Hoạn Sủng - Lục Dược

Chương 15: C15: Chương 15



“Ở chỗ mẫu hậu mới của con.”

Tề Dục cau mày ngoảnh đầu lại nhìn Thẩm Hồi, khuôn mặt nho nhỏ toát vẻ do dự.

Nhìn đôi mắt giống nhị tỷ như đúc ấy tràn ngập buồn bực, Thẩm Hồi có hơi khó chịu, chủ động bước sang đưa lọ kẹo nhỏ cho cậu.

Tề Dục cười.

Cậu vui vui vẻ vẻ nhận lấy, vặn nắp lọ nhưng nhất thời vặn không ra.

Thẩm Hồi vội ngồi xổm xuống trước mặt cậu giúp cậu giật nắp lọ ra, đổ viên kẹo tròn nhỏ vào lòng bàn tay đang mở ra của cậu. Nàng dịu dàng dặn dò nhỏ nhẹ: “Hơi ngọt, con ăn chậm thôi, đừng ăn một lúc quá nhiều.”

Tề Dục khó hiểu mà trừng nàng, lầu bầu: “Đây là kẹo của ta, ta ăn rất nhiều rồi, ta biết nó ngọt hay không ngọt rõ hơn bà!”

Rõ ràng cậu chê Thẩm Hồi cho cậu quá ít kẹo viên, cậu bé bỏ một mạch mấy viên kẹo vào miệng, duỗi tay nhỏ cướp luôn lọ kẹo trên tay Thẩm Hồi, sau đó vòng qua Thẩm Hồi chạy ra ngoài.

“Tiểu điện hạ!” Thẩm Hồi ngoái đầu nhìn bóng lưng chạy xa của cậu bé, quả thật không biết làm sao, sao đứa nhỏ này thích chạy thế chứ, hơn nữa đừng thấy hai chân cậu vừa ngắn vừa bé, khi chạy thế mà lại rất nhanh.

Thẩm Hồi muốn trò chuyện đàng hoàng với cậu song đến nay vẫn chưa có cơ hội. Nàng lại không muốn chiếu theo quy củ “bắt” cậu bé đến trước mặt nói chuyện, như vậy với cậu mà nói lại hoá răn dạy.

“Cằm của nương nương sao thế?” Bùi Hồi Quang bỗng nhiên hỏi.

Thẩm Hồi ngẩn người, quay đầu trông qua Bùi Hồi Quang trên ghế bành. Y không nhìn nàng mà đang cúi đầu nghịch số lọ sứ nhỏ trên bàn. Trên bàn đặt vài lọ sứ nhỏ màu sắc sặc sỡ, kiểu dáng giống với cái màu đen Tề Dục vừa giật đi. Có lẽ đều là kẹo với những mùi vị khác nhau.

Cằm?

Thẩm Hồi khó hiểu.

Cằm nàng thế nào?

Nàng đứng lên nhìn quanh một vòng, thấy trên bàn gỗ trước mặt Bùi Hồi Quang có một chiếc gương đồng nhỏ bèn lấy qua xem, không khỏi ngẩn ngơ.

Mặt kính của chiếc gương đồng này bị cố ý đập vỡ, dùng keo sữa dán hai con châu chấu cỏ thô sơ. Hẳn là kết quả từ sự ham chơi của Tề Dục.

Vậy thì trong thư phòng không còn gương nữa.

Thẩm Hồi lưỡng lự giây lát, từ từ nhìn sang Bùi Hồi Quang, nàng có một biện pháp mạo hiểm nhưng lại không dám lắm…

Chốc lát sau, đôi tay chống lên mặt bàn của Thẩm Hồi xuất hiện trong tầm mắt Bùi Hồi Quang. Y vừa ngẩng đầu đã thấy nàng đang chống hai tay lên bàn và cúi người về phía y.

Thẩm Hồi tiến đến trước mặt Bùi Hồi Quang, nhìn vào mắt y từ khoảng cách gần, xem hình ảnh mình phản chiếu trong con ngươi đen như mực của y.

“À.” Thẩm Hồi sờ cằm mình, đứng thẳng người lên: “Vừa rồi ở Nguyên Long điện bị Hoàng thượng bóp cằm. Ta chán ghét nên lau hơi mạnh.”

Bùi Hồi Quang chớp mắt, y nhìn nàng chăm chú. Ngay sau đó, y đột nhiên kéo tay Thẩm Hồi, nàng lảo đảo chúi người tới trước theo lực tay của y, tay kia cố gượng chống lên mặt bàn.

Bùi Hồi Quang gập ngón trỏ lại, nâng mặt Thẩm Hồi lên, đoạn dùng ngón cái vuốt ve cằm của nàng, lặp đi lặp lại.

Làn da Thẩm Hồi mềm mịn, cằm bị y xoa vài lần đã hơi ửng đỏ.

“Chán ghét không?” Y hỏi.

“Chỉ thấy lạnh.”

Nàng nhìn y, đầm nước trọn trong ánh mắt, đôi con ngươi trong vắt.

Bùi Hồi Quang vốn đang dùng đầu ngón tay nhẹ vuốt qua vuốt lại cằm của nàng, nghe vậy, y hơi khựng lại, sau đó lại xoa chầm chậm. Lực tay nhẹ hơn đôi chút so với vừa rồi.

Y từ tốn nói: “Thật ra, nhà ta không mấy hiểu suy nghĩ của nương nương.”

Tim Thẩm Hồi nhảy lên, sợi dây trong đầu nhanh chóng căng ra. Nàng biết cuộc đối thoại kế tiếp vô cùng quan trọng, nàng không thể đáp sai nửa phần.

“Nương nương căm ghét Hoàng thượng là chuyện thường tình. Nhưng hà tất phải chủ động dâng mình vào tay nhà ta chịu giày xéo. Hay nương nương cho rằng nhà ta không đáng sợ bằng Hoàng thượng?” Bùi Hồi Quang lạnh nhạt nhìn xuống Thẩm Hồi.

Người trong thiên hạ đều biết vị ngồi trên ngai vàng ấy chẳng qua là một Hoàng đế bù nhìn, nếu bàn về đê tiện hay hiểm ác, Bùi Hồi Quang không nghĩ rằng tên cẩu Hoàng đế kia thắng được mình. Y cũng không tin Tiểu Hoàng hậu lại ngốc đến mức vì trốn tránh một kẻ ác mà nương tựa vào một kẻ càng độc ác hơn.

Thẩm Hồi rũ mi, không biết đang nghĩ gì.

Bùi Hồi Quang vuốt ve cằm nàng mạnh hơn chút nữa, y hỏi: “Nương nương thật sự không sợ nhà ta?”

“Tất nhiên là sợ.”

Thẩm Hồi buột miệng đáp. Nàng lại ngước mắt lên lần nữa, nhìn thẳng vào Bùi Hồi Quang, nói thêm một câu: “Rất sợ.”

Bùi Hồi Quang nhíu mày.

Y tự xưng có thể dễ dàng xem thấu tâm tư người khác, song vào khoảnh khắc này lại không rõ trong đầu Tiểu Hoàng hậu đang nghĩ cái gì.

“Nhưng…” Thẩm Hồi nói: “Nỗi sợ có thể vượt qua, oán thù lại không cách nào quên!”

Sự căm hận cố chấp lập tức hiện lên trong mắt nàng.

“Chỉ cần nghĩ đến việc phải cúi đầu quỳ lạy hắn, phải cung kính nghe lời phải dịu dàng với hắn, mặc ý hắn nắn bóp cưỡi trèo, thậm chí sinh ra đứa bé mang họ của hắn chảy dòng máu của hắn, ta liền cảm thấy đau đớn hơn cả lăng trì!” Thẩm Hồi trở tay nắm chặt cổ tay đang nâng cằm nàng của Bùi Hồi Quang, siết thật chặt: “Chưởng ấn có hiểu nỗi hận này không?”

Bùi Hồi Quang nhìn đôi mắt ngập tràn thù hận của nàng, bỗng cảm thấy hoảng hốt.

Hận?

A, thế thì y hiểu quá rõ.

Bùi Hồi Quang cười trầm hai tiếng rồi lại ngưng cười, ra chiều hứng thú mà nhìn Thẩm Hồi chăm chú, nói: “Thiên hạ không ai không biết Kim thượng là do nhà ta xách lên ngai vàng. Nương nương nên hận cả nhà ta mới phải?”

Thẩm Hồi hỏi lại: “Hoàng thượng do Tiên đế cùng Thái hậu sinh ra, lẽ nào bản cung cần hận cả Tiên đế và Thái hậu? Tổ tiên nhờ Nữ Oa nương nương đắp thành, chẳng lẽ bản cung phải đến miếu thờ đập tượng Nữ Oa?”

Bùi Hồi Quang cảm thấy Thẩm Hồi đang nguỵ biện nói xằng.

Y nhìn sâu vào mắt nàng, hòng tìm ra một tơ một hào dối trá.

Thẩm Hồi im lặng trông lại, không hề sợ y dò xét.

Sao hồi lâu, Bùi Hồi Quang chợt cười.

“Sự căm hận của nương nương thật đúng là…” Bùi Hồi Quang ngẫm nghĩ giây lát mới tìm được từ thích hợp: “Thật đúng là không dây dưa dông dài.”

Bùi Hồi Quang lại thấy buồn vô cớ.

Cơn hận của y không đơn giản thuần tuý như Tiểu Hoàng hậu, y không làm được.

Bùi Hồi Quang buông tay ra.

Thẩm Hồi đứng thẳng dậy, xem kỹ sắc mặt của y. Một lát sau thấy y không có ý nói tiếp, Thẩm Hồi bèn nói: “Bản cung đi tìm Tiểu điện hạ.”

Bùi Hồi Quang nhẹ nhàng gật đầu, ngữ điệu cung kính: “Nương nương đi thong thả.”

Thẩm Hồi khẽ chau mày, xoay người đi. Nàng đến để tìm Tề Dục, hiện giờ đã ở riêng với Bùi Hồi Quang trong thư phòng khá lâu. Tuy vì thân phận của Bùi Hồi Quang nên không mang tội “gặp riêng ngoại nam”, nhưng ở riêng trong thời gian dài luôn khó tránh khỏi khiến người sinh nghi.

Khi đi tới cửa, Thẩm Hồi chợt dừng bước, quay người lại nhìn Bùi Hồi Quang.

“Chưởng ấn.” Thẩm Hồi gọi y, giọng nàng khe khẽ.

Bùi Hồi Quang “Ừ?” một tiếng, cũng không ngẩng đầu mà cầm mấy lọ kẹo nhỏ trên bàn lên lần lượt đổ vài viên kẹo ra. Ánh sáng chiếu vào từ khe cửa sổ hắt lên khuôn mặt y, nửa bên ngũ quan không tỳ vết của y chìm trong bóng tối.

“Chưởng ấn, lần vẽ tranh kế tiếp là khi nào?” Giọng Thẩm Hồi không chỉ khẽ khàng mà còn phảng phất nét dịu êm.

Bùi Hồi Quang bỏ kẹo viên trong tay vào miệng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hồi. Nàng đứng bên cửa, ánh nắng trắng bạc sau lưng nàng chiếu vào thư phòng mờ tối. Dù y híp mắt lại cũng không thấy rõ gương mặt của nàng, chỉ cảm thấy toàn thân nàng dường như được mạ một tầng nắng ấm ngày đông, có phần chói mắt.

“Đợi vết sẹo trên người nương nương tan đi.” Y đáp.

Thẩm Hồi lặng lẽ thở phào, lúc này mới cất bước ra khỏi thư phòng.

Chưa đi bao lâu Thẩm Hồi đã thấy Trầm Nguyệt đứng ở đằng xa, mặt mày nhuốm vẻ buồn bã sầu lo dõi mắt về bên này.

Thẩm Hồi đi qua, hỏi: “Em có thấy Dục nhi chạy đi đâu không?”

“Đi đến chỗ Bình Kim công chúa ạ.”

Thẩm Hồi nghĩ lại, Tề Dục vừa hồi cung, muốn đi tìm Tiểu công chúa trong cung chơi đùa cũng là chuyện thường. Dẫu sao cậu bé cũng sắp dọn đến Vĩnh Phượng cung, còn nhiều thời gian, không cần vội.

Thẩm Hồi yên lặng về Vĩnh Phượng cung, không kìm được mà thở dài. Tuy nàng dự định dạy bảo Tề Dục cho thật tốt, nhưng trước khi tiến cung nàng còn được người nhà nuôi dưỡng như đứa trẻ, nào biết dạy dỗ trẻ con thế nào. Tình huống hiện nay quả thật sứt đầu mẻ trán.

“Tôn ma ma đã khoẻ hơn chưa?” Thẩm Hồi hỏi.

Tôn ma ma là nhũ mẫu của nhị tỷ, mấy năm qua vẫn luôn bầu bạn bên cạnh Tề Dục. Ngôn Tình Cổ Đại

Trầm Nguyệt giải thích: “Em nghe bảo đã khoẻ hơn nhưng vẫn chưa khỏi hẳn. Ma ma biết nương nương yếu ớt, sợ lây hơi bệnh cho nương nương nên mãi vẫn không dám đến dập đầu.”

Thẩm Hồi gật đầu, lòng thầm ngóng trông Du đại phu sớm tiến cung một chút mới tốt.

Hiệu quả của thuốc trừ sẹo Bùi Hồi Quang đưa tốt đến bất ngờ. Qua thêm hai ngày, cũng là sáng sớm ngày sinh nhật của Tề Dục, khi thức dậy, Thẩm Hồi kinh ngạc phát hiện vết sẹo trên chân không còn chút dấu vết nào.

Nàng vội bảo Thập Tinh cất chỗ thuốc còn dư lại, đợi Du đại phu vào cung xem xem có thể điều chế theo đó hay không. Kế đấy nhanh chóng rời giường, chuẩn bị chu đáo yến tiệc sinh nhật cho Tề Dục.

Ngoài ra, khi Thẩm Hồi ở hậu cung bận rộn vì yến tiệc sinh nhật, trong triều đã xảy ra một chuyện lớn.

Trong buổi chầu sớm, không ngờ có lão thần giấu dao găm tìm thời cơ ám sát Hoàng đế. Dĩ nhiên lão thần nọ không thể thành công, nhưng Hoàng đế vẫn bị doạ suýt chết, trước mắt bao người lại sợ đến độ tè ra quần, chẳng còn chút uy nghiêm vương đế.

Khi ấy Bùi Hồi Quang cũng không có mặt trên triều mà đang ở hẻm Xuân Giác. Nơi này là chốn khoái lạc của kinh thành, mùi hương của phấn son thấp kém toả khắp con hẻm.

Bùi Hồi Quang được một thanh niên áo đen dẫn đường vào Lầu Hương Bảo từ cửa sau. Đi thẳng một đường lên lầu ba, vào một gian phòng thơm ngát.

Một nữ nhân run bần bật ôm đầu gối trốn ở góc giường. Nữ nhân này tên Sơn Âm, là hoa khôi của Lầu Hương Bảo.

“Ngẩng đầu.” Vương Lai nói.

Sơn Âm giật thót nhưng vẫn nghe lời ngẩng đầu lên. Gương mặt như tiên mắc đoạ của Bùi Hồi Quang đập vào mắt, Sơn Âm ngẩn ra quên cả sợ hãi.

Bùi Hồi Quang nhìn lướt qua mặt nàng ta, nói: “Tay.”

Sơn Âm nhìn y ngơ ngác quên mất phản ứng, cũng chẳng biết do sợ hãi hay bởi thẫn thờ trước dung mạo của nam tử trước mặt. Người đứng bên cạnh nàng ta kéo ngay cánh tay nàng ta ra và nâng nó lên.

Vương Lai đặt một chiếc khăn dày xếp gọn lên mạch của nàng ta.

Bấy giờ Bùi Hồi Quang mới duỗi tay tới, đặt nhẹ tay lên mạch của nàng ta, chỉ giây lát sau đã thu tay về. Biết được nàng ta nhiễm bệnh hoa liễu giai đoạn đầu, chỉ cần thoáng che giấu, bọn ngu xuẩn của Thái y viện kia sẽ không khám ra.

Bùi Hồi Quang lấy khăn Vương Lai đưa tới che miệng mũi, tỏ rõ vẻ ghét bỏ mùi của nơi này. Y quay người đi ném lại một câu: “Chuẩn bị một số việc, vài ngày nữa đưa vào cung.”

Qua thật lâu Sơn Âm mới biết y là ai. Nàng ta sợ tới mức run cầm cập.

Vừa ra khỏi Lầu Hương Bảo, Bùi Hồi Quang đi đến đường Tuyên Khánh mua kẹo. Tiểu thái giám trong cung chạy nhanh tới bẩm lại cho y chuyện có lão thần muốn đâm chết Hoàng đế trên buổi chầu sớm.

Bùi Hồi Quang rũ mi khẽ cười trầm hai tiếng.

Y vỗ vai tiểu thái giám, tiểu thái giám vừa mừng vừa sợ, suýt nữa quỳ xuống.

Bùi Hồi Quang mua rất nhiều kẹo trên đường Tuyên Khánh, y thường ghé nơi này mua kẹo ăn, cũng không phải bí mật gì. Người bán kẹo cung kính khép nép, cẩn thận từng li từng tí.

Bùi Hồi Quang mua kẹo ở một hàng kẹo, không thích hộp kẹo quá nhỏ của cửa hàng này, lấy hẳn giấy dầu cuộn thành cái phễu cho người bán đổ đầy vào.

Y vừa đi vừa ăn.

Có đứa nhóc nghịch ngợm rượt đuổi trong khu buôn bán náo nhiệt, sơ ý va vào y, vài viên kẹo tròn màu sắc sặc sỡ rơi ra.

Phụ thân của cậu bé chạy đến, nhìn thấy Bùi Hồi Quang thì sợ đến trắng mặt ngã quỳ xuống đất.

Khu chợ rộn rã bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Mãi đến lúc này đứa bé phạm lỗi mới ngẩng đầu lên nhìn Bùi Hồi Quang ngơ ngác.

Dưới cái nhìn thấp thỏm của mọi người, Bùi Hồi Quang cúi người xoa đầu cậu bé một cách khác thường, thậm chí còn dúi kẹo vào tay cậu nhóc.

Khu chợ càng thêm lặng ngắt. Người vây xem gần như không dám tin vào hai mắt của mình, đồng thời cảm thán đứa nhỏ này may mắn gặp lúc tâm trạng Chưởng ấn đang rất tốt.

Bùi Hồi Quang đứng dậy, híp mắt nhìn núi tuyết mạ một tầng nắng ấm xa xa. Cơ thể của nữ tử đọc sách dưới đèn dường như cũng trắng loá như vậy, không chỉ trắng, mà còn ấm.

Chậc, y muốn vẽ.

Lần này, đổi phương thức vẽ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.