Học Ngoan

Chương 57: C57: Chương 56



Chương 56: Xong rồi, Lâm Thiên Tây, mày xong rồi…

Edit: NCX

Tôn Thành nói xong thì thật sự nhường gian phòng cho cậu, rời đi ngay tức khắc.

Lâm Thiên Tây đứng im tại chỗ một lúc, quên luôn chuyện mình đến WC đi vệ sinh, ban đầu cũng không cần một gian riêng, cậu quay ra chỗ bồn tiểu, trong đầu lại nghĩ đến lời mình vừa nói.

Trước đây cậu thực sự chưa từng thích một cô gái nào, cũng chưa bao giờ muốn tiếp xúc quá nhiều với con gái. Lúc còn lăn lộn cũng có một hai người theo đuổi cậu, ngượng nghịu bẽn lẽn đưa thư tình cho cậu, nhưng cậu thấy vậy vẫn chẳng có cảm giác gì, phản ứng cũng gần giống như bây giờ.

Cậu đi đến bồn định rửa tay, tiện thể rửa luôn cả mặt, thở dài một hơi rồi ra khỏi WC.

Lúc về đến phòng học, chỗ ngồi bên cạnh đã trống không, Tôn Thành không có ở đó.

Lúc này Vương Tiếu rất yên phận, thấy cậu quay về nhìn chằm chằm chỗ trống bên cạnh thì nhỏ giọng nói: “Vừa nãy có giáo viên ở phòng giáo vụ gọi Thành gia, hình như là chuyện bi-a thì phải, chắc chắn là đi khen ngợi, sao lại không gọi anh đi cùng nhỉ?”

Lâm Thiên Tây không hề gì: “Không gọi thì không gọi thôi.” Phòng giáo vụ nhìn thấy cậu đã nhức cả đầu, sao mà gọi cậu được.

Vương Tiếu thấy sắc mặt của cậu vẫn rất bình thường, lại hỏi tiếp: “Anh Tây, khi nãy rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Lâm Thiên Tây liếc Đào Tuyết ngồi đằng trước một cái, không thấy cô quay ra sau nhìn, đầu vẫn cúi thấp xuống như cũ, cậu nhẹ nhàng chép miệng, vẫn rất phiền, là phiền kiểu tình huống như thế này, sau đó thấp giọng đáp: “Bớt hỏi lại, cũng chả liên quan đến mấy cậu.”

May mà Vương Tiếu không ngốc: “Anh Tây còn rất mềm lòng, không đồng ý con gái nhà người ta mà còn giữ mặt mũi cho người ta nữa.”

“Biết thế mà mẹ nó còn không mau câm miệng!” Lâm Thiên Tây trừng nó.

Vương Tiếu im lặng quay lên.

Khương Hạo ngồi trên quay xuống nhìn cậu hai lần, song cũng không nói gì.

Lâm Thiên Tây không muốn cứ mãi bị nhìn chòng chọc như thế, cậu cúi đầu xem tờ đề vừa được phát trước mặt, là đề tiếng Anh lão Chu phát thay giáo viên bộ môn.

Giáo viên tiếng Anh là giáo viên mới đổi lúc lên lớp 12, là giáo viên nữ, hình như có việc xin nghỉ nên mới nhờ lão Chu phát đề.

Lâm Thiên Tây nhìn thấy trên tờ đề viết bài thi giữa kì năm ngoái, nhớ ra lần thi tiếp theo của bọn họ chính là kì thi giữa kì.

Cậu mở đề ra, từ xưa đến giờ không học tiếng Anh tử tế, chẳng biết chữ nào, lại gấp tờ đề nhét vào trong cặp sách trước.

Mặc kệ chuyện thư tình kia đi, thà quan tâm một đống kỳ thi sắp tới còn hơn.

Đến khi tan học, Tôn Thành mới quay về.

Lâm Thiên Tây bị một bức thư tình làm cho không thể nào ngẩng đầu dậy, không muốn hứng lấy những ánh mắt của người khác, cho nên cậu nằm sấp trên bàn giở sách, thấy hắn ngồi xuống bên cạnh mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Gọi cậu đi bảo cái gì thế?”

Khi nãy Tôn Thành hút thuốc vẫn còn vương lại mùi khói, lúc ngồi xuống cũng có thể ngửi thấy, mà hình như chính hắn cũng chẳng thèm để ý: “Không có gì, chỉ là nhắc tôi sau này chú tâm vào học các môn văn hóa.”

“Ò.” Lâm Thiên Tây đáp lại một câu, đột nhiên không lên tiếng nữa.

Tôn Thành cũng không nói thêm gì.

Mấy lời trong nhà vệ sinh khi nãy như chưa từng được nói ra, cũng không ai nhắc lại nữa.

Mãi đến khi tan học, Lâm Thiên Tây vẫn không hề trao đổi gì với Đào Tuyết, vừa nghe thấy tiếng chuông reo là lập tức cầm cặp ra khỏi lớp.

Vương Tiếu ở đằng sau gọi: “Anh Tây!”

Lâm Thiên Tây không trả lời, cậu nghe thấy Vương Tiếu chuyển mục tiêu: “Thôi bỏ đi, Thành gia, chúng ta cùng đi đi.”

Một mình Lâm Thiên Tây rời đi trước.

Trong tay cậu xách túi mua sắm, đi thẳng về khu chung cư cũ nơi mình ở, giẫm lên từng bậc thang lộn xộn trong lầu.

Về đến nhà, cậu lấy bộ váy mới mua cho mẹ ra rồi đặt vào tủ trước cửa ra vào.

Thời gian của mẹ Lâm và cậu vẫn không khớp nhau. Cậu suy nghĩ một lúc, sợ thời điểm mẹ về không để ý rồi không nhìn thấy, lại cầm bộ váy đặt trên ghế sofa.

Cất kỹ rồi Lâm Thiên Tây mới vào phòng, quăng cặp sách xuống, khóa kéo còn chưa kéo kỹ, bức thư tình vo thành một nắm mà khi nãy tiện tay ném vào lại lăn ra ngoài.

“Chậc.” Cậu cầm lên ném vào sọt rác, ở trên lớp không có ném, có thể là bận tâm con gái nhà người ta da mặt mỏng, nếu như bị người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ bị giễu cợt đến mức không ngóc đầu lên nổi.

Lâm Thiên Tây mở cặp sách, rút tờ đề tiếng Anh ra, lại cầm một cây bút, ngồi lên giường, định bụng chăm chỉ làm đề.

Chưa được hai phút, cậu lại đứng dậy.

Không được, không biết, cứ như đọc sách trên trời.

Cậu mò điện thoại rồi mở khung chat avatar ngọn hải đăng ra, nhìn đồng hồ, kẹp bút lên tai, gấp bài thi lại nhét vào trong túi quần, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Cậu xuống lầu ra khỏi cửa, quen đường quen lối đi đến nơi cần đến.

Bầu trời đã sẩm tối, lúc đến gần tiệm tạp hóa của Dương Duệ, hai ngọn đèn đường đã bị hỏng, chúng lập lòe nhấp nháy mà không sáng nổi.

Lâm Thiên Tây bước đi dưới ánh đèn đường, nghe thấy tiếng còi xe, quay lại thì thấy khuôn mặt có vết sẹo của Lộ Phong ló ra từ chiếc xe tải cũ bên đường, xe đang khởi động, hình như chuẩn bị rời đi, vừa khéo lại gặp được.

“Nghe nói thằng nhóc nhà cậu đánh bi-a giành quán quân?” Lộ Phong hỏi.

Lâm Thiên Tây cười “ha” một tiếng: “Thông tin anh nhận được cũng muộn quá.”

Lộ Phong nói: “Vừa nghe Dương Duệ kể, cậu đang đi đâu thế?”

Lâm Thiên Tây cố ý không trả lời, lướt qua chiếc xe của hắn: “Không nói cho anh.”

“Không nói anh cũng biết, đến chỗ này thì còn đi đâu được?” Lộ Phong vào trong xe lục lọi một hồi, rồi xách ra một túi nilon: “Cái này cho cậu.”

Lâm Thiên Tây vừa quay đầu, bọc kia đã được ném thẳng vào trong ngực cậu, cậu cầm lấy rồi nhìn thoáng qua, bên trong là một túi kẹo đã xé miệng: “Gì thế?”

“Trên xe không còn cái khác, mỗi cái này thôi, tặng cho hai cậu ăn mừng vậy.” Lộ Phong nói xong lập tức lái xe rời đi.
1

Lâm Thiên Tây ôm túi kẹo mà buồn cười, đây là tiện tay lấy rồi làm quà tặng cho mình hả, cậu kẹp túi trong tay, tiếp tục tiến lên phía trước.

Rất nhanh đã tới tòa nhà cũ, Lâm Thiên Tây lôi tờ đề đã gấp lại từ trong túi quần ra, hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý cho lần gặp mặt tiếp theo.

Tôn Thành vừa mới về đến nhà, lúc để cặp sách xuống tiện tay mò vào bên trong lấy thuốc lá ra, rút được một điếu rồi lại nhét vào, ném cả hộp thuốc vào lại trong cặp.

Hút thuốc quá nhiều cũng không tốt, có khi càng hút lại càng phiền, hôm nay hắn phiền muộn chẳng có lý do.

Tom nhào đến chạy vòng quanh chân hắn. Tôn Thành vừa định đổ chút thức ăn cho nó thì nó lại lao ra ngoài cửa, miệng bắt đầu “gâu gâu” loạn xạ.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa.

Tôn Thành nhìn thoáng qua cánh cửa, vẫn là tiếng vang không nhẹ không nặng, dường như gõ đến mức bất cần, hắn đi tới kéo cửa ra.

Nửa thân trên của Lâm Thiên Tây lộ ra bên cửa, cậu đối mặt với hắn cười một tiếng lưu manh: “Ba ơi?”

“….” Tôn Thành trông thấy bút trên tai và đề thi trong tay cậu thì tức khắc sáng tỏ, khóe miệng hơi giật, kéo hẳn cửa ra: “Vào đi.”

Lâm Thiên Tây lập tức đi vào.

Tôn Thành đóng cửa lại, chỉ huy cậu: “Cho chó ăn trước.”

Lâm Thiên Tây đến xin hắn dạy mình, không hề ý kiến gì mà đi đến đổ thức ăn vào cái bát ăn của Tom, vừa đổ vừa nói chuyện với nó: “Lại đây Tom, ăn cho tốt, anh đây lại tới học hành chăm chỉ.”

Lúc cậu cho Tom ăn xong, quay đầu lại đã thấy Tôn Thành đang đứng bên cửa sổ lật quyển sách trong tay: “Không làm nổi đề tiếng Anh nữa?”

“Ò.” Lâm Thiên Tây đi qua: “Đệm của tôi đâu?”

Tôn Thành ngừng lại, khom lưng lấy ra cái đệm mua cho cậu từ dưới gầm bàn ra rồi đưa tới.

Lâm Thiên Tây đặt đệm cạnh bàn rồi ngồi xuống, cầm đề thi: “Cái này làm như thế nào?”

“Cũng không phải nộp ngay, cậu có thể từ từ làm.” Tôn Thành tiếp tục giở sách: “Trước tiên ôn lại phần cơ bản đã.”

“Hả?” Lâm Thiên Tây nhìn hắn.

Tôn Thành liếc cậu một cái, biết cậu không hiểu: “Cậu thi cuối kỳ tiếng Anh được bao nhiêu điểm, còn nhớ không?”

“….” Lâm Thiên Tây thoáng ngẫm nghĩ: “50?”

Tôn Thành rút hai tờ giấy trong sách tiếng Anh của mình ra rồi đặt một tờ lên bàn: “Bốn mươi sáu.”
1

Lâm Thiên Tây nhìn thử, là phiếu điểm của cậu, không ngờ rằng hắn vậy mà vẫn luôn giữ, quả nhiên cột điểm môn tiếng Anh ghi “46”.

“Cậu được bao nhiêu?” Cậu vô thức hỏi.

Tôn Thành đặt phiếu điểm của mình trước mặt cậu: “Rất giống với của cậu.”

Lâm Thiên Tây cầm lên xem: “Đệch mợ, như thế này mà bảo giống?”

Cột điểm môn tiếng Anh của hắn ghi “146”, hơn cậu hẳn một con số, giống cái con khỉ, đả kích người khác à!

Tôn Thành lật quyển sách tiếng Anh trong tay đến hai trang cuối cùng, lại rút ra một tờ giấy khác rồi ném nhẹ lên bàn: “Sớm chuẩn bị kế hoạch cho cậu rồi, từ hôm nay trở đi dựa vào cái này bổ túc tiếng Anh là được.”

Lâm Thiên Tây cầm tờ giấy kia, không tiến hành vội mà nhìn mặt hắn: “Cậu chuẩn bị kế hoạch cho tôi từ lâu rồi hả?”

“Ừm.” Tôn Thành nghĩ, nếu không thì cần bảng điểm của Lâm Thiên Tây làm gì, chả lẽ cầm về thưởng thức “điểm cao” của cậu chắc? Lại chợt thấy ánh mắt giống như không thể tin được kia, mặt đối mặt hai giây, đưa tay qua: “Không muốn thì thôi, trả lại cho tôi.”

Lâm Thiên Tây không cho: “Muốn mà, ai bảo không muốn chứ! Không muốn thì tiếng ba vừa nãy gọi uổng công rồi.”

Chỉ là quá bất ngờ, cậu không nghĩ rằng Tôn Thành cũng đã chuẩn bị xong kế hoạch cho cậu.

Con mẹ nó, không chỉ bất ngờ, hình như còn thấy cảm động. Lâm Thiên Tây càng không khỏi chăm chú nhìn hắn, cậu sờ sờ mũi, không biết tại sao, đáy lòng có một nơi như vừa mới ngo ngoe rục rịch, cảm giác người này ấy thế mà lại suy nghĩ cho cậu, nhưng vẫn luôn chẳng nói gì.

Tôn Thành rút tay về, giống như trước đây không quấy rầy Lâm Thiên Tây, hắn vào trong bếp xem có gì ăn, đến cửa phòng bếp rồi lại quay đầu liếc cậu một cái: “Thấy cậu tan học chạy nhanh như vậy, bây giờ vẫn còn có tâm trạng làm đề, rất hiếm có.”

Tầm mắt Lâm Thiên Tây phóng đến phòng bếp, nhìn thấy bóng lưng hắn đi vào trong, không nghe ra giọng điệu này của hắn là có cảm xúc gì, ngón tay kẹp bút xoay vài vòng, bắt đầu tiến hành kế hoạch trong tờ giấy hắn đưa: “Tại sao lại không có tâm trạng chứ, một bức thư tình thôi mà, lại chẳng ảnh hưởng được tôi.”

“Nếu như con gái người ta nhất quyết cần cậu đưa ra một câu trả lời thì sao?” Tôn Thành ở trong hỏi, giọng điệu vẫn dửng dưng không hề có chút dao động.

Lâm Thiên Tây khựng lại, sau đó liếc mắt vào phòng bếp, lại cảm thấy phiền muộn, cậu cúi đầu mở tờ kế hoạch, nhìn nét bút sắc bén của hắn: “Nói sau đi.”

Trong phòng bếp không còn động tĩnh gì nữa.

Tôn Thành nghe Lâm Thiên Tây nói xong, tìm trong phòng bếp một lượt không thấy gì để ăn, bèn tới bồn rửa tay rửa sạch sẽ, lúc vẩy tay, hắn cảm thấy mình quản cũng nhiều thật, tại sao lại phải hỏi vấn đề này, đến cùng cũng là chuyện của mình Lâm Thiên Tây, có thế nào cũng chẳng tới lượt hắn nhúng tay.

Bên ngoài Tom đẩy chậu rỗng “loảng xoảng loảng xoảng”, hắn nghe thấy vậy bèn quay đầu đi ra.

Tom ăn xong rồi, giờ đang chạy quanh chân Lâm Thiên Tây, kéo kéo cái túi nilon bên chân cậu sột soạt.

Tôn Thành cầm cặp sách đi tới, thấy Lâm Thiên Tây đang đọc phiên âm, nhận biết từ vựng theo những gì mình viết trên giấy, bởi vì rất nhiều âm không biết, cho nên đang dùng điện thoại tra Baidu.

Thấy hắn lại gần, Lâm Thiên Tây lập tức ngẩng đầu lên.

“Thế nào?” Tôn Thành hỏi.

Lâm Thiên Tây lấy bút kẹp trên tai ra, bĩu môi bảo: “Khó.” Vừa nói vừa bê Tom dịch sang chỗ khác, cầm túi nilon lên.

Đó là túi kẹo cậu mang đến, vừa nãy ném tạm bên chân nhưng suýt chút nữa đã bị Tom cắn nát, cậu nhanh tay quăng lên bàn nhỏ.

Tôn Thành ném cặp sách xuống, cầm đệm ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn thoáng qua túi nilon: “Hối lộ tôi? Còn mang kẹo tới.”

“Lộ Phong cho.” Lâm Thiên Tây đẩy túi kẹo đến trước mặt hắn: “Cậu làm cái kế hoạch này cho tôi, tôi cũng nên hối lộ cậu.”

“Tôi không ăn ngọt, cậu cũng không phải không biết.” Tôn Thành lấy bút và đề tiếng Anh từ trong cặp ra rồi đặt ngay bên cạnh cậu, giữa hai người chỉ cách một túi nilon kia.

Lâm Thiên Tây nhớ ra, hắn không ăn ngọt thật, cơ mà lại muốn cho hắn, hôm nay đúng thật là định hối lộ hắn, lại đẩy túi đến trước mặt người ta: “Cậu cũng chưa ăn, sao biết chắc chắn là ngọt.”

“Vậy sao cậu không tự ăn?”

“Mấy từ này tôi còn chưa hiểu được, ăn cái gì mà ăn.” Lâm Thiên Tây lại cúi đầu lướt điện thoại.

Tôn Thành không để ý tới túi kẹo kia nữa, ngồi bên cạnh xem cậu tra từ, nhìn lông mày cậu đã nhíu tít cả lại, cũng không quấy rầy mà chỉ nhìn như thế, xoay xoay bút trên tay, mãi vẫn chưa bắt đầu làm bài.

Lâm Thiên Tây lướt điện thoại nghiên cứu một hồi đã thấy hơi loạn, ngón tay ấn vào WeChat, vừa khéo lại nhảy ra avatar ngọn hải đăng, lúc nãy trước khi ra cửa cậu định nhắn cho hắn, nhấn vào xong để đó luôn mà không thoát.

Đúng lúc ấy Tôn Thành cũng thấy, nhìn lướt qua.

Lâm Thiên Tây ngẩng đầu nhìn Tôn Thành, làm trò mở WeChat của hắn trước mặt hắn ra, hơi đần độn, có chút xấu hổ không nói nên lời, nhìn đến avatar ngọn hải đăng cùng với tên tiếng Anh kia, nhân cơ hội hỏi hắn: “Tôi chỉ muốn hỏi một chút, biệt danh WeChat tiếng Anh này của cậu có nghĩa là gì thế?”

Tôn Thành lại quét mắt liếc một cái: “Elixir, nghĩa là linh đan diệu dược, có thể chữa khỏi hết thảy bệnh tật.”

“Sao lại dùng từ này chứ?” Lâm Thiên Tây cúi đầu xem lại một lần, thấp giọng bảo: “Nghe khó đọc, khó nhớ.”

“Khi ấy vừa học được thì lấy dùng luôn.” Tôn Thành duỗi tay lấy một cái kẹo trong túi rồi bóc vỏ ra, nghĩ tới gì đó, khóe miệng khẽ giương lên: “Cậu muốn nhớ kỹ sao? Kỳ thực cũng không khó.”

“Nhớ như thế nào?” Lâm Thiên Tây vô thức hỏi theo bản năng.

“Há miệng.” Tôn Thành bỗng nhiên nói.

“Hả?” Lâm Thiên Tây vừa ngẩng đầu, trong miệng bỗng bị nhét một viên kẹo.

Ngón tay Tôn Thành vừa mới rút ra khỏi miệng cậu: “Bây giờ lại nhớ từ này một lần.”

“…..” Lâm Thiên Tây sững sờ nhìn hắn.

Hắn nói cái gì cơ, nhớ từ vựng?

Tôn Thành bắt gặp ánh mắt của Lâm Thiên Tây thì con ngươi khẽ động, hắn xoa xoa ngón tay, đẩy túi kẹo đến trước mặt cậu: “Mang về từ từ ăn, ăn một viên thì nhớ lại một lần, sau này cậu sẽ không quên được.”

Lâm Thiên Tây ngậm viên kẹo kia, trông thấy hắn đang nhìn mình, dường như trái tim đã co rút đến mãnh liệt, cậu không cảm giác được kẹo có ngọt hay không, cũng không nghe rõ hắn vừa nói cái gì, chỉ biết trong đầu đột nhiên phát ra một giọng nói.

Xong rồi, Lâm Thiên Tây, mày xong rồi…
8

———————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Chúc mừng anh Tây nào cả nhà. 
6


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.