Hồng Trang - Đao Hạ Lưu Đường

Chương 15: Vật đính ước



Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Thời điểm Tạ Ly Ưu bước lên xe ngựa, đập vào mắt y là khung cảnh quỷ dị như thế này.
Một người nửa quỳ, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào cánh tay của chính mình. Người còn lại đang ngồi, biểu cảm trên mặt…… giống như đại khuê nữ vừa bị người ta làm nhục.
Tạ Ly Ưu: “?”
Hồng Trang quay đầu hỏi y: “Có thể đi được chưa?”
Tạ Ly Ưu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “Có thể.”
Xe ngựa của Quý gia chậm rãi đi ra từ phía cửa hông, đám hộ vệ tay cầm bội kiếm thấy trên xe treo chiếc chuông bạc liền tự giác tránh sang một bên, không ai dám ngăn cản.
Hồng Trang nghĩ đến dáng vẻ căm thù đến tận xương của Quý Hàn Sơ lúc nãy, trên lưng lại bắt đầu đau rát.
Đồ cổ hủ này ra tay cũng rất tàn nhẫn, chắc chắn lưng của nàng đã ứ máu thành một mảng to rồi. Đến khi trở về mà bị Thiên Xu sư bá biết thì kiểu gì ông cũng chê cười nàng cho mà xem.
Hồng Trang liếc mắt nhìn Tạ Ly Ưu, đột nhiên lại có hứng thú.
Nàng nói: “Tiểu mập mạp, ta hỏi ngươi chút chuyện.”
Trong xe vốn chật chội, con ngựa cũng rất vất vả để kéo cả ba người. Nữ nhân bất ngờ rướn người qua khiến Tạ Ly Ưu hoảng sợ giật nảy mình.
Y lùi về sau một chút: “Chuyện gì?”
Hồng Trang giơ tay chỉ vào Quý Hàn Sơ: “Quý tam công tử nhà ngươi đã từng có nữ nhân chưa?”
Tạ Ly Ưu lui vào trong góc, cả hai mắt đều đặt lên người của Quý Hàn Sơ, không biết phải trả lời thế nào.
“Ngươi là môn chủ chuyên về tin mật báo nên đừng có nói là không biết gì đấy nhé.” Hồng Trang tới gần: “Nếu ngươi không nói thì ta sẽ hạ độc.”
Tạ Ly Ưu nghĩ đến vô vi và vãng sinh. Tuy trong đầu vẫn rối rắm giữa tham sống sợ chết và vì nghĩa quên mình, nhưng ngoài miệng đã ngoan ngoãn trả lời: “Không có.”
Lúc này Hồng Trang mới dịch ra xa.
Tạ Ly Ưu thở phào một hơi, y nghĩ tốt xấu gì mình cũng là môn chủ, ấy thế mà bây giờ lại có chút nghẹn khuất…… Càng nghĩ, cơ thể của y lại càng mềm, tay chân không có sức lực. Vừa ngẩng đầu liền thấy cô nương kia đang nở nụ cười ngọt ngào với mình.
Tạ Ly Ưu uất ức rơi nước mắt: “Chẳng phải ngươi đã nói chỉ cần ta trả lời thì sẽ không hạ độc mà?”
Hồng Trang lắc đầu: “Đây cũng không phải độc dược, chỉ là nhuyễn cốt tán thôi. Hơn nữa ta chỉ dùng một xíu.”
Nàng giơ hai ngón tay miêu tả “một xíu” kia, đôi mắt chân thành khiến người ta phát sợ.
Tạ Ly Ưu vất vả quay đầu cầu cứu Quý Hàn Sơ.
Nhưng người nọ lại bất động như núi, ánh mắt hướng về phía Hồng Trang. Rõ ràng cũng không thể cử động được giống y.
Sao lại thế?
Hồng Trang cúi người ngả đầu lên đùi của nam nhân: “Quý Hàn Sơ, từ lần đầu tiên gặp mặt ta đã thích ngươi rồi, thật sự rất thích. Chỉ tiếc ngươi quá hiền lành, trái tim còn cứng hơn cả đá.”
Giọng nói truyền vào tai của Quý Hàn Sơ tạo thành những gợn sóng trong lòng chàng, nhưng cũng nhanh chóng yên tĩnh lại.
Nàng nói nàng thích chàng, song chàng không tin.
Lần nào nữ nhân này cũng trêu chọc khiến chàng phiền não rồi lại dửng dưng bỏ đi. Nàng vốn không thật lòng, bản lĩnh nói dối không ai bằng.
Mặc dù bị chơi đùa nhưng chàng không phải kẻ ngốc.
Hồng Trang nào biết trong lòng của Quý Hàn Sơ mình lại thành ra như vậy, nàng nói tiếp: “Có lúc ta thật sự muốn biến ngươi thành con rối, nhưng nếu ngươi trở thành cái thứ ngốc nghếch kia rồi thì đâu còn thú vị nữa. Suy đi tính lại vẫn không nên.”
Nam nhân rũ mắt, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta chẳng muốn làm gì cả.” Hồng Trang từ trên người chàng đứng dậy, nàng nói như vừa trút được gánh nặng: “Ta phải đi.”
Không biết đây là lần thứ mấy nàng nói câu này với chàng.
Bởi vì lần tiếp theo gặp lại, chàng đều bắt gặp nàng giết người.
Quý Hàn Sơ cảm giác lồng ngực ẩn ẩn đau, ham muốn tình dục trong cơ thể đã nguội lạnh. Cái lạnh ngấm vào tận xương, chỉ còn sót lại cơn đau kéo dài.
Hai tay của Hồng Trang đỡ lấy đầu chàng, nàng hôn nhẹ vài cái lên gương mặt ấy, cười nói: “Quý tam, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, ngươi nhất định phải nhớ kỹ. Kẻ tiếp theo ta muốn giết chính là Ân Viễn Nhai.”
Nàng nhặt Sao băng rơi ở dưới sàn xe, sau đó đặt vào trong ngực chàng: “Ngươi thử xem có thể ngăn cản được ta không nhé.”
Quý Hàn Sơ cứu được lão già đó một lần, không có nghĩa sẽ cứu được lần thứ hai.
Nàng biết dùng độc, dùng cổ, còn có thể dùng kiếm, dùng roi. Chẳng thiếu gì cách thức để giết người.
Tiếng vó ngựa lọc cọc chạy thẳng về Quý gia.
Hồng Trang ngồi xổm xuống đối diện với Quý Hàn Sơ. Chàng vẫn bình tĩnh nhìn nàng, không hề giảng giải đạo lý, cũng không nói muốn bắt nàng về.
Khung cảnh hài hòa này chỉ kéo dài trong giây lát mà thôi, không khéo ngày mai bọn họ lại chết rồi ấy chứ.
Hồng Trang cất Sao băng vào trong túi áo ngực của chàng, nàng mò mẫm vài cái rồi bất ngờ lấy ra một vật nho nhỏ.
Đây là một chiếc túi thủ công rất tinh xảo, dễ dàng nhận thấy người làm ra nó đã dồn hết mười phần công phu. Đường may chắc chắn và đều tăm tắp.
Nàng rút sợi dây buộc ra, bên trong có một chiếc vòng ngọc.
Vừa nhìn thấy vòng tay, ánh mắt của Quý Hàn Sơ trở nên sắc bén hơn: “Trả lại cho ta.”
Hồng Trang ngẩng đầu nhìn chàng, qua giọng điệu cũng biết đây là đồ vật quan trọng: “Ai cho ngươi thứ này?”
Vừa nhìn là biết đồ của nữ nhân. Chàng giữ gìn cẩn thận đến thế, đừng nói là của biểu muội tiểu bạch thỏ tặng nhé?
Quý Hàn Sơ trầm giọng: “Trả cho ta.”
“Không nói chứ gì.” Hồng Trang lắc lư chiếc vòng, sau đó cất luôn vào trong ngực của mình: “Không nói thì nó sẽ thuộc về ta.”
Quý Hàn Sơ: “Không phải của biểu muội.”
Ồ, cũng biết nàng đang nghĩ gì cơ đấy.
Hồng Trang: “Vậy thì càng tốt, tặng ta luôn đi.”
Nàng cúi người hôn lên cằm của chàng, nói nhăng nói cuội: “Tín vật đính ước.”
Tạ Ly Ưu quay mặt sang một bên, hận không thể chọc mù mắt mình.
Quý Hàn Sơ nhíu mày.
Hồng Trang mỉm cười nâng tay xoa nhẹ hàng mày của chàng. Nàng lấy ra chiếc túi thổ cẩm màu đỏ thẫm, mặt ngoài thêu một đôi uyên ương hí thủy rất sống động.
Những lúc rảnh rỗi, sư tỷ thường dạy nàng thêu. Nhưng tay nghề của nàng không tốt, thêu uyên ương mà lại biến thành vịt hoang, cũng may nhờ có sư tỷ giúp nàng sửa lại nên đã đẹp hơn nhiều.
Nàng cất chiếc túi này cùng một chỗ với Sao băng: “Có qua có lại.”
Quý Hàn Sơ nhẹ nhàng nhấp môi, không đáp lại nàng.
Hồng Trang vuốt ve hầu kết của chàng, cười nói: “Chừa lại cho ngươi chút tưởng niệm, biết đâu ngày mai ta sẽ chết dưới kiếm của ngươi thì sao. Đến lúc đó nếu có nhớ, thì còn có cái để nhìn vật nhớ người.”
Quý Hàn Sơ lại nhíu mày thật sâu, chàng không thích nàng nói những lời giống như vậy.
Hồng Trang không để bụng, sống chết đối với nàng chỉ là chuyện thường, tình ái cũng vậy mà thôi. Nàng sinh ra đã là gió, mà gió phải tự do. Nàng với Quý Hàn Sơ ngẫu nhiên có ba phần rung động, song nghĩ đến cảnh hai người không đội trời chung thì những rung động này liền hóa thành hư vô.
Không có thứ gì quan trọng hơn tự do.
Cuối cùng Hồng Trang nhìn chàng: “Quý Hàn Sơ, ngươi phải nhớ kỹ ta đấy.”
Vừa dứt lời liền xoay người nhảy khỏi xe ngựa, bóng dáng của nàng nhanh chóng biến mất trong màn đêm mênh mông.
Tạ Ly Ưu im lặng suốt nửa canh giờ rốt cuộc cũng hé răng: “Lão tam, giúp ta giải dược đi.”
Quý Hàn Sơ xoay người, từ trong túi ngực lấy ra một lọ thuốc giải đưa cho Tạ Ly Ưu, sau một lúc sức lực của y cũng khôi phục lại.
Y xoa nắn cổ tay tê dại, giương mắt nhìn Quý Hàn Sơ cẩn thận cầm chiếc túi nhỏ trong tay. Màu đỏ sẫm đặt trên người của bạch sam công tử, đúng là một tục một nhã.
Tạ Ly Ưu cười gượng: “Đại tục tức đại nhã. [1]”
[1] Đại tục tức đại nhã: Thực ra không có sự khác nhau giữa thô tục và phong nhã, tục hay nhã phụ thuộc vào suy nghĩ cá nhân của mỗi người. Nói tục tức là tục, nói nhã tức là nhã.
Quý Hàn Sơ lẳng lặng cất túi vào trong người, từ chối cho ý kiến.
Tạ Ly Ưu yên lặng một lát, nhịn không được bèn hỏi: “Ngươi cứ thế đưa cho nàng ta di vật của Quý thúc thúc à?”
Đó chính là vật duy nhất mà Quý thúc thúc để lại cho con trai của mình. Đối với Quý Hàn Sơ thì nó trân quý hơn bảo kiếm trong tay áo gấp trăm lần, có thể so sánh với tính mạng.
Quý Hàn Sơ gật đầu.
Tạ Ly Ưu chỉ có thể thở dài. Thật sự không biết độc nữ Nam Cương kia đã cho Quý lão tam uống canh mê hồn gì, mà lại khiến chàng thành ra như vậy.
Rõ ràng một thân bách độc bất xâm nhưng lại giả bộ như bị hạ dược, phối hợp diễn một màn “Cướp tiền cướp sắc” cùng với nàng ta.
Tạ Ly Ưu: “Đừng nói ngươi bị hạ cổ trùng rồi nhé?”
Quý Hàn Sơ siết chặt tay: “Không phải.”
Tạ Ly Ưu lại thở dài. Toang rồi, thật sự toang rồi.
Y vỗ vỗ bả vai của Quý Hàn Sơ, nói lời thấm thía: “Ngay cả khi ngươi không thích Ân đại tiểu thư thì có thể chọn một người khác, miễn sao gia cảnh trong sạch. Cho dù là ai thì tông chủ cũng sẽ không phản đối.”
Quý Hàn Sơ không trốn tránh.
Chàng biết Tạ Ly Ưu muốn nói gì.
Đúng vậy, ai cũng được.
Chỉ duy nàng là không.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.