Ta dùng hết sức lực bò về phía Lục Hạc An, với chút hy vọng cuối cùng, cố gắng giải thích với hắn ta, cầu xin hắn ta nhớ tình xưa mà tha cThẩm gia gia ta.
Nhưng Lục Hạc An chỉ cười khẽ, ánh mắt đầy lạnh lùng:
“Cả đời trẫm chỉ yêu một mình A Nhu, cưới ngươi chỉ là để đấu với Thái hậu, ngươi tưởng dập đầu một trăm cái là có thể đổi lại A Nhu của trẫm sao? Đã không đổi lại được nữa, vậy thì nỗi khổ mà A Nhu phải chịu năm đó, ngươi cũng nếm thử đi.”
Lúc đó ta hoàn toàn tuyệt vọng, cuối cùng bị đám ăn mày kia lôi về miếu, cho đến c.h.ế.t cũng không thể bò ra ngoài.
3
Hồi ức kiếp trước từng chút từng chút gặm nhấm tâm can, giờ nhìn lại vẻ mặt giận dữ của Lục Hạc An, ta chỉ thấy buồn cười.
Chỉ là ta còn chưa kịp nói gì, Lục Cảnh Tự đã nghiêng đầu nhìn qua, giọng nói mang theo vài phần châm biếm:
“Sao thế, Thái tử sợ bổn vương chẳng còn sống được mấy ngày nên không cThẩm gia Tam được tương lai à?”
Hắn vừa mở miệng, ta khẽ nhíu mày.
Tuy nói là bị ta lôi ra làm bia đỡ đạn, nhưng phản ứng của hắn quả thật nhanh nhạy quá, nói cứ như thể ta và hắn thật sự có tư tình vậy.
Nói tới thì, ta quen biết Lục Cảnh Tự sớm hơn Lục Hạc An nhiều.
Trước kia sau khi cha ta cứu được hắn, hắn đã ngày ngày ở trong quân doanh Tây Bắc cùng với Đại ca và Nhị ca của ta, đã sớm quen thuộc với ta rồi. Chỉ là sau này đến kinh thành, ta và Lục Hạc An thân thiết hơn, với hắn thì dần dần xa cách.
Đặc biệt nhớ kiếp trước Lục Hạc An vốn không ưa Lục Cảnh Tự, tuy bề ngoài không lộ ra, nhưng khi nói chuyện vẫn mang theo vài phần khinh miệt: “Xin hoàng thúc thứ tội, chỉ là chuyện hôn nhân đại sự, sao có thể đùa giỡn được?”
Lục Cảnh Tự nhét một trái nho vào miệng: “Ồ, vậy gả cho bổn vương là đùa giỡn à?”
“Cô không có ý đó.”
“Vậy Thái tử có ý gì?”
Thấy Lục Cảnh Tự cứ không chịu kết thúc, Thái hậu xoa xoa thái dương, khoát tay:
“Thôi được, tuy Kỷ gia chỉ là tòng ngũ phẩm, nhưng dù sao Kỷ Vân Nhu cũng đã cứu mạng ngươi, giờ lại mang thai, sao có thể thể để nàng ta quỳ mãi thế được. Ai gia sẽ lập tức hạ chỉ, phong Kỷ Vân Nhu làm Thái tử Trắc phi, để Lễ bộ lo liệu các quy trình cần thiết.”
“Nhưng Khanh Trúc. . .”
Thấy hắn ta còn định nói gì, ma ma bên cạnh vội bước lên, chắn trước mặt Lục Hạc An:
“Lời lão nô nói không xuôi tai, mặc dù ngài là Thái tử nhưng cũng không thể đòi hỏi mọi thứ tốt đẹp trong thiên hạ đều phải xoay quanh mình được. Hiện tại, hoàng tự mới là điều quan trọng nhất, đừng chọc giận Thái hậu, kẻo cuối cùng chẳng cầu được gì.”
Ma ma cũng coi như đã chứng kiến Lục Hạc An lớn lên, suy cho cùng vẫn có chút tình cảm.
Thái hậu đã nhắm mắt lần tràng hạt. Thấy vậy, dù Lục Hạc An có bất mãn đến đâu cũng không dám nói thêm gì nữa, đành kéo Kỷ Vân Nhu đứng dậy tạ ơn.
Đợi hai người vừa rời đi, Từ Ninh cung chưa kịp yên tĩnh được một lát đã lại vang lên tiếng Lục Cảnh Tự nhai hạt dẻ ồn ào.
Thái hậu không để ý đến hắn, ngược lại mở mắt nhìn về phía ta vẫn còn đang quỳ: “Giờ mọi người đã đi hết, ngươi cũng nên nói cho ai gia biết, những lời ngươi vừa nói có phải là lời trong lòng không.”
Ta cúi đầu: “Những lời Khanh Trúc nói tất nhiên đều là thật lòng. Xin Thái hậu minh xét, tổ tiên Thẩm gia thần nữ đời đời chỉ một vợ một chồng, không bao giờ nạp thiếp, đến đời Khanh Trúc tất nhiên cũng không thể chấp nhận chuyện phu quân mình nạp thiếp.”
Thế nhưng Thái hậu càng nghe sắc mặt càng dịu đi, đưa tay về phía ta.
“Tuy Kỷ Vân Nhu kia có lanh lợi, nhưng những việc nàng ta làm chung quy chẳng vẻ vang gì, nếu không phải danh tiếng của nàng ta ở phía Nam đã truyền đến kinh thành thì ngay cả vị trí Trắc phi cũng là quá cao cho nàng ta rồi. Sao có thể sánh bằng ngươi, tuy hàng ngày múa đao múa kiếm, trông không giống như những nữ tử bình thường hiền thục, nhưng lại là người giữ quy củ nhất. Ngươi cứ yên tâm, hôm nay ai gia đặt lời nói ở đây, chỉ cần ngươi thật lòng muốn gả cho Cảnh Tự, nhất định ai gia sẽ tổ chức hôn sự của ngươi theo lễ nghi Công chúa.”