Hoàng Tước Vũ - Minh Khai Dạ Hợp

Chương 11: Hạ Úc Thanh



Hạ Úc Thanh vội vàng xác nhận bạn bè, ấn vào biểu tượng avatar của anh, muốn đổi tên chú thích cho anh, nhưng hình như cũng không cần thiết, trong số bạn bè wechat của cô, chỉ có anh dùng avatar đó.

Lúc bọn họ ăn cơm, Lục Tây Lăng nhận hai cuộc điện thoại, hình như là Chu Tiềm gọi tới, hỏi về chi tiết tài liệu.

Vì vậy, ăn cơm xong, Hạ Úc Thanh sợ làm chậm trễ công việc của anh, đề nghị mình có thể đi tàu điện ngầm về trường.

Lục Tây Lăng đi ở phía trước, cũng không quay đầu lại: “Trả treo với tôi mới làm chậm trễ công việc của tôi.”

Sau khi đưa Hạ Úc Thanh đến trường, Lục Tây Lăng lái xe về công ty.

Dây dưa một hồi, Chu Tiềm đã tới từ sớm, chờ ở bàn làm việc bên ngoài văn phòng.

Lục Tây Lăng đi vào, Chu Tiềm đứng dậy, theo vào văn phòng.

Lục Tây Lăng vắt áo khoác lên tay vịn salon, đi tới ngồi sau bàn làm việc, châm một điếu thuốc, nhận tài liệu mà Chu Tiềm đưa tới.

Thời gian trước, công ty anh hợp tác mua bán với một bệnh viện đứng đầu toàn quốc về dụng cụ y tế, vốn đã thống nhất ý kiến, nhưng khi chuẩn bị ký hợp đồng, người phụ trách bộ phận thu mua của bệnh viện đó đột nhiên ép giá, trực tiếp giảm ba mươi phần trăm giá.

Giá sau khi giảm còn thấp hơn giá gốc của công ty. Đối phương nhất quyết giữ cái giá đó không chịu thay đổi, bộ phận tiêu thụ không nâng giá được, chỉ có thể xin phép cấp trên xem nên nhượng bộ hay cho một ít phúc lợi ngầm, hoặc là từ bỏ mối làm ăn này.

Sau khi cân nhắc, bộ phận tiêu thụ quyết định từ bỏ, SE Medical đạt được thành công nhờ vào chất lượng sản phẩm, tuyệt đối không cuộc chiến giá cả vô nghĩa. Giá cả chính là ranh giới cuối cùng.

Hôm nay, bộ phận thu mua của bệnh viện đó đã nhanh chóng ký hợp đồng đặt hàng với một công ty sản xuất dụng cụ chữa bệnh khác của Nam Thành.

Người của bộ phận tiêu thụ rất cảnh giác, lập tức báo chuyện đó lên, cũng mù mờ biểu đạt nỗi lo lắng âm thầm của mình: có lẽ bộ phận chiến lược của công ty đã có chỗ hở.

Bởi vì hơn nửa năm nay đã xảy ra vài sự kiện tương tự nhau.

Là ai tiết lộ bí mật công ty, trong lòng Lục Tây Lăng hiểu rõ, nhưng vì tạm thời chưa đụng vào người đó được, nên anh cũng không có lựa chọn khác.

Lục Tây Lăng xem tài liệu hai lần xong, khép lại, ném lên bàn.

Chu Tiềm đứng trước bàn làm việc, chờ chỉ thị của anh.

Ngón tay Lục Tây Lăng vô thức gõ nhẹ trên mặt bàn, anh suy tính hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng: “Bảo bộ phận tiêu thụ không cần làm báo cáo công khai trong hội nghị thường lệ sắp tới. Chuyện còn lại, tôi sẽ đích thân xử lý.”

Chu Tiềm gật đầu.

Lục Tây Lăng trở về Lục trạch.

Mấy năm nay ông Lục không quá khỏe, bệnh mãn tính quấn thân, vào mùa Thu luôn bị bệnh, trời hạ nhiệt là ho.

Lục Sênh đang ngồi ăn trái cây, xem TV với bà Lục ở phòng khách.

Bà Lục gọi Lục Tây Lăng tới ăn cùng.

Lục Tây Lăng nói không cần, còn hỏi ông Lục có ở thư phòng không.

Bà Lục còn chưa kịp nói gì, từ thư phòng đã truyền ra tiếng ho khan.

Lục Tây Lăng nói: “Con lên nói mấy câu.”

Ông Lục đeo kính lão, ngồi sau bàn đọc sách xem tạp chí về lĩnh vực y khoa.

Ông đang đọc một luận văn về bảo quản tưới máu cơ học cho gan của người hiến tạng, muốn chia sẻ với Lục Tây Lăng.

“Nếu con về hưu, nhất định cũng thanh nhàn như ông.” Lục Tây Lăng cất giọng nhẹ nhàng.

Ông Lục dừng lại, con mắt sau kính lão giương lên. Ông úp tạp chí xuống bàn: “Ăn đạn về à?”

Lục Tây Lăng kéo lỏng cổ áo sơ mi, ngồi xuống một bên tay vịn ghế: “Ông gọi cho chú Trần đi, nói cháu hẹn chú ấy ăn cơm.”

Ông Lục nhìn anh, lẳng lặng quan sát trong chốc lát: “Tây Lăng, ông nói rồi mà, không cần thiết đuổi cùng giết tận.”

“Được rồi, hay hai chúng ta đổi vị trí đi?”

“Để chú ấy ở thêm bốn năm đã nể mặt ông lắm rồi.”

“Chú Trần của con khác, năm đó…”

“Con không thích nghe chuyện cũ. Ông nói cho con một câu thôi, không có gọi không?”

Ông Lục thở dài: “Cần gì phải thế? Con cho cậu ấy một chức vụ ngồi chơi xơi nước, phát cho cậu ấy một khoản lương không được à? Chú Trần của con từng có công lớn với công ty, động vào cậu ấy tức là rước thêm địch thủ.”

Lục Tây Lăng cười lên mà không nghe ra cảm xúc gì: “Lúc ấy ông khó khăn rút lui, nhét cục diện rối rắm cho con, cũng không suy nghĩ sâu xa như vậy cho con.”

Lục Tây Lăng đứng lên: “Nếu đây là câu trả lời của ông, con chỉ có thể làm việc theo cách của con. Ông biết tính con thế nào rồi đó.”

Cuối cùng ông Lục cũng thỏa hiệp: “Được rồi, để ông gọi.”

Lục Tây Lăng ra khỏi thư phòng, Lục Sênh trên salon ngồi thẳng dậy, chớp mắt nhìn anh: “Anh nói chuyện với ông nội xong rồi hả?”

Lục Tây Lăng liếc cô ấy.

“Anh.” Lục Sênh đứng lên, cười nói: “Em có thể nói với anh mấy câu…”

“Không có tiền.” Lục Tây Lăng thẳng thừng cắt lời cô ấy.

“…”

Bà Lục cười ha ha nói: “Sênh Sênh ở nhà bí bách quá, muốn tìm chút truyện để làm.”

“Bí bách hả?” Lục Tây Lăng nhìn về phía Lục Sênh.

Lục Sênh gật đầu, chớp mắt: “Gần đây quá nhàm chán…”

“Nhàm chán thì đi tìm việc làm đi.”

“…” Lục Sênh mất hứng: “Anh thật hẹp hòi!”

Lục Tây Lăng không để ý đến cô ấy nữa, chào bà Lục một tiếng rồi định đi.

“Không nghỉ lại đây à?”

“Dạ, bà nghỉ sớm đi.”

Lục Tây Lăng đi ra ngoài, trở lại xe.

Anh im lặng ngồi trong buồng xe tối om, châm một điếu thuốc, rít một hơi, lẳng lặng để nói cháy giữa hai ngón tay.

Lúc Hạ Úc Thanh về đến ký túc xá, ba người bạn cùng phòng của cô đều ở đó.

Triệu Ngọc Khiết quay đầu nhìn cô, không chào cô.

Trình Thu Địch đã ở trên giường: “Thanh Thanh, cậu về rồi.”

“Ừ!” Hạ Úc Thanh bỏ túi xuống, hỏi Trình Thu Địch: “Làm xong bài tập chưa?”

“Bài tập gì?”

“Tuyên Truyền Đạo Đức Và Pháp Luật, ngày mai phải nộp rồi đấy, cậu quên à?”

Không chỉ Trình Thu Địch, Phương Ly cũng sững sờ: “…Mai á?”

Hạ Úc Thanh gật đầu.

Trình Thu Địch nhảy lên, lập tức nằm rạp xuống theo thang giường: “Cíu! Tớ chưa viết chữ nào. Thanh Thanh, cậu làm xong chưa?”

“Làm xong từ tuần trước rồi. Tớ nhớ hình như tuần trước có nhắc các cậu rồi mà.”

Trình Thu Địch bận yêu đương, Phương Ly bận tập kịch bản, căn bản không để trong phòng.

Lúc này Trình Thu Địch mới nhận ra Triệu Ngọc Khiết không khóc lóc kể lể như hai người, vội hỏi: “Ngọc Ngọc, cậu làm xong chưa?”

“Chưa, tớ vẫn đang tra tài liệu.”

Trình Thu Địch luống cuống tay chân mở máy tính ra: “Thanh Thanh, cậu có thể cho tớ mượn bài tập chút không?”

“Để tớ gửi cho cậu, đừng nóng. Bài tập này rất đơn giản, tìm một án lệ về xâm phạm bản quyền, phân tích về hành vi xâm phạm bản quyền, chủ thể xâm phạm bản quyền và trách nhiệm pháp lý khi xâm phạm bản quyền là được.”

Hạ Úc Thanh mở máy tính ra, tìm bài tập của mình, chia sẻ cho Trình Thu Địch và Phương Ly.

Trình Thu Địch nhìn qua một lần: “Không phải nói ba ngàn chữ là đủ rồi sao? Cậu viết tận năm ngàn chữ! Cậu lại “chơi” bọn tới!”

Giường của Hạ Úc Thanh và Triệu Ngọc Khiết gần như ngược nhau

Lúc này Triệu Ngọc Khiết đang quay lưng lại với cô, nghe Trình Thu Địch nói vậy thì xoay người lại: “Thanh Thanh.”

Triệu Ngọc Khiết lộ ra một nụ cười: “Cậu có thể cho tớ mượn bài tập tham khảo không? Tớ không có đầu mối tìm án lệ.”

Hạ Úc Thanh cũng cười: “Không thể.”

Triệu Ngọc Khiết sửng sốt.

Hạ Úc Thanh không muốn giải thích gì thêm, quay đầu lại, bắt đầu làm chuyện của mình.

Cô thừa nhận cô không quá rộng lượng. Người nói xấu sau lưng cô, cô sẽ không bao giờ cho người đó tham khảo bài tập.

Cô không giỏi cãi nhau, nếu không đến mức phải gây gổ với Triệu Ngọc Khiết, cô sẽ đối xử với cô ta như người xa lạ. Giờ trong lòng cô vô cùng khó chịu, vô cùng bực bội.

Hạ Úc Thanh có lòng dùng hết công năng của máy ảnh mà Lục Tây Lăng cho cô mượn, dành thời gian học giáo trình miễn phí trên mạng từ con số không, sau khi nắm vững kiến thức căn bản thì tích cực thực hành.

Nhưng mà chuyện chụp ảnh, chụp được thế nào thì phải xem thiên phú, nhất là chụp người.

Hạ Úc Thanh rất tích cực để Trình Thu Địch làm người mẫu cho mình, cô ấy xem phim xong lập tức muốn đánh người: “Xin cậu đấy, tớ nổi tiếng bằng nghề chụp ảnh, bạn trai trai thẳng của tớ còn không chụp mấy góc chết như vậy!

Hạ Úc Thanh xin lỗi, lần sau chụ tiếp, cho đến khi Trình Thu Địch tuyên bố muốn nghỉ chơi với cô, thì cô mới tiếc nuối xóa bỏ.

Nghe nói con gái chụp ảnh chân dung kiếm được rất nhiều tiền.

Hạ Úc Thanh chỉ có thể thừa nhận mình không kiếm nổi tiền bằng nghề này.

Nhưng phong cách chụp của cô cũng không tệ, chín tấm ảnh chiều tà up lên wechat cũng nhận được một vài like.

Hạ Úc Thanh nhìn thấy “LU” trong danh sách like.

Ngay sau đó, cô phát hiện một comment của Lục Sênh trong bài: “Thanh Thanh, anh chị kết bạn với em rồi à?”

Hạ Úc Thanh trả lời: “Đúng rồi ạ.”

Lục Sênh: “Kết bạn lúc nào?”

Hạ Úc Thanh: “Hình như là lần trước.”

Lục Sênh: “Lần trước là khi nào?”

Hạ Úc Thanh: “Chắc là ba tuần trước.”

Reload lại một lần, có thêm hai tin nhắn mới:

LU trả lời Lục Sênh: “Hai người có thể nhắn tin riêng không?”

Lục Sênh trả lời LU: “Ai cần anh quản!”

Thời gian chớp mắt trôi đi, đã đến Tết Nguyên Đán.

Hạ Úc Thanh không gây gổ với Triệu Ngọc KHiết, luôn duy trì quan hệ bạn cùng phòng trên bề nổi với cô ta, nhưng không giúp cô ta trực nhật, mang cơm nữa.

Hai người không đi chung với nhau nữa, cũng chưa từng hoạt động gì riêng cùng nhau, ở phòng ký túc cũng gần như không giao tiếp gì.

Hạ Úc Thanh tin tưởng, chắc chắn Triệu Ngọc Khiết biết tại sao cô lai hời hợt như thế, vì trước giờ cô ta chưa từng hỏi cô.

Lâu ngày, Trình Thu Địch và Phương Ly cũng nhìn ra đầu mối, âm thầm hỏi cô và Triệu Ngọc Khiết thế nào.

Cô chỉ nói, tính cách của hai người không hợp nhau.

Ban đầu Trình Thu Địch có lòng muốn làm trung gian giảng hòa, sau đó lại phát hiện Hạ Úc Thanh đã quyết định rồi, thái độ vô cùng kiên quyết, cũng từ bỏ, tôn trọng ý kiến của cô.

Có lúc Hạ Úc Thanh cũng cảm thấy khổ sở.

Có phải dấu hiệu của sự “trưởng thành” chính là rõ ràng trong lòng đã rõ, chán ghét lẫn nhau, nhưng vẫn duy trì thể diện dối trá?

Lúc học cấp ba, cô và người bạn tốt Tống Miêu đã từng thực sự nghỉ chơi hơn nửa năm.

Tuy sau đó hai người làm hòa rồi, quan hệ còn thân mật hơn cả trước kia, nhưng trong nửa năm nghỉ chơi, hai người thật sự chưa từng nói với nhau câu nào.

Trẻ con yêu hận rõ ràng, cái gì cũng đơn thuần.

Ba ngày Tết dương lịch, ngoài đi dạy kèm, Hạ Úc Thanh ở trong thư viện khổ luyện nghe tiếng Anh.

Cô có lòng tin với các môn khác, học thuộc lòng cũng không thành vấn đề, ngay cả môn Hành Vi Khoa Học Thống Kê mà người học Toán còn thấy khó, cô cũng có thể học được.

Duy chỉ có môn nghe tiếng Anh, cô không vượt qua được.

Sau tết là tuần ôn thi.

Chương trình học Báo Chí lấy lý luận và khái niệm làm chủ, đề thi cuối kỳ phần lớn là giải thích danh từ, phân tích án lệ, v.v. Bầu không khí nước đến chân mới nhảy bao trùm xung quanh.

Mọi người in bản ghi chép trọng điểm của các anh chị khóa trước truyền lại, thức đêm học thuộc lòng, thi được môn nào hay môn nấy.

Môn cuối cùng là Tu Dưỡng Tư Tưởng Đạo Đức Và Các Nguyên Tắc Cơ Bản Của Pháp Luật, thi xong là hoàn toàn giải phóng.

Trình Thu Địch hôm qua còn đang lo lắng sẽ rớt môn Tin Học Cơ Bản đã vui vẻ lập kế hoạch đi du lịch trong kỳ nghỉ Đông.

Trên đường trở về kí túc xá, Trình Thu Địch hỏi Hạ Úc Thanh chuẩn bị ngày nào về quê.

“Tớ không về đâu, tớ chuẩn bị xin quản lý ký túc sẽ ở lại Tết.”

“Tại sao? Tết mà không về đoàn tụ với gia đình à?”

Hạ Úc Thanh không nói với bất kỳ ai chuyện mình suýt chút nữa bị “bán” cho một người đàn ông xa lạ với giá mười tám vạn sính lễ cho bất kỳ ai ngoài Lục Tây Lăng, ít nhiều gì cô cũng cảm thấy xấu hổ.

“Ừ… Bọn họ muốn qua năm tới Nam Thành chơi.” Hạ Úc Thanh nói dối cho qua.

Trình Thu Địch không truy hỏi nữa: “Vậy giao thừa cậu cũng ở ký túc sao?”

“… Chắc sẽ đến nhà người thân.”

“Rảnh rỗi thì hẹn tớ ra chơi, chúng ta cùng đi xem phim.”

“Được thôi.”

Quay lại phòng trọ, Hạ Úc Thanh gửi tin nhắn cho Lục Tây Lăng, báo cáo mình đã thi xong.

Giáng Sinh và Tết dương lịch, cô đã gửi tin nhắn chúc mừng.

Có lễ do bận nhiều việc, Lục Tây Lăng đã kéo dài thời gian trả lời, ngoài việc chúc cô ngày lễ vui vẻ, thì không còn nội dung gì khác.

Chín giờ tối, Hạ Úc Thanh nhận được tin nhắn trả lời của Lục Tây Lăng.

LU: “Biết rồi.”

Hạ Úc Thanh cân nhắc phải trả lời thế nào, lại thấy trên đầu xuất hiện dòng chữ “đang nhập”.

Cô chờ một lát nhưng Lục Tây Lăng không gửi gì cả.

Mãi một tiếng sau cô mới nhận được hồi đáp.

Không phải tin nhắn, là cuộc gọi.

Giọng Lục Tây Lăng có chút khác ngày thường, hơi khàn, giọng phập phòng: “Thi sao rồi?”

“Cũng được ạ? Thi tiếng Anh cũng không rớt.”

“Còn ở trường à?” Lục Tây Lăng lại hỏi.

“Dạ.”

Dường như cô nghe được tiếng bật lửa, điện thoại im lặng một lát, sau đó Lục Tây Lăng nói: “Hạ Úc Thanh.”

Nếu cô nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên Lục Tây Lăng gọi cô cả họ cả tên như vậy.

Cô giống như đột nhiên bị gọi tên trong giờ học, theo bản năng thẳng người lên.

Trong điện thoại, Lục Tây Lăng lãnh đạm nói: “Bà nội nói cô là “phúc bảo”, cô có cảm thấy vậy không?”

Hạ Úc Thanh hơi mờ mịt.

Hôm nay giọng nói và nội dung lời nói của Hạ Úc Thanh đều hết sức khác thường.

Cô nghĩ, có khi nào anh say không.

Không đợi cô trả lời, anh nói tiếp: “Tôi cúp đâu, nghỉ ngơi sớm đi.”

Hạ Úc Thanh vội hô lên: “Chúc Lục.”

Cuộc gọi vẫn còn kết nối, nhưng không ai trả lời. Cô nhìn màn hình rồi nói: “Ừm… Ừm… chú ăn khuya không?”

Nửa tiếng học, Hạ Úc Thanh lên chiếc xe ở cổng trường.

Tài xế lái xe, Lục Tây Lăng ngồi đằng sau.

Khi cửa xe khép lại, cô ngửi được mùi rượu thoang thoảng.

Thật ra cô cũng không biết tại sao ban nãy cô lại mời anh ăn khuya nữa, có lẽ vì anh khác thường, khiến cô hơi không yên tâm.

Bình thường anh quan tâm chăm sóc cô như vậy, cô có qua có lại mới toại lòng nhau, quan tâm một người trưởng bối như anh là chuyện phải làm!

Bây giờ gặp mặt, trạng thái của Lục Tây Lăng vẫn khá tốt, anh không say lắm.

Anh khong mặc áo khoác, trên người mặc áo lông đen, vắt chân tựa vào lưng ghế, sắc mặt rất nặng nề, giọng không còn lạnh nhạt như thường ngày. Có thể cảm nhận được, tâm trạng anh không tốt.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.