Editor: Cua🌷
_
“Cầm thú chứ không phải người!”
“Thật là một đứa nhỏ đáng thương.”
_
Trước khi ngủ Ivan đã tiêm thêm một lọ thuốc ức chế, xao động do bị ảnh hưởng bởi pheromone của Dean cuối cùng cũng chậm rãi lắng xuống. Hiện tại cậu đang bình tĩnh suy xét đến ý tứ trong lời nói của Dean, khi đó cậu hoảng loạn cùng khẩn trương như vậy, hành vi cùng lời nói của Dean thoạt nhìn giống như trêu đùa cậu, nhưng hiện giờ hồi tưởng lại, nếu như người nọ muốn làm gì thì trực tiếp làm luôn rồi, cũng không cần phải nhắc nhở cậu.
Là ảo giác của cậu sao? Cảm thấy Dean thật tốt… Khi bé có duyên gặp nhau, chơi với nhau một vài lần… Thật sự từng đó có thể khiến hắn giúp đỡ mình sao…
Hô hấp Ivan dần bình ổn, cậu ngủ rồi. Mười ba ngày bôn ba chạy trốn khiến tinh thần cậu vẫn luôn rơi vào trạng thái căng chặt cực độ, hiện tại thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi một chút, cậu đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, mí mắt nặng nề, ý thức một mảnh hỗn độn.
Buổi chiều, Dean ở thư phòng xử lý quốc vụ, hắn mời bác sĩ tư nhân đến, hỏi thăm tình huống của Ivan: “Em ấy vẫn đang ngủ?”
“Thưa vâng. Điện hạ Ivan có lẽ đã chịu đựng nhiều mệt mỏi trong thời gian dài, pheromone không quá ổn định, thần đã kê cho ngài ấy một ít thuốc an thần.”
“Ừ.” Tối hôm qua sau khi Dean sai người đưa Ivan về phòng cũng chưa lập tức ngủ ngay.
Trước khi gặp mặt cậu, hắn chẳng có một chút suy nghĩ nào khác, cảm thấy chỉ cần làm một chút lễ nghi qua loa, giữ cậu lại một thời gian là được, thế nhưng sau khi đã gặp mặt rồi, cảnh tượng khi còn nhỏ bọn họ chơi đùa cùng nhau ở đình viện đột nhiên lại hiện lên thật sâu sắc trong tâm trí hắn. Thậm chí hắn còn mở quang não ra, đây chính là lần đầu tiên sau hai mươi năm hắn nhìn lại hình ảnh năm đó, hắn chợt nghĩ rằng nếu như không phải có hôm nay, e là cả đời này hắn cũng chẳng có thời gian mà để tâm đến nó thêm lần nào nữa.
Hiện tại hắn vẫn cảm thấy Ivan vẫn y hệt như trước kia, giống một cái đuôi nhỏ luôn nhìn hắn mỉm cười, hắn thường cười nhạo gọi người ta là đồ ngốc, mà bản thân hắn cũng không khác gì một tên đần thích chọc Ivan vừa khóc vừa cười. Hình ảnh cuối cùng trên màn hình thuộc về hai mươi năm trước. Không nghĩ thời gian đã trôi nhanh như thế này, ngoại hình của người kia cũng thay đổi lớn đến thế. Dean chợt nhớ lại buổi tối hôm qua đã nhìn thấy xương quai xanh phía ẩn dưới da thịt trắng nõn, mùi pheromone ngọt ngào khiến hắn có chút hưng phấn…
“Điện hạ…”
Hắn quên mất bác sĩ còn ở đây, bị tiếng gọi này làm cho hoàn hồn: “Có chuyện gì vậy?”
“Tuy điện hạ Ivan đã dặn dò thần không được nói, nhưng liên quan đến thân thể ngài ấy, thần nghĩ vẫn nên nói cho ngài một tiếng, khả năng thuốc ức chế bình thường không có nhiều tác dụng đối với ngài ấy.”
“Có ý tứ gì?”
“Điện hạ Ivan có thể chất di truyền, trời sinh miễn dịch đối với thuốc ức chế, theo như người xưa nói, Omega có huyết thống thuần túy có thể sinh ra hậu duệ ưu tú nhất…”
Dean đột nhiên bật cười, vế sau thêm mắm dặm muối thế này chắc chắn là lời của lão quản gia. Hắn trực tiếp hỏi: “Trọng điểm là cái gì?”
“Trọng điểm……” Bác sĩ bị ngắt lời nên hơi dừng một chút, nói tiếp: “Trọng điểm là trước đây điện hạ Ivan có sử dụng thuốc ức chế được chế tạo đặc biệt, lúc dừng phi thuyền tới đây ngài ấy đã dùng hết thuốc nên thần không thể đoán được thành phần là gì, chỉ có thể lấy máu để xét nghiệm. Để chuẩn bị thuốc ức chế mới cần một chút thời gain, tiếp theo chỉ có thể dùng thuốc ức chế tạm thời để áp chế. Nhưng nói thế nào thì thể chất của điện hạ nếu cứ tăng liều lượng thuốc thế này, về lâu dài chắc chắn sẽ gây hại cho thân thể. Biện pháp giải quyết duy nhất chính là phải mau chóng tìm được Alpha phù hợp với ngài ấy.”
Hai chữ “phù hợp” này nói ra thì uyển chuyển, nhưng ý nghĩa chính là “đánh dấu”.
Cho nên tối hôm qua không phải là cậu cố ý dụ dỗ hắn? Mà nguyên nhân chính là do thuốc ức chế mang theo đã dùng hết? Dean vuốt cằm suy nghĩ, lại hỏi: “Còn có chuyện gì cần chú ý không?”
“Trước khi thần tạo ra được thuốc ức chế mới, tốt hơn nên hạn chế tiếp xúc với Alpha…… Đặc biệt là Alpha có pheromone mạnh mẽ như điện hạ.”
“Đã biết.”
Bác sĩ vừa lui ra ngoài, lão quản gia liền tiến vào. Lão quản gia này là tâm phúc của cha Dean, ông đã đi theo hắn từ năm hắn mười tuổi, một năm sau khi phụ hoàng chết trận ở bên ngoài. Có lẽ đó cũng là lý do giao tình giữa đế quốc Doss và Alite không thể kéo dài.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
“Điều tra thế nào rồi?” Dean vốn dĩ có chuyện mới gọi quản gia đến, bình thường khi không có người ngoài ở đây, ngữ khí của hắn sẽ nhẹ nhàng hơn, như nói chuyện với người bạn cũ.
“Người nắm quyền hiện tại ở đế quốc Doss là Louis, em trai của nữ hoàng Furrow, là chú của Ivan điện hạ.”
“Quan hệ giữa bọn họ không tốt?” Dean tò mò, người thân với nhau lại có thể xuống tay với nhau ư? Trước đây hắn không chú ý nhiều đến sự tình của đế quốc Doss, không biết cũng là bình thường.
“Không có.” Lão quản gia lắc đầu, “Ngược lại mới đúng, quan hệ giữa Vương hậu Furrow và Quốc vương Ode rất tốt, luôn luôn được người người ngợi ca.”
“Vậy đây chính là một mưu kế.” Cũng chỉ có thể lý giải thế này.
Lão quản gia là người biết rõ tình nghĩa giữa hai nước, ông thậm chí cũng từng gặp qua bộ dáng khi còn bé của Ivan. Đó chính là lý do ông chịu thông báo chuyện Ivan muốn gặp mặt đến Dean dù cho đã là đêm khuya. Nhưng đối phương lại không nhớ ra lão người hầu là ông. Lão quản gia nghĩ đến chuyện này liền thở dài một hơi, thế sự quả thực khó mà đoán trước được, ông cũng không ngờ sẽ điều tra ra chuyện này: “Tôi còn biết một chút tin tức về Louis. Nghe nói trước kia khi Vương hậu Furrow gả cho Quốc vương Ode, Louis đã quả quyết phản đối cuộc hôn nhân này.”
“Vì sao?”
“Bởi vì hắn ái mộ Vương hậu Furrow hay cũng chính là mẹ ruột của Ivan điện hạ.” Lão quản gia cố ý nhấn mạnh vế cuối.
Dean còn cho rằng mình nghe lầm, khẽ liếc nhìn quản gia.
Lão quản gia hơi gật đầu: “Điện hạ, ngài không nghe lầm, chính là tình yêu nam nữ.”
“Nhưng bọn họ là chị em ruột…” Dean đột nhiên ngừng nói, như thế thì mọi chuyện đều có thể dễ dàng lý giải. Tối hôm qua hắn đã xem qua bức ảnh của Hoàng hậu Furrow khi còn trẻ, so với Ivan hiện tại thập phần giống nhau. Sau khi Hoàng hậu Furrow chết vì bệnh, vì sao Louis lại đứng lên đoạt quyền, đáp án có lẽ là bởi…. Ngoại hình của Ivan giống hệt với Hoàng hậu đã khuất, và quan trong hơn là có thể hắn đã biết cậu là Omega, cho nên muốn chiếm làm của riêng.
Lão quản gia thấy điện hạ Dean đã hiểu rõ, liền nói tiếp: “Louis là kẻ hoang tưởng, sau khi Vương hậu Furrow kết hôn hắn đã bình tĩnh một thời gian, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ… Khoảng thời gian sau khi Vương hậu chết vì bệnh, có người nói rằng hắn vẫn luôn ở trong tình trạng say xỉn, không chỉ mắng chửi Quốc vương mà còn gây náo loạn trong cung điện……”
Cho dù Dean tốt tính đến mấy cũng không nhịn được mà châm chọc: “Hắn năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi? Cũng khoảng 40 đúng chứ? Một kẻ lớn tuổi như vậy cư nhiên dám mơ tưởng đánh dấu cháu trai ngoại của mình……”
“Điện hạ, ngài nghiêm túc sao?”
“Đây là hai chuyện khác nhau. Quả thực là cầm thú chứ không phải người.” Trong tưởng tượng của hắn chuyện này còn phức tạp hơn nhiều, Ivan có lẽ cũng nhận ra nên đã liều mạng bỏ trốn. Một Omega để rơi vào tay Alpha, xảy ra chuyện gì ai cũng có thể dễ dàng đoán được.
Lão quản gia lắc đầu cảm thán nói: “Thật là một đứa nhỏ đáng thương.”