“Lưu công công, trên người huynh đệ ta bị ám mùi lẩu, nếu cứ để vậy đi gặp phụ hoàng thì có vẻ bất nhã.” Hoài Vương lau miệng, “Có thể để bọn ta về viện của mình thay đồ không?”
“Hồi bé chư vị điện hạ nghịch ngợm thế nào Bệ hạ đều thấy cả, điện hạ không cần để ý như thế.” Lưu Trung Bảo cười hành lễ, “Mời Vương gia.”
Hoài Vương quay đầu nhìn Thần Vương, từ trước đến nay phụ hoàng luôn cưng chiều Ngũ đệ, hắn cũng không biết trước chuyện gì ư?
Thần Vương yên lặng lắc đầu, nhìn hắn làm gì?
Bốn huynh đệ đứng dậy, nhìn mấy thái giám lực lưỡng nâng Vân Diên Trạch lên kiệu, mọi người ngoan ngoãn đi theo sau.
“Nếu biết có ngày hôm nay thì ta đã không ăn lẩu.” Thần Vương thở dài, “Ăn ba ngày liền, bổn vương nhìn mà ngán.”
Ba vị Vương gia còn lại quay đầu nhìn hắn, giờ là lúc nào rồi mà còn nói nhăng nói cuội?
Bước vào Thái Ương cung, Hoài Vương đưa mắt nhìn quanh, Cấm Vệ quân vẫn như xưa, nhân số không tăng cũng chẳng giảm, cung nhân phục vụ vẫn bình thường.
Hắn đưa tay vuốt ve miếng ngọc bội treo bên hông, hít sâu một hơi, sau đó dẫn dẫn đầu bước về phía chính điện.
“Đến rồi à?” Long Phong đế nhìn năm đứa con trai, cúi đầu tiếp tục cầm bút viết viết vẽ vẽ.
Hoài Vương bắt chéo tay sau lưng, khẽ khều Thần Vương một cái.
Thân là con trai cưng của phụ hoàng, giờ là lúc đệ ra mặt rồi đấy.
Thần Vương lùi sang bên cạnh vài bước, dù có là con trai cưng đi nữa thì cũng phải biết nhìn mặt cha chứ.
Trông hắn ngu lắm hay sao mà ra mặt vào đúng lúc này?
Đại điện chìm trong yên lặng, các vị hoàng tử không dám hó hé.
Chừng hai nén nhang trôi qua, Long Phong đế cũng chịu lên tiếng, “Có biết vì sao hôm nay trẫm lại gọi các ngươi đến đây không? Lão đại, ngươi nói xem.”
Hoài Vương bất an trong lòng, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh lắc đầu.
Chuyện hắn cài thám tử trong phủ Tề Vương đã bị phụ hoàng phát hiện rồi sao? Hay là chuyện mình mắng Tô Quý phi và Vân Độ Khanh đã truyền đến tai phụ hoàng?
Bất cẩn làm vỡ đồ được ngự ban?
Lén lút làm thân với một số quan viên?
Nhận hối lộ của cấp dưới?
Tìm chức lục phẩm còn thiếu cho em họ của Vương phi?
“Lão Nhị, ngươi thì sao?”
An Vương vội vàng lắc đầu.
Long Phong đế đánh mắt nhìn về phía Tĩnh Vương, không chờ ông hỏi, Tĩnh Vương đã lắc đầu nguầy nguậy.
Tề Vương dựa vào ghế, ôm ngực khẽ ho, gương mặt trắng bệch.
“Phụ hoàng đừng nhìn nhi thần.” Thần Vương mặt dày đáp, “Bình thường nhi thần làm gì người đều biết cả, chắc không cần nhi thần lặp lại đâu.”
Bốn vị huynh trưởng đồng loạt quay đầu nhìn về phía Thần Vương, nghe giọng cứ như mi tự hào lắm nhỉ?
“Xem ra các ngươi hoàn toàn không biết gì về chuyện của mình.” Long Phong đế đặt bút xuống, giọng cũng trầm hẳn, “Trẫm còn chưa có chết đâu, không cần đám nhóc các ngươi ngày ngày nhớ mong cái ngai vàng này!”
“Phụ hoàng!” Hoài Vương biến sắc, vội vàng quỳ xuống.
Các hoàng tử khác nghe Long Phong đế nói xong, mặt ai nấy đều tái xanh, quỳ rạp dưới đất không dám ngẩng đầu.
“Các ngươi tự xem đi.” Long Phong đế quăng mấy cuốn tấu chương xuống trước mặt đám con trai mình, không biết có phải trùng hợp hay không mà toàn bộ tấu chương đều đập vào người của bốn anh trai, Thần Vương không hề hấn gì.
“Nuôi mưu sĩ, cài tai mắt!” Long Phong đế cười gằn, “Với chút thủ đoạn này của các ngươi, nếu là năm Hiển Đức kia thì đã ngồi tù mọt gông rồi, hơn nữa còn không biết vì sao mình lại vào đó đấy.”
“Nuôi mưu sĩ, nuôi ngay trong phủ của mình.
Sao, sợ trẫm không biết à?” Long Phong đế cầm sách lên đập vào đầu Hoài Vương hai cái, “Ngươi có gan nhận hối lộ của người ta thì sao không giải quyết cho sạch sẽ?”
Hoài Vương rụt cổ, không dám nói một câu.
“Còn ngươi nữa, từ nhỏ văn võ song toàn, nhưng lại giả mù để yên cho Trịnh gia càn quấy.” Long Phong đế chỉ vào Tề Vương, “Có biết Lục hoàng thúc của các ngươi chết thế nào không?”
“Chính là bị nhà ngoại không có não hại chết đấy.” Long Phong đế cười khẩy, “Hắn bị đày đi Vưu Châu, mới đi được vài ngày đã đột ngột chết giữa đường.”
“Những trò của các ngươi bây giờ chỉ là hạt cát so với thủ đoạn của huynh đệ trẫm ngày trước!” Nhìn mấy cậu con trai quỳ trước mặt mình, Long Phong đế càng nghĩ càng giận, đạp một phát lên người Hoài Vương, hắn thuận thế lăn một vòng, vừa hay đụng vào vết thương trên người Tề Vương, Tề Vương khẽ rên lên.
“Ở kinh thành này, nếu không có bản lĩnh giữ bí mật thì đừng làm chuyện khiến mình rơi đầu.
Thân là hoàng tử, có dã tâm không sai, nhưng sai ở chỗ có dã tâm lại không có đầu óc.” Long Phong đế không lộ biểu cảm, nhưng trông còn đáng sợ hơn tức giận, “Chỉ trách trẫm quá tốt với các ngươi, nuôi các ngươi thành một đám ngốc.”
“Các ngươi nên cảm thấy may mắn vì có trẫm là phụ thân.” Long Phong đế ngồi xuống bậc thềm, chỉ vào đám tấu sớ rơi đầy đất, “Nhặt lên xem đi.”
Các hoàng tử không dám động đậy.
“Xem cho trẫm!” Lồng ngực Long Phong đế phập phồng.
Hoài Vương đưa đôi tay run run nhặt tấu sớ lên, xem qua vài lần rồi không dám xem tiếp nữa, “Phụ hoàng, nhi thần biết tội rồi! Xin phụ hoàng tha thứ cho nhi thần, nhi thần không dám nữa.”
Thần Vương đi vòng qua bàn, rót một tách trà dâng lên Long Phong đế, “Phụ hoàng bớt giận.”
“Cả con nữa, trong phủ bị cài hai gã mật thám mà vẫn không phát hiện.” Long Phong đế nhận tách trà uống vài hớp, bắt đầu mắng Thần Vương, “Con quản lý Vương phủ thế nào vậy hả?”
“Hai người?” Thần Vương nghi ngờ, “Không phải ba ư?”
“Không phải nhi thần không biết bọn chúng là mật thám, nhi thần đang định điều tra xem là ai phái bọn chúng đến, chưa kịp làm thì đã được phụ hoàng triệu vào cung.” Thần Vương vỗ lưng giúp Long Phong đế, “Chuyện này cũng đâu thể trách nhi thần được, đúng không ạ? Trước đây nhi thần cũng không nghĩ đến chuyện các ca ca lại cài thám tử vào phủ của nhi thần mà.”
Hoài Vương dí trán xuống sàn, bụng mắng, ngươi mà không biết ư?
“Trẫm đã nắm rõ tất cả những chuyện các ngươi làm.” Long Phong đế lạnh mặt, “Nếu sau này còn tái phạm, trẫm không sợ mang tội danh giết con.”
Tề Vương ôm ngực, vết thương đã nứt, lớp áo trong sền sệt dính vào vết thương càng thêm khó chịu.
Hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt khó lường của phụ hoàng, cung kính dập đầu.
Rốt cuộc phụ hoàng đã biết được bao nhiêu?
“Từ khi đăng cơ đến nay, trẫm đã mời danh thần cho các ngươi bái sư, để các ngươi luyện văn tập võ, nhưng cuối cùng chỉ học được một mớ thủ đoạn chẳng ra gì.”
“Trẫm quá thất vọng về các ngươi.”
Long Phong đế đứng dậy, im lặng một lát mới nói, “Truyền chỉ.”
“Hoài Vương và Tề Vương thất lễ nghi ở ngự tiền, chọc giận thánh thượng…”
“Xin phụ hoàng khai ân.” Hoài Vương quỳ gối lết tới trước mặt Long Phong đế, “Nhi thần biết sai rồi.”
“Biết sai thì sửa.” Long Phong đế nhìn sang Tề Vương, “Lão Tứ thì sao?”
“Nhi thần…!cũng biết sai rồi.” Tề Vương dập đầu một cái.
Sai ư?
Cái sai lớn nhất của hắn chính là quá ưu tú, đoạt mất danh tiếng của Vân Độ Khanh, vì thế mới biến thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của phụ hoàng.
Nghe âm thanh van nài của Hoài Vương, Tề Vương thầm cười khẩy.
Đại ca nếu có trách là trách mình chiếm vị trí trưởng tử, biến thành “chướng ngại vật” ngăn cản Vân Độ Khanh kế thừa hoàng vị.
Trong mắt phụ hoàng, có lẽ ngoại trừ Vân Độ Khanh ra thì chẳng còn ai là con của ông.
Dù bây giờ hắn có đập bể đầu thì phụ hoàng cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội trải đường cho Vân Độ Khanh.
Thấy Hoài Vương dập đầu đến nổi trán sưng to, suýt nữa ngã sõng soài, Thần Vương vội đưa tay đỡ hắn, “Đại ca cẩn thận.”
Hoài Vương thầm rên, dập đầu đã là gì, nghe giọng phụ hoàng rõ ràng là muốn tước Vương vị của hắn!
“Nể tình Hoài Vương có thái độ thành khẩn nhận tội, phạt bổng lộc một năm, trong vòng nửa năm nếu không có chiếu không được xuất cung.” Long Phong đế đảo mắt sang cánh tay đang đỡ Hoài Vương của Thần Vương, nhắm mắt lại rồi quay đầu nhìn sang Tề Vương, “Còn Tề Vương…!tước Vương vị xuống làm Quận vương, phạt bổng lộc một năm, không có chiếu không được xuất cung.”
“Người đâu, sau nửa nén nhang, dẫn Hoài Vương và Tề Vương đi nhận mười lăm đại bản.”
Tề Vương đang quỳ dưới đất loạng choạng, “Nhi thần…!lĩnh mệnh.”
“Còn các ngươi…”
An Vương và Tĩnh Vương đồng loạt dập đầu, không dám ngẩng lên.
Long Phong đế liếc nhìn Thần Vương, “Ba đứa con đều phạm lỗi không nhỏ, toàn bộ chịu phạt bổng lộc nửa năm, ngoan ngoãn ở lại trong cung cho trẫm, không được đi đâu hết.”
“Thưa phụ hoàng.” Thần Vương nhỏ giọng nhắc nhở, “Chỉ còn nửa tháng nửa là đến đại hôn của nhi thần rồi.”
Không cho hắn xuất cung thì có vẻ không phù hợp cho lắm?
“Vậy con cứ thành hôn trong cung luôn.” Long Phong đế tức giận nói, “Điện trống ở trong cung còn rất nhiều, vẫn đủ cho vợ chồng hai đứa.”
Hoài Vương vừa cảm thấy may mắn vì mới thoát được một kiếp nạn, trong lòng lại chua xót, phụ hoàng lại để một đứa con trai đã trưởng thành, có tước vị thành thân ở trong cung?
Đây không phải là đãi ngộ đặc quyền của Thái tử Đông cung hay sao?
Các vương gia Vương phi khác phải chen chúc trong Chương Lục cung, Vân Độ Khanh thành thân lại được ở điện riêng?
Tuy Hoài Vương ghen tỵ nhưng hắn không dám nói ra, không những không dám nói mà còn phải mở miệng lấy lòng khen ý kiến của phụ hoàng, “Phụ hoàng nói phải, Ngũ đệ thành thân là chuyện lớn, tổ chức trong cung vẫn tốt hơn là ở ngoài cung.”
“Chuyện này…” Thần Vương do dự, nếu hôn lễ được cử hành trong cung thì có rất nhiều khách mời không được tham gia tiệc cưới, không đủ tưng bừng.
Thấy Vân Độ Khanh lưỡng lự, các Vương gia còn lại chỉ muốn mắng người, chuyện tốt như thế mà hắn còn không vui nỗi gì?
Được thiên vị nên không thèm sợ ư?
***
Minh Nguyệt cung lúc này náo nhiệt hơn ngày trước nhiều.
Mẹ đẻ của từng hoàng tử, công chúa mượn danh thỉnh an đều có mặt tại Minh Nguyệt cung, ngay cả Từ phi luôn ở trong cung của mình không ra ngoài cũng mang theo gương mặt nhợt nhạt đến đây.
“Hôm nay chư vị hẹn nhau đến thỉnh an bổn cung đấy à?” Tô Quý phi thở dài một tiếng, “Mọi người hà tất phải làm thế, xưa nay bổn cung không quan tâm các hình thức này, về sau không cần làm thế.”
Chúng phi tần hàn huyên vài câu, sau đó có người mất kiên nhẫn nhắc đến chuyện của các hoàng tử và công chúa, “Nương nương, tần thiếp nghe nói Bệ hạ đã triệu kiến tất cả hoàng tử và công chúa vào Thái Ương cung, không cho người ngoài đến gần.
Không biết nương nương có biết chuyện gì xảy ra hay không?”
“Trương Tần, bổn cung nhớ rõ Nhu Đức công chúa là con gái của ngươi đúng không?” Tô Quý phi gập ngón tay lại, nhẹ nhàng xoa cằm, “Sao bổn cung biết được hành tung của Bệ hạ? Nếu Trương Tần tò mò thì tự đến Thái Ương cung hỏi xem sao, bổn cung sẽ sai người chuẩn bị kiệu cho ngươi.”
Trương tần biến sắc, “Thần thiếp không dám.”
“Nếu ngươi không dám, chẳng lẽ bổn cung lại dám?” Tô Quý phi nhàn nhã dựa ra sau, “Chư vị hà tất lo lắng thái quá, Bệ hạ là phụ thân của các hoàng tử và công chúa, có phụ thân nào lại hại con cái mình?”
Hiếm khi Tô Quý phi nói vài câu thật lòng với bọn họ, “Bệ hạ là minh quân, dù các hoàng tử có làm sai chuyện gì thì ngài ấy vẫn sẽ nể tình cha con.”
Chúng phi tần, “…”
Ai mà tin ba cái chuyện hoang đường này, mọi người đều là phi tần hậu cung, bà nói láo như thế có ý gì hả?
Lúc tiên đế tại vị, số con cái bị ông ấy hại còn ít ư?
Trong hoàng gia nào có cha con, chỉ có quân thần.
“Bẩm nương nương, Thái Ương cung truyền tin đến, điện hạ bị phạt bổng lộc nửa năm.” Nữ quan Minh Nguyệt cung bước vào, “Nữ quan bên Thái Ương cung còn nói, sau này nếu không có lệnh của Bệ hạ, nương nương không được tặng đồ cho điện hạ.”
Các phi tần khác nghe thấy thế, lập tức nhẹ nhàng mỉm cười một cách hả hê.
Hóa ra người bị phạt là Thần Vương.
“Còn nữa, Hoài Vương, An Vương, Tĩnh Vương và Tề quận vương đều chịu phạt…”
“Đều bị phạt ư?
Tề Quận vương?
Quận vương ư?
Nụ cười hả hê trên gương mặt của chúng phi tần vụt tắt, sắc mặt trắng bệch.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?.