Hoàng Đường - Tắc Mộ

Chương 71: Không cưới ai hết



Tả Xu Tĩnh gọi Bích Vân và Châu Nhi đến, ám chỉ chuyện bản thân và Hoài Vương sắp vào cung. Bích Vân và Châu Nhi cũng đã đoán được từ trước, nhưng ngoài mặt vẫn không khỏi có chút buồn bã.

Tả Xu Tĩnh nói: “Hai ngươi không còn nhỏ nữa, thân là chủ tớ, ta không định hạn chế các ngươi. Nếu ta và vương gia vào cung, các ngươi cũng vào cung theo, thì phải đến năm ba mươi tuổi mới được xuất cung, không nhất thiết phải làm lỡ dở các ngươi như vậy. Lựa chọn ở lại bên ngoài rất nhiều, có thể gả đi, có thể ở lại trong phủ hoặc về Tả phủ cũng được.”

Ngừng một lúc, Tả Xu Tĩnh nói tiếp: “Có điều, tốt nhất vẫn là tìm một nhà tốt rồi gả đi đi.”

Châu Nhi nói: “Vương phi điện hạ, em, em không về Tả phủ… Trước đây vẫn luôn hầu hạ người, quay về Tả phủ thì em còn có thể hầu hạ ai. Đến lúc đó lại thành nha hoàn vướng víu thì thảm rồi.”

Câu này đúng là rất thẳng thắn, Tả Xu Tĩnh cười nói: “Ừm. Bích Vân thì sao, ngươi nghĩ thế nào?”

Bích Vân có chút ngượng ngùng: “Vương phi điện hạ cũng không cần lo lắng cho nô tỳ. Ta… có lẽ lúc đó cứ đến chỗ Thạch Hãn trước. Nếu có thể thì ta định tự mở một tiệm thuốc, mời vài vị đại phu tới, bản thân ta cũng hiểu biết chút ít. Ban đầu phụ thân ta là y sư, ta làm vậy cũng xem như kế thừa ý nguyện của người.”

Châu Nhi nhỏ giọng bật cười, Bích Vân trừng nàng ta một cái.

Tả Xu Tĩnh không bất ngờ, gật đầu, lại nói: “Vậy Châu Nhi thì sao?”

Châu Nhi nói: “Nếu không được thì em đi theo Bích Vân!”

Bích Vân: “Hả?”

Châu Nhi chớp mắt: “Ta cũng làm được việc mà, thảo dược gì đó ta cũng có thể học cách nhận biết, ta sẽ không quấy rầy ngươi và Thạch Hãn đâu!”

Bích Vân: “Đừng nói linh tinh…”

Tả Xu Tĩnh cười nói: “Ừm, xem ra các ngươi đều không định rời đi, như vậy là tốt nhất. Đợi mấy ngày nữa ta sẽ cho các ngươi ít tiền, bất luận ra ngoài muốn mở tiệm thuốc hay làm gì thì cũng thuận tiện hơn.”

Bích Vân và Châu Nhi liên tục nói tạ ơn.

Mấy ngày sau, hoàng thượng quả nhiên hạ chỉ, lập Hoài Vương Tạ Hưng Thế làm thái tử, Tả Xu Tĩnh trở thành thái tử phi, hai người vào ở Đông Cung, cùng với một đống vật phẩm ban thưởng lớn nhỏ khác ở Đông Cung.

Đồ đạc của Hoài Vương và Tả Xu Tĩnh đã được thu xếp xong xuôi, sau khi tiếp chỉ liền xuất phát ngay. Trong cung phái hạ nhân và thị vệ tới, Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương không đưa theo người bên cạnh bọn họ nữa: Chương Thuẫn, Thạch Hãn, Bích Vân, Châu Nhi.

Bốn người họ đứng thành một hàng, hai mắt ửng đỏ nhìn bọn họ, Châu Nhi không nhịn được nói: “Vương phi điện hạ… không không không, thái tử phi điện hạ, thái tử gia, hai người vào cung cũng phải bình an thuận lợi đó!”

Tả Xu Tĩnh mỉm cười gật đầu, cuối cùng hạ rèm xe xuống.

Xe ngựa chậm rãi khởi hành, Tả Xu Tĩnh khẽ thở dài: “Ta không có bằng hữu, bằng hữu đều là hạ nhân, chia tay bọn họ, trong lòng cũng rất khó chịu.”

Nàng liếc Hoài Vương một cái: “Vương gia có cảm thấy khó chịu không?”

Hoài Vương khá bình tĩnh: “Vẫn ổn. Có điều, nếu nàng cảm thấy không nỡ thì có thể đưa bọn họ vào cung.”

“Không cần phải làm lỡ dở người ta.” Tả Xu Tĩnh lắc đầu: “Huống hồ năm ba mươi tuổi bọn họ vẫn phải xuất cung, trừ phi ta để bọn họ chết già trong cung. Thực ra, ta nghĩ sau khi vào cung, rất nhiều chuyện đã không giống nữa. Gần một năm nay ở trong vương phủ, ta đã quen với việc muốn ra ngoài là có thể ra ngoài, sau này vào cung, nào còn cơ hội như vậy. Tương lai… muốn gặp phụ mẫu còn không dễ dàng.”

Hoài Vương nhìn nàng: “Ừm. A Tĩnh có cảm thấy ngột ngạt không?”

“Không phải đã nói rồi sao, ta quen một thân một mình rồi.” Tả Xu Tĩnh chống cằm cười: “Chỉ tuỳ tiện cảm thán chút thôi.”

Hoài Vương không tán thành: “Sao lại là một thân một mình chứ. Còn có ta mà.”

Tả Xu Tĩnh gật đầu, thầm nghĩ, còn có… các vị phi tần trong tương lai…

Sau khi hai người vào cung, việc đầu tiên là bái kiến hoàng thượng.

Bệnh tình của hoàng thượng quả thực không tốt lắm, Tả Xu Tĩnh thậm chí còn không thể trực tiếp gặp mặt hoàng thượng, bình thường diện kiến đều là hoàng thượng ngồi trên cao, bọn họ quỳ bái bên dưới, nhưng lần này hoàng thượng lại ở tẩm cung, nàng và Hoài Vương cách một tấm bình phong dày. Giọng nói của hoàng thượng nghe cũng có vẻ mất sức.

Sau khi vào cung, chính sự Hoài Vương cần xử lý càng nhiều hơn. Thân là chủ mẫu Đông Cung, chuyện Tả Xu Tĩnh cần làm cũng không ít.

Mặc dù nàng từng có kinh nghiệm làm hoàng hậu và thái hậu, nhưng thực ra trên cơ bản đều không cần quản chuyện gì, bây giờ thì khác.

Hoàng hậu mất, Ninh phi cũng thất sủng do Bình Vương, hiện giờ người quản lý lục cung là Tuệ quý phi, ngày thường người hầu hạ hoàng thượng cũng là Tuệ quý phi.

Mỗi ngày Tả Xu Tĩnh đều phải thỉnh an Tuệ quý phi, vẫn may thái độ của Tuệ quý phi với nàng tuy không tốt nhưng cũng không kém, ngày thường không cố ý làm khó nàng. Suy cho cùng, tỷ tỷ Tả Xu Nhàn của Tả Xu Tĩnh từng là thái tử phi, quan hệ với Tuệ quý phi không tốt. Tuệ quý phi không làm khó nàng là Tả Xu Tĩnh đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

Có điều, sự mãn nguyện này đã kết thúc trong một lần nói chuyện.

Đó là khi sắp vào đông, Tả Xu Tĩnh đến thỉnh an như thường lệ. Tuệ quý phi không mặn không nhạt nói: “Kể ra, thái tử phi và thái tử thành thân cũng gần một năm rồi nhỉ?”

Tả Xu Tĩnh nói: “Bẩm nương nương, đúng vậy.”

Tuệ quý phi “ừm” một tiếng, nói: “Thái tử phi đã mười bảy?”

Tả Xu Tĩnh nói: “Mấy ngày trước vừa tròn mười bảy.”

Tả Xu Tĩnh đón sinh nhật mười bảy tuổi sau khi vào cung chưa được vài ngày, vì hoàng thượng đang đổ bệnh nên không tiện phô trương, Tả Xu Tĩnh cũng không có hứng đón sinh nhật, nhưng Hoài Vương vẫn bỏ thời gian đưa Tả Xu Tĩnh xuất cung một chuyến.

Kể ra cũng vui, ban đầu lúc ở ngoài cung, ra ngoài không phải là chuyện hiếm lạ, nhưng sau khi vào cung thì xuất cung là chuyện rất khó, đừng nói là Tả Xu Tĩnh, đến cả Hoài Vương cũng vui vẻ hơn ngày thường một chút.

Hoài Vương cho thị vệ đứng ở xa, hai người lặng lẽ đi dạo trên phố, nhưng cũng không biết nên mua gì. Đồ quý giá? Cũng không quý giá bằng đồ trong cung. Đồ bình thường? Thực ra cũng không đặc biệt gì cả…

Cuối cùng Hoài Vương rất áy náy nói, vì mỗi ngày hắn rất bận, hơn nữa nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra Tả Xu Tĩnh còn thiếu thứ gì, vì thế không chuẩn bị được quà cho Tả Xu Tĩnh, còn hỏi nàng muốn nhận quà gì không. Lúc này hai người sắp phải hồi cung, sắc trời tối dần, xung quanh là đoàn người huyên náo, hai người họ tay nắm chặt tay, nhìn đối phương, trong mắt đều là tình ý.

Tả Xu Tĩnh cười nói: “Ta không có tâm nguyện gì cả, nếu nhất định phải nói thì, có lẽ là hy vọng ngày nào cũng giống như hiện giờ đón sinh nhật với chàng, mãi mãi đến già.”

Hoài Vương nhìn nàng, hàm chứa ý cười: “Ta đang hỏi tâm nguyện của nàng, không phải hỏi xem nàng muốn tặng ta quà gì.”

Tả Xu Tĩnh nhớ lại sinh nhật mười bảy tuổi của mình, không nhịn được mà mỉm cười ngọt ngào. Tuệ quý phi liếc nàng một cái, nhíu mày nói: “Nghe nói trong ngày sinh nhật mười bảy tuổi của ngươi, thái tử đã đưa ngươi xuất cung?”

Tả Xu Tĩnh không ngờ Tuệ quý phi biết chuyện này, ngẩn người, vâng dạ: “Bẩm nương nương, phải…”

Tuệ quý phi không trách mắng, chỉ không vui nói: “Đúng là làm loạn!”

Tả Xu Tĩnh cúi đầu không lên tiếng.

Tuệ quý phi mím môi: “Đành vậy, phu thê còn trẻ tình cảm mặn nồng, hai người các ngươi ân ái không phải chuyện xấu. Có điều, bây giờ với thân phận của thái tử và ngươi, làm như vậy rất không hợp thể thống. Tương lai nếu còn có chuyện như vậy, ngươi phải khuyên nhủ thái tử, không được thuận theo ý nó, thậm chí… phải khuyến khích nó.”

Vừa nói dứt lời, Tả Xu Tĩnh đã hiểu ra, đành ngột ngạt nói: “Bẩm nương nương, thần thiếp đã rõ.”

Tuệ quý phi gật đầu: “Có điều, một mình ngươi vừa phải xử lý chuyện Đông Cung vừa phải để ý thái tử, quả thực không dễ. Ban đầu thái tử không chịu thành thân, bổn cung cũng để mặc nó, nhưng bây giờ nó đã có chính thê, còn là thái tử, trong Đông Cung chỉ có một nữ quyến thì không thích hợp. Hiện giờ hoàng hậu nương nương đã mất được hơn ba tháng, ta cũng từng thương lượng với hoàng thượng, thái tử nên cưới thêm vài nữ tử nữa mới được.”

Tả Xu Tĩnh không ngờ Tuệ quý phi sẽ nói chuyện này, còn nói thẳng như vậy, vì thế không khỏi sững sờ.

Tuệ quý phi vẫn luôn quan sát vẻ mặt nàng, thấy nàng nghe câu này xong thì im lặng ngây ngốc một hồi, nói: “Sao thế? Thái tử phi không vui?”

Tả Xu Tĩnh hoàn hồn, vội lắc đầu: “Không, không có… Nương nương nói phải, thái tử gia nên cưới thêm vài nữ tử nữa.”

Tuệ quý phi cũng lười truy cứu xem Tả Xu Tĩnh nói thật hay nói dối, thấy nàng đồng ý thì khá hài lòng, nói: “Ngày nào thái tử cũng bận, tới chỗ bổn cung thỉnh an cũng đi rất nhanh. Bổn cung… cũng không tiện nói với nó. Huống hồ tính cách thái tử kiên quyết, bổn cung nhắc đến cũng không biết nó có cảm thấy không vui không. Thế nên, chuyện này, thái tử phi nói với thái tử đi. Còn bổn cung ngày mai sẽ xem thử có nữ tử nhà nào hợp tuổi không, sau đó đưa chân dung đến.”

Tả Xu Tĩnh cảm thấy rất bất lực, Tuệ quý phi muốn thái tử cưới người khác thì thôi đi, sao còn muốn nàng nói với thái tử? Nghe ngữ khí và ý tứ của Tuệ quý phi, xem ra Tuệ quý phi đã quá hiểu nhi tử này của mình, cảm thấy tự nói với thái tử thì thái tử chắc chắn không đồng ý, thế nên mới bảo nàng nói?!

Nhưng dù thế nào, nàng cũng chỉ có thể đồng ý.

Tả Xu Tĩnh ngột ngạt đáp lại, rồi lại ngột ngạt quay về Đông Cung. Người đang hầu hạ nàng là cung nữ lanh lợi nhất trong tốp cung nữ mới vào cung. Nàng ta hơi giống Châu Nhi, vì thế Tả Xu Tĩnh ban cho nàng ta cái tên Tiểu Châu. Tiểu Châu thấy sau khi quay về từ chỗ Tuệ quý phi, Tả Xu Tĩnh cứ bức bối không vui thì cũng không dám hỏi nhiều, chỉ theo Tả Xu Tĩnh về Đông Cung. Đợi khi thái tử đến, nàng ta nhanh nhẹn nói với thái tử, rằng sáng nay sau khi thỉnh an thì tâm trạng thái tử phi điện hạ có vẻ không tốt lắm.

Thái tử nhíu mày gật đầu, không nói thêm nhiều.

Tả Xu Tĩnh không định kéo dài chuyện này, dù sao càng kéo dài thì nàng càng bức bối, vì thế khi thấy thái tử quay về, nàng liền nói: “Sáng nay, khi ta đến thỉnh an quý phi nương nương, nương nương đã nói với ta rằng chàng nên cưới thêm vài nữ tử, mở rộng Đông Cung…”

Chưa nói dứt lời, Tạ Hưng Thế đã ngắt lời nàng: “Không cưới ai hết.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.