Hoàng Đường - Tắc Mộ

Chương 57: Ta không cần bốc quẻ hỏi thần, cũng có thể hứa nàng một đời mỹ mãn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì vụ án của Lê Thời Huy đã kết thúc, Tưởng Khâm cũng không cần ở Đại Lý Tự nữa mà chuyển đến ngục giam bình thường. Tưởng Nhuỵ và Lê Văn ở gần Đại Lý Tự trước đó đương nhiên cũng nên rời đi, tự tìm nơi ở.

Hoài Vương đương nhiên phải đi xem Tưởng Khâm. Tưởng Khâm nhìn Hoài Vương, không nói bất kỳ chuyện gì về mình. Hắn ta không nói hy vọng sau này Hoài Vương nắm quyền thế trong tay thì sẽ thả hắn ta, cũng không nói hy vọng sống trong ngục tốt một chút, chỉ nói: “Vương gia, vi thần xin người một chuyện… Lần này vi thần không biết ngày tháng nào mới được thả ra, điều duy nhất không buông bỏ được là gia muội và A Văn. Hai người họ đều chưa từng chịu khổ, gần như không biết làm gì. Là vi thần vô năng, không thể để bọn họ tiếp tục hạnh phúc… Chỉ xin vương gia giúp đỡ bọn họ, không để bọn họ quá thảm là được.”

Hoài Vương đương nhiên đồng ý, còn hứa với Tưởng Khâm rằng bây giờ phủ thái phó và Tưởng phủ không còn, hắn sẽ tìm một nơi ở cho Tưởng Nhuỵ và Lê Văn trong kinh thành, để hạ nhân cho Tưởng Nhuỵ và Lê Văn, còn dặn hạ nhân định kỳ đến vương phủ lấy đủ tiền. Mặc dù không thể đảm bảo tốt như lúc trước, nhưng cũng tuyệt đối không khổ. Mà trước khi Tưởng Nhuỵ và Lê Văn đến chỗ ở mới, để đề phòng người của thái tử muốn xuống tay với Tưởng Nhuỵ và Lê Văn, tạm thời ở trong vương phủ cũng có thể đảm bảo sự an toàn cho hai người.

Tưởng Khâm nghe sự sắp xếp của Hoài Vương thì rất cảm động, liên tục cúi người hành lễ với Hoài Vương. Hoài Vương biết Tưởng Khâm mất thê từ sớm mà chưa tái hôn, hơn nữa không có con cái, hiện giờ người nhà duy nhất chính là muội muội Tưởng Nhuỵ và Lê Văn, vì thế rất xem trọng hai người họ, sau khi về phủ liền sai Chương Thuẫn đi đón Tưởng Nhuỵ và Lê Văn.

Nhưng không ngờ Chương Thuẫn lại bất lực quay về, xe ngựa trống không. Chương Thuẫn thở dài: “Lê phu nhân không chịu tới.”

Ngừng một lúc lại nói: “Hình như không nên gọi là Lê phu nhân nữa… Tưởng thị không chịu tới.”

Lúc này Hoài Vương đang xử lý chính sự trong thư phòng, Chương Thuẫn không muốn làm phiền nên nói với Tả Xu Tĩnh trước. Tả Xu Tĩnh nghe vậy thì hơi nghi hoặc: “Không chịu tới? Tại sao?”

Chương Thuẫn nhấc tay, để lộ vết cào trên cánh tay: “Người xem. Đây là do Tưởng thị cào. Nàng ta vừa nghe nói ta là người của Hoài vương phủ liền điên cuồng nói chúng ta muốn bắt nàng ta hại nàng ta, thà đưa Lê cô nương đi xin ăn cũng sẽ không đến phủ chúng ta uống rượu độc.”

Tả Xu Tĩnh: “…”

Nàng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn đến thư phòng nói với Hoài Vương chuyện này.

Thái tử dễ dàng bị lật đổ, Tưởng Khâm xem như có công đầu, Hoài Vương đối xử rất rộng lượng với công thần. Tả Xu Tĩnh biết hắn đã hứa với Tưởng Khâm thì nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tưởng Nhuỵ và Lê Văn, thế nên Tưởng Nhuỵ thế này, vẫn là để Hoài Vương tự quyết định thì hơn.

Hoài Vương nghe Tả Xu Tĩnh nói liền nhíu mày: “Nàng ta cho rằng bổn vương muốn hại nàng ta?”

Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ: “Ừm, Chương Thuẫn có ý đó… Chương Thuẫn còn bị cào nữa.”

BẠN CŨNG SẼ THÍCH

Hoài Vương bật cười đặt quyển án xuống: “Dù sao cũng là thái phó phu nhân, sao còn ra tay cào người thế chứ… Bỏ đi, ta đích thân đi một chuyến vậy.”

Tả Xu Tĩnh nói: “Nếu là vương gia mời thì đúng là rất cao giá đó. Vậy cũng không sợ thêm một vương phi, ta đi cùng chàng. Tốt xấu gì ta cũng là nữ tử, có lẽ Tưởng Nhuỵ sẽ bớt phòng bị hơn chút.”

Hoài Vương gật đầu, nắm tay Tả Xu Tĩnh cùng ra ngoài.

Vì đích thân đến Đại Lý Tự mời người, Hoài Vương chỉ đưa theo một hạ nhân, có điều không đưa Chương Thuẫn mà đưa Thạch Hãn, dù sao võ công của Thạch Hãn cũng không tệ… Tả Xu Tĩnh không nghĩ nhiều, đưa Bích Vân theo.

Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương ngồi trong xe ngựa, phu xe đánh xe, Thạch Hãn ngồi trên thành xe, Bích Vân bất đắc dĩ ngồi cạnh hắn.

Sau chuyện lộn xộn hai ngày trước, hai người vẫn chưa nói chuyện. Mỗi lần Thạch Hãn muốn nói gì đó với Bích Vân là Bích Vân liền chạy trốn, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội, Thạch Hãn lập tức nói: “Bích Vân, hai ngày nay sao ngươi cứ trốn ta thế?”

Bích Vân không muốn để ý đến Thạch Hãn, chỉ mím môi không nói chuyện.

Thạch Hãn không bị khuất phục: “Vương gia bảo ta và Chương Thuẫn xem có người nào phù hợp giúp ngươi không, muốn sắp xếp hôn sự cho ngươi kìa!”

Hôm qua khi rất nhiều người tới thăm Hoài Vương, Tả Xu Tĩnh đã đặc biệt cho nàng ta ngồi sau bình phong nhìn, có điều Bích Vân không nhìn trúng ai, cũng cảm thấy bản thân không hợp làm quan phu nhân, vì thế nói với Tả Xu Tĩnh rằng nàng ta không thích. Nào ngờ ngoài nhìn bình phong, Tả Xu Tĩnh còn nói với vương gia chuyện này, thực sự để ý đến hôn sự của nàng ta. Bích Vân có chút cảm động: “Ồ? Vậy sao…”

“Cái gì mà tại sao không tại sao.” Thạch Hãn ủ rũ: “Sao ngươi có thể nhờ vương phi điện hạ sắp xếp hôn sự cho ngươi chứ?”

Bích Vân nói: “Tại sao không thể?”

“Ta đã bày tỏ tấm lòng với ngươi rồi mà.” Thạch Hãn nghiêm túc: “Ngươi tự nói đi, có phải ngươi nên suy nghĩ một chút về kiến nghị của ta không? Hai chúng ta thành thân, chắc chắn tốt hơn ngươi và người khác.”

Bích Vân không muốn để ý đến sự tự tin kỳ quặc này của Thạch Hãn. Nàng ta lười biếng nhìn sang bên khác: “Ta không thấy vậy.”

Thạch Hãn nói: “Tại sao?”

“Ta không cha không mẹ, vương phi điện hạ sắp xếp hôn sự cũng là theo ý nguyện của ta, đây là chuyện rất hiếm có, cũng là chuyện tốt. Rất nhiều người không thể quyết định tương lai gả cho người nào, nhưng ta có thể, đây là cơ hội không dễ có được, ta sẽ trân trọng. Vì thế ta nghĩ, nhất định phải đợi lúc lang có tình thiếp có ý thì mới thành thân…” Bích Vân để lộ điệu bộ tiểu nữ nhi hiếm thấy: “Còn ngươi, hai ta lang vô tình nữ vô ý, tại sao phải thành thân chứ? Chỉ vì quen biết? Sau này gả cho người khác, ta còn có cả một đời để làm quen với người ấy đó.”

Thạch Hãn rất kinh ngạc: “Cái gì? Lang vô tình nữ vô ý? Ta, ta có tình có ý với ngươi mà!”

Vì quá kinh ngạc, Thạch Hãn nói rất to câu này, Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương ở trong xe cũng nghe thấy. Hai người vốn đang thảo luận chuyện của Tưởng Nhuỵ, nghe thấy câu này của Thạch Hãn liền ngẩn người.

Phu xe trong phủ thành thật đánh xe bên ngoài cũng hơi ngẩn ra, nhưng vẫn không đổi vẻ mặt tiếp tục đánh xe, như thể không nghe thấy gì.

Bích Vân đỏ bừng mặt, nói: “Đầu ngươi có vấn đề à! To tiếng như vậy làm gì, còn nói câu đó…”

Thạch Hãn vội nói: “Do, do ngươi nói vậy, ta nhất thời gấp gáp…”

Bích Vân nói: “Ngươi đúng là khiến ta tức chết rồi!”

“Nhưng…” Thạch Hãn ngây người.

Bích Vân cắn môi: “Được rồi, bây giờ ở đây ta không muốn thảo luận chuyện này, lát nữa về vương phủ lại nói được không? Coi như xin ngươi đó!”

Nàng ta sợ Thạch Hãn lại nhất thời gấp gáp, nàng ta thực sự mất hết mặt mũi rồi!

Thạch Hãn chỉ đành gãi đầu: “Ồ… Được.”

Trong xe, Hoài Vương nhìn Tả Xu Tĩnh đang hoang mang với vẻ buồn cười, nói: “Vương phi đại nhân à, không phải mấy ngày nay nàng rất nhiệt tình sắp xếp hôn sự cho Bích Vân sao? Sao không cân nhắc đến Thạch Hãn?”

Tả Xu Tĩnh rất mờ mịt nói: “Nhưng, nhưng Bích Vân không nói mà. Ta còn từng hỏi Bích Vân… Ừm, ta đoán có lẽ là Bích Vân không nhìn trúng Thạch Hãn, Thạch Hãn chỉ tương tư thôi.”

Hoài Vương nghiêm túc nói: “Bích Vân nên cân nhắc một chút đến Thạch Hãn.”

“Đợi khi về phủ lại hỏi Bích Vân vậy…” Tả Xu Tĩnh rất phiền não: “Sao mọi chuyện luôn chất thành đống thế, đúng là rầu người.”

Hoài Vương khẽ cười lắc đầu.

Tưởng Nhuỵ ở trong một khách trạm rất bình thường gần Đại Lý Tự, hầu hết những người ở đây đều có liên quan đến các vụ án của Đại Lý Tự, quan phủ cung cấp chỗ ở cho họ. Trước mắt Tưởng Nhuỵ tạm thời chưa chuyển đi ngay, Hoài Vương và Tả Xu Tĩnh cũng biết nàng ta đang ở phòng nào.

Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương đưa Thạch Hãn và Bích Vân lên lầu. Thạch Hãn gõ cửa phòng Tưởng Nhuỵ và Lê Văn, bên trong lập tức vang lên giọng nói cảnh giác: “Ai đó?!”

“Chúng ta là…” Thạch Hãn mở miệng, đang định nói chuyện thì Hoài Vương lắc đầu, vươn tay đẩy hắn ra: “Là Hoài Vương và Hoài vương phi.”

Bên trong lập tức yên lặng.

Một lúc lâu sau, Tưởng Nhuỵ đột nhiên run rẩy nói: “Hoài Vương điện hạ, dân nữ không thù không oán với ngài. Ngài đã đẩy ca ca ta vào ngục, cũng đã khiến trượng phu ta bị soát phủ và giam giữ, nhưng vẫn không tha cho một nữ tử yếu đuối là ta sao?! Ta biết ta đã biết quá nhiều chuyện, nhưng ngài yên tâm, chỉ cần ngài tha cho ta, ta sẽ không nói gì hết!”

Tả Xu Tĩnh: “…”

Tưởng Nhuỵ đang nghĩ gì thế???

Hoài Vương cũng rất cạn lời: “Bên ngoài nhiều người nhiều chuyện, ngươi định để bổn vương đứng bên ngoài mãi sao?”

Tưởng Nhuỵ nói: “Ta không ngốc, sao phải mở cửa?!”

Bốn người Hoài Vương, Tả Xu Tĩnh, Thạch Hãn và Bích Vân đứng ngoài cửa, mặc dù Hoài Vương và Tả Xu Tĩnh đã đổi sang y phục đơn giản hơn, nhưng y phục của vương phủ dù đơn giản thì vẫn khác bách tính bình thường, huống hồ dung mạo và thân hình của Hoài Vương và Tả Xu Tĩnh đều đẹp hơn người bình thường. Bốn người họ đứng ngoài cửa như vậy, đã có không ít người nhìn rồi.

Hoài Vương nhíu mày, dường như còn định nói gì đó, nhưng Tả Xu Tĩnh nói: “Thạch Hãn, phá cửa.”

Thạch Hãn ngẩn ra: “Hả?”

Tả Xu Tĩnh cố ý nói lớn: “Thạch Hãn phá cửa là được, lẽ nào bên trong không mở thì bên ngoài không vào được? Chỉ sợ đến lúc đó cửa bị hỏng, muốn đóng không được, đến nửa đêm thì nguy rồi.”

Thạch Hãn khó xử nhìn Hoài Vương.

Hoài Vương liếc Tả Xu Tĩnh một cái, thấy khoé miệng nàng nhếch lên, mày mắt cũng có ý cười thì khẽ ho một tiếng: “Ừm, phá đi.”

Âm lượng của hắn cũng không nhỏ.

Thạch Hãn chỉ đành xoay cổ, chuẩn bị đạp cửa, kết quả, chân còn chưa nhấc lên thì cửa đột nhiên bị mở ra từ bên trong. Tưởng Nhuỵ đứng sau cánh cửa, nhìn bọn họ qua kẽ hở: “Các người, các người!”

Tả Xu Tĩnh cười: “Thì ra cửa mở được. Vậy cho chúng ta vào đi.”

Tưởng Nhuỵ chỉ cắn răng không nói chuyện, Tả Xu Tĩnh nói: “Vương gia không sợ đứng, nhưng ta thấy mệt rồi, ngươi thực sự không muốn cho chúng ta vào ngồi nói chuyện?”

Tưởng Nhuỵ trừng mắt nhìn Tả Xu Tĩnh một cái, chỉ đành mở cửa. Bên trong không quá rộng nhưng cũng rất ngăn nắp, Lê Văn đang ngồi trên ghế, nhìn bọn họ với vẻ sợ hãi và tức giận.

Thạch Hãn và Bích Vân ở lại bên ngoài, Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương bước vào. Hoài Vương vừa bước vào liền nói thẳng: “Tưởng thị, bổn vương được ca ca ngươi uỷ thác, đến đón ngươi về ở tạm trong Hoài vương phủ. Đợi khi tìm được chỗ ở thích hợp cho mẹ con ngươi, bổn vương sẽ lập tức đưa các ngươi đến đó, hạ nhân và vật tư đều sẽ sắp xếp tốt.”

Tưởng Nhuỵ không tin: “Vương gia cho rằng ta sẽ tin ngài?”

Ở ngoài cửa Tả Xu Tĩnh đã bị Tưởng Nhuỵ làm cho tức chết, nhưng sau khi bước vào lại thở dài: “Tưởng thị, tại sao ngươi lại không tin chúng ta? Sao ngươi không thử nghĩ xem, bây giờ Hoài Vương và Hoài vương phi đều đích thân tới đón ngươi rồi, nếu chúng ta thực sự muốn hại ngươi, hà tất phải gióng trống khua chiêng tới? Khách trạm của Đại Lý Tự này không được bảo vệ nghiêm, nếu vương gia muốn giải quyết một người thì quả thực dễ như trở bàn tay. Chuyện khác không nói, nói hiện tại đi, vương gia cũng có thể ra tay giết mẹ con ngươi, nhưng vương gia không làm vậy mà rất nghiêm túc nói chuyện với ngươi… Chúng ta hà tất phải rước thêm việc, đón các ngươi đến vương phủ rồi mới ra tay?”

Hoài Vương không chút biểu cảm nhìn Tưởng Nhuỵ, mặc kệ Tả Xu Tĩnh định hình bản thân thành một người rất đáng sợ. Tưởng Nhuỵ liếc Hoài Vương một cái, có chút sợ hãi. Nàng ta do dự nói: “Nhưng, nhưng ca ca ta đích thực là do các người nên mới ngồi ngục! Còn có lúc ở trong phủ thái phó, các người tưởng ta không biết sao, Lê Thời Huy chỉ nhốt ta trong phòng, không hề trói tay ta lại, nhưng có một kẻ lạ mặt ta chưa từng gặp đột nhiên trói ta… Đó chắc chắn là người của vương gia!”

Chuyện này không sai, sau đó Trịnh Phi có bẩm báo với Hoài Vương, để hình tượng Tưởng Nhuỵ bị nhốt vững chắc hơn, hắn còn cố ý trói Tưởng Nhuỵ lại.

Hoài Vương nói: “Lúc đó bên ngoài rất loạn, ta sợ ngươi chạy lung tung. Không phải hắn chỉ trói ngươi lại rồi đi sao? Không hề làm hại ngươi.”

Tả Xu Tĩnh cũng nói: “Còn về chuyện huynh trưởng ngươi vào ngục, đây vốn là chuyện không thể tránh khỏi. Hắn từng làm những chuyện gì, ngươi còn rõ hơn chúng ta. Mặc dù cuối cùng Tưởng đại nhân đã thay đổi, nhưng sự thật từng giúp nghịch tặc không thể thay đổi. Ngươi có biết tội phản quốc phải tru di cửu tộc không? Nếu không phải vương gia nói đỡ cho Tưởng gia ngươi, bây giờ các ngươi đã… Huống hồ sau đó hoàng thượng còn nhiều lần muốn lưu đày Tưởng đại nhân, cũng do vương gia ngăn cản. Mặc dù bây giờ Tưởng đại nhân đang ở trong ngục, nhưng sau này vương gia nhất định sẽ cố gắng thả Tưởng đại nhân ra. Các ngươi là thân nhân duy nhất của Tưởng đại nhân, vương gia đương nhiên sẽ đối xử tốt với các ngươi. Sau này Tưởng đại nhân ra ngoài, thấy các ngươi vẫn sống tốt, trong lòng vương gia mới được an ủi.”

Tưởng Nhuỵ có chút mơ màng: “Vậy, vậy sao…”

Tả Xu Tĩnh thấy nàng ta đã dao động liền khẽ thở phào: “Chuyện khác không nói, ngươi dẫn theo Lê cô nương, chung quy vẫn không tiện… Năm nay Lê cô nương mấy tuổi rồi?”

Tưởng Nhuỵ nói: “Mười bốn rồi.”

“Mười bốn rồi, vậy càng phải có chỗ ở tốt, có đủ đồ cưới, sau này mới dễ gả cho nhà tốt.” Tả Xu Tĩnh cười nói.

Tưởng Nhuỵ lập tức bị câu nói này thuyết phục. Nàng ta liếc nhìn Lê Văn đang không hiểu chuyện gì: “Vậy, vậy tạ ơn vương gia và vương phi điện hạ trước… Vừa rồi dân nữ đã bất kính với hai vị, vẫn mong vương gia và vương phi đừng tính toán…”

Tả Xu Tĩnh cười nói: “Không sao. Đúng không, vương gia.”

Hoài Vương nhìn Tả Xu Tĩnh và Tưởng Nhuỵ một cái, không nói hai lời xoay người rời đi. Tưởng Nhuỵ sợ hãi: “Vương gia giận rồi?”

“Ngươi cào thị vệ thân cận, chưởng quản tiên sinh trong phủ vương gia bị thương, vừa rồi còn nói vương gia như vậy, trong lòng vương gia đương nhiên sẽ không vui.” Tả Xu Tĩnh cười: “Có điều không sao, vương gia rộng lượng, mấy ngày sau sẽ không để ý nữa. Chỉ cần ngươi và Lê cô nương ở trong phủ không gây ra chuyện gì chọc vương gia không vui nữa là được.”

Tưởng Nhuỵ gật đầu: “Không đâu… Tạ ơn vương phi điện hạ. Vừa rồi vương phi điện hạ làm như vậy ở ngoài cửa, ta còn tưởng người rất đáng sợ, thì ra hoàn toàn không phải.”

Nàng ta vuốt ngực, dường như còn thấy may mắn vì có Tả Xu Tĩnh ở đây, sau đó nói với Lê Văn đang ngồi một bên: “A Văn, qua đây, con còn chưa hành lễ với vương phi điện hạ.”

Trước đây Lê Văn rất được nuông chiều trong phủ, đột nhiên rơi từ trên mây xuống, còn nghe Tưởng Nhuỵ kể rằng Hoài Vương hại cữu cữu và phụ thân mình thành như vậy, trong lòng đều không có hảo cảm với Hoài Vương và Hoài vương phi, nhưng không ngờ thái độ của mẫu thân nói đổi liền đổi. Nó chỉ đành khó chịu bước đến hành lễ, nói: “Dân nữ tham kiến vương phi điện hạ.”

Tả Xu Tĩnh cười: “Ừm. Chúng ta còn chuẩn bị một chiếc xe ngựa dưới lầu, các ngươi thu dọn đồ đạc rồi xuống dưới là được.”

Nói rồi Tả Xu Tĩnh xoay người đi trước, Tưởng Nhuỵ nhìn theo bóng lưng của nàng, nói: “A Văn, con xem người ta kìa.”

Lê Văn không vui: “Cái gì cơ? Nương?”

“Hoài vương phi nhà người ta cũng chỉ lớn hơn con hai tuổi thôi.” Tưởng Nhuỵ liếc nó một cái: “Phong thái này đúng là kinh người.”

Lê Văn bĩu môi: “Nương, chúng ta phải đến Hoài vương phủ thật sao?”

Tưởng Nhuỵ nói: “Không thì sao? Bây giờ cũng không có nơi nào đi.”

Lê Văn khịt mũi: “Nương, con muốn về nhà!”

“Nhà?” Tưởng Nhuỵ thở dài: “Nào còn nhà nữa! Ta còn không lấy lại được chút tiền nào, cả nhà đều bị soát rồi!”

Lê Văn khóc lóc: “Con còn nhớ cha!”

Tưởng Nhuỵ quả thực không thể kể cho Lê Văn về chuyện giữa người cha mà nó vô cùng kính yêu với hoàng hậu, càng không thể nói với nó rằng sau thu cha nó sẽ bị xử trảm, chỉ có thể nói: “Cha con làm chuyện xấu, bị lưu đày đến nơi rất xa, sau này không thể quay về nữa!”

Lê Văn oà khóc, Tưởng Nhuỵ nhìn nó khóc thì cũng có chút đau xót, ôm nó nói: “Không khóc nữa, ngoan, vừa rồi vương phi nói đúng, con cũng đến tuổi gả đi rồi. Ta và cha con vẫn luôn nuông chiều con, khiến con có tính trẻ con. Con lớn như vậy rồi, nữ tử bình thường còn có người sinh con rồi kìa.”

Lê Văn càng khóc lớn: “Con không muốn gả đi, con cũng không muốn sinh con!”

Tưởng Nhuỵ nói: “A Văn ngốc, sao có thể thế được? Sau này con nhất định sẽ thành gia lập thất, sau đó sẽ có mái nhà của riêng mình, biết chưa?”

Lê Văn chỉ khóc lóc không đáp lại, Tưởng Nhuỵ chỉ đành vừa dịu giọng dỗ nó, vừa bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tả Xu Tĩnh xuống lầu, lên xe ngựa, nhìn Hoài Vương đang ngồi ngay ngắn bên trong, nhướng mày: “Vừa rồi vương gia rất hung dữ.”

Hoài Vương hoàn toàn khác với bộ dạng không chút biểu cảm không giận tự uy trên lầu vừa rồi, khoé miệng khẽ nhếch: “Không phải vương phi muốn sao. Ta đen mặt thì nàng phải tươi cười.”

Tả Xu Tĩnh cười nói: “Ừm, vương gia đúng là ngày càng hiểu ta rồi.”

Hoài Vương nghe nàng nói vậy thì trong lòng rất vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn cười nhạt: “Trước đây không hiểu nàng nên chỉ có thể đoán bừa, bây giờ tự nàng nói ta hiểu nàng, ừm, xem ra bổn vương tiến bộ rất nhanh.”

Tả Xu Tĩnh cười nhìn Hoài Vương, sau đó lại không nhịn được nói: “Có điều, chuyện tìm nhà cho Tưởng Nhuỵ phải nhanh một chút, ta cảm thấy Tưởng Nhuỵ ở trong phủ cũng sẽ không quá yên tĩnh. Nàng ta hay lo, không bằng nhanh chóng để nàng ta sống bên ngoài, mọi người đều được thoải mái.”

Hoài Vương gật đầu: “Ừm, ta biết. Đáng tiếc là căn nhà trước kia nàng ta và Tưởng Khâm ở đã bị người của Lê Thời Huy đốt, bằng không có thể để nàng ta đến đó luôn.”

Tả Xu Tĩnh gật đầu.

Hai người đợi một lúc, Tưởng Nhuỵ mới đưa Lê Văn xuống, hai chiếc xe ngựa một trước một sau quay về Hoài vương phủ. Tưởng Nhuỵ và Lê Văn ở Thiên Tư Đường, điều kiện rất tốt, hơn nữa còn có phòng bếp riêng, Tưởng Nhuỵ và Lê Văn có thể trực tiếp dùng bữa ở Thiên Tư Đường.

Chương Thuẫn chọn ra mấy hạ nhân hầu hạ Tưởng Nhuỵ và Lê Văn, Tưởng Nhuỵ và Lê Văn liền chuyển đồ đạc đến ở. Chuyện Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương đưa nàng ta về xem như đã xong, về sau sẽ do hạ nhân xử lý.

Còn việc Tả Xu Tĩnh cần xử lý, là chuyện của Bích Vân.

Ngay khi quay về, Thạch Hãn vốn định kéo Bích Vân đi nói về chuyện trên xe ngựa, nhưng không ngờ Tả Xu Tĩnh trực tiếp gọi hai người họ đến thư phòng của Uẩn Thuỵ Đường. Nàng ngồi trên ghế, nhìn Thạch Hãn và Bích Vân cúi đầu trước mặt, ngẫm nghĩ giây lát: “Bích Vân, ngươi và Thạch Hãn… có chuyện gì thế?”

Bích Vân: “Điện hạ…”

Thạch Hãn liếc Bích Vân một cái, sau đó lại nhìn Tả Xu Tĩnh: “Hồi bẩm vương phi điện hạ, ta, ta thích Bích Vân, muốn cưới nàng ấy!”

Bích Vân: “Thạch Hãn!”

Tả Xu Tĩnh day huyệt thái dương: “Đây là chuyện từ lúc nào, sao ta… không biết chút gì?”

Bích Vân chỉ đành nói: “Vương phi điện hạ, ta không cố ý giấu người, trước đây ta cũng không biết…”

Thạch Hãn nói: “Nhưng, nhưng ta cảm thấy biểu hiện của ta rất rõ ràng mà, Chương Thuẫn còn biết ta có ý với ngươi!”

Bích Vân đỏ mặt: “Cái gì? Chương Thuẫn biết?”

Thạch Hãn: “Châu Nhi cũng biết.”

Bích Vân: “Cái gì?!”

Tả Xu Tĩnh: “Cái gì…”

Thạch Hãn thành thật nói: “Ngươi xem, mỗi lần ngươi phải canh đêm, ta cũng thường canh đêm theo. Thực ra rất nhiều lần đều là đến lượt Chương Thuẫn hoặc người khác, nhưng ta cố ý đổi với bọn họ, chính là để làm cùng ngươi. Chương Thuẫn biết bằng cách đó. Còn nữa, lần nào ta thấy ngươi thì đều chào, còn nói nhiều hơn vài câu, đôi khi Châu Nhi đứng bên cạnh ngươi mà ta còn không nhìn… Châu Nhi phát hiện ra nên từng hỏi ta, ta cũng thừa nhận rồi, nên nàng ta cũng biết rồi.”

Bích Vân đột nhiên nhớ đến lúc trước Tả Xu Tĩnh nói muốn sắp xếp hôn sự cho nàng ta, Châu Nhi đã nhìn nàng ta mấy lần với vẻ hoài nghi, nàng ta còn tưởng Châu Nhi thấy kỳ lạ vì bản thân đột nhiên muốn thành thân, nhưng hoá ra Châu Nhi thấy kỳ lạ vì nàng ta tại sao không trực tiếp thành thân với Thạch Hãn?!

Tả Xu Tĩnh nói: “Thạch Hãn, ngươi đừng nói nữa, ngươi không thấy Bích Vân đang rất ngại sao?”

Thạch Hãn chỉ đành nói: “Ồ…”

Tả Xu Tĩnh: “Thạch Hãn, ngươi ra ngoài trước.”

Thạch Hãn ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng. Vương phi điện hạ.”

Thạch Hãn đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Tả Xu Tĩnh và Bích Vân. Tả Xu Tĩnh nhìn Bích Vân, nói: “Thạch Hãn ồn ào đã đi, ngươi có thể mở miệng nói chuyện rồi. Nào, ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có suy nghĩ gì về Thạch Hãn? Trước đây ta từng hỏi ngươi, nhưng ngươi còn không nhắc đến chuyện này, ta nghĩ có lẽ ngươi không nhìn trúng Thạch Hãn.”

Bích Vân ngẩn ra, ngượng ngùng nói: “Thế này có gì mà nhìn trúng hay không trúng.”

Tả Xu Tĩnh do dự: “Nhưng, nếu ta không biết ngươi nghĩ thế nào thì sao có thể xác định có cần sắp xếp hôn sự cho ngươi không? Nếu ngươi cũng có ý với Thạch Hãn mà ta lại sắp xếp hôn sự khác cho ngươi, vậy không phải chia tách đôi uyên ương sao?”

Bích Vân nói: “Cái gì mà uyên ương chứ… Vương phi điện hạ đừng nói như vậy, ta… ta thực sự không có ý gì với Thạch Hãn. Có điều… ừm, ta, ta cũng đang không có ý trung nhân, điện hạ tất nhiên cũng không tiện sắp xếp…”

Tả Xu Tĩnh gật đầu: “Ta hiểu rồi, vậy cứ hoãn chuyện này trước, ngươi tự xem mà làm đi. Nếu có quyết định thì tới tìm ta là được.”

Bích Vân: “Đa tạ điện hạ.”

Tả Xu Tĩnh có chút cảm thán: “Ban đầu, ta còn bảo vương gia thu nhận ngươi…”

Bích Vân vội nói: “Nô tỳ quả thực không có ý đó nữa.”

“Ta biết.” Tả Xu Tĩnh cười: “Bằng không ta cũng sẽ không nhắc đến chuyện này với ngươi. Ài, thời gian trôi nhanh, tâm thái mỗi người đều đã thay đổi, bây giờ cho dù ngươi có ý đó thì ta cũng sẽ không đồng ý.”

Bích Vân: “Ừm.”

Tả Xu Tĩnh gật đầu với nàng ta, nghĩ không có gì cần nói nữa nên định cho nàng ta lui xuống, bất chợt Châu Nhi ở bên ngoài nói: “Vương phi điện hạ, hạ nhân ở phủ Đổng thượng thư tới truyền tin.”

Tả Xu Tĩnh chỉ đành đứng dậy đến đại sảnh, hạ nhân ở phủ Đổng thượng thư…?

Nàng nói: “Không cần gọi vương gia sao? Lỡ Đổng thượng thư có chuyện cần nói với vương gia…”

Đến cửa đại sảnh, Tả Xu Tĩnh liền ngậm miệng, xem như đã hiểu tại sao Châu Nhi trực tiếp đi gọi nàng rồi. Người đến đưa tin là một tiểu nha hoàn, bộ dạng có chút quen mắt. Tả Xu Tĩnh mơ hồ nhớ ra là người bên cạnh Lưu Gia Vận, hình như tên Tiểu Liên gì đó.

Thì ra không phải phủ thượng thư truyền tin, mà là Lưu Gia Vận truyền tin.

Tả Xu Tĩnh chỉ hy vọng không phải Lưu Gia Vận lại cãi nhau với Đổng Mịch rồi muốn đến vương phủ ở nhờ…

Kết quả, Tiểu Liên đó hành lễ với Tả Xu Tĩnh xong, mở miệng liền nói: “Vương phi điện hạ, phu nhân chịu ấm ức lớn nên cãi nhau với vương gia, bây giờ muốn tới vương phủ ở một vài ngày… Nhưng người không biết có tiện không nên cho nô tỳ tới hỏi thử.”

Tả Xu Tĩnh quả thực muốn ngất. Nàng nghĩ đến việc bây giờ Thiên Tư Đường có một cặp mẹ con, nếu Lưu Gia Vận đưa Niên ca nhi tới thì đúng là rất náo nhiệt… Nàng bất lực nói: “Di mẫu muốn tới, đương nhiên là được… Có điều bây giờ trong phủ còn có khách khác, di mẫu không để ý là được.”

“Phu nhân sẽ không để ý.” Tiểu Liên nhận được câu trả lời khẳng định của Tả Xu Tĩnh thì rất vui mừng: “Vậy bây giờ nô tỳ quay về nói với phu nhân, chắc chắn lát nữa phu nhân sẽ tới, người nói không thể ở lại phủ lão gia thêm một khắc nào nữa.”

Tả Xu Tĩnh nói: “Đi đi đi đi… Niên ca nhi có tới không?”

“Phu nhân luôn đưa tiểu thiếu gia theo.” Tiểu Liên nói.

Tả Xu Tĩnh chỉ đành nói: “Ừm…”

Tiểu Liên vui vẻ rời đi. Tả Xu Tĩnh ngồi trong đại sảnh, cảm thấy đầu đau muốn nứt. Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc… Đang yên đang lành, Đổng Mịch và Lưu Gia Vận lại cãi nhau gì thế? Không phải lại liên quan đến Tần Diễm Diễm đó chứ!

Không bao lâu sau lại tới thời gian dùng bữa tối. Thiên Tư Đường có phòng bếp nên vẫn chỉ có hai người Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương dùng bữa. Tả Xu Tĩnh nói về chuyện Lưu Gia Vận sắp tới ở nhờ, cũng nói rằng nàng đã đồng ý. Hoài Vương nghe xong thì rất bình tĩnh: “Di mẫu thường tới, không phải khách lạ, tới thì tới vậy.”

Tả Xu Tĩnh nói: “Ta sợ người và Tưởng Nhuỵ xảy ra xích mích.”

Hoài Vương bình tĩnh phân tích: “Di mẫu ở Hầu Trúc Đường, Tưởng Nhuỵ ở Thiên Tư Đường, bình thường cũng không cần cùng dùng bữa nên có lẽ cũng không gặp được. Sao có thể xảy ra xích mích.”

Tả Xu Tĩnh thầm nghĩ, tính cách của Tưởng Nhuỵ và Lưu Gia Vận đều không dễ sống chung, cứ gặp nhau là sẽ lớn chuyện, có điều Hoài Vương nói cũng có lý, ngày thường không gặp được thì chung quy sẽ không có xích mích. Huống hồ bây giờ Tưởng Nhuỵ không sánh được với Lưu Gia Vận, thiết nghĩ nàng ta sẽ nhường một chút.

Hai người dùng bữa được một nửa thì Lưu Gia Vận đưa Niên ca nhi tới. Bốn tháng không gặp, Niên ca nhi cao thêm không ít. Nó đi sau Lưu Gia Vận, vẻ mặt thoải mái, như thể không ý thức được phụ mẫu nhà mình cãi nhau. Lưu Gia Vận đi trước thì có vẻ rất không vui, đen mặt nhíu mày, thấy Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương thì mới điều chỉnh cảm xúc một chút, nói: “Vương gia, vương phi điện hạ.”

Niên ca nhi lớn tiếng gọi: “Biểu ca, biểu tẩu!”

“Di mẫu và Niên ca nhi vẫn chưa dùng bữa đúng không?” Tả Xu Tĩnh hỏi một câu rồi phân phó hạ nhân mang thêm bát đũa, Lưu Gia Vận nhìn bàn ăn thì rất không có hứng thú, nhưng khẩu vị Niên ca nhi lại không tệ.

Tả Xu Tĩnh nhìn Niên ca nhi một cái, cười nói: “Chỉ mới vài tháng, Niên ca nhi có vẻ lớn hơn không ít.”

Đổng Tư Niên nghe vậy thì rất vui: “Đệ cũng thấy thế!”

Lưu Gia Vận khó chịu nói: “Không biết khiêm tốn nữa rồi?”

Đổng Tư Niên chỉ đành bĩu môi, cúi đầu ăn cơm.

Dùng bữa xong, Đổng Tư Niên theo hạ nhân đi tắm rửa trước, Hoài Vương cũng rời đi, chỉ còn Tả Xu Tĩnh ở lại, hỏi Lưu Gia Vận với vẻ khuyên nhủ: “Sao di mẫu lại cãi nhau với Đổng đại nhân rồi?”

Lưu Gia Vận vừa nghe nàng hỏi vậy thì rất ấm ức: “Còn không phải do hắn sao! Đầu tiên là Tần Diễm Diễm, bây giờ lại tới Liễu Niên Niên, ta sắp tức chết rồi!”

Tả Xu Tĩnh: “…”

Nàng cạn lời hồi lâu rồi mới nói: “Có chuyện gì? Không phải Tần Diễm Diễm… rời Phù Hương Viên rồi sao.”

Lưu Gia Vận tức giận nói: “Ta vốn cũng nghĩ như vậy. Tên Đổng Mịch đó còn nói Tần Diễm Diễm về quê rồi, kết quả mấy ngày trước ta lên phố mua trang sức mới, lại bắt gặp Tần Diễm Diễm ở ngoài một tiệm trang sức! Đáng hận nhất là, Đổng Mịch cũng ở bên cạnh nói với Tần Diễm Diễm gì đó… Ta hỏi Đổng Mịch có chuyện gì, hắn rất thản nhiên nói bản thân cũng tình cờ bắt gặp Tần Diễm Diễm nên hỏi nàng ta tại sao vẫn ở kinh thành. Tần Diễm Diễm đó hình như thấy ta không vui nên gượng cười chạy đi, nhưng Đổng Mịch không hề biết sai, chỉ lặp lại rằng bản thân thực sự tình cờ bắt gặp Tần Diễm Diễm!”

Tả Xu Tĩnh chỉ đành khuyên bảo: “Có lẽ Đổng thượng thư nói thật, chỉ là tình cờ gặp thôi, hỏi một chút về tình hình gần đây cũng là chuyện thường…”

Nhưng Lưu Gia Vận nói: “Nếu chỉ là chuyện này thì ta cũng nhịn rồi. Nhưng người đoán xem sau đó ta lại phát hiện ra chuyện gì?! Ta muốn điều tra về Tần Diễm Diễm, nhưng lại vô ý phát hiện ra hơn hai mươi năm trước Phù Hương Viên có một danh kỹ tên Liễu Niên Niên, nhưng sau đó không thấy nữa. Mà tên Đổng Mịch còn khá quen thân với Liễu Niên Niên! Người nghĩ đến tên Đổng Tư Niên xem…”

Nói đến đây, Lưu Gia Vận che mặt khóc: “Đổng Tư Niên… Năm đó hắn đặt cái tên này cho Niên ca nhi, nói rằng từ khi Niên ca nhi ra đời đến khi trưởng thành, nhớ đến thời gian trôi nhanh, hoài niệm hào quang ngày trước, cũng muốn Niên ca nhi biết quý trọng thời gian. Ta chỉ thấy cái tên này rất đẹp, bây giờ nghĩ lại, không biết là Tư (nhớ) Niên nào!”

Lúc này Tả Xu Tĩnh quả thực không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể an ủi nàng ta: “Đều là chuyện từ hai mươi năm trước rồi…”

“Nhưng ngày nào Niên ca nhi cũng đi lại trước mặt ta, nhắc nhở ta rằng lúc ta sinh đứa con này cho tướng công ta, hắn vẫn đang nhớ nhung nữ nhân khác… Chuyện này bảo ta làm sao chịu nổi, làm sao chịu nổi!” Lưu Gia Vận thút thít.

Tả Xu Tĩnh nói: “Đổng thượng thư… nói thế nào?”

“Hắn có thể nói gì được? Chỉ là bảo ta nghĩ nhiều, nhưng hắn lắp ba lắp bắp, ta vừa nghe đã biết hắn chột dạ…” Lưu Gia Vận vô cùng tức giận.

Tả Xu Tĩnh thở dài: “Di mẫu, bây giờ người nhất định đang không vui, ta cũng không biết nên khuyên người thế nào. Người nghỉ ngơi trước đi, cũng đừng tức giận nữa, tổn hại đến sức khoẻ thì không đáng.”

Lưu Gia Vận thở dài: “Nói thì nói vậy, nhưng không tức giận sao được? Hơn mười năm nay… Ài.”

Tả Xu Tĩnh vỗ tay Lưu Gia Vận rồi cho hạ nhân đưa nàng ta về Hầu Trúc Đường, còn nàng bất lực quay về Uẩn Thuỵ Đường. Nàng đến Tịnh Đường tắm rửa, khi quay về liền thấy Hoài Vương đang cúi đầu đọc quyển sách nàng đang đọc. Tả Xu Tĩnh bước đến, rút quyển sách khỏi tay hắn rồi nói qua về chuyện Lưu Gia Vận.

Hoài Vương nghe xong liền lắc đầu, không nói chuyện, như thể rất lười đánh giá.

Tả Xu Tĩnh đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi, kể ra, ban đầu… trong đêm chúng ta thành thân, lúc đó chàng không những không biết ta là ai, còn rất kiêng kỵ ta, nhưng đêm đó đã quyết định gọi ta là A Tĩnh rồi…”

Hoài Vương sững người.

Tả Xu Tĩnh nheo mắt nói: “Lẽ nào, lúc đó chàng cho rằng cùng là “A Tĩnh/Tịnh”, gọi như vậy sẽ thoải mái hơn chút?”

Hoài Vương không kháng cự nhiều mà thành thật gật đầu thừa nhận.

Tả Xu Tĩnh khẽ hừ một tiếng: “Nếu không phải ta chính là A Tịnh trong lòng chàng thì đúng là đáng thương. Bị ghét bỏ thì thôi đi, còn bị coi là người khác. Đặc biệt, chúng ta quả thực còn giống nhau như vậy…”

Tả Xu Tĩnh ngồi trước bàn trang điểm, ngây ngốc nhìn khuôn mặt mình một lúc. Có lẽ là vì hai khuôn mặt vốn rất giống nhau, bây giờ Tả Xu Tĩnh đã dần quen với khuôn mặt này, những ngày trước đó, nàng còn thường xuyên cảm thấy không thích ứng được.

Hoài Vương nói: “Thực ra… vẫn có khá nhiều điểm không giống. Có điều bây giờ càng lúc càng giống rồi.”

Tả Xu Tĩnh nói: “Chuyện cũng trùng hợp, ta và Tả Xu Tĩnh không có chút quan hệ nào nhưng khuôn mặt lại giống đến bốn năm phần… Còn Tả Xu Tĩnh và Tả Xu Nhàn lại không giống nhau chút nào… Ừm, nếu nghiêm túc nghĩ kỹ lại, Tả Xu Nhàn và Tả Văn Đạo đại nhân khá giống nhau, còn Tả Xu Tĩnh không giống Tả Văn Đạo đại nhân và Tả phu nhân lắm.”

Hoài Vương nghe vậy liền nhìn Tả Xu Tĩnh một cái: “Ừm… phụ mẫu nàng là ai?”

Tả Xu Tĩnh ngẩn ra: “Sao chàng đột nhiên hỏi chuyện này?”

Hoài Vương nói: “Ta hơi tò mò. Nàng xem, nàng biết phụ thân ta là hoàng thượng, mẫu thân là Tuệ quý phi, nhưng ta lại không biết về phụ mẫu nàng.”

“Đừng nói là chàng, đến bản thân ta còn không rõ lắm.” Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ: “Năm ta ra đời, mẫu thân ta đã mất rồi, không bao lâu sau phụ thân cũng mất. Ta hoàn toàn không nhớ về bọn họ, coi như là ca ca nuôi lớn. Ca ca ta cũng không nhắc đến chuyện về phụ mẫu, có lẽ huynh ấy cũng không nhớ rõ. Năm đó là loạn thế, cũng may chúng ta gặp được người tốt, thỉnh thoảng sẽ cho huynh muội ta chút thức ăn. Sau này ca ca trưởng thành thì bắt đầu tự chăm sóc ta, ta cũng sẽ đi giúp vài việc để đổi lấy thức ăn. Về sau, ca ca đi theo Cao Tông, cuộc sống dần dần tốt lên, cuối cùng là ta vào cung, trở thành hoàng hậu.”

Hoài Vương xoa mặt Tả Xu Tĩnh, có chút cảm thán: “A Tĩnh nhất định từng chịu rất nhiều vất vả.”

Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ: “Ít nhất chân tay lành lặn nên vẫn sống được, không thành vấn đề.”

Hoài Vương nói: “Ừm, vẫn may sống được… Mặc dù sau này đã đổi thể xác.”

Tả Xu Tĩnh nhìn hắn với vẻ buồn cười. Hoài Vương nói: “Trước đây A Tĩnh vất vả như vậy, để sau này được sống trong hạnh phúc.”

Tả Xu Tĩnh nói: “Chàng theo học bốc quẻ từ Ngu đại nhân lúc nào thế, còn biết cả bói toán sao.”

Hoài Vương nhìn nàng, dịu dàng nói: “Ta không cần bốc quẻ hỏi thần, cũng có thể hứa nàng một đời mỹ mãn, không còn khốn khó, không còn bơ vơ, càng không cần chịu bất kỳ nỗi đau nào nữa.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.