Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản

Chương 22



Lượng thuốc Lê Nô kê tương đối lớn, Lý Cảnh Hòa ngủ thẳng đến khi mặt trời lên trên đỉnh mới tỉnh lại. Lúc ông ta tỉnh lại, Lô Vãn đã dậy, nàng đang ngồi bên giường, thấy Lý Cảnh Hòa tỉnh dậy thì trên mặt hiện lên ý cười, muốn hầu hạ ông ta rửa mặt.

Lúc nàng vô tình cúi đầu xuống để lộ ra mấy vết đỏ, lúc nhìn Lý Cảnh Hòa trong mắt lại mang theo vẻ xấu hổ e lệ.

Lý Cảnh Hòa cực kỳ yêu thích dáng vẻ này của nàng, đặc biệt là dáng vẻ buông thả đã muốn nhưng vẫn giả vờ từ chối của nàng, ông ta lại ban cho nàng một loạt phần thưởng, ra lệnh cho thái giám bên cạnh ghi lại.

Phong cảnh trong biệt viện này rất đẹp, Lý Cảnh Hòa có hứng thú muốn đưa Lô Vãn đi cưỡi ngựa săn bắn.

Lô Vãn có bóng ma với chuyện đi săn, nhưng Lý Cảnh Hòa không cho nàng cơ hội từ chối, ông ta bắt đầu ra lệnh cho hạ nhân đi chuẩn bị. Để tỏ ra quan tâm đến Lô Vãn, ông ta cũng để Thịnh Tuyết Tản đi theo bảo vệ.

“Vãn Vãn đừng lo, kỹ năng cưỡi ngựa của Tiêu Thịnh Tử rất tốt, hắn nhất định sẽ không để nàng gặp chuyện không may.” Lý Cảnh Hòa nóng lòng muốn thể hiện tài năng của mình, không riêng gì Lô Vãn, ngay cả những mỹ nhân ở biệt viện khác cũng đến tham gia.

Thịnh Tuyết Tản vẫn là giữ khuôn mặt xử lý việc chung, thậm chí ánh mắt cũng không nhìn Lô Vãn trong giây lát. Lý Cảnh Hòa rất yên tâm về hắn, ông ta dặn Thịnh Tuyết Tản dắt ngựa cho Dao phi nương nương.

Phía sau biệt việt là một lâm viên nuôi nhốt rất nhiều động vật, tất cả bọn chúng đều là động vật ăn cỏ, không có chó sói, hổ báo, cực kỳ an toàn.

Lý Cảnh Hòa cưỡi ngựa rời đi trong tiếng ca tụng của sáu mỹ nhân, thề sẽ thể hiện ra phong thái của mình.

Thịnh Tuyết Tản không kiềm chế được nhìn Lô Vãn ngồi trên lưng ngựa thế nào cũng không chịu di chuyển, nàng rất duyên dáng trong bộ y phục cưỡi ngựa, mỹ nhân trái phải cũng không thích nàng cho lắm.

“Nương nương có muốn đi dạo không?” Thịnh Tuyết Tản hỏi.

“Đi qua đó đi.” Lô Vãn chỉ vào con đường đối diện với Lý Cảnh Hoà.

Thịnh Tuyết Tản dắt ngựa, chậm rãi đi vào trong rừng rậm. Khi không nhìn thấy những người phía sau, Lô Vãn hơi cúi người xuống hỏi: “Đề đốc có muốn cưỡi ngựa cùng ta không?”

Thịnh Tuyết Tản thăm dò xung quanh, hắn cảm thấy quá nguy hiểm, cho nên đã lắc đầu.

Lô Vãn lập tức mất hứng, không còn quan tâm ngựa đi đâu nữa, nàng cứ để Thịnh Tuyết Tản thong thả dắt ngựa đi khắp nơi.

Sau đó, Thịnh Tuyết Tản bắt được cho nàng một con thỏ, con thỏ đó vẫn còn rất nhỏ, mình mẩy trắng như tuyết nhìn rất đáng yêu, Lô Vãn ôm con thỏ trong tay, trong lòng lại thấy vui hơn một chút.

Lúc trở về, mặc dù Lô Vãn không vui, nhưng vẫn phải tỏ ra vô cùng hứng thú, khen ngợi kỹ năng cao siêu của Lý Cảnh Hoà. Lý Cảnh Hòa được mỹ nhân vây quanh, khi thấy Lô Vãn trở về, ông ta còn khoe những con vật mình săn được cho nàng xem.

“Tối nay ta sẽ nướng dê trong sân.” Lý Cảnh Hòa vỗ tay, hạ nhân vội vàng đi chuẩn bị, kéo ba con dê mà Lý Cảnh Hòa săn được xuống.

“Dao phi săn được thỏ sao?” Lý Cảnh Hòa thấy nàng ôm một quả cầu màu trắng thì hỏi.

Lô Vãn nheo mắt cười, nói: “Hồi bẩm điện hạ, thần thiếp nào có giỏi được như vậy, con thỏ này là do hạ nhân thấy thiếp chán cho nên đưa tới cho thiếp tiêu khiển mà thôi.”

Lý Cảnh Hòa không để bụng, gật đầu nói: “Hôm nay trẫm bỏ mặc nàng, khi hồi cung nhất định trẫm sẽ bù đắp cho nàng thật tốt.”

Lô Vãn lại thân mật nịnh hót một hồi, mỹ nhân của biệt viên khác chưa từng được rèn giũa trong thâm cung, cho nên các nàng cũng không thèm che giấu ánh mắt như dao nhỏ của mình, nhưng nữ tử kia lại không quan tâm, nàng xuống ngựa dưới sự giúp đỡ của hạ nhân bên cạnh, đi đến bên cạnh Lý Cảnh Hoà.

Vốn mỹ nhân được Lý Cảnh Hoà ôm không muốn nhường chỗ của mình, nhưng Lý Cảnh Hòa không quan tâm các nàng đang âm thầm đấu đá với nhau, ông ta bước lên hai bước nghênh đón, ôm eo Lô Vãn rồi trở về.

Thịnh Tuyết Tản đi phía sau, hắn nhìn chằm chằm vào tay Lý Cảnh Hòa, chỉ trong chốc lát, hắn lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng trước đây, mặc cho mỹ nhân bên cạnh hỏi hắn về tin tức của Lô Vãn, hắn đều không đếm xỉa đến.

Hạ nhân đốt lửa trại trong sân, bày bàn ghế xung quanh, Lý Cảnh Hòa đương nhiên phải ngồi ở ghế trên, Lô Vãn ngồi dưới ông ta, mặc dù những mỹ nhân còn lại không đủ địa vị, nhưng vẫn được xếp ngồi ở ghế dưới, chờ một lúc rượu thịt thoả thích sẽ thể hiện tài năng để chiếm lấy trái tim Hoàng thượng.

Rượu đã rót qua ba vòng, Lý Cảnh Hòa cũng hơi ngà say, ông ta nghiêng người ngồi vắt chéo chân, nhìn mỹ nhân nhảy múa bên dưới, tính toán xem khi hồi cung nên dẫn theo hai người nào. Dẫn về quá nhiều thì không được, nếu không đám quan văn kia lại viết cáo trạng như thể giấy mực không mất tiền mua để ngăn ông ta không cố tình làm bậy.

Yến oanh nô nức, tiếng đàn sáo êm tai, đúng là một cảnh đẹp mê người. Lô Vãn buồn bực trong lòng, Thịnh Tuyết Tản lại đứng xa nàng, vậy nên cũng không thể giải tỏa sự buồn chán của nàng.

Như thể phát hiện ánh mắt không hài lòng của nàng, Thịnh Tuyết Tản vốn đang đứng sau lưng Hoàng thượng, thì đột nhiên dừng lại một chút, cuối cùng đi ra phía sau Lô Vãn vài bước, Lê Nô thấy thế vội vàng nhường chỗ. Nhưng ở đây nhiều người mắt tạp, Thịnh Tuyết Tản không làm gì nhiều, hắn chỉ cúi xuống rót một chén trà cho Lô Vãn,  Lô Vãn cọ ngón tay lên mu bàn tay Thịnh Tuyết Tản, nhưng nàng không làm gì hết, chỉ cầm chén trà lên uống.

Quay đầu lại nhìn, Lý Cảnh Hoà đang bị điệu múa vô tư của mỹ nhân bên dưới mê hoặc, tay còn không ngừng đánh nhịp.

Múa xong, Lý Cảnh Hòa mỉm cười vỗ tay: “Hay, hay lắm.”

Mỹ nhân kia nhẹ nhàng khom người hành lễ: “Đa tạ Hoàng thương.”

Lý Cảnh Hòa yêu cầu thị vệ ghi lại tên của nàng ta để chuẩn bị mang nàng ta cùng hồi cung.

Ồn ào cho đến khi đêm càng về khuya, Lý Cảnh Hòa mới say khướt tan cuộc. Ông ta vốn muốn vồ lấy Lô Vãn, nhưng không ngờ Thịnh Tuyết Tản lại là một tên thái giám không có mắt, hắn vươn tay đỡ lấy ông ta, dáng vẻ rất tận tâm sợ ông ta ngã xuống, lời mắng chửi của Lý Cảnh Hòa vòng vo một vòng trong miệng nhưng vẫn không nói ra.

“Đến biệt viện của Dao phi nương nương.” Lý Cảnh Hòa được Thịnh Tuyết Tản đỡ nói ra những lời này.

“Không.” Thịnh Tuyết Tản đỡ Lý Cảnh Hoà rời đi trong ánh mắt không cam lòng của chúng mỹ nhân.

Lô Vãn đi phía sau, Lê Nô vừa duỗi tay đỡ nàng, nhưng không ngờ một mỹ nhân phía sau đột nhiên lảo đảo về phía trước vài bước, ngã thẳng đến chỗ Lô Vãn. Lô Vãn cau mày, né tránh vài bước sang một bên, mỹ nhân sắp ngã xuống người Lô Vãn không có chỗ dựa, tỳ nữ bên cạnh Lô Vãn cũng không có lòng dạ giúp đỡ, cho nên nàng ta ngã thẳng xuống đất, phát ra một tiếng động rất lớn.

“A.” Mỹ nhân ngã xuống đất, yếu đuối kêu lên: “Hu hu hu.”

Nước mắt trào ra, Lý Cảnh Hoà quay người lại nhìn nàng ta với ánh mắt khó hiểu, nàng ta lại mềm mại như hoa nói: “Hoàng thượng, là nô tỳ không cẩn thận, người đừng trách nương nương.”

Lô Vãn ở trong cung, không có phi tần nào dám tranh đấu với nàng. Nữ nhân vào hậu cung đều biết xem xét thời thế, không vô cớ gây sự trên đầu nữ nhân để được hoàng đế sủng ái nhất. Nhưng không ngờ, khi nàng đến biệt viện này lại có người vu oan giá hoạ cho nàng.

Lý Cảnh Hòa đột nhiên cảm thấy đau đầu, nữ nhân đó là mĩ cơ vừa mới múa, chỉ cần nàng ta ngốc ở đây mấy ngày nữa là sẽ được hồi cung, thỉnh thoảng còn có thể được sủng hạnh, nhưng bây giờ nàng ta lại không hiểu tình thế, khiến ông ta bực bội không chịu nổi.

“Vu khống hậu phi, kéo nàng ta xuống.” Giọng Lý Cảnh Hòa lạnh lùng.

Mỹ nhân trên mặt  nhân như thể không thể tin được, nàng ta nhìn Hoàng thượng, sau đó nhìn Lô Vãn đang im lặng đứng bên cạnh, nàng ta phát hiện Lô Vãn không nhìn mình, khuôn mặt như tiên nữ của nàng lạnh lùng như thể nàng ta không phải là một vật quan trọng, và cả thủ đoạn của nàng ta cũng không đáng khiến nàng để mắt đến.

“Hoàng thượng, nô tỳ bị oan, nô tỳ bị oan mà.” Thị vệ đến kéo nàng ta, nàng ta không ngừng cầu xin tha thứ.

Cuối cùng Lô Vãn cũng lên tiếng, nàng nhẹ giọng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát. Đừng để liên luỵ đến tâm trạng.”

Lý Cảnh Hòa buông tay: “Dao phi đã cầu tình, vậy chuyện hôm nay coi như đã được giải quyết.”

Thấy mình đã thoát khỏi nguy hiểm, nữ nhân kia vội vàng lạy Lô Vãn hai lạy rồi cuống quýt lui xuống.

Dường như Lô Vãn cảm nhận được tâm trạng của Lý Cảnh Hòa đang không tốt, cho nên nàng bước lên phía trước hai bước, đỡ Lý Cảnh Hòa ở bên kia và dịu dàng theo sát nói chuyện với ông ta.

Lý Cảnh Hòa cảm nhận được bàn tay mềm như không xương và hương thơm trên người nàng, ông ta ngửi thêm mấy lần đã có chút say mê, say mê hơn cả rượu ông ta vừa uống.

Đi vào sân, Thịnh Tuyết Tản dìu Lý Cảnh Hòa vào nhà, Lê Nô sai hạ nhân khác nhanh chóng đã đặt Lý Cảnh Hòa đang mê man lên giường.

Lô Vãn ném ông ta lên giường như ném vật gì đó xui xẻo, nàng vỗ tay, Lê Nô đi lấy nước cho nàng rửa tay.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.