Edit: Cube000
__________
Trước mặt tôi tối đen như mực, lạnh lẽo ẩm ướt, như thể một con quái vật nào đó sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào. Cậu lang thang không mục đích trong bóng tối vô biên, một tia sáng từ hư không lọt ra, dường như có một bóng người ở giữa ánh sáng, cậu không thể không chạy về hướng đó.
Khoảng cách càng ngày càng gần, thân ảnh phía trước dần rõ ràng, chính là bóng lưng quen thuộc. Không Người đàn ông chậm rãi quay người, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười dịu dàng, anh hướng cậu mở miệng ôn nhu gọi: “Cẩm Chi.”
Đôi mắt Tô Cẩm Chi dần dần mở to, là học trưởng!
Cậu nhanh chân chạy đến đó, nhưng không hiểu sao lại không thể đến gần đối phương, cứ như đang dậm chân tại chỗ, cậu khẩn trương suýt khóc. Bỗng nhiên, một ngọn lửa đỏ rực bùng lên từ phía sau Kiều Vũ, ngọn lửa lan sang một bên như thể có sinh mệnh, trong tích tắc Kiều Vũ bị bao quanh bởi nó.
Cậu nhìn ánh dưới ánh lửa bập bùng, cất lên thanh âm rất đỗi dịu dàng.
“Cẩm Chi à, nhớ sống tốt, anh yêu em.”
Vừa dứt lời, ngọn lửa đã nhấn chìm thân ảnh của Kiều Vũ.
Tô Cẩm Chi sợ hãi vươn tay về phía anh: “Học trưởng!Không!”
Tô Cẩm Chi đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mồ hôi lạnh thấm vào lưng làm ướt quần áo, thân hình Kiều Vũ bị ngọn lửa nhấn chìm dường như đang ở trước mặt cậu, như mảng lưới lớn siết chặt tim cậu., Tô Cẩm Chi thở hổn hển nhìn trần nhà.
Một thanh âm vui mừng vàng lên bên tai: “Cẩm Chi, cuối cùng cậu cũng đã tỉnh!”
Tô Cẩm Chi nghiêng đầu, nhìn Tô Thiển Thiển.
Tô Thiển Thiển bước nhanh về phía cậu, ghé bên giường, lo lắng hỏi: “Cẩm Chi, bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Có khó chịu không
Tôi đang ở đâu vậy?”
“Đây là bệnh viện.” Tô Thiển Thiển đáp.
“Bệnh viện?” Tô Cẩm Chi nghi hoặc nhìn cô: “Tại sao tôi lại ở đây?”
Tô Thiến Thiến hơi giật mình, sắc mặt cứng đờ: “Cậu… không nhớ?”
“Chuyện gì xảy ra?
Mắt thấy sự im lặng của Tô Thiển Thiển, trong lòng cậu chợt nảy ra một linh cảm xấu, một số hình ảnh bất tri bất giác hiện ra trong đầu câụ, bóng dáng người đàn ông bị ngọn lửa cuồng nộ nhấn chìm.
Con ngươi Tô Cẩm Chi co chặt, cậu nắm lấy vai Tô Thiển Thiển hoảng sợ hỏi: “Thiển Thiển, học trưởng đâu, anh ấy đâu rồi?”
Ai ngờ lại bắt gặp ánh mắt trốn tránh của cô, tâm cậu từ từ chìm xuống, một cơn lạnh buốt từ sau bên trỏng dâng lên; “Thiển Thiển, nói đi, anh ấy đâu rồi?
“Tôi…” Nhìn bộ dạng Tô Cẩm Chi, Tô Thiển Thiển không đành lòng mà nhắm mắt, thanh âm run run: “Cẩm Chi, học trưởng ảnh…ảnh..
“Anh ấy làm sao?” Tô Cẩm Chi bất an mà siết chặt bàn tay.
“Tối hôm qua, khu nhà cậu ở bốc cháy, học trưởng… không chịu ra ngoài.”
Máu dần dần đặc lại, não của Tô Cẩm Chi ong ong, hai mắt tối sầm lại, cả người run rẩy liên hồi: “Thiển Thiển..cậu đừng doạ tôi, cậu đang nói giỡn phải không?”
Tô Thiển Thiển không đành lòng mà quay đầu đi, đôi mắt ươn ướt: “Cẩm Chi, xin lỗi, học trưởng… không còn nữa. ”
Lời nói của cô như một con dao sắc bén, từng chút một chút một cào xé tim cậu: “Không! Không tin, không tin! Làm sao có khả năng, học trưởng sao có thể…” Lời nói chưa bao giờ nói ra, Tô Cẩm Chi hoảng loạn bước ra khỏi giường: “ Tôi không tin, tôi không tin, tôi muốn gặp anh ấy.”
“Cẩm Chỉ, Cẩm Chi, bình tĩnh lại!” Tô Thiển Thiển vội vàng ngăn cản, nhưng Tô Cẩm Chi sức lực quá lớn, thoát khỏi tay cô chạy ra ngoài.
“Bác sĩ, bác sĩ!”
Tiếng hét của Tô Thiển Thiển từ phía sau vang lên, Tô Cẩm Chi bấp chấp chạy về phía trước, trong hành lang bệnh viện nên va phải rất nhiều người.
Không thể, không thể, học trưởng làm sao có thể chết được, không thể, cậu không tin! Không phải học trưởng đang ở nước ngoài sao, sao có thể về được, nhất định là có vấn đề! Chắc chắn là Tô Thiển Thiển nói bừa..
Cậu không ngừng tự trấn an lòng mình, nhưng một số hình ảnh khiến cậu vô cùng sợ hãi cứ hiện lên trong đầu. Bỗng nhiên, cảm giác có người phía sau túm lấy cậu.
Các bác sĩ và y tá chạy đến, Tô Cẩm Chi như mất kiểm soát mà vùng vẫy điên cuồng: “Thả tôi ra! Thả tôi ra!” Cảnh tượng hỗn loạn một hồi, sau đó một trận đau nhức sau gáy khiến cậu bất tỉnh.
Ngày hôm sau
Tô Dư đẩy cửa phòng, nhìn Tô Cẩm Chi ngồi trên giường, đang bất động nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Sáng sớm ngày hôm trước, cô biết tin Tô Cẩm Chi nhập viện liền vội vàng chạy đến. Tòa nhà dân cư nơi cậu sống bốc cháy do mạch điện bị lão hóa. Người cứu Tô Cẩm Chi bất chấp tính mạng cũng không ra ngoài, và người đó là Kiều Vũ, người đang tài trợ cho viện trẻ mồ coi. Nghe tin dữ như vậy, mắt bà tối sầm lại.
Ngày hôm qua, vì trại trẻ có việc bà phải trở về một chuyến, để lại Tô Thiển Thiển nhờ cô chăm sóc cậu, lại không ngờ đối phương vừa tỉnh dậy lai khỏi phòng bệnh như phát điên, bác sĩ đành phải tiêm thuốc an thần cho cậu. Bà có thể thấy rằng Tô Cẩm Chi rất quan tâm Kiều Vũ, bây giờ chuyện này xảy ra, Cẩm Chi của bà phải biết bao nhiêu khổ sở.
Nhìn Tô Cẩm Chi thân hình gầy ốm, Tô Dư ánh mắt lóe lên, nhẹ giọng gọi: “Cẩm Chi.”
Nghe thấy thanh âm của bà, Tô Cẩm Chi chậm rãi quay đầu, gọi một tiếng dì, cậu lại rũ mắt xuống, an tĩnh.
Như có tảng đá ngàn cân đè lên ngực mình, Tô Dư thở dài, xoa xoa đầu Tô Cẩm Chi như hồi cậu còn nhỏ: “Không sao đâu, nhóc con, mọi chuyện đã qua rồi, dì luôn ở đây.”
Cơ thể Tô Cẩm Chí cứng đờ, cậu siết chặt tay, như thể đang kìm lại một điều gì đó. Không mất nhiều thời gian, một tiếng khóc kìm nén, buồn bã đến đau lòng, phát ra từ căn phòng yên tĩnh.
Tô Dư vỗ vỗ tấm lưng đang run rẩy cửa cậu, không khỏi trợn tròn mắt.
“Dì ơi, con muốn gặp học trưởng.” Tô Cẩm Chi ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy khẩn cầu.
Động tác của Tô Dư dừng lại, bà gật nhẹ đầu nói “được”.
***
Bầu trời u ám, mưa nhẹ, gió thổi hiu hiu, lạnh buốt thấu xương.
Mẹ của Kiều Vũ đã qua đời khi anh đang học cấp 2, cha của anh cũng đã qua đời vì bạo bệnh cách đây 3 năm, giờ nghe tin Kiều Vũ chết trong biển lửa, mọi người không khỏi xót xa, thở dài. Kiều gia bây giờ chỉ còn lại một mình Kiều Di Thư, không biết họ có thể sống sót qua nổi thời điểm này hay không, dù sao thì chất béo của Kiều gia, ai mà chẳng thèm nhỏ dãi.
Hôm nay là tang lễ của Kiều Vũ, rất nhiều nhân vật nổi tiếng từ các gia đình quý tộc cùng ngành công nghiệp đã đến chia buồn. Nhà họ Kiều nằm ở phía đông thành phố, có một chiếc xe dừng trước cổng lớn, Tô Cẩm Chi và Tô Dư xuống xe. Cậu chào hỏi người hầu Kiều gia ở cửa, sau khi người hầu đi vào báo cáo, liền không lâu sau có tiếng bước chân vội vàng.
Kiều Di Thư, người đã lâu không gặp, xuất hiện trước mặt hai người cùng một người đàn ông lạ mặt, ánh mắt cô rơi vào Tô Cẩm Chi, sắc mặt cô trở nên lạnh lẽo, Tô Cẩm Chi chưa kịp nói thì cô đã lập tức bước tới tát cậu.
Giọng nói lanh lảnh rơi xuống, Tô Cẩm Chi bị đánh mạnh sang một bên, trên gò má trắng nõn hiện lên dấu tay sưng đỏ rõ ràng. Những người khác không khỏi hít sâu một hơi, này đánh cũng hơi quá rồi.
“Cẩm Chi!” Tim Tô Dư như thắt lại, vội bước đến nhìn mặt cậu, Tô Cẩm Chi lại ném một ánh nhìn dịu dàng cho bà, lắc đầu cho biết cậu vẫn ổn. Kiều Di Thư nhìn bóng dáng trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận, “Tô Cẩm Chi, câụ còn mặt mũi đến đây!”
Tô Cẩm Chi nhìn cô nói: “Kiều tiểu thư, tôi đến đây là muốn bồi học trưởng. ”
“Không cần! ”Kiều Di Thư hai mắt đỏ bừng, đối diện với khuôn mặt bệnh trạng kia, cô chưa bao giờ cảm thấy đối phương đáng ghét như vậy, cô hận không thể tiến lên xé nát khuôn mặt này. Kiều Di Thư nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh trai tôi đã bị cậu giết rồi đấy, cậu còn muốn gì nữa? Cậu nhất định phải thấy anh tôi trên trời không an tâm nổi mới vừa lòng cậu sao??”
“Không, không phải, Kiều tiểu thư, tôi chỉ muốn nhìn anh ấy lần cuối. Chỉ nhìn học trưởng một chút thôi. “Tô Cẩm Chi không ngừng lắc đầu cầu khẩn: “Kiều tiểu thư, làm ơn cho tôi gặp anh ấy, làm ơn…”
“Cậu ở dây làm bộ làm tịch cho ai xem?! Tôi không cần loại người như cậu!”
Kiều Di Thư chỉ ra bên ngoài hét lớn, không có phong thái như xưa, khiến những người đến chia buồn thường xuyên phải ngoái đầu lại. Người đàn ông bên cạnh cô không nhịn được nhắc nhở: “Tiểu thư, còn có người ngoài ở đây, tôi sợ…”
Kiều Di Thư ngắt lời anh ta, “Câm miệng! Tôi không sợ, anh sợ cái gì!
“Kiều tiểu thư, tôi xin lỗi, tôi đã giết học trưởng…tôi đã giết anh ấy..”
“Vẫn còn chưa chịu đi. Biến đi,biến khỏi đây, cậu muốn tôi sai người đến đuổi mới chịu hả? Tốt! Bảo tiêu, bảo tiêu đâu hết rồi? Đuổi cậu ta ra ngoài!”
“Kiều tiểu thư, tất cả đều là lỗi của tôi, là lỗi của tôi, xin cô cho tôi gặp học trưởng. ”
Vừa dứt lời, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu quỳ xuống đất kêu một tiếng.
Kiều Di Thư nhìn thiếu niên tiều tụy quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hai mắt lóe lên.
“Làm ơn…Kiều tiểu thư.” Mưa lạnh tạt vào mặt, cả người lạnh lẽo, môi Tô Cẩm Chi dần dần trở nên tím tái. Cậu quỳ trên nền đất lạnh ngắt ẩm ướt, mặc dù hai tay đã đông cứng, cậu vẫn dập đầu hết lần này đến lần khác, thậm chí cậu còn không biết trên trán mình có vết máu. Ý nghĩ duy nhất giúp Tô Cẩm Chi tiếp chỉ có Kiều Vũ.
Tô Dư rơm rớm nước mắt, không đành lòng nhìn đi chỗ khác.
Kiều Di Thư siết chặt lòng bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, cô nhắm mắt lại, lông mi dường như đang run rẩy. Cuối cùng, cô thở dài, tàn nhẫn nói: “Tô Cẩm Chi, không hẹn ngày tái ngộ, đi thôi.”
Sau đó, Kiều Di Thư xoay người rời đi không chút do dự, người đàn ông bên cạnh lập tức đuổi theo. Cho đến khi bóng dáng của hai người biến mất, Tô Cẩm Chi vẫn duy trì tư thế quỳ gối, như không biết đau, dập đầu một cái rồi một cái, trong miệng không ngừng khẩn cầu.
Tô Dư bước tới nắm chặt tay cậu: “Được rồi, Cẩm Chi, được rồi.” Cô lau nước mắt trên mặt và cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng nước mắt không thể không ngừng chảy: “Con vừa mới ra khỏi bệnh viện. Cơ thể như thế làm sao mà chịu được. Kiều tiên sinh nhất định không muốn nhìn thấy con như vậy.”
Tô Cẩm Chi như người mất hồn, cứ cúi gằm mặt lẩm bẩm điều gì đó.
“Cẩm Chi, Cẩm Chi đừng làm nữa, dừng lại đi.” Như bị dao cứa vào tim, Tô Dư ngồi xổm xuống ôm chặt lấy Tô Cẩm Chi, điều này khiến cậu ngừng động tác.
Tô Cẩm Chi ngơ ngác nhìn về hướng nhà Kiều gia, một thân ảnh quen thuộc dường như xuất hiện trong sương mù mịt mờ, cậu không khỏi vươn tay về phía người đàn ông, hét lên, nhưng lần này sẽ không có ai đáp lại câuh bằng một nụ cười. Bóng người trước mặt dần dần mờ nhạt, hóa thành một làn khói rồi tan biến.
Một mùi vị gỉ sắt tanh ngọt trong cổ họng dâng trào, giây tiếp theo trong vòng tay Tô Dư, Tô Cẩm Chi phun ra ngụm máu.
“Cẩm Chi!!”
Tiếng hét kinh hãi của Tô Dư vang vọng bên tai, cả người chìm vào bóng tối vô biên.
Tô Cẩm Chi biết rằng.. cậu sẽ không bao giờ gặp lại học trưởng của mình.
__________
Tái bút: Bạn nào thích BE thì cứ dừng ở đây, còn bn nào thích HE thù đừng lo, vì vẫn còn chương.