Anh đã nói như vậy, Bùi Cảnh Yên thở dài: “Được rồi.”
Bà quay đầu nhìn Tạ Thanh Di ở bên cạnh: “Nguyệt Lượng, con đi tiễn anh Wiliam đi.”
Tạ Thanh Di khịt mũi, vừa định từ trên ghế sô pha đứng dậy thì Tưởng Kiêu nói: “Không cần phải tiễn, em nghỉ ngơi đi.”
Tạ Thanh Di: “…”
Người này bị gì vậy, chẳng lẽ anh đang tức giận vì chuyện lần trước.
Cô khẽ mím môi, đứng dậy: “Đi thôi, tránh việc mẹ em toàn nói anh lễ phép, còn em thì không lễ phép.”
Không đợi Tưởng Kiêu từ chối, cô đã đi ra ngoài, bộ dáng như thể người ta mới là người tiễn cô.
Bùi Cảnh Yên xấu hổ: “Wiliam, cháu đừng để trong lòng, con nhóc này tính tình vẫn xấu như vậy.”
Tưởng Kiêu cụp mắt: “Cháu biết ạ.”
Sau khi chào tạm biệt với trưởng bối nhà họ Tạ, anh xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng hai người một trước một sau rời đi, Bùi Cảnh Yên lẩm bẩm: “Nguyệt Lượng làm sao thế? Không phải bình thường nó thích Wiliam lắm sao? Sao hôm nay người ta đến làm khách, con bé lại sưng xẩu mặt mày như vậy?”
Tạ Luân bước tới khoác vai vợ: “Cứ kệ con bé đi, Wiliam sẽ không chấp nhặt với con bé đâu.”
Cuối hè đầu thu, bãi cỏ tươi tốt xanh mơn mởn, vòi hoa sen tự động phun sương nước, khi có ánh nắng mặt trời chiếu xuống, sương nước tản ra như khói trắng, bảy màu cầu vồng xuất hiện, trông mơ màng xinh đẹp.
Tạ Thanh Di quay đầu, nhìn người đàn ông đang không nhanh không chậm đi theo phía sau mà không nói lời nào.
Cô tức giận như vậy rồi mà anh không nhận ra à?
Còn chưa đến dỗ dành cô!
Tuy nhiên, Tưởng Kiêu chi liếc cô một cái, không nói gì.
Sự lạnh nhạt thể hiện rõ ràng như vậy, nếu Tạ Thanh Di còn không nhận ra thì cô chính là đồ ngốc.
Khi đến gara ô tô, cuối cùng cô cũng không thể kìm được.
“Anh đang giận em à?”
Cô cau mày, khuôn mặt trắng bệch hơi nâng lên: “Vì trò chơi nói thật hay mạo hiểm lần trước?”
Tưởng Kiêu dừng lại, đôi mắt xanh lục lặng lẽ nhìn cô: “Không có.”
Tạ Thanh Di giận dỗi: “Nếu không, tại sao anh lại lạnh lùng với em như thế.”
Tưởng Kiêu: “Không có lạnh lùng…”
Tạ Thanh Di tức giận: “Như vậy mà không gọi là lạnh lùng sao?”
Tưởng Kiêu: “…”
Anh lại im lặng, giữa đôi lông mày tuấn tú hiện một lời xin lỗi thầm lặng và một loại cảm xúc phức tạp khó giải thích.
Tạ Thanh Di không thể chịu nổi sự lạnh nhạt này, cô nhìn anh chằm chằm hai giây, nghiến răng cười: “Được rồi, không để ý thì không để ý, ai thèm chứ.”
Nói xong, cô quay người rời đi.
Tưởng Kiêu khẽ cau mày, muốn vươn tay kéo lấy cô theo bản năng.
Bàn tay vừa chìa ra một đoạn, giây tiếp theo, đột nhiên khựng lại giữa không trung, câu nói muốn cô đừng đi không thể nói ra khỏi miệng.
Không.
Không thể mềm lòng, không thể do dự.
Như bây giờ có khi lại tốt…
Phải làm cho cô ghét anh và tránh xa anh.
Đây không phải là những gì anh muốn sao?
Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng của anh khẽ động, sau đó kéo cửa xe ra, mặt không gợn sóng ngồi vào trong xe, ra lệnh cho tài xế: “Đi thôi.”
***
“Tức chết bé rồi, tức chết bé!!!”
“Anh ấy có ý gì? Đây là có ý gì hả?”
“Mình gọi điện cho anh ấy tỏ tình bị từ chối còn chưa tức giận, anh ấy còn tức giận ngược lại?”
Trong phòng ngủ trên tầng hai, Tạ Thanh Di đóng cửa lại, cấp tốc gọi điện thoại cho Tần Cửu để than thở: “Anh ấy dựa vào cái gì chứ? Chỉ vì tớ thích anh ấy?”
Cô là người sinh ra đã được ngậm thìa vàng và được mọi người cưng chiều, cho dù trong showbiz có một đống antifan nhưng đám antifan này trong mắt cô không được coi là người, có thể nói, chưa từng có ai có thể khiến cho cô uất ức như vậy!
Nhưng đáng tiếc là cô không thể làm gì được anh!
Qua điện thoại, Tần Cửu có thể cảm nhận được cơn giận của Tạ Thanh Di, kiên nhẫn nghe cô chút giận, an ủi: “Chỉ là một người đàn ông thôi mà, cậu cần phải như thế sao? Tối nay đến EdenBar, tớ tìm một đám đàn ông cho cậu!”
Chỗ đó có rất nhiều tiểu thư giàu có và phú bà đến chơi, Tạ Thanh Di đã từng nghe qua nhưng chưa từng tới.
Trong trí nhớ của cô, mẹ cô và mẹ nuôi cũng từng lén đi đến đó, về nhà còn bị bố mắng mấy ngày.
Thấy cô im lặng, Tần Cửu hỏi: “Sao, cậu không dám à?”
Tạ Thanh Di nói nhỏ: “Nếu bố tớ mà biết chắc chắn sẽ dạy cho tớ một bài học.”
“Ai yo, bé Nguyệt Lượng không sợ trời không sợ đất lại sợ chuyện này sao?”
Tần Cửu mỉm cười: “Tiếc thật, hôm nay tớ nhìn thấy bài đăng của bà chủ Eden trên vòng bạn bè, gần đây có thêm vài anh chàng đẹp trai ngon nghẻ đến, còn có cả mấy anh lai Tây nữa. Tuy không đẹp trai như Tưởng Kiêu nhưng lại biết nói mấy lời ngon ngọt dỗ dành cậu, dùng để ăn tạm cũng không tệ.”
Có lẽ cô thật sự bị Tưởng Kiêu làm cho tức không nhẹ, Tạ Thanh Di chỉ hơi do dự một chút liền đồng ý: “Đi thì đi, cậu nói cậu mời đấy, tớ muốn mấy anh chàng phải đẹp trai, cậu đừng có mà lừa tớ đấy.”
“Tớ lừa ai thì lừa chứ sẽ không lừa cậu.”
Tần Cửu cười rạng rỡ: “Vậy tối nay 8 giờ 30 phút gặp nhau ở Eden? Tớ sẽ đặt phòng trước, một lát nữa sẽ gửi số phòng bao cho cậu.”
***
Khi màn đêm buông xuống, mọi thứ lên đèn, EdenBar xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son.
Sau khi cùng bố mẹ ăn bữa tối trong biệt thự nhà họ Tạ, Tạ Thanh Di đổi chiếc xe thể thao, lái thẳng đến Eden để gặp Tần Cửu.
Vừa bước vào trong phòng bao, chưa kịp ngồi ấm mông thì quản lý đã dẫn một nhóm trai bao cao ráo mặc áo sơ mi đi vào.
“Cô Tần, những người này được lựa chọn theo yêu cầu riêng của cô, mời cô xem qua.”
Tần Cửu tùy tiện liếc qua rồi quay sang nhìn Tạ Thanh Di đang đeo mặt nạ lông vũ bên cạnh: “Tất cả những người này đều cao 185cm, ngực 98, vai rộng, eo thon, chân dài, hai người bên trái kia là con lai, một người mắt xanh lục một người mắt xanh lam—”
Nói xong, cô nói với những trai bao đó với dáng vẻ của một người khách quen: “Hãy kéo áo lên để cho chị em tốt của tôi chiêm ngưỡng cơ bụng của các anh đi.”
Ngay khi thấy quản lý nháy mắt, những người này bắt đầu làm theo.
Dưới ánh sáng cùng bầu không khí mập mờ, một hàng cơ bụng rắn chắc tráng kiện chói mù mắt người ta.
Tạ Thanh Di dưới chiếc mặt lạ khẽ liếc mắt, thị giác thì rất hưởng thụ nhưng trái tim thì không dao động nhiều.
Nhưng tất cả đều đến rồi, nếu không chọn thì không tốt lắm.
Vì vậy, cô lại quét qua mặt những người đó, cuối cùng chỉ vào hai người vừa mắt nhất, một người là con lai M tên là Adam, một người là chó con mới vào nghề.
Tần Cửu vẫn giữ phong cách lịch lãm, sang trọng, cô gọi vài chai rượu ngon và một đĩa hoa quả thượng hạng rất xa hoa.
Thấy cô ra tay hào phóng như vậy, mấy người được chọn ở lại càng thêm ra sức lấy lòng—
Uống rượu, ca hát, nhảy múa, nói lời ngon tiếng ngọt như không cần tiền, hết câu này đến câu khác.
Ban đầu Tạ Thanh Di vẫn còn câu nệ, giống như một vị hòa thượng, sau khi uống hai chén rượu, cộng thêm hai trai bao nói chuyện với cô, cô cũng dần bớt câu nệ hơn.
Sau ba tuần rượu, Tạ Thanh Di đã uống hơi nhiều.
Adam đoán cô bị thất tình nên mới đến đây giải sầu, vì vậy anh ta đã chọn bài hát “Anh mà là đàn ông sao” để giải khuây cho cô—
“Anh là cái cái gì, anh là thứ gì, trơ mắt nhìn cô ấy rời đi, không quan tâm…”
Lời bài hát quả thật như xát muối vào trái tim Tạ Thanh Di.
Cô bóp chặt ly rượu, nghĩ đến thái độ hồi chiều của Tưởng Kiêu, càng nghĩ càng giận đến nghiến răng.
Khi Adam hát đến câu cuối cùng, cô ngẩng đầu uống cạn ly rượu Gin trong, mở danh bạ điện thoại, gọi điện cho một số điện thoại trong đó.
Thấy vậy, Tần Cửu ở bên cạnh kinh ngạc: “Nguyệt Lượng, cậu đang làm gì vậy?”
Tạ Thanh Di mặt đỏ ửng, say khướt nói: “Mắng anh ấy!”
Tần Cửu: “…?”
Trước khi cô kịp ngăn Tạ Thanh Di lại thì điện thoại đã được kết nối rồi.
“Alo?”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông dường như có vẻ không hợp với phòng bao ồn ào này.
Tạ Thanh Di thấy anh trả lời điện thoại liền nói: “Là em.”
Anh nghe thấy giọng nói của cô không đúng, lại nghe âm thanh ồn ào xung quanh phía bên cô đột nhiên biến mất, trầm ngâm nói: “Lại uống rượu hả?”
Lúc này Tần Cửu đã âm thầm kêu người tắt nhạc đi, chỉ nghe Tạ Thanh Di nói chuyện điện thoại một cách tự nhiên: “Ừ, em đang uống rượu!”
Sau hai giây im lặng, Tưởng Kiêu nói: “Uống ít thôi, uống nhiều…”
Anh chưa kịp nói xong, Tạ Thanh Di đã cao giọng nói: “Anh là ai mà lại muốn quản em như thế?”
Men rượu làm mù mịt đầu óc, cô nói ra rất nhiều chuyện bình thường cô không dám nói, như trút mọi sự tức giận trong lòng: “Không phải hồi chiều anh còn không thèm để ý đến em sao, anh giỏi thì cứ tiếp tục không để ý đến em nữa đi. Lúc trước anh đối xử với em tốt như thế, bây giờ thì đột nhiên trở nên lạnh nhạt, rốt cuộc anh có ý gì hả? Chúng ta quen nhau lâu như vậy, rõ ràng anh biết em ghét nhất là bị người ta lạnh nhạt, thế mà bây giờ anh lại dám lạnh nhạt với em? Hu hu hu hu, Tưởng Kiêu, anh là tên khốn nạn, em ghét anh— Ọe!”
Cô vừa mắng vừa nghiêng người sang một bên nôn.
Tần Cửu: “…”
Đây là đau thương đến nôn mửa trong truyền thuyết sao?
Adam và chó con ở bên cạnh rất có ý thức của một phục vụ, một người thì lấy nước cho cô súc miệng, một người thì lấy khăn cho cô lau miệng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Chịà, đừng buồn vì một tên tra nam, không đáng đâu, hơn nữa cô còn có chúng tôi mà, chúng tôi gọi là đến, sẽ không lạnh lùng với chị.”
Điện thoại vẫn đang mở, giọng nam xa lạ truyền vào tai anh một cách rõ ràng.
Tiếng nhắc nhở ở sân bay cũng đồng thời vang lên: “Những hành khách đi Bắc Kinh xin lưu ý, chuyến bay CW9808 đã bắt đầu làm thủ tục…”
Tưởng Kiêu nắm chặt điện thoại, liếc nhìn khu làm thủ tục cho hành khách VIP, thư ký Triệu ở bên cạnh cũng cầm túi tài liệu lên, im lặng nhìn anh.
“Nguyệt Lượng?”
Anh gọi hai lần, có một giọng nói khác ở đầu dây bên kia: “Anh Tưởng, xin lỗi, xin lỗi, Nguyệt Lượng uống hơi nhiều, anh đừng bận tâm.”
Là giọng của Tần Cửu.
Giọng điệu của Tưởng Kiêu trầm xuống: “Em ấy đang ở đâu? Tại sao lại có giọng đàn ông bên cạnh em ấy?”
Đầu dây bên kia nghẹn họng một lúc mới ậm ừ nói: “Tâm trạng cô ấy không tốt, cho nên tối chúng ta đi uống rượu, còn về đàn ông…”
“Giải thích với anh ấy làm cái gì? Tớ ra ngoài chơi với đàn ông cũng cần phải báo cáo với anh ấy sao? Anh ấy là gì của tớ chứ!” Tạ Thanh Di đột nhiên xen vào.
Ánh mắt Tưởng Kiêu đột nhiên trầm xuống, anh nói: “Chơi với đàn ông?”
“Ôi tổ tông nhỏ của tớ ơi, cậu đừng nói nữa!”
Tần Cửu bịt miệng Tạ Thanh Di, nói với người ở đầu dây bên kia: “Anh Tưởng, anh cứ bận việc của anh đi, tôi cúp máy trước.”
“Đợi đã—” Tưởng Kiêu trầm giọng gọi.
“?”
“Em ấy đang ở đâu?”
“Chẹp, cái này…”
“Nếu cô không nói, tôi sẽ gọi điện nói cho bác Tạ biết.”
“Ấy, đừng, đừng, đừng!”
Tần Cửu đáp: “Chúng tôi đang ở EdenBar, anh đừng lo lắng, tôi không say, tôi ở cùng Nguyệt Lương…”
Điện thoại bị cúp máy.
Thư ký Triệu nhìn thấy khuôn mặt đầy lạnh lẽo của ông chủ nhà mình, trong lòng run lên, cẩn thận nhắc nhở: “Anh Tưởng, đã đến giờ lên máy bay rồi.”
Tưởng Kiêu đột nhiên đứng dây, vẻ mặt lạnh lùng: “Cậu về trước đi, tôi có việc cần giải quyết.”
Sau khi nhấn mạnh hai chữ cuối, anh sải bước ra khỏi phòng chờ VIP.
Thư ký Triệu nhìn theo bóng lưng cao lớn của ông chủ mà thầm nuốt nước bọt.
Hình như có chuyện gì không ổn rồi.