9.
Quả Quýt Nhỏ bắt đầu tình yêu cuồng nhiệt.
Cậu và họa sĩ ôm, hôn môi, nằm cạnh nhau ngắm sao ngoài cửa sổ.
Quả Quýt Nhỏ thích nghe kể chuyển nên họa sĩ kể chuyện cho cậu nghe; Quả Quýt Nhỏ không thích ăn hành và tỏi nên họa sĩ không bỏ vào, dù rằng Quả Quýt Nhỏ không ăn chút nào; Quả Quýt Nhỏ còn rất khó tính, cậu thích họa sĩ nói yêu cậu nên họa sĩ dù sáng sớm hay tối muộn đều nói một câu.
……
Họa sĩ còn vẽ dáng vẻ thiếu niên của Quả Quýt Nhỏ, dưới ngòi bút của họa sĩ, Quả Quýt Nhỏ cười cực kỳ vui vẻ, giống như muốn khắc họa thời gian ở đây.
Ở trong khuôn viên nhỏ này.
Đây là khoảng thời gian có một không hai của Quả Quýt Nhỏ và họa sĩ.
Thỉnh thoảng, Quả Quýt Nhỏ hỏi họa sĩ về những khoảnh khắc đáng xấu hổ của mình hồi trước: “Lúc em ôm chân anh nói anh là đồ vô tâm thì anh nghĩ gì trong lòng ạ?”
Họa sĩ trả lời: “Anh thấy em siêu đáng yêu.”
Quả Quýt Nhỏ không tin, cười ha ha: “Không thể nào, nhất định là anh cho rằng đầu óc quả quýt nhỏ này có vấn đề!”
Họa sĩ sờ đầu Quả Quýt Nhỏ: “Không hề.”
Quả Quýt Nhỏ ôm chặt cánh tay của họa sĩ, cọ cọ một cách quang minh chính đại: “Em hạnh phúc lắm, anh họa sĩ à.”
Tình yêu của cậu nở hoa kết trái, Quả Quýt Nhỏ không còn chua nữa.
Cậu bắt đầu trở nên ngọt, thậm chí thời điểm hôn môi cũng tràn ngập sự ngọt ngào.
Cây quýt nói: “Cháu chín rồi.”
Thành một quả quýt lớn trên cành rồi.
Quả Quýt Nhỏ ầm ĩ: “Cháu không cần!”
Cây quýt ngay lập tức nói: “Đừng nháo, ông đã mở “cửa sau” cho cháu, đây là tốc độ chín chậm nhất của cháu rồi.”
Nhưng Quả Quýt Nhỏ không thể hoàn thành tâm nguyện của quả quýt này, cậu không muốn bị họa sĩ ăn luôn, cậu không muốn quay về sớm như vậy.
Cậu muốn ở bên cạnh họa sĩ cho đến giây phút cuối cùng.
Thời tiết đầu mùa thu, không biết vì sao trời luôn mưa.
Quả Quýt Nhỏ không thấy nước mưa dễ chịu, cậu thường xuyên thút thít, cứ như muốn khóc hết những cơn mưa mấy ngày qua.
“Anh họa sĩ, hôm nay em thấy mình có vẻ chín hơn một chút, ngọt ngào hơn một chút. Em phải làm sao đây ạ?”
“Anh họa sĩ, em không muốn chín, không muốn trở nên ngọt.”
“Anh họa sĩ, em hối hận rồi.”
“Anh họa sĩ, tại sao vòng đời của quýt lại ngắn như vậy?”
“Anh họa sĩ, anh à, tại sao tuổi thọ của một quả quýt lại ngắn ngủi thế này?”
Như thể họ tâm linh tương thông, họ ngọt ngào, nhưng cũng rất ngắn ngủi giống nhau.
Quả Quýt Nhỏ không muốn về nhà, cậu không nỡ xa anh họa sĩ.
Họa sĩ an ủi cậu: “Anh sẽ đi tìm em.”
“Làm sao mà tìm được ạ…..”
Trời đất bao la, đi nơi nào tìm cơ chứ.
“Đầu tiên, em với anh nói cùng ngôn ngữ của một quốc gia, phạm vi rút nhỏ đúng không?”
“Nhỡ em định cư bên nước ngoài thì sao?”
“Không thể nào, một ngoại ngữ em cũng không biết, thậm chí còn nói tiếng Anh không tốt lắm.”
Quả Quýt Nhỏ ngẫm, cũng hợp lý.
Họa sĩ hôn lên đôi mắt đỏ hoe vì khóc của cậu: “Tuy rằng anh không thể chụp ảnh em, nhưng anh đã vẽ rất nhiều chân dung của em.”
“Nhưng anh vẽ em đẹp quá, em không đẹp đến thế mà.” Quả Quýt Nhỏ hiếm khi khiêm tốn, ngày nào cũng soi gương.
Họa sĩ lắc đầu: “Có.”
Quả Quýt Nhỏ ôm lấy hắn, nước mắt rơi vào cổ áo họa sĩ: “Anh biết không, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã rất thích anh rồi. Chắc hẳn em đã từng gặp anh rồi, ở đâu đó trước đây. Câu quýt nói, trời cao nghe được tiếng lòng của em, mới đưa em tới nơi này.”
Cho nên.
Nguyện vọng của Quả Quýt Nhỏ là được gặp họa sĩ.
Họa sĩ nói: “Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại, Quả Quýt Nhỏ.”
Tháng 10.
Tháng 11.
Họa sĩ rời khỏi khuôn viên nhỏ này.
Quả Quýt Nhỏ đã biến mất, cây quýt cũng khô héo.
Những bức chân dung mà họa sĩ vẽ Quả Quýt Nhỏ đều biến thành những trang giấy trắng. Người họa sĩ dù có chấp bút đến nghìn lần cũng không thể vẽ ra hình dáng của Quả Quýt Nhỏ.
Cây quýt từng nói, mọi việc đều có quy luật riêng của nó.
Nhưng may mắn là, ông trời không cướp đi ký ức của họa sĩ.
Người họa sĩ bắt đầu một cuộc hành trình dài. Hắn muốn tìm thấy Quả Quýt Nhỏ trong cuộc hành trình, đồng thời hắn cũng muốn tìm thấy nguồn cảm hứng của mình trong cuộc hành trình.
Cùng lúc đó, trong bệnh viện, thiếu niên đeo mặt nạ dưỡng khí cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Tên thiếu niên là Lâm Quất.
Mà người hâm mộ cuồng nhiệt đột nhiên biến mất khỏi tài khoản weibo của họa sĩ là Lâm Quất.
Chính ông trời đã nghe được tâm nguyện của Lâm Quất.
Nguyện vọng Quả Quýt Nhỏ là —— mình muốn làm bạn với anh ấy, giúp anh ấy vui lên.
10.
Weibo của Lâm Quất là “Quả quýt”.
Cái năm mà họa sĩ ra mắt ấy, Lâm Quất vẫn đang học lớp 6 tiểu học. Cậu nhìn thấy cuốn sách tranh đầu tiên của họa sĩ trong một hiệu sách, bị thu hút sâu sắc bởi những yêu tinh và bóng ma được vẽ trong đó.
Cha mẹ của Lâm Quất đều là những người đi làm bận rộn. Cậu thường ở nhà và ăn uống một mình, chính câu truyện của họa sĩ đã đồng hành cùng cậu qua những đêm đơn côi.
Lâm Quất cho rằng, họa sĩ thực sự là một họa sĩ giỏi, những câu chuyện của anh này rất nhẹ nhàng.
Vì thế, ngày qua ngày, năm này sang năm nọ.
Lâm Quất 18 tuổi đã yêu một họa sĩ mà cậu chưa từng gặp qua những bức tranh và câu truyện này.
Cuối cùng, một ngày nọ, Lâm Quất dành dụm đủ tiền tiêu vặt, lấy hết can đảm chạy đến một thành phố xa lạ để tham dự buổi ký tặng sách của họa sĩ. Cậu muốn nói với người họa sĩ rằng cậu thích hắn đến nhường nào.
Nhưng toàn bộ phòng ký tặng đã chật kín người hâm mộ của họa sĩ. Lần đầu tiên Lâm Quất cảm thấy mình thật nhỏ bé, hóa ra lại có nhiều người thích họa sĩ như vậy.
Lâm Quất rất vui vẻ, cũng rất uể oải.
Anh họa sĩ sẽ có thể nhìn thấy mình ư?
Với anh họa sĩ, tình yêu của cậu chỉ như hạt vừng giữa biển người bao la, không có gì đáng nhắc tới.
Nhưng mà hôm đó trời mưa rất to, cuốn sách tranh của Lâm Quất bị ướt, cậu cũng bị ướt. Cậu rất đau lòng, không muốn xin chữ ký chút nào nữa, cậu quá chật vật.
Lâm Quất tính về nhà, cậu nghĩ, nhiều người hâm mộ như vậy, thiếu một người là cậu cũng chẳng sao.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa đã bị một người trợ lý của anh họa sĩ gọi lại.
Anh họa sĩ tặng cho cậu một cuốn tranh có chữ ký, trong đó nói – Hôm nay trời mưa to nhưng bạn vẫn có thể đến, cảm ơn bạn rất nhiều.
Lâm Quất khịt mũi, nhìn chung quanh, mỗi người hâm mộ bị ướt đều có.
Lâm Quất nghĩ: Anh họa sĩ thật sự rất tuyệt, rất tốt, rất tốt.
Anh ấy thực sự xứng đáng được nhiều người yêu mến.
Sau đó, có chuyện đã xảy ra với anh họa sĩ.
Lâm Quất vẫn luôn động viên hắn trên weibo và cổ vũ hắn trong tin nhắn riêng. Điều này xảy ra hàng ngày cho đến tận đêm khuya. Không ngờ ngày hôm sau trên đường đến trường lại xảy ra một vụ tai nạn xe cộ.