Tiêu Dục Hành giống như chỉ muốn làm một hoàng đế tốt “Một lòng chỉ lo chuyện quốc gia, hai tai không nghe thấy âm thanh than khóc trong hậu cung” , từ sau cái ngày tuyển tú ấy cũng không nghe thấy tin triệu kiến hoặc là sủng hạnh ai.
Tuy đại thần có thể dâng tấu ép hoàng đế tuyển tú, nhưng hắn ngủ người nào, có ngủ con gái nhà bọn họ hay không thì đó là chuyện riêng của hoàng thượng, bọn họ không thể xen miệng nói một câu.
Vì thế, cũng chỉ có thể lo lắng suông.
Cố Linh Quân rất vừa lòng đối với cuộc sống giống như bây giờ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phụ thân của nàng mấy ngày trước đây lại lập công, người còn đóng quân ở Tây Bắc không thể trở về lãnh thưởng. Lúc này hoàng đế mới nhớ tới con gái bảo bối của người ta còn ở đang ngu người ở góc nào đó trong hậu cung của mình, cho nên mới ban thưởng mấy món trang sức cho nàng.
Chính yếu là công cha con hưởng.
Không ai thúc dục, quản giáo, mỗi ngày Cố Linh Quân đều ngủ đến tự nhiên tỉnh, ăn cơm xong đi dạo nhà kho nhìn mấy món đồ hoàng đế thưởng xem có món nào hiếm lạ để lấy về phòng chơi.
Chơi chán rồi lại đến trước tủ quần áo chọn bộ đồ nào vừa mắt, kếu nha hoàn làm tóc, chơi trò “thay đổi bất ngờ vẻ ngoài làm bạn trai lóe mắt chó”.
Ngẫu nhiên cũng sẽ đè đầu mấy nha hoàn bên cạnh ra trang điểm, ngay từ đầu bọn họ còn liều mạng lắc đầu, nói “Điều này thật không thích hợp thưa nương nương”.
Nhưng phụ nữ dù sao cũng là là phụ nữ, vừa nhìn thấy quần áo xinh đẹp trên người cùng châu báu trang sức trên tóc, thì một biểu tình “Ta không muốn nhưng do Quý Phi ép nên ta cũng không có cách nào” mặc nàng trang điểm, ngẫu nhiên còn sẽ cung cấp chút ý kiến.
Nhưng Lăng Vân thì khác, vừa thấy nàng đi đến tủ quần áo thì biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, một lần cũng không để nàng tóm được, hoàn toàn giống như câu “quần áo đơn giản thuần phong mỹ tục”.
Trừ bỏ Lục Trúc cùng Lăng Vân, trong cung điện của nàng còn có rất nhiều người. Có người chuyên thay nàng quản lý quần áo, cũng có người chuyên hầu hạ nàng tắm gội thay quần áo, còn có những người không đủ thân phận vào trong điện mà chỉ được phép ở bên ngoài sân chăm hoa cắt cỏ, quá nhiều người, nàng không nhớ hết tên.
Trước kia nàng từng đọc qua một câu trong sách “tư bản chủ nghĩa hủ bại”, hiện tại xem ra, “phong kiến chủ nghĩa” mới là thật sự hủ bại.
Cuộc sống như vậy, thật đúng là cuộc sống của thần tiên.
***
Cố Linh Quân hưởng thụ cuộc sống của thần tiên qua hơn nửa tháng, đêm nay giống như những đêm khác, luyện yoga trước khi ngủ.
Giải trí hoạt động sống về đêm ở cổ đại không phong phú, trong hoàng cung trừ bỏ hoàng đế thì không có trò gì gọi là giải trí hoạt động sống về đêm đáng để nói.
Ở chỗ này không có di động hay TV để tiêu khiển, Cố Linh Quân cũng không có thói quen ngủ sớm, vì thế mỗi đêm đều luyện tập yoga đời trước nàng từng học.
Cố Linh Quân bi thương phát hiện, sau khi vào cung hơn nửa tháng, nàng có bụng ba rọi nhỏ, trên mặt lại căng ra một chút thịt.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đều do thức ăn trong hoàng cung quá ngon, đều do tên hoàng đế chó chít kia, không có chuyện gì tối ngày thưởng đồ ăn thừa cho mình làm gì.
Dáng vóc khuynh quốc khuynh thành cũng không thể mập lên. Nghĩ đến gương mặt tuyệt đẹp và vóc người gợi cảm xịt máu chó của nguyên chủ suốt mười sáu năm nay sắp bị nàng hủy diệt, Cố Linh Quân càng thêm ra sức luyện tập.
Đúng lúc Cố Linh Quân luyện hăng say, Đặng công công vội vã từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt vui sướng: “Nương nương! Nương nương! Ngài muốn thị tẩm!”
Cố Linh Quân:!!!
“Cái gì?”
Cố Linh Quân kinh ngạc hoảng sợ đến mức đột nhiên lóe một chút eo.
Đặng công công vẻ mặt “chúc mừng ngài trúng giải nhất 5 triệu”, mặt mày hớn hở nói: “Phía ngự thư phòng vừa mới truyền chỉ, đợi lát nữa Hoàng Thượng muốn lại đây! Nương nương còn không mau chuẩn bị nhanh nhanh lên.”
Cố Linh Quân tưởng tượng đợi lát nữa sẽ nhìn thấy hoàng đế, con tim ngăn không được đập liên tục, tâm trạng kinh hoàng, loại cảm giác này giống như là đi học ăn vụng bị đứa ngồi kế bên méc. Dưới ánh mắt của mọi người, nàng vội vội vàng vàng một lần nữa đi tắm, lại bị đè trước bàn trang điểm, bôi bôi trát trát vài thứ ở trên mặt cùng trên cơ thể.
***
Lãnh đạo đều là *khoan thai tới trễ, Cố Linh Quân chuẩn bị sẵn sàng, đợi ước nửa tiếng mới nghe âm thanh thông báo.
*Khoan thai: ung dung, không vội vã.
“Hoàng Thượng giá lâm.” Thái giám dùng giọng the thé ở bên ngoài cao giọng hô hoán.
Trong bóng đêm tối tăm, cung nhân tay cầm đèn cung đình chia làm hai bên, ngọn đèn mông lung phác hoạ ra hình dáng mơ hồ, dù chưa thấy rõ bộ dạng, nhưng khí chất bức người vẫn làm Cố Linh Quân dừng hô hấp, không hiểu sao trong lòng có chút nao nao.
Người nọ đạp bóng đêm má đến, phía sau là ánh trăng sáng cao cao, đang bước chậm rãi đi đến gần nàng.
Hể Cố Linh Quân khẩn trương thì đầu óc luôn luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, đầu óc nghĩ một đằng nói một nẻo sẽ làm ra một vài chuyện không thể tưởng tượng được.
“Bình bịch” một tiếng, Cố Linh Quân hai đầu gối quỳ xuống, tẩm điện an tĩnh bị động tác này của nàng làm giật mình, tiếng vang phát ra đặc biệt rõ ràng.
Thật ra chuyện này cũng không thể trách nàng, tuy nói vẫn luôn có ma ma quản giáo dạy dỗ lễ nghi, nhưng đời trước xem phim truyền hình toàn nhìn đến cảnh vừa nhìn thấy hoàng đế đã lo quỳ xuống hô to “Thảo dân tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” thật sự quá mức khắc sâu vào tâm trí.
Người khẩn trương, bản năng cũng sẽ làm ra một vài phản ứng.
Nhưng may mắn chính là, nàng chưa dập đầu hô to câu đó với anh ta.
Lục Trúc đứng bên cạnh bị nàng dọa giật mình, đứng ngu người ở một bên, không kịp ngăn cản nàng.
Mặt Cố Linh Quân nóng lên, giữ nguyên tư thế này, làm bộ ngượng ngùng cúi đầu nói với Tiêu Dục Hành: “Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.”
Tiêu Dục Hành bước chân khựng lại, tiếp theo lại bước nhanh về phía trước, nâng Cố Linh Quân đang quỳ gối trước cửa lên: “Không cần đa lễ.”
Cố Linh Quân đi theo Tiêu Dục Hành vào bên trong, sau khi Lục Trúc đem trà lên thì dẫn theo một đám người yên lặng lui ra ngoài, cố ý xây dựng “thế giới hai người” cho hai người bọn họ.
Tiêu Dục Hành nâng chung trà, chậm rãi thưởng thức, Cố Linh Quân trộm đánh giá. Bề ngoài là bình tĩnh không gợn sóng, trong lòng đã sớm hóa thân fan girl đang thét chói tai.
A a a a!!!
Đẹp trai quá!!!
Dung mạo này! Dáng người này! Khí chất này! Lợi dụng thì cứ lợi dụng đi! Để ta nhìn cho đã thèm là được.
Tiêu Dục Hành chậm rãi buông chung trà xuống, hiện ra một nụ cười, hỏi: “Ở trong cung có quen chưa?”
Mỹ nhân cười càng là điên đảo chúng sinh.
Cố Linh Quân đầu óc cứ lân lân, nói thẳng suy nghĩ trong lòng: “Khá tốt, nhưng có chút nhàm chán.”
Phản ứng lại bản thân mình nói cái gì, Cố Linh Quân có chút hối hận, sao có thể làm trò trước mặt Hoàng Thượng nói nhàm chán đâu?!
“Không, thật ra cũng không nhàm chán, nhưng …”
Tiêu Dục Hành lại không để bụng, mỉm cười an ủi nói: “Mấy ngày gần đây có nhiều việc cần xử lý, chờ thêm một khoảng thời gian, trẫm sẽ có nhiều thời gian dành cho Quý Phi.”
Cố Linh Quân: … Ta thật sự không ý này.
Lý trí của nàng không biết bay tới nơi nào lại chậm rãi trở về, sắc đẹp ngu người, thiếu chút nữa đã bị mê hoặc, tên hoàng đế chó chít này cho chút ngon ngọt, rắc mồi mà thôi.
Cố Linh Quân bắt đầu chậm rãi nhớ lại nội dung nguyên tác, trong nguyên tác Tiêu Dục Hành cũng là như thế, đối xử với nàng “Ngàn kiều trăm sủng”, mà Cố Linh Quân cũng thật sự tin là thật, “Cậy sủng mà kiêu”, ở trong cung hoành hành ngang ngược, ai ai cũng đều đắc tội, ngay cả con kiến cũng không tha.
Bề ngoài, Tiêu Dục Hành nơi chốn giữ gìn, thật ra là chơi trò “từng đợt sóng” mượn tay nàng diệt trừ những người gây hại cho ngôi vị hoàng đế của anh ta, mà nàng thì ngược lại, nơi nơi đều kết oán. Tới cuối cùng, nàng bị treo cổ ở lãnh cung, mọi người đều vỗ tay khen ngợi, chỉ kém bắn pháo ăn mừng, trao tặng cờ thưởng, khen Tiêu Dục Hành “Vì dân trừ hại”.
Vì tránh vận mệnh bi thảm trong nguyên tác lập lại, Cố Linh Quân nhanh chóng quyết định, nhăn lại mi, ra vẻ lo lắng, nói: “Có thể ở cạnh bên người Hoàng Thượng thần thiếp đã thực thỏa mãn, Hoàng Thượng cần phải lấy chuyện quốc gia làm trọng, trăm lần không thể phí tâm tư ở trên người thần thiếp.”
Trong lòng nghĩ:
— “Chồn chúc tết gà, lòng tốt đầy âm mưu, vẫn là không cần ở cạnh ta chi, một mình ta sống đủ thoải mái rồi.”
Đời trước nàng đọc không ít tiểu thuyết đấu đá trong hậu cung, ngẫu nhiên cũng sẽ cảm khái, rõ ràng có rất nhiều nữ phụ độc ác tay cầm một bộ bài tốt, lại tự tìm đường chết, sống sờ sờ tự tay hủy đi mạng sống.
Đã đọc qua tiểu thuyết, đương nhiên Cố Linh Quân sẽ không ngu như vậy.
Đáy mắt Tiêu Dục Hành hiện lên một tia lạnh lẽo, nhưng Cố Linh Quân không thấy được.
Thám tử tới báo, tính tình của Cố Linh Quân thay đổi rất nhiều trong một năm này, giống như là thay đổi thành một người khác, sửa lại tính tình kiêu ngạo ương bướng, bình dị gần gũi rất nhiều. Chính là ngẫu nhiên còn sẽ làm chút chuyện kỳ quái, nói chút lời nói kỳ quái.
Nhưng từ ngày tuyển tú đó tới nói, nàng ta vẫn là cái bao cỏ, đẹp chứ không xài được.
Tại sao nàng ta lại thay đổi đến như vậy hắn không để bụng, điều hắn muốn chỉ là một “Quý Phi”, mà nàng lại là người xuất sắc nhất được chọn.
Cố Linh Quân đợi nửa ngày, cũng không thấy Tiêu Dục Hành trả lời, không khỏi suy già đoán non, chẳng lẽ mình diễn quá giả? Không nha, rõ ràng phim truyền hình chính là diễn như vậy mà.
Nàng đang muốn nói vài câu bổ cứu, Tiêu Dục Hành đứng lên, cúi người nhìn nàng nói: “Thời gian không còn sớm, đi ngủ đi.”
Cố Linh Quân: …
̶̶ ̶ ̶ ̶ “Sao lại đột nhiên như vậy? Nàng thật đúng là chưa có chuẩn bị tốt tâm lý nha!”.
̶̶ ̶ ̶ ̶ “Cố Linh Quân ngượng ngùng đi đến mép giường, lần đầu tiên gặp mặt thì đã ư ư a a rồi, thật đúng là …”
Nàng vừa làm đấu tranh tâm lý vừa nằm xuống giường, nếu là đợi lát nữa tên đó làm cái gì với nàng, nàng sợ bản thân khống chế không được, phản xạ có điều kiện dùng vài chiêu phòng sói háo sắc đời trước đập bẹp anh ta thì làm sao bây giờ?
̶̶ ̶ ̶ ̶ “Chặc, đẹp trai như vậy, bị đè vài cái chắc cũng không có hại đâu hen?”
Tiêu Dục Hành nhìn người hai mắt nhắm nghiền trên giường, bộ dáng khẳng khái chuẩn bị hy sinh, biểu tình có chút khó đỡ.
Từ lúc bước vào đây, anh đều lắng tai nghe lời trong lòng của nàng, nghe đến đoạn “ nếu đấm bầm mắt hắn có bị tống vào lãnh cung hay không?!” Tiêu Dục Hành bắt đầu có chút đồng ý với báo cáo của thám tử.
Chính xác là rất quái dị.
Cố Linh Quân nằm trong bóng đêm một hồi, Tiêu Dục Hành chậm chạp cũng không thấy có động tác tiếp theo.
Chẳng lẽ anh ta chỉ là *đơn thuần tới ngủ một giấc?
*Đơn thuần: Đơn giản trong sáng
Lại đợi một hồi, Cố Linh Quân nhấc lên mí mắt, dựa theo ánh trăng mông lung, trộm liếc liếc bên cạnh, thấy Tiêu Dục Hành nằm thẳng tắp, vẫn không nhúc nhích, con tim treo cao cao kia của nàng mới trở về chỗ cũ.
Trong bóng đêm, Cố Linh Quân mở to mắt nhìn màn lụa bị gió thổi bay bay, nghĩ nghiêm túc một vấn đề
̶̶̶ ̶ ̶ ̶ “Tiêu Dục Hành có tắm chưa vậy?”
Cố Linh Quân có một nguyên tắc, chưa tắm sạch sẽ tuyệt đối không lên giường ngủ, quần áo mặc đi ra ngoài cũng tuyệt không mặc lên giường.
̶̶̶ ̶ ̶ ̶ “Vừa rồi hình như là từ ngự thư phòng truyền lời tới, vậy trước lúc tới không biết anh ta có đi tắm chưa nữa?”
Cố Linh Quân nghĩ đến vấn đề này, không tự giác xê dịch vào trong, muốn xoay người, nghiêng được một nửa mới nhớ tới sau lưng còn có người, hậm hực mà nằm trở về.
Trong bóng đêm, từ “Hoàng đế đã tắm rồi chưa” nghĩ tới “hoàng đế này là thật hay là giả”.
Cố Linh Quân đột nhiên nhớ tới, trong mấy quyển đấu đá trong hậu cung cũng có tình tiết như vậy.
̶̶̶ ̶ ̶ ̶ “Hoàng đế bất đắc dĩ ấp ấp ôm ôm với nữ phụ, nhưng trong lòng lại nhớ nữ chủ, vì thế phái thị vệ giả trang, giả ý sủng hạnh nữ phụ.”
Nàng hơi hơi nghiêng người, nhanh chóng quan sát.
̶̶̶ ̶ ̶ ̶ “Chắc là thật hen.”
Không biết qua bao lâu, Tiêu Dục Hành mở mắt ra, nhìn chăn bị Cố Linh Quân cuốn đi hơn phân nửa, lại nhìn nhìn cánh tay đè ở trên người mình.
Từ nhỏ hắn đã có được năng lực thần kỳ, có thể nghe được suy nghĩ trong lòng người khác.
Muôn hình muôn vẻ đủ mọi loại người dối trá hắn cũng gặp qua không ít.
Ví dụ như trong miệng nói “Hoàng Thượng thánh minh” hơn phân nửa trong lòng đang mắng “cẩu hoàng đế”.
Lại ví dụ như trong miệng nói “Vì Hoàng Thượng làm việc là vinh hạnh của lão thần”, trong lòng lại nghĩ “tiểu tử kia ta chống mắt coi ngôi vị hoàng đế này ngươi còn có thể ngồi bao lâu”.
Giống như Cố Linh Quân, người đang nằm trên giường kia, ánh mắt Tiêu Dục Hành tìm tòi nghiên cứu lại gia tăng một cấp bậc.
Thám tử báo cáo với hắn như thế nào? Cố Linh Quân điêu ngoa ngang ngược, nhưng đầu óc đơn giản lại dễ tin người khác.
Đầu óc này … Một chút cũng không đơn giản.
***
Đêm thứ hai, lúc Tiêu Dục Hành tới, Cố Linh Quân có chút ngựa quen đường cũ.
Tiêu Dục Hành vẫn không có làm cái gì, chỉ là đến mượn giường của nàng ngủ một giấc.
Nhưng Cố Linh Quân khá là tò mò, bởi vì sự có mặt của anh ta, nên nàng ngủ rất quy củ, một cử động nhỏ cũng không dám, ngủ không yên ổn, tinh thần không tốt lắm. Nhưng tại sao Tiêu Dục Hành lại thành mắt gấu trúc, còn có chút tiều tụy?
Đêm thứ ba, Tiêu Dục Hành lại tới nữa, còn tới sớm hơn hai đêm trước.
Giống như cũng cảm thấy quá mức mới lạ với bạn cùng phòng là nàng, đưa ra lời mời đầy ý tốt đi dạo Ngự Hoa Viên ngắm trăng.
Cung nhân cầm đèn đi ở phía trước, nàng đi bên cạnh bước theo Tiêu Dục Hành, dọc đường hai người không nói một lời, không khí có chút quỷ dị.
Bầu trời là từng tảng lớn mây đen kín mít che đậy ánh trăng, không có lộ ra một chút ánh sáng nào.
Đoàn người dạo bước trong không gian đen như mực trong hoa viên, không nói một lời, sự im lặng đến đáng sợ.
Cố Linh Quân nghĩ.
̶ ̶ ̶ “Chắc là trong hoàng cung sẽ không có tiểu cung nữ hay tiểu thái giám chết thảm nửa đêm trở về hoạt động dọa người …”
Liếc mắt thì nhìn thấy có một bóng đen đứng dưới bóng cây hòe, toàn thân màu trắng, tóc đen dài như thác nước, vươn bàn tay nhỏ dài trắng, vuốt ve thân cây thô ráp kia.
Cố Linh Quân hoảng sợ, phản xạ có điều kiện hét lên một tiếng, nhảy tới phía sau Tiêu Dục Hành.
Tiêu Dục Hành cau mày liếc nhìn nàng, ra lệnh: “Đi xem.”
Nghe được động tĩnh, người con gái kia chậm rãi xoay người lại, lộ ra một gương mặt trắng bệch.
Chính là nữ chính Bạch Tĩnh Nhu.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Dục Hành: Nữ nhân này không dễ lừa.
Cố Linh Quân: Hoàng đế này thật hả?
Hết chương 3