Người bảo vệ Sầm Dao đến từ tiểu đội thứ nhất của Thân Vệ Quân thuộc quyền Heinz, đều là Alpha. Khi gặp Sầm Dao, hai vị thiếu tá đi đầu đồng loạt làm động tác chào với y. Sầm Dao bị giật mình với kiểu trịnh trọng này, nhìn huy chương trước ngực họ, lại nhìn khuôn mặt băng giá như đúc từ một khuôn ra với Heinz, cười cảm thán: “Quả nhiên là lính của Heinz.”
Dưới ánh mắt tò mò không thể kiềm chế nhưng vẫn kín đáo của hai Alpha, y thong thả nói tiếp: “Khí chất cả thế giới này nợ tiền ông, đúng chuẩn y như đúc.”
Hai Alpha: “…”
Ngoài sáng thì có 4 người bảo vệ Sầm Dao, trong tối thì y không biết. Khả năng thích ứng của Sầm Dao cũng tốt, không có nhiều ý kiến với việc từng giây từng phút có người theo sau, tiếp tục làm nghiên cứu của mình. Tới giờ nghỉ trưa, Sầm Dao mới được gặp viện sĩ Adrian nức tiếng gần xa.
Adrian 78 tuổi, nam Beta, người nghiên cứu phát minh ra hệ thống trung tâm của G15 và G16 đời thứ hai. Giáo dục cấp độ 3 Sầm Dao chọn học sửa máy, giáo trình thiết kế và nghiên cứu cơ giáp là do chính ông biên soạn. Adrian không có khí thế mãnh liệt như Alpha, một người đàn ông điềm tĩnh và hiền hòa, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén. Ông không thích lên giọng, cũng không thích nhấn mạnh quyền lợi và quy tắc, họp nửa tiếng là xong, chỉ giữ Sầm Dao lại.
“Nghe danh đã lâu.” Adrian rất hứng thú quan sát Sầm Dao, trên mặt đầy ý cười: “Tuổi nhỏ thiên tài, sóng sau đúng là lợi hại.”
“Giáo sư cứ đùa.” Sầm Dao khiêm tốn cúi chào ông: “Tư lịch của cháu còn thấp, chẳng qua là may mắn gặp thời. Nghiên cứu phát minh hệ thống Thiên Xu khó hiểu và sâu xa, đoàn đội chúng cháu còn cần ngài chỉ giáo nhiều.”
Nụ cười của Adrian rõ ràng hơn, lại hỏi một vấn đề không mấy liên quan: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Người Châu Á luôn trông rất trẻ, tới 25 chưa?”
“Vừa tròn 20 ạ.” Sầm Dao cười nói: “Cháu trẻ thật.”
Adrian bật cười: “Heinz đúng là được báu vật.”
Sầm Dao không hề xấu hổ: “Công nhận, 8 năm mới ghép được với cháu, cũng không dễ dàng.”
Adrian thật sự thấy y rất thú vị. Thiên tài nhiều, nhưng làm tới nơi tới chốn còn không kiêu căng tự đại lại rất hiếm. Ông ngừng cười, rất chân thành nói với Sầm Dao: “Sầm Dao, 5 năm trước tôi đã được xem đề xuất G18 của cậu, cậu thật sự rất có tài, tôi hi vọng cậu sẽ không phụ lòng chúng tôi.”
Sầm Dao gật đầu: “Cháu sẽ nỗ lực hết sức để hoàn thành nghiên cứu hệ thống G18 Thiên Xu.”
Adrian đến mang ý nghĩa phi phàm. Ông là cây Định Hải Thần Châm, cái tổ nhỏ của Sầm Dao như bánh răng bị ngừng bắt đầu điên cuồng vận chuyển. Sầm Dao quá tập trung vào nghiên cứu, cuối cùng nhà cũng không về, chỉ dặn Adam chăm sóc hoa cỏ trong vườn rồi xin phòng đơn ở viện nghiên cứu, cứ thế ở suốt một tuần.
Hành trình của Sầm Dao bị khống chế nghiêm ngặt, mấy việc nhàn nhã như tới khu Tây ăn chực không được phép nữa, đương nhiên y cũng chẳng có thời gian. Cả tổ dự án mỗi ngày dùng dịch dinh dưỡng sở nghiên cứu thực phẩm cung cấp mà sống qua ngày. Não bộ Sầm Dao không ngừng vận chuyển với cường độ cao, niềm vui duy nhất là lúc uống dịch dinh dưỡng tranh thủ trêu bốn Alpha bảo vệ mình.
“Muốn làm Thân Vệ Quân của Heinz khó vậy cơ à?” Sầm Dao đang ngậm một tuýp dinh dưỡng vị dâu tây, nhận số liệu Jasmine gửi trên EP, lúng búng hỏi: “Khó vậy thì sao còn muốn vào, có tới chín đoàn Thân Vệ Quân độc lập mà, nhiều lựa chọn như thế.”
“Bởi vì vào được đoàn Thân Vệ Quân số 7 đồng nghĩa với ngài là người ưu tú nhất.” Alpha có gương mặt Châu Á cẩn thận đáp: “Ngoài ra thì thiếu tướng là Alpha duy nhất có thể liên kết với Huyền Quang, thực lực và nhân phẩm của ngài ấy xứng đáng để chúng tôi đi theo.”
Sầm Dao lập tức thấy nhạt nhẽo, mấy Alpha này đúng là fan boy cuồng nhiệt của Heinz, tới giờ cũng không thấy thiếu tướng của họ có gì xấu. Sầm Dao uống xong chút dịch dinh dưỡng cuối cùng, hỏi: “Huyền Quang lợi hại không?”
“Huyền Quang và thiếu tướng điều khiển Huyền Quang đều rất lợi hại.”
Sầm Dao mỉm cười, tán thành câu nói này. Y xoay người khoác tay lên lan can, dõi mắt trông về phía xa. Tháp trắng mang tính biểu tượng của viện khoa học cao vút trong mây, Sầm Dao nói: “Nhưng sẽ không chỉ có một Huyền Quang. Sẽ có một ngày, các anh cũng sẽ được điều khiển cơ giáp có hệ thống G18.”
Không ai trả lời y.
Sầm Dao cũng không ngại, một mình thả đầu óc lên mây. Một lúc sau, y xoay người đút tay vào túi áo blouse trắng, cười hỏi: “Chức vị của các anh, không theo Heinz tới Lĩnh Vực Hoa Hồng, mỗi ngày chỉ có thể đi theo tôi, có phải là rất đáng tiếc không?”
“Là một quân nhân, chúng tôi chỉ nghe theo lênh.” Alpha Châu Á kia ngừng lại, hiếm hoi biểu đạt ý nghĩ cá nhân: “Huống hồ chúng tôi không cho rằng nhiệm vụ bảo vệ ngài có gì đáng tiếc. Dự án nghiên cứu của ngài mang ý nghĩa trọng đại, được bảo vệ ngài là niềm vinh hạnh của chúng tôi.”
Sầm Dao thở dài, lại nói: “Các anh đúng là lính của Heinz.”
Y đi xuống sân thượng: “Dẻo mỏ y hệt tên đó, nhất là vụ khen người.”
Bốn Alpha: “…” Thiếu tướng dẻo mỏ á? Ngài ấy còn biết khen người khác? Có phải filter của ngài hơi nhiều rồi không?
Ba ngày sau, bài kiểm nghiệm hệ thống Thiên Xu lần thứ tư đạt tiêu chuẩn, Adrian đưa ra xin hợp tác với sở nghiên cứu máy dự báo điện tử. Họa lớn trong lòng Sầm Dao được giải quyết, tiến trình chặt chẽ cuối cùng cũng lơi lỏng được chút.
Sở nghiên cứu tổ chức một bữa tiệc mừng nhỏ, đám người uống dịch dinh dưỡng tới sắp nôn cuối cùng cũng được ăn đồ bình thường, cũng không cần phải tăng ca. Sầm Dao uống chút rượu với đồng nghiệp, sau đó tìm cơ hội chuồn.
Đang lúc hoàng hôn rơi, rặng mây có màu đỏ sáng dịu như đá quý. Sầm Dao quét ID ra ngoài, đứng dưới tán cây cao vút châm điếu thuốc, đợi Heinz – người trưa nay đã từ Lĩnh Vực Hoa Hồng về bộ quân sự báo cáo, tới đón mình.
Gió mềm mại mơn man khiến Sầm Dao khoan khoái. Y thả hồn đi chơi, cả người có cảm giác uể oải khi áp lực đã qua. Chiếc xe bay quen thuộc chầm chậm đỗ lại trước mặt, cửa xe mở ra, Sầm Dao nhìn thấy Heinz đã không gặp nửa tháng.
Alpha tóc vàng mắt xanh, quân phục thẳng thớm, đã cởi mũ tướng quân, vươn bàn tay to rộng đeo găng trắng với y.
Sầm Dao đặt tay mình vào đó, chợt nhớ ra, quay lại nhìn mấy người theo sau mình bảo vệ. Heinz nắm chặt tay Sầm Dao kéo y vào lòng, ôm eo Omega, trong giọng nói có ý cười: “Nhiệm vụ của họ tạm thời giao lại cho tôi.”
Pheromone và hơi ấm quen thuộc một lần nữa bao bọc Sầm Dao. Heinz cởi găng, sắp xếp tuyến đường về nhà, hỏi: “Em uống rượu à?”
“Ừm, ăn mừng dự án có một giai đoạn thuận lợi.” Sầm Dao có chút nhớ nhung tới sát bên Heinz, nhìn màn hình, nghi hoặc: “Tại sao lại đi đường này?”
“Bọn họ nói phượng tím đang mùa nở hoa, vườn hoa Monet đang rất đẹp.” Heinz khẽ xoa mặt y, chạm vào đã buông: “Có muốn đi ngắm không?”
Sầm Dao sờ lên chỗ Heinz vừa chạm, hơi mất tự nhiên: “… Đi ngắm cũng được.”
Heinz thật sự có quá nhiều việc, xoa đầu Sầm Dao xong bắt đầu ngồi ở ghế làm việc. Sầm Dao ngồi cạnh hắn, đang nghĩ xem nên nói gì để Heinz cho mình cái đánh dấu tạm thời, hoặc là chút pheromone cũng được. Mấy yêu cầu này nói thẳng ra là xong, nhưng hôm nay Sầm Dao cứ bị ngượng không nói được. Heinz thấy Omega có vẻ xoắn xuýt, cũng không hỏi nhiều, trao quyền EP cho y, dỗ dành: “Chán quá thì dùng tài khoản của tôi chơi game một lúc nhé?”
Sầm Dao không phản đối, đăng nhập game, không yên lòng giết thời gian.
Mùi cuối đàn hương thanh nhã dịu dàng, mang theo chút buốt lạnh. Sầm Dao được mùi bao bọc lại không nếm được, lòng ngứa ngáy khó chịu, chơi xong một ván lập tức quay sang, bỗng khựng lại.
Heinz thiếp đi rồi.
Xe bay đã lái vào vườn hoa Monet, một rừng phượng tím tươi tốt xanh um như ảo mộng, làm người ta có cảm giác như đang chìm trong biển hoa xanh tím. Heinz một tay chống đầu, hàng mi dày khép lại, bóng hoa dưới ánh tà dương lướt trên mặt hắn. Sầm Dao ngơ ngác nhìn nửa ngày, chợt phát hiện mi của Heinz cũng là màu vàng.
Một màu vàng rất nhạt, tạo thành cái bóng dưới mắt. Biển hoa xanh tím ngoài cửa sổ theo xe bay dần trôi đi, chuyển sang màu hồng. Sầm Dao nín thở, cẩn thận từng li từng tí tới gần Heinz.
Hai bóng người trên cửa sổ sát bên nhau, cánh hoa bay tán loạn, Sầm Dao đi theo pheromone, hôn một cái trên mặt Alpha.
Nụ hôn rất nhẹ, nhẹ tựa cánh hoa, nhưng mí mắt Heinz lại nhúc nhích, nhấc lên.
Omega như bị dọa, vụng về lại ngây thơ nhìn hắn, hai tay chống trên vai hắn luống cuống nắm lại, nhỏ giọng: “… Tôi muốn pheromone của anh.”
Heinz nở nụ cười, cầm tay Sầm Dao kéo y vào trong ngực. Biển hoa ngoài cửa sổ lại đổi màu xanh trắng, Heinz ôm Sầm Dao, cúi đầu hôn lê.n chóp mũi y, vuốt tóc Omega như đang vuốt mèo, tay đỡ gáy y hỏi: “Không đánh dấu, đổi phương pháp khác trao đổi pheromone nhé?”
Sầm Dao trúc trắc hỏi: “Cái… Phương pháp gì?”
Cằm được nhẹ nhàng nắm lấy, Alpha và y gắn bó như môi với răng, đi xuyên qua biển hoa mỹ lệ của Monet. Trong tiếng thở dốc nhỏ vụn và tiếng nước khẽ khàng, ngón tay Heinz miết trên đôi môi mọng nước, đáp: “Hôn.”
[Tác giả có lời muốn nói]:
Sầm Dao trong mắt Adrian/người khác: Thiên tài trẻ tuổi, tài năng trời ban.
Sầm Dao trong mắt Heinz: Omega ngốc hôn trộm còn bị mình bắt gặp.