“Bổn cung… muốn gặp hoàng thượng.”
Mặc dù hoàng hậu ngồi trên ghế phượng trong điện đã cố gắng để bản thân trông bình tĩnh hơn chút, nhưng thực ra toàn thân nàng ta đều đang run rẩy, giọng nói còn rất kỳ lạ, có chút vặn vẹo. Nàng ta nhìn chằm chằm dải lụa trắng ba thước trong tay Vương Khiêm, khuôn mặt đầy vẻ khó tin.
Vương Khiêm chỉ cúi đầu, cung kính nói: “Hôm nay hoàng thượng rất mệt mỏi, người đã đi nghỉ rồi.”
Trong cung Càn Ninh lúc này lặng ngắt như tờ, tất cả cung nữ, thái giám đều quỳ trên đất, không ai dám nói một chữ, không ai dám phát ra chút âm thanh nào.
Vương Khiêm có vẻ vẫn cung kính cẩn thận như vậy, nhưng vừa rồi ông ta chậm rãi bước vào cung Càn Ninh, sau đó đọc thánh chỉ, nói với hoàng hậu rằng hoàng thượng ban cho nàng ta một dải lụa trắng ba thước, bảo nàng ta đến biệt viện cung Càn Ninh treo cổ.
Không được chết ở chính điện, cũng không được chết ở tẩm điện, chuyện này rất không may mắn, phải đến biệt viện.
Hoàng hậu nghe Vương Khiêm nói vậy thì sững người, sau đó nàng ta đột nhiên vươn tay chỉ vào Vương Khiêm, la hét chói tai: “Nô tài to gan, đang yên đang lành sao hoàng thượng lại ban chết cho bổn cung?! Ngươi còn không cho bổn cung gặp hoàng thượng, đủ để thấy ngươi chột dạ! Người đâu, đưa cẩu nô tài này xuống cho bổn cung!”
Nàng ta hét lớn, cung nữ và thái giám bên dưới muốn động đậy nhưng cũng không có gan đó, còn Vương Khiêm chỉ cười một tiếng, không hề hoảng loạn: “Cho dù nô tài to gan hơn nữa thì cũng không dám truyền thánh chỉ giả. Thánh chỉ ở đây, hoàng hậu người tự xem xem.”
Thái giám bên cạnh hoàng hậu chỉ đành run rẩy đứng lên, bước đến bên cạnh Vương Khiêm, quỳ xuống nhận thánh chỉ rồi đưa cho hoàng hậu. Hoàng hậu chỉ liếc một cái liền không dám nhìn tiếp nữa.
Nàng ta trừng to mắt, cơ thể run rẩy kịch liệt, cuối cùng cũng không còn sức thị uy nữa. Nàng ta chậm rãi đứng dậy, bước về phía Vương Khiêm, trong miệng lẩm bẩm: “Vương công công… Hoàng thượng… rốt cuộc tại sao đột nhiên lại muốn ban chết cho bổn cung… Có phải có kẻ gian vu oan cho bổn cung… Ngươi nói bổn cung nghe, ngươi nói bổn cung nghe!”
Vẻ mặt Vương Khiêm vẫn rất bình tĩnh: “Hoàng hậu nương nương, đây là ý của hoàng thượng, còn về lý do, nô tài không dám mạo muội đoán bừa.”
Hoàng hậu lắc đầu, nói: “Không, hoàng thượng nhất định bị kẻ khác lừa rồi! Tình nghĩa phu thê hơn hai mươi năm của bổn cung và hoàng thượng, sao hoàng thượng có thể ban chết cho bổn cung?! Vương công công, coi… coi như bổn cung cầu xin ngươi, cho bổn cung gặp hoàng thượng một lần!!!”
Vương Khiêm lắc đầu: “Thứ lỗi, hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đã đi nghỉ rồi.”
“Bổn cung không tin người có thể ngủ được!” Hoàng hậu đột nhiên nổi giận: “Người nhẹ nhàng nói một câu bảo bổn cung chết, người có thể ngủ được sao?! Hoàng thượng còn không phải người vô tâm! Hoàng thượng không phải người như vậy! Vương công công, bổn cung xin ngươi, cho bổn cung gặp hoàng thượng một lần! Bổn cung chỉ cần chút thời gian, chỉ cần nói vài câu là được! Hoàng thượng nhất định sẽ tha cho bổn cung! Đến lúc đó ngươi muốn gì, bổn cung đều có thể thưởng cho ngươi…!”
Khoé miệng Vương Khiêm không nhịn được mà có ý trào phúng: “Hoàng hậu nương nương, nô tài làm việc trong cung nhiều năm như vậy, chỉ làm việc cho hoàng thượng thôi. Còn bản thân nô tài, không suy nghĩ, không suy đoán.”
Hoàng hậu nghiến răng: “Ngươi đừng không biết tốt xấu!”
Vương Khiêm thở dài: “Hoàng hậu nương nương, người như thế này, tiểu nhân không tiện báo cáo. Sắp Tuất Chính rồi… Tốt nhất là người nên đến biệt viện, nếu lát nữa bị đưa đi thì không tốt cho nương nương…”
“Nô tài to gan!” Hoàng hậu tức đến mức gân xanh trên trán giật giật: “Ngươi đang uy hiếp bổn cung?!”
Vương Khiêm: “Chỉ là phụng mệnh hành sự.”
Ông ta liếc nhìn sắc trời, ánh mắt sắc bén quét qua hạ nhân trong cung Càn Ninh, sau đó bốn thái giám theo sau lập tức tiến lên giữ hoàng hậu lại!
Hoàng hậu gào thét: “Người đâu! Người đâu! Đuổi hết đám cẩu nô tài này đi cho bổn cung!”
Không ai dám động.
Vương Khiêm: “Người không liên quan lui hết xuống, đợi ngoài điện đi.”
Mấy cung nữ và thái giám trong đại điện lập tức xoay người rời khỏi đại điện.
Trước đó bọn họ còn nguyện ý nghe hoàng hậu nói, khá đề phòng Vương Khiêm, cũng cùng cho rằng đang yên đang lành sao hoàng thượng lại ban chết hoàng hậu, nhưng nhìn bộ dạng hiện giờ của hoàng hậu, thánh chỉ đó đã là thật, mệnh lệnh cũng là thật, bọn họ còn có thể làm gì cho hoàng hậu nữa.
Hoàng hậu trừng mắt, trơ mắt nhìn các “tâm phúc” chạy hết như vậy.
Vương Khiêm lạnh giọng nói: “Hoàng thượng có lệnh, nếu hoàng hậu không chịu đến biệt viện, vậy thì giải quyết tại chỗ!”
Nói rồi trực tiếp treo dải lụa trắng lên xà, sau đó kéo một cái ghế tới, đứng trên ghế thắt một nút chết, cuối cùng hất cằm. Bốn thái giám kia gần như nhấc bổng hoàng hậu vẫn đang cố vùng vẫy lên ghế, hoàng hậu khóc lóc kêu gào: “Không, Vương công công, cầu xin ngài, cho ta gặp hoàng thượng đi!! Ta không muốn chết, ta không muốn chết!!”
Nàng ta không còn xưng là “bổn cung” nữa.
Vương Khiêm tiếc nuối nói: “Hoàng hậu nương nương, nên lên đường rồi.”
Ông ta vừa nói dứt lời, bốn thái giám đó liền tròng dải lụa qua cổ hoàng hậu, sau đó đạp ghế, kéo tay hoàng hậu không cho nàng ta vùng vẫy. Hoàng hậu trừng to mắt, hai chân đạp loạn. Vương Khiêm thở dài, lắc đầu, xoay người rời khỏi đại điện.
Một lúc lâu sau, ông ta cao giọng: “Hoàng hậu nương nương đã mất!”
Ngừng một lúc lại nói: “Đến biệt viện Đông Cung!”
…
Trong biệt viện Đông Cung.
Thái tử khó tin nhìn một trăm Cấm Vệ Quân và một Vương Khiêm không chút biểu cảm đứng ở cửa.
Trước tiên, Vương Khiêm công bố về cái chết của hoàng hậu, chuyện thái tử và Lê Thời Huy câu kết khiến ba châu thất thủ bại lộ, hoàng thượng vô cùng đau lòng, còn hoàng hậu xấu hổ tủi nhục nên đã tự vẫn ở chính điện cung Càn Ninh.
Sau đó ông ta đọc thánh chỉ: Hoàng thượng vô cùng thất vọng về thái tử, cho rằng hắn ta hoàn toàn không đủ tư cách làm vua một nước, vì thế ngay lập tức phế thái tử, vì thân mang tội nên vĩnh viễn bị giam trong đình Thái Dịch. Tất cả nữ quyến trong Đông Cung, cùng đến đình Thái Dịch hoặc giao cho bộ phận giặt giũ.
Thái tử ngẩn người hồi lâu, sau đó lắc đầu: “Tại sao phụ hoàng lại nhẫn tâm như vậy?! Tại sao…”
Vương Khiêm cúi đầu im lặng.
Thái tử hỏi xong, có lẽ cũng không muốn có đáp án. Hắn ta cười giễu, sau đó đột nhiên chỉ vào một trăm Cấm Vệ Quân sau lưng Vương Khiêm: “Phụ hoàng còn phái Cấm Vệ Quân tới, người đã không tin ta đến mức đó?! Người thật hồ đồ!!!”
Lúc này Vương Khiêm cuối cùng cũng có chút phản ứng: “Đại hoàng tử, không được xúc phạm hoàng thượng.”
“Đại hoàng tử…” Thái tử lẩm bẩm cách xưng hô này: “Sửa lời thật nhanh… Có phải là Hoài Vương không? Hả?! Có phải là Hoài Vương không?! Có phải hắn vu khống ta trước mặt phụ hoàng?! Còn hại chết mẫu hậu… Mẫu hậu…”
Nhắc đến cái chết của hoàng hậu, thái tử bật khóc, ngồi sụp xuống đất, lớn tiếng gào khóc.
Nhưng lúc này hoàng thượng không ở đây, cũng sẽ không mềm lòng nữa. Hắn ta khóc lóc hồi lâu, Vương Khiêm vẫn không chút phản ứng, cuối cùng cho Cấm Vệ kéo hắn ta đến đình Thái Dịch. Hạ nhân cũng vội vàng đuổi nữ quyến trong Đông Cung đi, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc về biến cố đột ngột này. Người chấn động nhất đương nhiên là Tiền lương đệ, nàng ta nhìn Vương Khiêm đứng ở cửa giám sát với vẻ khó tin: “Vương công công, tại sao lại thế này?! Ta, ta còn đang mang thai con của thái tử… Sao ta có thể đến đình Thái Dịch?!”
Vương Khiêm thở dài: “Bây giờ chỉ còn Đại hoàng tử mang trọng tội, không có thái tử.”
Tiền lương đệ trừng mắt nhìn Vương Khiêm hồi lâu, đột nhiên nói: “Tả Xu Nhàn đâu?!”
Vương Khiêm ngẩn ra: “Cái gì?”
“Tiền thái tử phi Tả Xu Nhàn đâu?! Nàng ta đâu?!” Nàng ta nói lớn.
Vương Khiêm lắc đầu: “Đã là tiền thái tử phi, không còn là người của Đông Cung, đương nhiên không nằm trong đây.”
Tiền lương đệ cắn răng nói: “Là Tả Xu Nhàn… Nhất định là Tả Xu Nhàn!!! Nàng ta cố ý… Nàng ta cố ý làm vậy để thoát thân trước!!! Vương công công, chuyện này không công bằng, chuyện này không công bằng! Ngài nhất định cũng phải bắt nàng ta về đình Thái Dịch!!!”
Lúc Tiền lương đệ nhắc đến Tả Xu Nhàn, Vương Khiêm cũng đã ý thức được tình hình không đúng, nhưng ông ta sẽ không nói nhiều: “Người nói đùa rồi, đây là ý chỉ của hoàng thượng, sao nô tài dám bắt ai? Tiền lương đệ vẫn nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc đến đình Thái Dịch đi.”
“Không!!!” Tiền lương đệ không cam tâm: “Tả Xu Nhàn… Tả Xu Nhàn…”
Tả Xu Nhàn đột nhiên rùng mình, tỉnh lại từ trong mộng. Nàng ta vốn đang ngồi trên sập suy tư, không biết tại sao lại hơi mệt mỏi.
Đang ngây người, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa khe khẽ: “Tả cô nương, người đã ngủ chưa? Vương phi điện hạ tìm người.”
Cách xưng hô Tả cô nương này quả thực cách rất xa Tả Xu Nhàn. Sau khi rời cung về nhà, Ôn Xảo Giai cứ kéo nàng ta khóc mãi, Tả Xu Nhàn quả thực không chịu nổi nên đến Hoài vương phủ ở tạm, thuận tiện có thể lập tức biết được tình hình trong cung.
Nàng ta nói: “Vẫn chưa. Cho vương phi vào đi.”
Cửa khẽ mở ra, Tả Xu Tĩnh bước vào, trên mặt có chút ý cười: “A tỷ, tin tốt.”
Cửa lại bị đóng lại, Tả Xu Tĩnh bước đến bên cạnh Tả Xu Nhàn, nói: “Hoàng thượng hạ chỉ rồi. Phế thái tử, nữ quyến trong Đông Cung đều đến đình Thái Dịch. Hoàng hậu thì bị ban chết.”
Tả Xu Nhàn không ngờ ngày này sẽ tới nhanh như vậy, vẻ mặt có chút hoang mang: “Vậy… vậy sao…”
Tả Xu Tĩnh liếc nàng ta một cái, nghi hoặc nói: “A tỷ, sao nhìn tỷ có vẻ không vui vậy.”
Tả Xu Nhàn lắc đầu: “Sao tỷ có thể vui được? Dù sao cũng đã từng ở… Một người là trượng phu, một người là trượng mẫu, cũng từng đối xử với tỷ rất tốt. Sau này, tỷ quả thực đã hận, nhưng nghe thấy tin tức này thì vẫn chỉ biết cảm thán thôi… Ài.”
Tả Xu Tĩnh lại không cảm thán gì cả. Hoàng hậu giết nàng, thái tử năm lần bảy lượt hãm hại Hoài Vương, không phải bọn họ chết thì nàng và Hoài Vương chết. Trước mắt Tả Xu Nhàn đứng về phía bọn họ, đối với Tả Xu Tĩnh thì đây là chuyện tốt nhất, điều này đồng nghĩa với việc Tả gia không phải chia rẽ vì hai nhi nữ nữa.
Nói xong, Tả Xu Nhàn lại ngẫm nghĩ: “Có điều, không ngờ hoàng hậu lại có tư tình với Lê Thời Huy, đúng là…”
Nàng ta liếc nhìn Tả Xu Tĩnh: “Hoàng thượng sẽ không chọn Bình Vương làm thái tử, tương lai, Hoài Vương nhất định sẽ là thái tử, vậy muội sẽ là thái tử phi rồi. Sau nữa, nàng sẽ là hoàng hậu, sẽ là thái hậu… Trước đây muội có ngờ được tương lai sẽ trở thành thái hậu không? A Tĩnh, đời người đúng là quá kỳ diệu.”
Tả Xu Tĩnh thầm nghĩ, không không không, thân là thái hậu, trước đây nàng chưa từng nghĩ bản thân sẽ biến thành Tả Xu Tĩnh…
Nàng nói: “Chuyện này về sau lại nói… Tóm lại là muội đến nói với tỷ một câu, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết, bên phía phụ thân và mẫu thân, tỷ cũng tiện giải thích rồi, tránh để a nương khóc mãi.”
Tả Xu Nhàn mỉm cười: “Ừm… Muội nói xem, đời này của tỷ, liệu có thể gặp lại thái tử không?”
Tả Xu Tĩnh ngẩn ra: “A tỷ vẫn muốn gặp lại thái tử?”
“Không muốn nữa.” Tả Xu Nhàn lắc đầu: “Còn mong đời này chưa từng gặp gỡ…”
Nàng ta nhắm mắt, khẽ nói: “A Tĩnh, tỷ hơi buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi rồi.”
Tả Xu Tĩnh gật đầu: “A tỷ nghỉ ngơi cho tốt đi, muội ra ngoài trước. Tỷ… tỷ cho dù thấy buồn thì cũng đừng buồn quá đó.”
“Tỷ không buồn, tất cả chuyện này, từ khi tỷ đưa ra lựa chọn thì đã tính đến rồi. Chỉ là… có chút không chân thực thôi.” Nàng ta cười.
Tả Xu Tĩnh vươn tay vỗ mu bàn tay Tả Xu Nhàn, không khỏi thở dài, xoay người ra ngoài.
Ra ngoài, nàng liền thấy Hoài Vương đi cùng đang đứng ngoài cửa đợi mình.
Tả Xu Tĩnh tràn đầy cảm thán, tiến lên. Hoài Vương kéo tay nàng: “Sao thế?”
Tả Xu Tĩnh nói: “Xem ra a tỷ vẫn ổn.”
Hoài Vương gật đầu, không hỏi nhiều. Thời gian này, vì chuyện này mà thời gian hai người ở cạnh nhau không nhiều, cho dù ở cạnh thì cũng chỉ nói về chuyện hoàng hậu và thái tử, không có thời gian riêng tư. Bây giờ mọi chuyện cuối cùng cũng đã lắng xuống, việc đầu tiên Hoài Vương làm chính là quay về gặp Tả Xu Tĩnh.
Kết quả sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên của Tả Xu Tĩnh là nói với Tả Xu Nhàn, Hoài Vương chỉ đành đi cùng nàng.
Tả Xu Tĩnh khẽ nắm lấy tay Hoài Vương: “Về phòng thôi.”
+
Hoài Vương nghiêng đầu nhìn nàng một cái, mỉm cười gật đầu: “Ừm.”