Thấy chẳng có gì, ánh mắt Lục Hạc An mới quét về phía cổ áo ta.
“Thái tử điện hạ đã sớm nhắm vào ta, cần gì phải bày ra trận thế lớn như vậy, tìm không ra thứ muốn tìm, lại còn muốn xem trên người ta?”
Thấy ta giơ tay định cởi áo, Lục Hạc An ra lệnh cho tất cả mọi người ra ngoài, rồi tiến lên nắm chặt lấy cổ tay đang định mở cổ áo của ta.
“Khanh Trúc, không phải cô không tin nàng, mà là Thái hậu không tin nàng.”
“Rốt cuộc là Thái hậu không tin ta, hay là Kỷ Vân Nhu không tin ta, điện hạ rõ hơn ta. Thôi vậy, dù sao ta cũng không thoát khỏi sự nghi ngờ, hôm nay cởi hay không cũng có sao đâu? Chi bằng tự chứng minh sự trong sạch của mình, cũng xem như tự tìm lại công bằng cho bản thân.”
Thấy ta nhất quyết muốn cởi áo, Lục Hạc An cuối cùng cũng mềm lòng, hắn ta buông tay lùi lại nửa bước:
“Khanh Trúc, cô biết trong lòng nàng đang tức giận, nhưng dù sao A Nhu cũng đang mang cốt nhục của cô, thân thế của nàng ấy cũng không bằng Hầu phủ, cô không muốn phụ nàng ấy, nên những ngày về kinh này vẫn luôn lo lắng cho nàng ấy. Nàng yên tâm, đợi khi nàng ấy ổn định, cô tuyệt đối sẽ không bỏ rơi nàng, cô đã từng nói rồi, vị trí Thái tử phi này, chỉ có thể là của nàng, ngôi vị Hoàng hậu Đông Lương này, ngoài nàng ra, không ai có thể nghĩ tới.”
Ta nhìn Lục Hạc An, thấy đôi mày sâu thẳm kia tràn đầy tình cảm, chợt khiến ta nhớ lại những lời hắn ta nói khi nắm tay ta trong hội hoa đăng năm xưa, cũng như cánh cửa miếu đổ nát mà hắn ta tự tay đóng lại trước khi ta chết.
Tất cả ký ức ùa về, đột nhiên ta cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên từ dạ dày, che miệng nôn khan.
Lục Hạc An lập tức hoảng hốt: “Khanh Trúc! Nàng sao vậy? Có phải bị thương ở đâu không? Cô đi tìm Thái y!”
Ta xua tay đẩy người ra: “Hiện giờ tìm thích khách để báo cáo công việc mới là quan trọng, điện hạ vẫn nên đi lo chuyện chính đi.”
Lục Hạc An lại nói thì thầm bên tai ta một hồi lâu, chỉ là hắn ta càng nói nhiều, ta lại càng thấy buồn nôn hơn, nôn càng dữ dội.
Thấy tình trạng của ta thực sự không tốt, Lục Hạc An không nói thêm nữa, để lại hai cung nữ chăm sóc rồi mới dẫn người rời đi.
Chuyến du ngoạn sông nước này, Thái hậu đã chơi hơi lớn rồi.
Hiện giờ không chỉ Lục Cảnh Tự bị thương nặng, ngay cả Hoàng đế cũng bị thương chí mạng hôn mê bất tỉnh, chỉ nhờ vào một nắm thuốc viên mà Kỷ Vân Nhu dâng lên mới giữ được mạng.
Thái hậu muốn ra lệnh điều tra triệt để để đổ tội lên đầu Lục Hạc An, từ đó phế truất Thái tử và nắm quyền hoàn toàn, ai ngờ rốt cuộc Lục Hạc An cũng không phải kẻ ngốc.
Hắn ta bắt giữ tên thích khách duy nhất còn sống có liên quan đến nhà ngoại của Thái hậu vào đại lao, còn đích thân đến trước mặt Thái hậu xin chịu tội, nói rằng nhất định phải thẩm tra cho ra một kết quả rõ ràng.
Cuối cùng hai bên giằng co không xong, đành phải nhượng bộ lẫn nhau.
Kết cục là tên thích khách còn sống bị gi-ế-t, vụ án này được kết luận là dân phiến loạn mưu sát.
Nhưng Kỷ Vân Nhu thì không được may mắn như vậy, vì một cú đá của ta mà nàng ta bị sảy thai, khiến cả kinh thành đều đồn đại rằng giờ ta lại có cơ hội rồi.
Thật ra không chỉ kinh thành đồn đại, có lẽ ngay cả Lục Hạc An cũng đang toan tính.
Hiện giờ sức khỏe của Hoàng đế ngày càng suy yếu, nếu Hoàng đế thật sự băng hà, không có Hầu phủ trợ giúp, hắn ta chắc chắn sẽ bị Thái hậu đoạt quyền. Nếu thật sự bị phế, hắn ta còn đường sống nào nữa?
Nhưng ai cũng không ngờ, chưa đợi Lục Hạc An hành động, Lục Cảnh Tự đã xin chỉ từ Thái hậu trước.
Thái hậu vốn đang mong muốn chia rẽ ta và Lục Hạc An, khi biết chuyện này đương nhiên mừng rỡ khôn xiết, thậm chí còn ban chỉ ngay trong đêm.
Phải nói tốc độ này quả thật quá nhanh, thánh chỉ vừa ban xuống, sáng hôm sau người của Dụ Vương phủ đã khiêng sính lễ đi dạo khắp kinh thành.