Hôm Nay Tôi Đã Có 0 Chưa?

Chương 2: Muốn thuốc ức chế ư?



Khi cuộc họp gần kết thúc, Lộ Uyên đứng dậy nói: “Hôm nay kết thúc tại đây, dù sao ngày mai vẫn còn một trận căng thẳng hơn. Cũng không còn sớm nữa, mọi người tan làm trước đi.”

Để điện thoại một bên mà còn bật chế độ im lặng tắt rung nên sếp Lộ không hề nhận được cuộc gọi nhầm của Omega.

Đến khi cuộc họp kết thúc, Lộ Uyên đợi chủ quản của các bộ phận nói xong mới cầm điện thoại lên chuẩn bị về phòng làm việc của mình.

Theo đúng kế hoạch thì lát nữa còn phải đi ăn cơm với đối tác, Lộ Uyên và đối tác vừa đi tới cửa thang máy thì bên họ nói phải về trước.

“Về á?” Alpha hỏi.

Đối tác chỉ chỉ vào điện thoại rồi cười: “Nhà tôi giục về rồi.”

Nhà tôi? Không biết tại sao Lộ Uyên lại nhớ đến đối tượng kết hôn của mình cùng với chiếc bánh ngọt cậu làm rất hợp khẩu vị kia.

Đối tác ấn thang máy, trong lúc chờ thang máy thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại.

Đối tác lại cười nói: “Vừa rồi họp không dùng điện thoại, mới một lát thôi mà đã giục tôi mấy lần rồi.”

Sếp Lộ nhíu mày, nghe giọng điệu đối tác giống như bất đắc dĩ chứ thật ra là vô cùng cưng chiều.

Cửa thang máy mở ra, động tác bước vào thang máy của sếp Lộ dừng lại một chút rồi làm như lơ đãng hỏi: “Cậu ấy giục anh về?”

Đối tác: “Nhà tôi quản chặt lắm, hết cách rồi.”

Lộ Uyên: “Cậu ấy quản anh?”

Đối tác: “Rất dính người, không gặp một chút là gọi điện ầm lên, phiền lắm.”

Đối tác ngoài miệng thì phàn nàn nhưng bước chân không hề dừng lại, có khi còn đi nhanh hơn người khác.

Sếp Lộ:…

Lộ Uyên lại nhớ đến “nhà mình”, trong lòng có chút không vui.

Hình như “nhà mình” chưa bao giờ dính lấy mình? Cũng chưa bao giờ ồn ào muốn gọi điện cho mình cả.

Đương nhiên hắn… cũng không muốn Omega phải dính lấy mình, hơn nữa hắn với Omega chỉ liên hôn thôi, lẽ ra nên cho đối phương không gian riêng tư mới phải, không cần dính lấy nhau làm gì. Như vậy rất nhàm chán.

Lộ Uyên vẫn luôn tự nói với bản thân rằng bọn họ chỉ liên hôn thôi, nhưng ánh mắt lại không kiềm được mà nhìn về phía đối tác đang xem điện thoại.

Lộ Uyên: “… Nhà anh giục anh về nhà kiểu gì?”

Lộ Uyên: “Ý là bình thường lúc nào thì cậu ấy thúc giục anh về nhà?”

Lộ Uyên: “Giục mấy lần? Ngày nào nhà anh cũng giục anh về à?”

Đối tác:…

Sếp Lộ: “Khụ khụ…”

Alpha thu hồi tầm mắt đang dính chặt vào điện thoại của đối tác, ho khan hai tiếng giả vờ che giấu.

“Cũng không phải tôi hâm mộ gì đâu, chỉ là có chút tò mò thôi.” Sếp Lộ giải thích.

Đối tác: “Ha ha.”

Đợi tiễn đối tác về thì sếp Lộ mới quay về văn phòng, hắn không xem điện thoại nên cũng không biết Omega đã gọi mình bao nhiêu cuộc. Alpha cho rằng sẽ Omega không gọi điện giống như ngày thường, mặc dù vậy nhưng hắn vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Lúc bấm vào cuộc gọi bị nhỡ thì sếp Lộ đơ ra.

Ba-cuộc-gọi-nhỡ!

Chẳng lẽ Omega cũng thúc giục mình về nhà sao? Trong lòng hắn có chút… chờ mong.

Đương nhiên là chỉ “một chút” mà thôi.

Sếp Lộ chưa kịp tắt máy tính đã hấp tấp chạy khỏi văn phòng.

Hắn nhanh chóng gọi lại, vừa đi về phía bãi giữ xe vừa nghe bên trong điện thoại truyền tới tiếng “tút tút tút”.

Gọi rất lâu nhưng không ai bắt máy, sếp Lộ lại gọi thêm lần nữa, nửa đường đi còn gặp đối tác ban nãy, hắn chỉ chỉ điện thoại mình ý bảo mình đang gọi điện.

Đối tác:???

Vì thế, sếp Lộ dùng khẩu hình miệng để nói cho người ta biết: Nhà tôi đang giục tôi về.

Đối tác:???

Lúc hắn gọi đến cuộc thứ ba thì cuối cùng bên kia cũng bắt máy, Tô Doãn đang vô cùng khó chịu nên giọng nói có chút đứt quãng.

Tô Doãn: “… Ưm… Alo?”

Năm ngón tay cầm điện thoại của sếp Lộ bỗng siết chặt, lỗ tai cũng đỏ lên trong nháy mắt, đương nhiên hắn hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tình huống trước mắt không có gì phức tạp. Bên trong điện thoại không có tiếng gì khác ngoài âm thanh Omega đang kiềm chế tiếng thở dốc nặng nề cùng tiếng nắm chặt quần áo của mình, nháy mắt Lộ Uyên đã đoán ra được có lẽ Omega nhà mình đang rơi vào kỳ ph.át tình.

Không chỉ như vậy, lúc Lộ Uyên nghe điện thoại thì phía bên kia tình cờ có tiếng chuông đồng hồ báo giờ. Mà trùng hợp là phòng khách của biệt thự nhà hắn và Tô Doãn cũng có một chiếc đồng hồ bằng gỗ nguyên chất.

Tô Doãn đang ở nhà, sếp Lộ nghĩ.

Omega của hắn đang ở nhà thì rơi vào thời kỳ ph.át tình, cậu không chọn thuốc ức chế mà ngược lại còn gọi điện cho hắn!

Điều này chứng tỏ cái gì?

Sếp Lộ tự hỏi nhưng trong lòng cũng tự biết câu trả lời.

Thì ra Omega của hắn ỷ lại hắn như vậy sao? Omega vào kỳ ph.át tình rất dính người, vậy có lẽ bình thường Omega nhà hắn cũng muốn gọi điện thúc giục hắn về nhà nhỉ?

Mặc… mặc dù hai người chỉ liên hôn thôi nhưng mình cũng có thể giúp đỡ Omega của mình, sếp Lộ nghĩ.

Với cả dùng thuốc ức chế không tốt cho cơ thể, nếu Omega đã kết hôn với hắn thì đương nhiên hắn cũng phải có trách nhiệm với Omega của mình.

Hơn nữa, thật ra hắn sẽ rất dịu dàng.

Sếp Lộ đeo tai nghe bluetooth vừa nghe điện thoại vừa lên mạng tra một số thông tin về đánh dấu giữa AO. Dù sao thì hắn cũng chưa từng đánh dấu Omega, biết một chút kiến thức nhưng vẫn nên xem thêm kinh nghiệm được chia sẻ mới thực hành được.

Vì thế sếp Lộ nhận cuộc điện thoại này chưa tới hai phút mà ráng đỏ từ tai đã lan tới mặt. Alpha đi vài bước, dừng lại rồi lại đi thêm vài bước, một tay hắn cầm điện thoại một tay chỉnh tới chỉnh lui chiếc cà vạt, chốc lát lại chọc chọc mấy món đồ trang trí trước xe.

Sếp Lộ có hàng vạn suy nghĩ trong đầu nhưng việc quan trọng bây giờ là phải vỗ về Omega nhà mình đã.

Bởi vậy Sếp Lộ định mở miệng nói với Omega nhà mình rằng sẽ về nhà ngay.

Ai ngờ sếp Lộ còn chưa kịp nói thì Omega bên kia đã lên tiếng trước.

“… Alo?” Tô Doãn còn giữ được một chút lý trí cuối cùng, cơ thể cậu rất nóng nhưng vẫn đủ tỉnh táo để biết mình với Alpha chỉ liên hôn mà thôi. Nếu hôm nay không phải bất ngờ rơi vào kỳ ph.át tình khiến trở tay không kịp thì cậu vốn định vượt qua kỳ ph.át tình này ở phòng cách ly của bệnh viện.

Tô Doãn không định để Lộ Uyên giúp mình: “Có phải chú Ngô không ạ?”

Chú Ngô chính là quản gia Beta trong nhà, nghe nói đã chăm sóc cho sếp Lộ hơn hai mươi năm.

“Chú Ngô ơi, chú có thể đem đến cho cháu một ít thuốc ức chế được không?” Tô Doãn cố gắng nói một cậu trọn vẹn đủ nghĩa.

Nhưng cậu đợi rất lâu cũng không đợi được giọng nói ôn hòa thường ngày của chú Ngô.

Tô Doãn:???

Tô Doãn: “… Chú Ngô?”

Mà lúc này người bên kia đầu dây cũng vô cùng nghi ngờ.

Hắn giơ màn hình điện thoại lên trước mặt nhìn thêm lần nữa, chắc chắn cuộc gọi này là Omega nhà mình gọi tới.

Nhưng… cuộc gọi này không phải gọi cho hắn sao?

Chú Ngô?

Thuốc ức chế?

Vậy ý là Omega của hắn, “nhà mình” của hắn tình nguyện dùng thuốc ức chế để vượt qua kỳ ph.át tình chứ không cần tới hắn sao?

Ách Tây Tây Tây:

Đối tác: Nhà tôi giục về rồi.

Sếp Lộ *giơ tay* *nhìn điện thoại* *vẫy vẫy đuôi*: Hừ, nhà tôi cũng đang giục tôi về! ٩(๑^o^๑)۶


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.