Hoàng Tử Sa Cơ - Nhất Trản Minh

Chương 13



Năm ngoái, tôi đã trả toàn bộ số tiền mua căn nhà đó, và hoàn tất việc trang trí.

Ban đầu tôi định chuyển đến sống trong vài ngày tới, nhưng vì Thẩm Quan đột nhiên xuất hiện, tôi không muốn để anh ấy ở trong căn nhà mới của mình, nên lặng lẽ trì hoãn kế hoạch, để anh ấy ở lại căn hộ thuê với tôi.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.

Tôi muốn đưa anh ấy về sống trong căn hộ lớn của mình, chăm sóc anh ấy trong nhung lụa.

Anh ấy quả thật là một người đàn ông may mắn.

Thẩm Quan nói có việc, sáng sớm đã đi ra ngoài.

Tôi còn chưa kịp nói với anh về việc chuyển nhà, thì nhận được cuộc gọi từ môi giới bất động sản.

“Chị Dương Mai, chị có bán căn nhà đó không?”

Vì căn nhà đứng tên mẹ tôi, nên người môi giới bất động sản cứ tưởng tôi tên là Dương Mai.

“Tất nhiên là không bán.”

Người môi giới vô cùng kích động, nói rằng có người đã để mắt đến căn nhà của tôi và sẵn sàng trả giá cao gấp đôi giá thị trường để mua nó.

Tôi đáp lại rằng người đó chắc bị điên, không bán, rồi cúp máy.

Nhưng môi giới liên tục gọi lại, nói rằng bên mua nhất quyết muốn có căn nhà của tôi, thậm chí đã nâng giá lên gấp ba lần.

Phải biết rằng căn nhà này tôi mua với giá ba triệu.

Người mua này là ai mà vừa mở miệng đã trả một tỷ đồng!

Tôi bình thản hỏi: “Người mua là ai?”

“Vương Sơ Vũ.”

“…Ai?” Tôi kinh ngạc nhảy dựng khỏi ghế sô pha.

Lúc này đến lượt tôi không giữ nổi bình tĩnh, đi tới đi lui trong phòng vài vòng.

Tôi tự nhận mình là một phụ nữ trẻ đầy triển vọng và thành đạt.

Vậy tại sao cùng một cái tên mà người ta lại giàu hơn tôi nhiều đến vậy!

Tôi nhất định phải gặp xem cô ta ra sao!

Bên ngoài hơi nóng, tôi đeo mặt nạ chống nắng và kính râm, mặc áo chống nắng, đội mũ, rồi leo lên xe điện chạy bon bon đến điểm hẹn.

Toà nhà Bân Giang, nghe nói thuộc sở hữu của Tập đoàn Quan Vũ.

Giữa dòng xe cộ tấp nập ở trung tâm thành phố, tòa nhà này lại vô cùng yên tĩnh, đài phun nước phun lên những vòng cung đẹp mắt trên thảm cỏ xanh.

Trước toà nhà đậu vài chiếc xe sang, đứng đầu là một chiếc Bentley đen, biển số đúng ngay ngày sinh của tôi, trùng hợp thật.

Trước khi vào, tôi định tháo mặt nạ chống nắng xuống, rồi đột ngột dừng bước.

Người đứng cạnh cửa sổ kia, sao trông giống Thẩm Quan quá?

Anh mặc bộ vest chỉnh tề, dáng người cao ráo đứng cạnh cửa sổ lớn, quay lưng về phía tôi.

Không chắc chắn lắm, tôi nép mình ngoài cửa, lén nhìn thêm một lần nữa.

Người đó xoay người, bước thong thả đến ngồi trên ghế sô pha gần đó, ung dung vắt chéo chân, châm một điếu xì gà.

Sau lưng anh có hai vệ sĩ mặc vest đen đứng chờ.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, tôi ngay lập tức nín thở, đầu óc như nổ tung.

Đúng là Thẩm Quan.Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!

Chân anh không hề què, đi lại hoàn toàn bình thường.

Đôi môi mỏng mím chặt, giữa lông mày lộ vẻ cao quý và xa cách, hoàn toàn khác với bộ dạng trước mặt tôi.

Nếu không phải vì vết đỏ còn sót lại trên cổ, tôi đã nghi ngờ mình nhận nhầm người.

Đây là Thẩm Quan, người vừa mới lang thang ngoài đường gặm bánh bao, nói rằng không có chỗ để đi sao?

Đây là Thẩm Quan, người đứng dưới mưa oan ức trách tôi nhốt anh ngoài cửa sao?

Đây là Thẩm Quan tối qua ngoan ngoãn như chú cún nhỏ, để tôi ôm hôn tuỳ ý sao?

Thẩm Quan liếc nhìn đồng hồ Patek Philippe trên tay, hờ hững.

Trợ lý hiểu ngay, quay sang môi giới bất động sản nói:

“Sao vẫn chưa đến? Gọi nhắc họ lần nữa.”

“Vâng, cô Dương vừa nói đang trên đường.”

Điện thoại của tôi sáng lên, tôi kịp thời tắt âm rồi tắt máy.

Trợ lý cúi người xuống, thì thầm nhắc nhở:

“Thưa ngài, bà chủ sẽ phát hiện mùi xì gà.”

Thẩm Quan hơi khựng lại, sau đó dập tắt điếu thuốc.

Môi giới bất động sản cười hùa: “Thì ra ngài mua nhà cho bà chủ, bảo sao.”

Sau đó, sự chú ý của tôi chuyển sang một trong những vệ sĩ đứng sau lưng anh.

Trí nhớ tôi khá tốt.

Chợt nhớ ra, chẳng phải đây chính là tài xế taxi hôm trước sao!

Lúc tôi và Chu Dương đi dạo trên đường, trời bất ngờ đổ mưa, và một chiếc taxi xuất hiện đúng lúc.

Thẩm Quan không chỉ lừa tôi, mà còn cử người theo dõi tôi.

19

Thẩm Quan quay về, tay cầm theo món lẩu cay mà tôi thích nhất:

“Bảo bối, dậy ăn cơm thôi.”

Anh vẫn mặc bộ đồ trước khi ra ngoài, là bộ tôi mua cho anh, áo thun trắng, quần bò và giày thể thao hồi lực, tất cả chưa đến năm trăm tệ.

Thay đồ cũng nhanh thật.

Sau khi rời tòa nhà Bân Giang, tôi trốn sau bức tượng và không lâu sau đã thấy Thẩm Quan bước ra.

“Đến tiệm lẩu cay Tào Thị.”

Trợ lý nói: “Thưa ngài, để tôi mua cho bà chủ, ngài về thay đồ trước đi.”

“Không cần.”

Anh vừa nói vừa cúi người chui vào chiếc Bentley biển số trùng ngày sinh của tôi.

Tôi chạy xe điện về căn hộ thuê, giả vờ vẫn còn ngủ nướng chưa dậy.

Thẩm Quan ngồi bên giường, thấy sắc mặt tôi không tốt, bèn hôn lên trán tôi:

“Có phải tối qua anh quá đáng quá không?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.