn nồng cháy, Tô Niệm Khâm bắt lấy tay Tang Vô Yên và chạm vào ngón đeo nhẫn trống không, vì vậy từ từ buông môi cô ra và hỏi: “Nhẫn đâu?”
“Trước khi ra ngoài em rửa mắt tháo ra wueen đeo lại.” Cô vội vàng giải thích, thật ra tìm cả buổi chiều cũng không tìm thấy nhẫn, nhưng cô không dám nói ra.
“Đeo xong cũng không nên tháo ra, trí nhớ của em không tốt, ngộ nhỡ làm mất, cùng lắm là anh mua cái khác cho em, chẳng qua chính em sẽ cảm thấy xui xẻo.” Trước kia Tô Niệm Khâm thấy cô không đeo nhẫn sẽ luôn nổi trận lôi đình, nhưng lần này anh không tức giận mà còn ôn hòa nói trái phải với cô.
Bạo quân cũng có ngày nói trái phải, điều này ngược lại khiến Tang Vô Yên có hơi không thích ứng được, hoàn toàn giống như một con mèo con mắc lỗi, không có bất kỳ phản bác nào.
“Chúng ta đi đâu?”
“Có thể đến khách sạn.”
Tang Vô Yên đề nghị: “Nếu không chúng ta trở về căn hộ thang máy anh từng ở đi, em không thích khách sạn.”
Tô Niệm Khâm gật đầu, cô nói cái gì cũng được.
“Tiểu Tần nói anh rất mệt mỏi, anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát đi.”
“Không ngủ được.” Một khi nhắm mắt lại tất cả đều là những chuyện bừa bộn ban ngày.
“Nếu không em hát ru cho anh nha.” Tang Vô Yên xấu xa chớp mắt.
“Sợ là sẽ gặp ác mộng ba ngày.”
“Này, Tô Niệm Khâm, anh thật không nói được hẳn hoi.” Cô nhe răng cắn anh.
Tô Niệm Khâm chạm vào tóc mái trên trán cô, bật cười.
“Hóa ra mẹ của Niệm Khâm gặp tai nạn trên máy bay.”
“Ừm, thi thể không được tìm thấy, trong nghĩa trang cũng một cái mộ trống.” Tô Niệm Khâm nhàn nhạt nói.
“Khổ sở sao?”
“Từ khi có Tang Vô Yên, liền không còn khổ sở nữa.”
“Em muốn lúc rảnh rỗi anh chính miệng kể chuyện trước kia của anh cho em nghe.”
“Được.” Tô Niệm Khâm hứa hẹn.
Tang Vô Yên xoa bụng
Nhíu mày một cái. Cô không biết là do va chạm ở cầu thang vừa rồi hay là do lúc ra khỏi nhà chen chúc người đông đúc, cô cảm thấy trong bụng có chút khó chịu.
Họ đến bãi đậu xe ngầm của tòa nhà chung cư trong thành phố. Tiểu Tần đi ra ngoài để xem trước, có rất ít người biết về nơi này, không có phóng viên nào.
Tô Niệm Khâm xuống xe trước, sau đó đi vòng qua dắt Tang Vô Yên: “Cẩn thận.”
“Cái từ này, mỗi ngày anh ít nhất phải nói với em mười hai mươi lần.” Tang Vô Yên không biết làm sao.
Lúc này, Tang Vô Yên bất ngờ nhìn thấy một vài người lên xuống xe từ hai chiếc xe, tay cầm máy ảnh chạy về phía mình. Cô phản ứng nhanh hơn Tô Niệm Khâm, nhanh chóng bước tới che anh ở sau lưng.
“Tô tiên sinh, tôi là phóng viên Trương Vĩ của báo sáng, tôi muốn phỏng vấn ông.” Một người trong số họ nói.
“Trương Vĩ?” Tô Niệm Khâm nói: “Bài báo đó là do anh viết à?”
Người đàn ông tên Trương Vĩ dương dương tự đắc nói: “Không sai.”
“Ngày mai sẽ có buổi họp báo, anh có vấn đề gì có thể đến đó hỏi.”
“Nhưng mà có chút vấn đề, tôi muốn âm thầm tháo gỡ, điều kiện tiên quyết là Tô tiên sinh không ngại cồn khai nó.” Trương Vĩ cười.
“Tùy anh.” Tô Niệm Khâm cười nhạt, dẫn Tang Vô Yên vào thang máy.
Trương Vĩ muốn đi theo, nhưng bị người lái xe phía sau ngăn lại.
“Tô tiên sinh!” Trương Vĩ lớn tiếng nói, “Không biết nếu như ngày mai trên báo chí có xuất hiện tiêu đề “mẹ kế trẻ tuổi và con riêng mù nɠɵạı ŧìиɧ”, những người khác có thể đoán được đó là chuyện xấu của nhà nào không?”
Tang Vô Yên cả kinh, tiếp đó lại nổi cơn giận dữ.
“Xã hội này có nhiều sự thật đáng để anh đưa tin vạch trần. Còn rất nhiều trẻ em mồ côi, khuyết tật đang chờ các anh giúp đỡ trên mặt báo, cũng có nhiều vụ oan, sai, các anh đào sâu phân tích. Vì sao các người cứ túm lấy anh ấy không buông?” Tang Vô Yên tức giận không nhịn được nói.
“Bởi vì Tô tiên sinh có tiền, có địa vị và danh tiếng nên độc giả rất thích nghe. Ông ấy vừa lên báo, lượng tiêu thụ liền tang. Có lợi nhuận, chúng tôi mới có thể dành ra tiền đi đưa tin những chân tướng xã hội Tô phu nhân vừa nói kia chứ.Đây chính là một mũi tên bắn trúng hai con chim.” Trương Vĩ nói một cách mỉa mai.
“Anh!” Tang Vô Yên giận tái mặt.
Tô Niệm Khâm nắm tay Tang Vô Yên, nhẹ nhàng an ủi cô: “Vô Yên, đừng tức giận.”
Sau đó, anh quay đầu lại, chậm rãi nói với Trương Vĩ: “Vợ tôi không quá hiểu rõ xã hội, cho nên lời nói có hơi quá lí tưởng hóa. Nhưng anh cũng không nên kích động cô ấy. Cô ấy mang thai đã chín tháng, đi lại đều phải có người đỡ, không thể tức giận.”
Trương Vĩ không nói gì.
“Hôm này anh viết loại tin tức này có thể đăng lên báo, là sơ sót của tôi. Có điều tôi có thể đảm bảo loại sơ sót này sẽ không xuất hiện lần thứ hai nữa.” Anh bình tĩnh giọng nói ra có một loại năng lực không cho phép người ta nghi ngờ.
“Tô tiên sinh, anh uy hϊếp tôi?”
“Không phải uy hϊếp, chỉ là lời khuyên chân thành mà thôi.” Anh gật đầu cười tạm biệt, sau đó quay người khoác tay Tang Vô Yên bước vào thang máy.
Cửa thang máy vừa đóng lại, cô không nhịn được dựa vào người anh. Khi những người đó vừa mới xuất hiện, cô theo bản năng muốn bảo vệ anh, nhưng không biết từ lúc nào, anh đã trở thành trụ cột của cô.
“Anh sẽ bảo vệ gia đình này, em không cần lo lắng.” Anh chạm vào má cô.
“Em chỉ sợ trong lòng anh khó chịu.” Cô nói.
“Người đàn ông của em không yếu ớt như em nghĩ đâu.” Anh cười.
Nửa đêm tỉnh giấc, cô cảm thấy bụng hơi khó chịu, cứ mãi ngủ không ngon giấc, sợ quấy rầy Tô Niệm Khâm bên cạnh nên lặng lẽ đứng dậy định ra phòng khách ngồi.
Không ngờ vừa bước tới cửa, hai chân cô đột nhiên mềm nhũn, liền ngã một cái, gắng gượng ngồi dưới đất.
Cô không nhịn được kêu lên một tiếng.
Tô Niệm Khâm từ trong giấc ngủ phút chốc ngồi thẳng dậy: “Vô Yên?”
“Niệm Khâm.” Cô rêи ɾỉ gọi anh.
“Bị ngã sao?” Anh tìm phương hướng phát ra thanh âm, lo lắng đi tới.
“Em đau.”
Tô Niệm Khâm quỳ xuống ôm lấy cô, cảm giác được giữa hai chân không ngừng phun ra chất lỏng ấm áp, hoảng sợ muốn phát điên.
Anh không dám động linh tinh vào cô nên gọi điện khắp nơi, cuối cùng đợi xe cứu thương đến.
“Vô Yên, Vô Yên, chờ một chút, chúng ta rất nhanh sẽ tới, chúng ta rất nhanh sẽ tới.” Sắc mặt và môi anh trắng bệch như tờ giấy, ngay cả hàm răng đều run rẩy.
“Niệm Khâm…” cô đau đớn gọi anh.
“Đừng nói nhiều, tiết kiệm sức lực, chúng ta rất nhanh sẽ đến, chúng ta rất nhanh sẽ đến, đến nơi sẽ không đau, nếu em đau thì cắn anh đi.” Anh nói năng không mạch lạc an ủi cô.
“Anh đã nói anh sẽ dạy con chúng ta chơi đàn.”
“Không thành vấn đề.”
“Anh phải có tình kiên nhẫn, đừng có hung dữ với bảo bảo.”
“Anh tuyệt đối không nối giận với con, anh đảm bảo. ” Anh gật đầu rất nghiêm túc.
Tang Vô Yên nhìn vẻ mặt của anh, không kìm được nước mắt: “Thực xin lỗi, Niệm Khâm, thực xin lỗi, đều là lỗi của em, nếu bảo bảo không còn nữa thì sao?”
“Mất thì mất, chúng ta không cần con nữa.”
“Anh yêu con như vậy, làm sao có thể nói không cần là không cần được. Vậy nếu em chết, anh có phải cũng không cần em không?”
“Em dám!” Anh giận “Không cho nói cái gì chết với không chết.”
“Nếu em chết thật thì sao?”
“Nếu em dám bỏ anh lại, đi một mình, anh lập tức tìm người khác, sau hai ba ngày liền quên em.”.”
“Gạt người.” Tang Vô Yên cười yếu ớt, “Anh mới không nỡ quên em đâu.”
Nghe vậy, anh hung hăng hôn lên mặt cô.
Tang Vô Yên cuối cùng chỉ nhớ lúc cô được đặt lên cáng, Tô Niệm Khâm đã nắm chặt tay cô ấy, y tá nói: “Tiên sinh, xin hãy buông tay ra, chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân đến phòng mổ. “
Tiểu Tần nói: “Tô tiên sinh, anh buông tay ra.”
Một y tá lớn tuổi nói: “Người nhà này có muốn bác sĩ điều trị cho cô ấy nữa không? Cô ấy sinh non, trì hoãn thời gian chúng tôi cũng không chịu trách nhiệm”
Một giọng nói khác hét lên: “Mau kéo anh ta ra đi!”
Sau đó, cô không nghe thấy cái gì nữa.
Trong lúc mông lung, có người gọi: “Vô Yên, Vô Yên…”
Cô mở mắt ra, nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng chói mắt, đứng ở trước mặt cô chính là Trình Nhân. Cô ấy tết hai bím tóc và mặc một chiếc váy denim màu xanh sẫm, giống bộ đồ cô ấy mặc lần cuối cùng lúc hai người bị mắc kẹt trong thang máy.
“Vô Yên.” Trình Nhân nói, “Mình phải đi rồi.”
“Tại sao?”
“Cậu có chồng, bây giờ còn có con, không cần mình nữa.”
“Vậy…” Tang Vô Yên hỏi, “Cậu có trở lại thăm mình không?”
Trình Nhân cười: “Không trở lại.”
Tang Vô Yên cúi đầu: “Mình không bỏ được cậu.”
“Nếu như không bỏ được mình, hãy đi cùng mình đi?” Trình Nhân nghịch ngợm hỏi.
Tang Vô Yên suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Mình cũng không bỏ được bọn họ.”
“Vậy thì đúng rồi, cậu có cuộc sống của mình. Mà mình cũng sẽ có bắt đầu mới. Cho nên chúng ta không thể không nói tạm biệt.”
Trình Nhân đến gần cô, nhẹ nhàng ôm cô: “Tạm biệt, Vô Yên.”
Nhìn Trình Nhân dần dần trở nên trong suốt và cuối cùng biến mất trước mặt mình, Tang Vô Yên không thể không đưa tay ra nắm lấy cô ấy, muốn giữ lại cái ảo ảnh này.
Không ngờ khi cô đưa tay lên không trung lại bị một người khác bắt lấy tay, sau đó gọi cô Vô Yên—chính là giọng nói của Tô Niệm Khâm.
Cô mở mắt ra và thấy Tô Niệm Khâm đang ngồi ở mép giường, đôi mắt cô hơi sưng, râu dưới cằm đã mọc lên không ít.
“Bảo bảo của chúng ta, có khỏe không?” cô hỏi.
“Rất khỏe mạnh.” Anh mỉm cười.