Hôm Nay Bệ Hạ Lại Ghen Sao?

Chương 8



Cố Lương cũng là kẻ quảng giao, hễ là người có tài có đức hắn đều muốn làm thân kết bạn.

Hi Trì lại có quan hệ tốt với rất nhiều người, thanh danh bên ngoài cũng tốt đến không thể tốt hơn (ngoại trừ tin đồn tình cảm không rõ với Thịnh Nguyệt có ảnh hưởng đến danh dự một chút).

Y không thích đàm tiếu thị phi sau lưng người khác, năm đó Thịnh Nguyệt làm nhiều chuyện dơ bẩn bỉ ổi như vậy, Hi trì chưa bao giờ kể ra ngoài. Bằng sức ảnh hưởng và vòng quan hệ của y ở Huyên triều, chỉ cần hôm nay Hi Trì nói một câu nhân phẩm Thịnh Nguyệt không ra gì, nội trong hai tháng sau nhất định nơi nào cũng có người phụ họa.

Đương nhiên những người y khen ngợi cũng ít, yêu cầu của Hi Trì quá cao, theo lời Cố Lương nói thì chính là mắt cao hơn đầu. Thành danh từ thuở thiếu niên, thiên hạ đều biết y có chút kiêu ngạo, tiêu chuẩn giao hữu cao hơn người thường rất nhiều.

Cố Lương vô cùng tò mò: “Vị Lý công tử tài mạo song toàn này sống ở nơi nào? Hắn có gì đặc biệt hấp dẫn đệ thế?”

“Nếu huynh muốn biết thì hôm nào chúng ta cùng đi ngâm suối nước nóng đi, hắn là người sảng khoái, sau khi gặp nhau chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để bàn luận.” Hi Trì ngẫm nghĩ, “Khí chất của hắn không tầm thường, ngày sau nếu vào quan trường sẽ có đất thi thố tài năng.”

“Cứ tính vậy đi.” Cố Lương tiếp tục rót trà cho mình, “Bụng ta bây giờ toàn nước đắng, cuộc sống sao khó khăn quá. Có hôm ta còn nghĩ quẩn hay là đút ít bạc cho Lại Bộ xem có được điều đến chỗ khác tốt hơn không, chứ cái chức tri huyện thất phẩm này —— hầy.”

Hi Trì nhướn mày: “Ồ? Huynh tính đưa bao nhiêu bạc?”

“Mười vạn lượng bạc, số này nhà ta vẫn lấy ra được.” Cố Lương nói, “Ít nhất phải đến được chỗ nào đông đúc giàu có hơn, Thanh huyện ở thâm sơn cùng cốc, cấp trên còn mang thù với mình, cho dù chiến tích ta tốt, thi cử điểm cao thì Hoàng thượng cũng có biết đến đâu. Thời điểm ngồi không nghĩ bậy ta cũng đau đầu nhức óc lắm.”

Hi Trì lắc đầu: “Sư huynh, huynh cứ đợi ở chỗ này đi, nếu thật sự làm ra chiến tích hắn tuyệt đối sẽ không bạc đãi huynh. Hoàng thượng đang khuyết thiếu nhân tài, huynh xuất thân là Bảng Nhãn, lại đỗ đạt sau khi hắn lên cầm quyền, nhất định hắn không quên được. Vài năm nữa Lại Bộ và Hộ Bộ sẽ bị hắn chỉnh đốn một phen, hai bộ này bị hai vị hoàng thúc của hắn chiếm cứ, làm sao hắn để yên……”

Cảm tình của hai người rất sâu, đã từng cùng nhau đọc sách cùng đi du ngoạn, Hi Trì đối với người ngoài còn giữ kẽ ba phần, nhưng đối với người thân thiết thì không.

Cố Lương nghe Hi Trì phân tích triều cục hết hai canh giờ, trà nước trước mặt đã cạn từ lâu, cuối cùng bế tắc trong lòng hắn cũng được khai thông: “Diêu Hi, đúng là do ta quá nóng vội muốn thành danh.”

Hi Trì cười: “Sư huynh, không nên nóng vội, rồi huynh sẽ có tiền đồ rất tốt cho mà xem.”

Từ thời còn đi học Hi Trì đã là người trầm ổn, Cố Lương chưa bao giờ biết tiểu sư đệ tuổi trẻ tài cao của mình mong muốn nhất thứ gì.

Công danh lợi lộc đối với Hi Trì mà nói dường như không quá quan trọng, y không có ý định tham gia khoa cử. Vàng bạc tài phú cũng chỉ như gió thoảng mây bay, vô số quý nhân quan lại muốn mời y về phủ làm môn khách, thậm chí còn đưa ra giá cao vạn lượng đều bị y cự tuyệt toàn bộ.

Tuổi Hi Trì không lớn, nhưng những chuyện từng trải qua đúng là rất nhiều.2

Cố Lương dùng nắm đấm gõ gõ lên lòng bàn tay kia: “Được, để hôm nào ta đi suối nước nóng với đệ gặp gỡ vị Lý công tử kia, xem người ta có thật sự lỗi lạc bất quần như đệ nói hay không.”

Hi Trì trò chuyện với hắn lâu như vậy cũng thấy hơi mệt, đêm qua y ngủ chung giường với Chung Diệp không tính là quá ngon, cho nên hôm nay dễ buồn ngủ: “Gia cảnh Lý công tử bần hàn, trên giường còn trải đệm rơm, hôm qua ta ngủ ở nhà hắn không thoải mái cho lắm, bây giờ phải đi nghỉ sớm, sư huynh cứ tự nhiên đi.”

Sắc mặt Cố Lương lập tức phức tạp: “Đệ ngủ cùng hắn cả đêm?”

Hi Trì gật đầu: “Nhà hắn chỉ có một chiếc giường.”

Cố Lương không biết nên nói với Hi Trì như thế nào.

Rõ ràng chuyện của Thịnh Nguyệt ngày đó Hi Trì không hề để trong lòng, bởi vì đó chỉ là tin đồn nhảm, hai người thậm chí còn chưa từng bắt tay nhau thân mật. Lần kề cận nhất là hôm Hi Trì muốn đuổi Thịnh Nguyệt ra khỏi trường, lúc hai người tỉ thí võ nghệ, kiếm khí của Hi Trì cắt vào tay khiến gã suýt thì ngã xuống đài, Hi Trì rộng lượng đỡ gã một phen.

Hi Trì cho rằng đây chỉ là tin đồn bịa đặt của mấy người rảnh rỗi nhàm chán, y và Thịnh Nguyệt ghét nhau ra mặt, cho nên bản thân y thật sự cảm thấy giữa hai nam nhân với nhau không thể phát sinh ra chuyện mập mờ gì.

Cố Lương rời Thư Viện sớm, ra ngoài trải qua không ít chuyện, lúc mới vào quan trường hắn còn từng bị người ta sờ tay sờ mông quấy rối.1

Hắn biết gương mặt Hi Trì có thể sánh với hai chữ tuyệt sắc già trẻ đều mê mẩn, rất dễ bị người xấu nghĩ cách hãm hại, cho nên đành ấp úng nhắc nhở: “Nam nhân với nhau vẫn không nên ngủ chung một giường, nghĩ lại rất dễ buồn nôn.”

Hi Trì: “???”

Y nghiêm mặt nói: “Mấy năm trước chúng ta cùng đi Thông Châu, trọ khách điếm không đủ tiền chẳng phải huynh cũng chen chúc với Chu sư huynh trên một giường đó sao? Lúc ấy sao huynh không thấy buồn nôn?”

Cố Lương đưa tay đỡ trán.

Tuy hắn nhỏ con nhưng vẫn thích các cô nương đầy đặn mềm mại tuổi hơi lớn một chút, Chu sư huynh cả người ngồn ngộn cơ bắp, cho dù hai người thật sự ngủ chung giường thì cũng không nảy sinh chút hứng thú nào đâu được không?

Cố Lương nói: “Nắm đấm của Chu sư huynh to như vậy, ta mà nói hắn ghê tởm thì hắn sẽ đánh ta thành một cái bánh nhân thịt đấy biết chưa?”

Hi Trì cười: “Được rồi, ta biết rồi, Cố sư huynh không cần quá lo lắng.”

Nói rồi y trở về phòng ngủ bù, hôm nay ngủ rất ngon.

Mấy hôm sau Hi Trì nhìn cảnh sắc trong núi thay đổi, lá phong bắt đầu chuyển đỏ từ xa nhìn lại vô cùng mỹ lệ, liền vẽ một bức《 Thu sắc phong diệp đồ 》, đề một bài thơ ngắn, ấn dấu mộc của mình lên chuẩn bị mang tặng cho Chung Diệp.

Sau khi Cố Lương nhìn thấy thì cực kỳ ghen tị, hắn cũng muốn một bức: “Bằng hữu mới gặp có hai lần đã đáng giá cho đệ tặng tranh, ta và đệ quen biết nhiều năm như vậy sao đệ không tặng cho ta.”

Hi Trì nhướn mày: “Giá cả niêm yết rõ, năm ngàn lượng một bức.”

Cố Lương gõ quạt lên vai Hi Trì: “Quỷ hẹp hòi.”

Tranh của Hi Trì ở Huyên triều dù ra giá cao cũng không ai chịu bán, ở Kỳ Quốc lân cận càng bị thổi giá lên trời, nói là một chữ đáng ngàn vàng cũng không phải nói ngoa.

Bởi vì Hi Trì tiêu tiền như nước, lúc nào cũng ở trong tình trạng thiếu tiền nên thi thoảng phải lấy tranh chữ của mình ra thách giá với bọn phú thương.

Kiều Kiều bây giờ đã là một con chim biết nghe hiểu tiếng người, nó biết bắt thỏ bắt chim bắt rắn, mỗi ngày còn biết báo thức gọi Hi Trì rời giường. Gần đây Kiều Kiều còn học được một kỹ năng mới —— đi đưa thư.

Nó mang theo bức thư từ trong núi bay đến căn nhà tranh của Chung Diệp.

Chung Diệp mở thư ra nhìn, hoá ra ngày mai Hi Trì mới hắn cùng đi ngâm suối nước nóng.

Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, Kiều Kiều rất sợ Chung Diệp nên không dám cọ mặt hắn, chỉ dám lấy mỏ cọ nhẹ lên ngón tay.

Chung Diệp viết thư trả lời, đương nhiên là đồng ý.

Ngày hôm sau Chung Diệp đến nơi đúng hẹn, Hi Trì và Cố Lương đến sớm hơn, hai người đã ngâm mình trong nước nói chuyện.

Hi Trì trông thấy một nam tử thân hình đĩnh bạt gương mặt lạnh lùng từ xa đi tới, vội vẫy vẫy tay: “Nghĩa huynh, ta ở đây này.”

Chung Diệp thoáng nhìn thấy gáy Cố Lương.

Hi Trì bước ra khỏi ao, cả y và Cố Lương đều khoác một lớp áo trong hơi mỏng, sau khi đứng dậy y phục bị ướt dính sát vào người, bọt nước chảy dọc theo thân mình nhỏ xuống tí tách.

Chung Diệp gật đầu.

Thời điểm Cố Lương quay đầu lại, Chung Diệp đã đi đến ngay bên cạnh ao.

Cố Lương vốn đang cười tủm tỉm, muốn nhìn một chút xem vị nghĩa huynh Hi Trì mới nhận có phong lưu phóng khoáng như lời y tả hay không, xoay người lại thì bất ngờ thấy một gương mặt cực kỳ quen thuộc.3

Tuy người đó không mặc long bào đội mũ miện đính châu ngọc, nhưng khí thế uy áp lại giống với vị quân chủ ngồi trên long ỷ như đúc.

Sắc mặt Cố Lương lập tức cứng lại: “A ——”

Chung Diệp nheo mắt cảnh cáo nhìn Cố Lương một chút, sau đó nhìn về phía Hi Trì: “Hiền đệ, vị này là ——”

Hi Trì cười nói: “Đây là bằng hữu của ta, cũng là tri huyện Thanh huyện. Nếu huynh bị ai chèn ép hay gặp phiền toái gì thì cứ việc tìm hắn, nhất định hắn sẽ giúp huynh.”

Bây giờ Cố Lương chỉ muốn bò nhanh ra ngoài.1

Hắn có tài đức gì mà đi giúp ông chủ cấp cao nhất của mình giải quyết phiền toái cơ chứ.2

Vốn cho rằng tri phủ Ô Nhân tới Thanh huyện gây khó dễ mình đã là chuyện khổ ải lắm rồi, không ngờ Hoàng thượng cũng tới đây. Một nơi cằn cỗi chim không thèm ị thế này Hoàng thượng ghé thăm làm gì không biết.

Tiểu sư đệ Hi Trì ngày thường vô cùng thông minh, thế mà không phát hiện được lớp vỏ bọc ngụy trang của đối phương —— không không không, cho dù là ai cũng không nghĩ được đường đường là Hoàng đế sẽ giả dạng thành một tên thư sinh bần hàn cổ hủ.

Chung Diệp nhìn Cố Lương, ngoài cười nhưng trong không cười: “Hóa ra là tri huyện lão gia, thật là hân hạnh.”

Đấu gối Cố Lương mềm nhũn rồi.6

Hắn không rõ vì sao ngữ khí của Hoàng thượng nghe cứ như muốn giết mình đến nơi.

Chẳng lẽ mình làm sai chuyện gì rồi sao? Hay là Hoàng thượng thấy đang trong giờ làm việc mà tri huyện chạy đi ngâm suối nước nóng bỏ bê nhiệm vụ nên không hài lòng?

Cố Lương nói chuyện run rẩy đến không rõ chữ nhưng vẫn không dám vạch trần Chung Diệp, lấy tính cách của vị này, nếu bây giờ mình nhiều lời thêm một câu nhất định sẽ chết rất thê thảm: “Hân, hân, hân hạnh, ta là Cố Lương.”3

Hi Trì cảm thấy không đúng: “Sư huynh, huynh bị cắn trúng lưỡi à?”

Cố Lương cố gắng lấy lại tinh thần, dù sao hắn cũng là người từng thi đỗ Bảng Nhãn, không đến mức ngu xuẩn, sau khi hồi phục tinh thần lập tức điên cuồng vuốt mông ngựa: “Không phải, là do vị công tử này quá chói mắt, ta chưa từng gặp qua người nào tuấn tú như thế cả.”1

Cho dù chuyện có ra sao, vỗ mông ngựa Hoàng thượng tuyệt đối không thể sai được.

Hi Trì: “Ta đã nói rồi mà.”

Gương mặt này của Chung Diệp quả thực là câu hồn đoạt phách.

“Nghĩa huynh, huynh mau cởi quần áo xuống đây đi.” Hi Trì lôi kéo, “Chúng ta ngâm suối xong thì trở về nhà uống rượu, Cố quản gia đã chuẩn bị thức ăn rồi.”

Chung Diệp cởi áo ngoài và trung y, cũng ngâm mình xuống nước.

Bởi vì hiện tại đang là ban ngày, nơi đây lại không phải của Cố gia, Hi Trì và Cố Lương sợ dọa đến mấy tiểu cô nương lên núi hái thuốc nên mới để lại áo trong.

Chung Diệp đề nghị: “Vừa ngâm suối nước nóng vừa uống rượu không phải hay hơn sao?”

Bản lĩnh bắt buộc của đại thần bên cạnh Hoàng thượng chính là nắm rõ thánh ý, Cố Lương nhanh chóng đứng dậy: “Công tử nói đúng, ta sẽ mang rượu đến ngay.”

Nói xong hắn lập tức bò ra khỏi nước tùy tiện khoác quần áo mới rồi chạy thật nhanh không dám quay đầu.

Hi Trì hơi buồn bực: “Hôm nay huynh ấy làm sao vậy?”

Chung Diệp: “Đã nói chỉ có hai người, sao đệ còn mang theo hắn đến?”

Hi Trì trả lời: “Ta nghĩ nhiều người sẽ náo nhiệt hơn.”

Chuyện quan trọng hơn là để cho Chung Diệp và Cố Lương quen biết nhau, Cố Lương là tri huyện, nếu Chung Diệp gặp chuyện gì khó xử, hoặc bị du côn lưu manh hoặc đạo tặc ức hiếp thì còn có nha môn kịp thời ra tay tương trợ, vòng nhân mạch của Hi Trì phần lớn đều xâu chuỗi với nhau theo cách này.

Trong lòng Chung Diệp rất không vui, hắn căn bản không muốn gặp Cố Lương.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.