Bùi Hồi Quang bình chân như vại, Thẩm Hồi cắn môi trừng y.
Tiểu thái giám ngoài cửa sẽ giữ cửa không cho người ngoài vào đúng không? Nếu không cớ gì Bùi Hồi Quang không hề lo sợ bị bắt gặp?
Không không, người sợ bị bắt gặp là nàng. Có lẽ y vốn chẳng để tâm?
Lòng Thẩm Hồi đấu tranh lưỡng lự.
Nàng muốn đứng lên ngay lập tức, mặc y phục vào, bất chấp việc chọc giận Bùi Hồi Quang. Lại không kìm được mà đánh cược tiểu thái giám sẽ canh giữ bên ngoài, không có ai vào đây.
Thẩm Hồi nghe thấy tiếng đẩy cửa, chẳng qua là từ một gian nhà hoa khác cách đấy không xa.
“Ai da, sao chỗ này bẩn thế!”
“Các vị Công chúa ơi, nhà hoa này bừa bãi quá. Chúng ta đi nơi khác chơi thôi.”
“Nô tỳ vừa thấy Thần phi đang tìm Công chúa…”
Tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân dần đi xa.
Bấy giờ Thẩm Hồi mới thở phào nhẹ nhõm, bờ lưng cứng còng hơi thả lỏng. Nàng cúi mặt, nghỉ hồi lâu mới chầm chậm ngước mắt nhìn Bùi Hồi Quang trước mặt.
Từ đầu đến cuối y vẫn vẽ tranh vô cùng chuyên chú.
Đôi mắt Thẩm Hồi thoáng hiện vẻ khó hiểu. Đồn rằng Chưởng ấn thái giám Ti lễ giám Bùi Hồi Quang có hành vi quái gở, người thường không thể hiểu được, Thẩm Hồi cảm thấy lời này quả thật không sai. Người bình thường nào ai hiểu được hành động của một kẻ điên?
Nhìn bộ dạng chuyên tâm của Bùi Hồi Quang, nàng không khỏi nương theo tầm mắt của y mà nhìn xuống ngòi bút, kế đó thấy được đoá hoa mơ nở rộ trên ngực mình.
Thẩm Hồi ngẩn ra, thoáng chốc má đã ửng hồng, nàng dời mắt ngay, không chịu xem thêm chút nào nữa.
Kia chồng chất hoa thơm chậu cảnh,
Điểm thêm hồng mai thắm, sơn trà,
Bên sắc trắng mộc lan bướm* tím.
*Hoa bướm.
Muôn loại hương thơm cũng không át được hương ngọc đàn nhè nhẹ trên người y.
Nhà hoa tĩnh lặng.
Chỉ thi thoảng vang lên tiếng động se sẽ khi Bùi Hồi Quang gác bút hay thay bút.
Ngoài kia còn loáng thoáng truyền đến tiếng cười đùa của trẻ con, chỉ là âm thanh ấy quá xa, tưởng chừng như cách muôn sông nghìn núi.
Thẩm Hồi đoán phỏng thời gian ra ngoài, đợi rồi lại đợi, nhịn rồi lại nhịn, mãi mới nói nhỏ: “Chưởng ấn, sắp đến giờ Ngọ rồi.”
Hôm nay là yến tiệc mừng sinh nhật của Tề Dục, mở yến xem trọng giờ lành. Mà nàng thân là Hoàng hậu, nếu vắng mặt nàng dĩ nhiên không thể bắt đầu.
Chuyện lớn chuyện nhỏ trong yến tiệc sinh nhật hôm nay đều do nàng đích thân đốc thúc, ngay cả dùng loại gấm vóc nào để trải bàn cũng từ chính tay nàng chọn. Lý nào nàng lại bằng lòng bỏ lỡ giờ lành quan trọng nhất này.
Bùi Hồi Quang khẽ cau mày, y không hài lòng với nét bút mình vừa vẽ. Y nắm một góc khăn cẩn thận lau nét vừa rồi đi và vẽ lại.
Dường như y vốn chẳng nghe được Thẩm Hồi đang nói gì.
“Chưởng ấn?”
Thẩm Hồi cắn môi, cũng không dám kéo tay áo y, sợ ảnh hưởng đến nét vẽ của y, chỉ túm một góc vải trên vạt áo trước mà dè dặt lắc lắc.
“Sắp muộn rồi…”
Bùi Hồi Quang rũ mi thoáng liếc qua bàn tay nhỏ rụt rè nắm chặt vạt áo trước của mình, lúc này mới đáp: “Chưa vẽ xong.”
—— Đây là lời thật.
“Vậy… vậy buổi tối lại vẽ được không?” Nàng khẽ khàng xin.
Có vẻ như Bùi Hồi Quang cũng nghiêm túc cân nhắc xem, y nhìn tâm y nằm chồng trên đầu gối của Thẩm Hồi, nói: “Áo trong của nương nương quá chật, sẽ ma sát nhoè đi.”
Nhìn hoa mơ nơi đồi tuyết trắng ngần, y ra chiều trầm tư.
“Ta… ta không mặc nó…” Giọng Thẩm Hồi lí nhí như thì thầm, bất giác siết vạt áo của Bùi Hồi Quang chặt hơn: “Y phục ngoài to rộng, không làm hỏng đâu…”
Nàng cúi gằm, Bùi Hồi Quang không thấy được mặt nàng. Có lẽ là dáng vẻ má đỏ hây hây tủi thân khôn xiết chăng?
Vậy cũng được.
Bùi Hồi Quang gác bút.
Thẩm Hồi thở ra một hơi như thoát khỏi kiếp nạn. Nàng run tay chuẩn bị mặc áo, đột nhiên nghe tiếng những đứa trẻ rượt đuổi rất gần, gần đến nỗi tựa như chỉ cách một cánh cửa!
Đầu ngón tay Thẩm Hồi run lên.
Ngay tiếp theo, cửa nhà hoa bất chợt bị người ở ngoài kéo ra!
Thẩm Hồi muốn thét lên, nàng đang ngồi nghiêng, theo bản năng xoay người vùi đầu vào lòng Bùi Hồi Quang.
Hận không thể bốc hơi tại chỗ.
Cùng lúc đó, Bùi Hồi Quang lấy miên sưởng trên giá treo bên cạnh phủ xuống người Thẩm Hồi, che kín toàn thân nàng.
Nhóm người ở ngoài cửa chỉ thấy Bùi Hồi Quang ngồi sau bàn của thợ trồng hoa, đang ôm một người trong lòng, tựa hồ là nữ nhân? Chỉ có thể nhìn ra bóng người nhưng không thể xác định kia có phải nữ nhân hay không.
Các Tiểu công chúa đứng ngơ ngác ngoài cửa, nhìn vẻ mặt tối tăm của Bùi Hồi Quang, quên cả phản ứng.
Cung nhân hầu hạ kề cận các Tiểu công chúa lại sợ vỡ mật, hớt hải bế tiểu chủ nhân của mình nhanh chân lui ra.
Thẩm Hồi ngồi cứng đờ, nghe tiếng cửa gỗ của nhà hoa khép lại. Miên sưởng phủ xuống chắn đi ánh sáng, xung quanh tối đen như mực, nàng cúi đầu không nhúc nhích, tựa trán vào lòng Bùi Hồi Quang.
“Hẳn đã có người sao nhãng nhiệm vụ.” Bùi Hồi Quang nói.
Thẩm Hồi vẫn không có động tĩnh gì.
“Không ai trông thấy nương nương.” Ngữ điệu của Bùi Hồi Quang từ tốn: “Do nhà ta sơ suất, lát nữa sẽ trị tội tiểu thái giám kia.”
Y lấy chiếc miên sưởng che khuất mặt của Thẩm Hồi ra, nâng mặt nàng lên. Y vốn cho rằng sẽ nhìn thấy một gương mặt nhỏ đầm đìa nước mắt. Ấy thế mà chỉ thấy sắc mặt Thẩm Hồi tái nhợt không còn chút máu, song nước mắt thì nửa giọt cũng không.
Bùi Hồi Quang trầm mặc, gọi nàng: “Nương nương?”
Hàng mi Thẩm Hồi run rẩy, cảm xúc trong đôi con ngươi kia dần dần tụ lại, nàng nhìn vào mặt y. Sau đó bỗng nhiên ôm chầm lấy Bùi Hồi Quang, ôm y thật chặt.
Động tác của nàng đột ngột đến thế, lại quá mức dùng sức, Bùi Hồi Quang thoáng sửng sốt, không kịp phản ứng.
Thẩm Hồi hung hăng lẫn căm hận mà dùng hết toàn lực chà xát đoá hoa mơ chỉ thiếu vài nét là hoàn thành kia lên y phục của Bùi Hồi Quang.
Hôm nay Bùi Hồi Quang mặc y phục vải mịn màu trà, hoa văn tinh xảo, hoạ tiết chìm mềm mại.
Bùi Hồi Quang cúi xuống nhìn vải áo trước ngực mình, thấm màu xanh, đen, trắng vừa bẩn vừa hỗn tạp.
Y ngước mắt nhìn Thẩm Hồi.
Nàng đã đứng dậy, đưa lưng về phía Bùi Hồi Quang sửa sang y phục.
Vóc dáng nhỏ xinh, lưng lại thẳng tắp, có sức mạnh, cũng mang khí phách —— Bùi Hồi Quang đánh giá.
Thẩm Hồi sửa y phục xong, bước ra cửa đứng quay lưng với Bùi Hồi Quang thật lâu. Để phòng vạn nhất, nàng không thể ra ngoài ngay lúc này. Nàng đợi một lúc, không nghe thấy ngoài kia có bất kỳ tiếng động nào, hiển nhiên đã bị người của y hoặc nàng đuổi đi, bấy giờ nàng mới đẩy cửa ra ngoài, chẳng ngoái đầu lại, đến cả cửa gỗ cũng không đóng.
Gió mát từ ngoài thổi vào.
Thổi lay hoa và chậu cảnh nằm đầy đất, nhẹ nhàng đong đưa.
Bùi Hồi Quang cầm khăn trắng sạch toan lau vết bẩn trên người, nhưng khăn trong tay còn chưa chạm vào màu vẽ loang lổ thì y đã buông tay xuống.
Thế này nào lau sạch được?
Y thong thả dời mắt, trông qua chậu hoa mơ trên bàn.
Chậc, lần tới vẫn nên vẽ mai đỏ thì hơn.
•
Thẩm Hồi đi riêng một đoạn thì gặp Trầm Nguyệt cùng Xán Châu với nét mặt sầu lo.
Khi đến đây Thẩm Hồi đã dặn Thập Tinh gọi Xán Châu sang, không ngờ Trầm Nguyệt cũng theo cùng.
Xán Châu cúi mặt nói nhỏ: “Hình như tiểu thái giám nọ giữa chừng đau bụng nên bỏ đi chốc lát. Các vị Công chúa bất ngờ chạy tới từ lối khác đằng sau núi giả, nô tỳ và Trầm Nguyệt không ngăn lại kịp.”
Bọn trẻ chơi đùa hôm nay thật sự rất đông. Náo động và hỗn loạn. Bùi Hồi Quang hốt nhiên gọi nàng, nếu Xán Châu gọi đến quá nhiều người trông coi thì một là không kịp, hai là quá gây chú ý.
Thẩm Hồi không nói gì mà tiếp tục đi lên phía trước.
Trầm Nguyệt lo lắng quan sát sắc mặt của Thẩm Hồi, yên lặng đưa lò sưởi cầm tay trong lòng cho nàng hơ tay.
Khi ra đến đằng trước, thần sắc Thẩm Hồi trông đã như thường. Thậm chí mặt mày còn thấp thoáng ý cười.
Thẩm Hồi mỉm cười nhìn Tề Dục, thầm nghĩ: Không tồi, không bỏ lỡ giờ lành.
Tiếng cười cười nói nói của những đứa trẻ trong yến tiệc đôi khi cũng làm Thẩm Hồi nở nụ cười. Không ai nhìn ra điểm khác thường, song trên thực tế Thẩm Hồi đã lờ mờ cảm thấy cơ thể khó chịu, nàng chỉ đang cố chống đỡ mà thôi.
Tiệc tan, bọn trẻ không đi hết mà vẫn có không ít bé chơi đùa trong sân.
Thẩm Hồi ôm lò sưởi tay mới thay ngồi nghiêng trên giường nhỏ bên cửa sổ, dịu dàng trông ra.
Từ nhỏ nàng đã ước ao được tự do mặc ý mà chạy nhảy.
Đợi các đứa bé đi hơn phân nửa, yến tiệc hoàn toàn kết thúc, Thẩm Hồi mới đứng dậy cho cung tỳ hầu hạ khoác đấu bồng, về Vĩnh Phượng cung.
Về đến Vĩnh Phượng cung, không biết Xán Châu đi làm chuyện gì, Trầm Nguyệt dặn dò việc vặt cho cung tỳ trong sân, Thập Tinh dìu Thẩm Hồi vào điện.
“Nương nương ngồi xuống trước, nô tỳ lấy y phục.” Thập Tinh buông tay, xoay người đi lấy y phục ấm áp được hơ qua lửa cho Thẩm Hồi.
“Thập Tinh…” Thẩm Hồi gọi nàng.
Thập Tinh cười tủm tỉm quay lại đợi Thẩm Hồi phân phó.
Thẩm Hồi vịn góc bàn chậm rãi ngồi xuống giường La Hán lót đệm, dán bàn tay lên trán của mình, suy yếu nói: “Hình như ta phát sốt rồi.”
Nụ cười trên mặt Thập Tinh tức khắc cứng lại. Nàng vội vã chạy tới sờ trán Thẩm Hồi, nhiệt độ nóng hầm hập khiến nàng sợ đến nỗi run rẩy cả tay.
“Tỷ! Tỷ!” Thập Tinh quay người hô lớn ra ngoài sân, giọng nói cũng run bần bật.
Thẩm Hồi cúi đầu đè tay lên ngực, thở gấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn. Khoảnh khắc ngay trước khi ngất đi, Thẩm Hồi thầm nói với mình: Thẩm Hồi, ngươi không thể ngã xuống, tuyệt đối không thể.
Lần trước đến Thương Thanh các, sau khi về Thẩm Hồi đã chủ động uống rất nhiều thuốc ngừa phong hàn. Hôm nay cởi áo trên trong gian nhà hoa không đốt than, tất nhiên là lại nhiễm lạnh.
Điều Thẩm gia sợ nhất mỗi dịp vào đông chính là sợ Thẩm Hồi nhiễm phong hàn, kéo theo bệnh cũ. Không ngờ nàng vừa tiến cung chưa bao lâu, cuối cùng vẫn phải nhiễm lạnh.
•
Vào đêm, Bùi Hồi Quang cho người đến Vĩnh Phượng cung mời người. Rất nhanh thôi người nọ đã trở lại, bẩm rằng Hoàng hậu ngã bệnh không thể đến.
Bùi Hồi Quang nhìn mai đỏ trên bàn dài bằng ngọc, có phần tiếc nuối. Y không để trong lòng mà sang làm chuyện khác.
Tối hôm sau Bùi Hồi Quang lại cho người đi mời. Lần này người bẩm chuyện là Vương Lai.
“Thưa, Nương nương đã mê man hai ngày.”
Bùi Hồi Quang ngước mắt.
Vương Lai bẩm lại lời giải thích của Xán Châu: “Nương nương đau ốm từ nhỏ, nhiều năm nhờ thuốc kéo dài mạng sống, chỉ đến hai năm nay mới khoẻ hơn đôi chút. Vào đông sợ nhất là nhiễm lạnh. Nghe cung tỳ bên cạnh nương nương nói nương nương đã nhiễm lạnh từ lần đến Thương Thanh các trước đó.”
Lạnh?
Bùi Hồi Quang nghi hoặc.
Thương Thanh các lạnh sao?
Nhưng y nào thấy thế.
•
Đèn đuốc trong Vĩnh Phượng cung sáng như ban ngày. Người của Thái y viện đều đợi ở thiên điện. Khi sẩm tối Hoàng đế ghé qua một lần, nghe Thái y bảo tình hình của Hoàng hậu tương đối nguy hiểm, nghĩ đến việc còn chưa chiếm được mà mỹ nhân đã đổ bệnh, hắn liền cảm thấy bực bội, vừa mắng liên miệng vừa đi trở về.
Thẩm Hồi mê man hai ngày, Trầm Nguyệt và Thập Tinh cũng ròng rã hai ngày chưa từng chợp mắt.
Đêm đã khuya, cung tỳ bên người đều về nghỉ, chỉ còn Trầm Nguyệt cùng Thập Tinh trông Thẩm Hồi.
“Có nên báo cho lão gia không?” Thập Tinh đỏ mắt.
Trầm Nguyệt run môi nói không nên lời. Nàng sợ, sợ Thẩm Hồi bỏ mình trong cung giống như nhị tỷ của Thẩm Hồi, sợ lão gia và phu nhân không kịp gặp con lần cuối…
Không, không đâu!
Người sẽ khoẻ lên!
Bỗng có cung nhân vào truyền lời, bảo Thái y ở thiên điện tìm hai nàng.
•
Bùi Hồi Quang đứng bên giường nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Hồi từ trên cao.
“Chậc, thật đúng là bé con dễ hỏng.”
Y ngồi xuống mép giường, đặt đầu ngón tay lên cổ tay của Thẩm Hồi, nghe mạch đập yếu ớt mỏng manh của nàng. Hồi lâu, Bùi Hồi Quang thu tay lại, đẩy một viên thuốc nhỏ màu đen vào miệng nàng.
Thẩm Hồi không ngừng chìm sâu trong cảnh mộng.
Nàng mơ thấy rất nhiều chuyện thời thơ ấu. Trong mơ, các ca ca tỷ tỷ đều còn trên đời. Phụ thân tóc mai chưa bạc, chân còn mạnh khoẻ.
Trong giấc mộng của nàng, người nàng mơ thấy nhiều nhất chính là trưởng huynh.
Ngày bé, nàng không thể ngày ngày gặp mặt phụ thân, trái lại là trưởng huynh luôn luôn ở bên che chở cho nàng. Trưởng huynh lớn hơn nàng mười bốn tuổi, như phụ lại như huynh, yêu chiều nàng kể sao cho xiết.
Quá khứ hạnh phúc ấy thoáng chốc vụt qua, sau đó là trưởng huynh tạ thế, gia đình đau thương.
Cái chết của trưởng huynh giống như một cánh cửa, trong cửa ngoài cửa là hai mảnh trời.
Mấy năm qua không ít lần Thẩm Hồi nghĩ, dẫu sao mình cũng là con ma ốm, chỉ biết liên luỵ người nhà. Nếu có thể trao đổi với quỷ ma, nàng thà rằng dùng cái chết của mình đổi lại sự sống cho trưởng huynh.
Trưởng huynh tốt như thế, không nên táng thân vì tai hoạ, huynh ấy còn sống cũng có thể bảo vệ người nhà tốt hơn nàng.
“Ca ca…”
Bên ngoài giấc mơ, Thẩm Hồi kêu khóc từng hồi.
Thẩm Hồi cũng không biết đây là trong giấc mơ hay ngoài đời thực, nàng nghe tiếng tà ma nói bên tai mình ——
“Tỉnh lại đi, nhà ta cho phép ca ca của người quay về gặp người.”