– Bị nhập –
Đối với fans Iris5 mà nói, năm 202A là một bước nhảy vọt của thời đại.
Đây không phải năm tốt nhất của nhóm, cũng không phải năm tệ nhất của nhóm. Nó là năm mà Iris5 chính thức debut, cũng là năm mà thời đại mới mở ra.
Thời đại của “cầu vồng”.
Kể từ năm ấy, có người ghi lại trên giấy thế này.
Chủ nhật đầu tiên của tháng 6 năm 202A, năm thành viên nhóm Iris5 cùng nhau cho ra mắt bài hát đầu tiên “Hành trình thiếu niên” và bài thứ hai “Khắp thế gian”.
Ngay thứ ba lần hai trong tháng 6 năm 202A, một tài khoản Weibo V tung ra bản quay lén trong phòng thu âm. Video được quay bằng điện thoại nhưng vẫn có thể nghe rõ năm giọng hát đặc sắc. Một ca khúc sáng sủa như chàng thiếu niên hăm hở vụt ngựa lao nhanh. Một ca khúc ấm áp cổ xưa khiến người ta phải rơi lệ, nhớ về mối tình đầu thuở thiếu thời, hoài niệm ước mơ phiêu bạt giang hồ từng viết trên trang vở.
Thứ năm lần hai trong tháng 6 năm 202A, tài khoản chính thức của A.T tung video trong phòng tập. Trong phòng tập, năm chàng trai kẻ đứng người ngồi, đều cầm bản nhạc trong tay. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa ánh lên gò má bọn họ, năm thiếu niên mang gương mặt thanh xuân tươi đẹp.
Cùng lúc đó, năm tấm poster đen trên trang web A.T thay đổi. Những hình bóng đen thui biến thành những màu sắc rực rỡ, từng thiếu niên với màu sắc riêng biệt xuất hiện trên tấm potser. Bên dưới là tên của nhóm nhạc – Iris5.
Bởi vì chúng ta gặp gỡ nhau nên thế giới mới có màu sắc. Thời đại “cầu vồng” chính thức bắt đầu.
***
Từng thành viên được chính thức tuyên bố trên mạng nhận được phản ứng đầu tiên vô cùng lặng lẽ, sau đó là làn sóng cuồng nhiệt.
[Đệt!! Thần nhan!! Ai cũng là thần nhan!!] Có người ca ngợi dung mạo bọn họ.
[Cứu mạng, năng lực này, nhan sắc này, thật sự là nhóm nhạc nam có được à?] Có người khen ngợi năng lực của bọn họ.
Mặc dù trước khi debut Iris5 cũng có chút tiếng tăm, nhưng vẫn chỉ nằm trong giới fan nhóm nam mà thôi. Cho dù Dịch Vãn tham gia show sinh tồn cũng không được tính là thoát vòng. Hôm nay lần đầu xuất hiện trước mắt công chúng, có khen, cũng có chê.
Nhiều người không đu idol thấy lượng share rầm rộ thì khịt mũi tỏ vẻ khinh bỉ.
[Ngoại trừ cái mã ra còn gì không?] Mấy tài khoản nổi tiếng cay nghiệt chua ngoa khinh bỉ: [Nhóm nhạc nam bây giờ đều là “sản xuất hàng loạt” thôi hiểu không? Không tin thì đi xem lý lịch của họ này…]
Có người moi được sơ yếu lý lịch của từng thành viên.
Mấy tài khoản V kết nhóm khinh thường đọc lý lịch cặn kẽ xong thì trầm mặc rồi lại trầm mặc.
Đây… thật sự là nhóm nhạc nam đó hả?
Con nhà giàu, thủ khoa văn học, thiên tài diễn xuất, tuyển thủ thể thao mạo hiểm… thậm chí đến người có vẻ bình thường nhất trong nhóm, gần đây cũng bùng nổ với thân phận chuyên gia sinh tồn.
Ngoại trừ chuyện ký hợp đồng với A.T, năng lực nghề nghiệp của bọn họ tốt phết…
Bọn họ giống… nhóm nhạc nam bình thường chỗ nào?
[Đội hình này… tính nuôi cổ hả?]
Ngay cả người không đu idol cũng phải cạn lời khi nhìn thấy cái sơ yếu lý lịch này.
[Đây thật sự là nhóm nhạc nam hả…? Không phải liên minh báo thù ư?]
Thảo luận ồn ào huyên náo như thế đúng là thứ anh Lưu muốn. Cùng lúc đó, Dịch Vãn và Kỳ Trí Hạ cũng lên xe đến đoàn phim.
Trước khi đi, Dịch Vãn còn nói: “Anh Lưu… em cảm thấy diễn xuất không nằm trong phạm vi công việc của nhóm nhạc nam.”
Ý là cậu không muốn tăng ca thêm việc.
“Nhớ lễ phép với mọi người.” Anh Lưu hoàn toàn không thèm để ý lời cậu nói, chỉ dặn dò bọn họ: “Hiện tại chúng ta thiếu nhất là tinh thần đồng đội. Chờ quay phim xong sẽ tính tiếp.”
Chuyện hiện tại hắn quan tâm nhất chính là vấn về “rời rạc” của Iris5. Bọn họ không thân thiết càng không có cảm tính sâu đậm gì. Một nhóm nhạc không đoàn kết rất khó đi đường dài.
Thật sự bọn họ sẽ đoàn kết hơn sao? Chuyện này, đến cả anh Lưu kinh nghiệm đầy mình cũng không dám chắc.
Hắn nghĩ thầm: Chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó thôi.
Dịch Vãn cũng chỉ có thể im lặng. Trì Ký Hạ nhìn cậu.
Rõ ràng có cơ hội đóng phim, tại sao Dịch Vãn lại bực bội không muốn đi như chuyện phiền phức lắm vậy?
Sao còn có người không thích tài nguyên.
Bọn họ cần ở lại phim trường mười ngày nên anh Lưu tìm cho mỗi người một trợ lý. Bọn họ sẽ ở trong khách sạn gần đó. Do chỉ là quay bổ sung cho nên mọi người khá vội vàng. Chỉ là…
“Sao cậu cầm chậu hoa theo?” Trước khi đến phim trường, Trì Ký Hạ hỏi.
“Không thì không có ai chăm sóc cho nó.” Dịch Vãn nói.
“Ừ.” Trì Ký Hạ nhún vai.
Dịch Vãn lại hỏi: “Anh Trì, cậu có sẵn sàng không, tôi hơi hồi hộp.”
Trì Ký Hạ giấu đôi mắt sau cặp kính râm, chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ: “Phim thần tượng mà thôi, có gì cần hồi hộp.”
Cậu ta nghĩ: Diễn đại là được.
Đoàn làm phim tọa lạc tại thành phố điện ảnh non xanh nước biếc, vẫn giữ bối cảnh cổ xưa. Trì Ký Hạ dắt Dịch Vãn đến gặp đoàn làm phim ở một cánh đồng hoa. Đạo diễn Dương đang ngồi ở sau máy quay.
Đạo diễn Dương năm nay 33 tuổi, đeo kính, là một anh trai nhiệt tình và vẫn còn độc thân. Hắn dẫn theo đoàn làm phim chào mừng cả hai, sau đó nói: “Chúng ta đang ở trong giai đoạn gấp gáp để kịp hậu kì. Thời gian gấp, tôi không cần những người làm cho có. Chuẩn bị tới trưa, chiều nay bắt đầu, ai không quay được thì cút.
“Đạo diễn Dương, anh không tin tôi à?” Trì Ký Hạ ghẹo.
“Cậu không quan trọng. Đi chuẩn bị đi.” Đạo diễn Dương quay sang Dịch Vãn, nói: “Dịch Vãn, tôi xem sân khấu lần trước của cậu rồi. Tôi nghe Lưu Tuyền nói cậu là người mới. Nhưng không sao, đừng áp lực, cậu khai thác bản ngã khác của mình là được.”
Hắn vừa nói vừa xem kịch bản với Dịch Vãn. Hóa trang cho phim cổ trang cần ít nhất là hai tiếng. Trì Ký Hạ thấy bầu không khí đang khá tốt nên vẫy tay đi trang điểm.
Hóa trang xong, cậu ta nằm ra ghế ngủ hai tiếng, lướt lại kịch bản bộ phim trong mơ. Có lẽ do lật xe hồi “Sinh tồn nơi hoang dã” nên mấy hôm nay Trì Ký Hạ không dám dùng hệ thống khi có Dịch Vãn bên cạnh.
Đúng lúc Dịch Vãn không có ở đây, tranh thủ nghỉ ngơi chút.
Cậu ta nằm dài trên ghế để chuyên viên trang điểm cho mình. Một mùi hương thơm nhẹ nhàng chui vào mũi. Người đến là một cô gái, hào quang bắn khắp nơi, Trì Ký Hạ không cần nhìn cũng biết là ai.
Nữ phụ của “Ngày buồn quẩn quanh” – tiểu hoa Tần Tuyết Tâm.
Tần Tuyết Tâm là công chúa tai tiếng trong giới, phim cô đóng còn không nổi bằng chuyện riêng của cô. Cô và một nữ nghệ sĩ khác cùng công ty debut cùng ngày, do tuổi tác xấp xỉ nhau, còn cùng đóng một bộ phim nên luôn bị mang ra so sánh. Tần Tuyết Tâm dù có cố gắng thế nào cũng không thoát khỏi cái bóng của nữ nghệ sĩ kia nên dứt khoát “hắc hóa” luôn. Cô chơi trò ghép CP rồi lại xé CP, mượn mấy trò tình giả tình thật này nổi lên như diều gặp gió, liên tục đóng vài bộ phim thần tượng.
Có lẽ bởi vì xé CP làm giảm vận may, cô không thắng nổi nữ nghệ sĩ debut cùng lúc với mình, bộ phim thần tượng nào cô đóng vai nữ chính cũng đi vào lòng đất, vì vậy chỉ có thể đóng nữ phụ được mỗi cái xinh đẹp trong “Ngày buồn quẩn quanh”. Một chuyện nữa liên quan đến cô, chính là Tần Tinh tương đối nổi tiếng gần đây là em họ của cô. Cậu ta là idol của A.T, Tần Tuyết Tâm khá cưng cậu em họ này của mình.
Trì Ký Hạ biết Tần Tuyết Tâm không cam lòng ở trong đoàn phim “Ngày buồn quẩn quanh”. Nữ chính Quý Uyển nhỏ hơn cô ba tuổi, lý lịch không tới đâu nhưng lại đóng vai chính. Thế nên Tần Tuyết Tâm luôn tỏ ra cọc cằn khó ưa, có bị gì cũng do đáng đời, nhưng nếu nhìn lại, tính ra cô cũng xui phết.
“Chị Tuyết Tâm.” Trì Ký Hạ nói: “Em bận trang điểm, không kịp đứng dậy chào chị.”
Tần Tuyết Tâm không quan tâm. Cô ngồi xuống bên cạnh Trì Ký Hạ, cười tủm tỉm nhìn cậu ta: “Tiểu Hạ, người tới hôm nay là đồng đội của em phải không? Em giới thiệu hả?”
“Em đâu có năng lực đó, đạo diễn Dương tự tìm đó chị.” Trì Ký Hạ nhắm mắt, kệ thợ trang điểm muốn làm gì thì làm.
“Ồ, chị còn tưởng em giới thiệu cơ.” Tần Tuyết Tâm cố tình ám chỉ: “Nhóm mấy đứa có chiến lược quảng bá tốt ghê. Một người dắt cậu ta tham gia show giải trí, người khác dắt cậu ta đóng phim. Cũng coi như cùng nhau làm giàu.”
Trì Ký Hạ nhắm mắt im lặng. Tần Tuyết Tâm lại nói: “Mà em họ chị, Tần Tinh ngày xưa cùng quản lí với Dịch Vãn đó. Vốn thằng bé cũng tính gia nhập Iris5, quay đi quay lại thằng bé cũng không giỏi bằng Dịch Vãn. Cho nên chị tò mò thân phận của cậu ta ghê… nhất là khi cậu ta còn đột nhiên gia nhập đoàn phim. Em trai…”
Cô nhỏ giọng hỏi: “Em biết người chống lưng cho cậu ta là ai không?”
Thợ trang điểm nào dám xía mồm vào chuyện lục đục của các ngôi sao, chỉ biết đứng giả chết ở đó. Trì Ký Hạ nhắm mắt, chợt cười lên.
“Em không biết sau lưng cậu ấy có ai không. Nhưng chị Tuyết Tâm ơi.” Chữ “chị” này của Trì Ký Hạ có chút miễn cưỡng: “Rảnh soi mói người ta không bằng tự soi mói bản thân mình. Dịch Vãn có thế nào cũng là thành viên nhóm em. Không đến lượt người ngoài nói ra nói vào.”
Mặc dù Trì Ký Hạ vẫn còn cảm thấy Dịch Vãn “nợ ơn” mình, nhưng không có nghĩa cậu ta sẽ mắc kế ly gián đơn giản của người ngoài, để mặc người ngoài làm càn trước mặt mình.
Mặt Tần Tuyết Tâm đổi sắc. Nhưng cô “tính tình tốt”, quay đầu một cái đã có thể cười híp mắt ngay: “Được rồi. Em trang điểm tiếp đi, chị ra ngoài cái.”
Lúc đứng dậy ra ngoài cô mới thấy Dịch Vãn đang đứng trước cửa, bên cạnh cậu là trợ lý. Trợ lý của cậu nhìn cô bằng ánh mắt căm thù. Tần Tuyết Tâm vẫn nở nụ cười ngọt ngào rồi đi ra ngoài.
“Chị Tuyết Tâm.” Khi đi ngang qua Dịch Vãn, cậu bỗng lạnh nhạt nói: “Sau lưng em không có người nào.”
“Ừ.” Tần Tuyết Tâm cố tình ám chỉ: “Sau lưng em có cái bóng mà. Hy vọng em không phụ lòng cái bóng của em. Lát nữa ba chị em mình diễn cùng nhau. Chị không muốn phải tăng ca, Dịch Vãn à, thể hiện tốt chút nhé em.”
Tiếp theo, cô bỗng cúi người, ghé môi vào tai Dịch Vãn, giọng lạnh đi: “Chị ghét nhất là loại ỷ vào ô dù, tự tung tự tác cướp tài nguyên của người khác. Đừng tưởng có ô dù vào rồi là bề trên, thích làm gì thì làm.”
Tần Tuyết Tâm vẫy tay, mỉm cười rời đi. Trợ lý trợn mắt nhìn bóng lưng của cô: “Thứ gì vậy trời!”
“Sau lưng tôi không có ai thật.” Dịch Vãn thành khẩn nói.
Trợ lý: “Anh Dịch không cần giải thích đâu, mọi người đều biết mà.”
Dịch Vãn cũng đến thay đồ và trang điểm. Trì Ký Hạ nằm trên ghế, nhắm mắt, ngáp một cái thật dài.
Sau đó cậu ta nghe Dịch Vãn nói: “Cảm ơn anh Trì.”
“Đừng khách sáo.” Cuối cùng Trì Ký Hạ cũng hé mắt, nói: “Tôi cũng chẳng vì cậu. Trò thọc gậy bánh xe đơn giản vậy mà cũng xài, bộ tưởng tôi ngu à?”
Dịch Vãn: “Ừ, anh Trì là thiên tài.”
Trì Ký Hạ vừa được vuốt lông vừa thấy Dịch Vãn nói kì kì… Cậu ta đã quen với đủ loại ngợi ca của người khác, không hiểu sao lúc Dịch Vãn nói thì Trì Ký Hạ lại thấy mất tự nhiên.
Hơn nữa cậu ta còn chưa xong với Dịch Vãn đâu, Dịch Vãn còn thiếu cậu ta lần trợ giúp hồi “Sinh tồn nơi hoang dã” đấy.
Sớm muộn gì cậu cũng phải đòi Dịch Vãn cho bằng được.
Hơn nữa cậu ta vui như vậy mà Dịch Vãn lại bình tĩnh như thế. Trì Ký Hạ thấy khó chịu.
Giống như cậu ta đang đặc biệt nói giúp Dịch Vãn vậy.
Dịch Vãn muốn theo người khác đi thử đồ. Trước khi đi, Trì Ký Hạ bỗng nổi hứng sợ thiên hạ không loạn, lười biếng nói: “Dịch Vãn, cô ta nói bóng nói gió cậu như vậy, cậu không giận à?”
“Giận gì?”
“Cậu không muốn trả thù hả? Anh Lưu nói nhóm nhạc là phải có thiết lập hình tượng. Hay cậu đóng vai ‘thẳng thắn’ đi. Chúng ta cũng đang thiếu độ thảo luận.” Trì Ký Hạ nói.
“Không có gì đáng nói.” Dịch Vãn nói: “Một khi ai đó đã có lập trường rồi thì có nói thêm cũng vô nghĩa. Hơn nữa tôi không thích… nổi bật.”
Trì Ký Hạ: “Hả?”
“Có người muốn làm nhân vật chính, có người chỉ muốn đứng xem mà không bị người khác chú ý.” Dịch Vãn nói: “Giống như… đứng ngoài xem kịch vui hơn là diễn viên kịch. Nếu chỉ có thể mãi mãi là vai phụ đứng nhìn câu chuyện của người khác, không bằng trở thành khán giả chỉ việc xem mà thôi.”
Trì Ký Hạ:?
Cậu ta không hiểu Dịch Vãn đang nói gì, nhưng Dịch Vãn nói thế làm cậu ta nhớ đến phản ứng của Dịch Vãn khi bị fans của Khương Bắc tung tin bắt nạt. Cậu cũng không thèm giải thích, không nói lời nào, giống như đã biết trước có nhiều thứ khó lòng thay đổi.
“Đúng rồi anh Trì.” Trước khi đi, Dịch Vãn bỗng nói: “Cậu tranh thủ nghỉ ngơi trước khi bấm máy đi, mấy hôm nay trông cậu có vẻ ngủ không ngon.”
Nhất thời Trì Ký Hạ không biết trả lời Dịch Vãn thế nào. Dịch Vãn đã theo trợ lí đi mất. Cậu ta nằm dài trên ghế, cuối cùng cũng nghĩ ra một chuyện.
Cậu ta lôi hệ thống ra, hỏi: “Có phải hồi nãy Dịch Vãn giả vờ với tôi không?”
Hệ thống:?
Trì Ký Hạ: “Tên chết tiệt, tôi lại bị cậu ta gạt.”
Điều này làm Trì Ký Hạ hơi khó chịu, nhưng suy nghĩ một chút thì bình thường lại.
“Được rồi cậu ta chỉ có thể giả vờ lúc này thôi.” Trì Ký Hạ tiếp tục nhắm mắt: “Lát nữa đến phim trường…”
Đó chính là sân khấu của cậu ta.
Làm Dịch Vãn bị đạo diễn Dương nóng tính chửi cho một trận vì liên lụy người khác cũng không tệ. Trì Ký Hạ ác ý nghĩ.
Cậu ta bỗng nhớ bộ dạng chán nản của Dịch Vãn rồi… đến khi đó, nếu Dịch Vãn năn nỉ, không chừng cậu ta tốt bụng hướng dẫn một chút.
Còn việc làm như thế sẽ quấy phá phim trường á hả?
Trì Ký Hạ chả quan tâm.
Diễn xuất cũng như chơi đồ chơi thôi, không phải sao.
Cậu ta nghĩ vậy, không ngờ hệ thống nói: “Thật ra tôi thấy cậu ta có nói một câu khá lạ.”
“Câu nào?”
“Tại sao cậu ta bảo cậu nghỉ ngơi cho khỏe? Tại sao nói mấy ngày nay cậu ngủ không ngon?” Hệ thống nói: “Người bình thường không phải nên nói, chuẩn bị thật tốt, luyện tập cho nhuần nhuyễn hay sao? Tại sao lại là ngủ?”
Trì Ký Hạ:…
Trì Ký Hạ:…?
Trì Ký Hạ:…!!!
Dịch Vãn lúc này đã thay hí phục xong, đang ngồi trong phòng thay đồ. Trang điểm để để diễn hí khác với trang điểm bình thường. Chuyên viên trang điểm dùng màu vẽ chuyên nghiệp tỉ mẩn vẽ từng nét trên mặt cậu, vô cùng cẩn thận.
Dịch Vãn đang đọc kịch bản, nhìn ngắm nhân vật của mình.
Nhân vật cậu đến cứu là một chàng kép cao ngạo.
“Ngày buồn quẩn quanh” lấy bối cảnh ở thành Trường An giả tưởng. Kể về yêu hận tình thù, vui buồn hợp tan của các thiếu niên ở thành Trường An phồn hoa nhất trong loạn thế, người quỷ đối đầu.
Trường An là đô thành của con người. Sầm uất và hỗn loạn. Vô số quái vật lẫn vào Trường An, giả dạng làm người bình thường để chung sống với con người, đa số đều mang ác ý cùng cực, nhờ vào lòng tin mà chờ đợi cơ hội để ăn thịt người. Chỉ có đạo sĩ hoặc Giáng vệ có thiên phú mới có thể chiến đấu với quái vật.
Giáng vệ là tổ chức đặc biệt của triều đình. Bảo vệ thành Trường An và trăm họ là chức trách cả đời. Phần lớn Giáng vệ là người thường biết võ công, có thể dùng xương của quỷ hoặc cơ thể để làm vũ khí, tạo thành vết thương trí mạng cho quái vật. Do bị vũ khí làm từ quái vật ăn mòn, đa số Giáng vệ sẽ đánh mất lý trí sau nhiều năm, bị cắn nuốt trở thành hủ thi hoặc quỷ. Trong lúc đó, bọn họ không biết triều đình mà mình cống hiến hết sức đã âm thầm về phe của quái vật. Cầm đầu chính là Đại Thái giám Cửu Thiên Tuế, thuộc hạ đắc lực nhất của Cửu Thiên Tuế do Trì Ký Hạ diễn, một kẻ cuồng si vai chính tên Đông Hán Lãnh Thu.
Nữ chính Quý Uyển là thành viên của Giáng vệ, là con lai nửa người nửa quỷ hiếm hoi. Trong truyện, cô và bạn của cô giãy giụa trong thời loạn tăm tối, hi sinh vì chính nghĩa, dùng thân tế Thần kiếm, để nam chính dùng Thần kiếm mang đến hòa bình cuối cùng cho thế giới. Trên đây chính là bối cảnh.
Nhân vật của Dịch Vãn là em trai thất lạc nhiều năm của Quý Uyển. Một nam kép cao ngạo, nhạy cảm, si mê hí khúc.
Người này mặt mũi tinh tế như con gái, xuất thân hèn mọn, được quỷ vương cứu trong lúc mất mùa. Quỷ vương có hứng thú với cậu nên cậu thoát kiếp bị nhai sạch. Lớn lên, cậu có khả năng cải trang, ngụy trang thành người quỷ vương biết. Cậu cứ nghĩ quỷ vương là tri kỷ cũng yêu thích hí khúc như mình. Kẻ sĩ chết vì tri kỷ. Cậu lợi dụng khả năng của mình, làm theo lời quỷ vương, đến phủ của Lãnh Thu – vai của Trì Ký Hạ biểu diễn hòng ám sát Lãnh Thu. Quỷ vương nhân cơ hội giá họa việc ám sát cho Quý Uyển, châm ngòi ly gián Quý Uyển và Lãnh Thu.
Đến cuối cùng khi chết đi, nam đán mới biết được thân phận của quỷ vương. Cậu uống rượu độc trong tù, tự cười giễu, châm chọc sự ngu si của bản thân.
Giữa người và quỷ không có khái niệm bạn bè, càng không có nghệ thuật.
Tóm lại nhân vật này phương diện nào cũng thiếu một chút. Đủ đẹp nhưng không đủ mạnh, bàn về thê thảm thì phần nhiều là do bị lừa gạt, u mê không tỉnh, tự tạo nghiệt tự gánh hậu quả.
Còn là đồng đội heo khiến fan của vai chính ghét.
Một nhân vật mãi mãi giãy giụa trong định mệnh.
Dịch Vãn rũ mắt, tỉ mỉ đọc hết lời thoại, nghe thợ trang điểm nói: “Xong rồi.”
Người trong gương từ trang giấy trắng biến thành nam kép xinh đẹp tuyệt trần. Hoa đán trong tấm gương kia, mặt mày như tranh vẽ.
Lúc nào cũng giãy giụa trong vận mệnh… có cảm giác thế nào?
Có nhân vật nào, người nào, có thể giống như cậu ấy hay không? Có lẽ có thể thử bắt chước tâm trạng của cậu ấy, chìm vào cậu ấy, cảm nhận cậu ấy…
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trong đầu Dịch Vãn.
Một thiếu niên.
Tiếng xe đạp, tiếng cười, đường phố chật chội thời niên thiếu, bầu trời đầy sao trên các tòa nhà bê tông.
Cuối cùng, bầu trời ở Cung Thiếu Nhi bị cắt đôi.
“Trầm Chung, hết rồi, mọi thứ kết thúc rồi…”
“Tớ không cam lòng, không cam lòng chút nào.”
“Trầm Chung, hẹn gặp lại nhé.”
Và cả tiếng “ầm” cuối cùng.
Thợ trang điểm ngơ ngác.
Vẻ bình thản thường ngày của Dịch Vãn biến mất, thay vào đó là không cam lòng sâu sắc và bén nhọn. Khí chất ác liệt xen lẫn điên khùng, tự cho mình thượng đẳng hơn hết thảy làm nhiều người không thoải mái nhưng bất giác lại bị cuốn hút.
Trạng thái không cam lòng này cứ như vừa trồi từ địa ngục lên.
Thợ trang điểm có cảm giác Dịch Vãn bị quỷ nhập. Cô dẫm lên cái bóng của Dịch Vãn. Cái bóng của cậu lặng lẽ nhích sang một bên, cứu bản thân khỏi đôi chân của cô.
Cái bóng nhìn Dịch Vãn hôm nay cũng rất yên tâm.
Nhưng nó chỉ từng hát cho Dịch Vãn nghe trong mơ chừng một tuần mà thôi, diễn xuất của Dịch Vãn rốt cuộc là từ đâu ra?
Nhưng chỉ chốc lát sau.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…”
Dịch Vãn cứ như được vớt từ dưới nước lên, trạng thái đắm chìm trong cảm xúc cũng được buông lỏng ra. Cậu ôm ngực, ánh mắt tan rã, thậm chí còn mang theo một chút sợ hãi…
Cứ như cậu vừa hồi tưởng lại chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.
_____
Chúc mừng năm mới 🎉🎉🎉