Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Năm phiến môn của Quý thị không nằm trong chủ viện, mỗi môn được phân đình viện riêng, không thua kém chủ viện là bao.
Trên đường trở về, Quý Hàn Sơ tình cờ thấy một bóng người đang ngồi cô đơn trên cành cây, trong tay của người đó có một bức tượng gỗ.
Chàng đi đến dưới tàng cây, hô một tiếng: “Nhị thúc.”
Người nọ ngừng động tác, khoanh tay nhìn chàng. Một lát sau liền từ trên cây nhảy xuống đứng trước mặt Quý Hàn Sơ.
Đây rõ ràng là môn chủ môn thứ nhất của Quý gia, Quý Tĩnh Thịnh.
Quý Hàn Sơ tươi cười bước đến: “Nhị thúc về từ khi nào thế?”
Ở Quý gia, chàng chỉ thân thiết với hai người là Quý Tĩnh Thịnh và Tạ Ly Ưu.
Quý Tĩnh Thịnh nhìn chàng thật lâu nhưng không đáp lời. Gương mặt của ông sắc bén, cùng với Quý Thừa Huyên cũng không quá giống nhau. Bởi vì tính cách hơi si ngốc nên đôi mắt trông cũng không có thần.
Trên người ông còn vương mùi máu tươi nhàn nhạt, chắc đã dùng đao chém người rồi đây mà.
Quý Tĩnh Thịnh bỗng nhíu mày, ông cẩn thận đặt tượng gỗ bên dưới gốc cây rồi sau đó xoa xoa hai bàn tay.
Quý Hàn Sơ vừa nhìn là biết ông muốn làm gì, bèn nhanh miệng nói: “Hôm nay nhị thúc tạm thời đừng kiểm tra kiếm pháp của con, để ngày khác đi ạ.”
Quý Tĩnh Thịnh nghiêng đầu: “Ngày mai?”
Quý Hàn Sơ đành cười khổ bảo “Vâng”.
Thế là ông lại đặt mông ngồi xuống phần rễ cây trồi lên trên mặt đất, ôm lấy tượng gỗ bắt đầu tạo hình.
Quý Hàn Sơ cũng ngồi xuống bên cạnh, vươn tay vỗ bả vai ông: “Chuyến này nhị thúc có thuận lợi không?”
Trước đây Quý Thừa Huyên giết Kiếm quỷ đã đắc tội với cả môn phái. Hai đệ tử dưới trướng của gã vẫn dây dưa không ngừng, đến ám sát năm lần bảy lượt. Lúc ấy tam thúc không chịu nổi phiền phức nên mới hạ lệnh truy giết.
Quý Tĩnh Thịnh dừng tay, đôi mắt mơ hồ nhìn về nơi xa.
Quý Hàn Sơ kiên nhẫn đợi ông nói chuyện.
Quý Tĩnh Thịnh rút ra hai mũi tên dài từ trong túi đeo sau lưng, ngoài đao pháp thì ông bắn cung cũng rất tài.
Mũi tên số một nói với mũi tên số hai: “Rút kiếm.”
Mũi tên số hai vẫn chưa nói câu nào……
“Nếu không rút kiếm thì ta sẽ giết ngươi, đến lúc đó đừng nói ta chưa đánh đã thắng.”
“Ồ…… Nếu ta bị ngươi giết rồi thì làm sao nói với ngươi được nữa?”
“…… Bớt nói nhảm, rút kiếm ra.”
“Không rút. Người ta muốn giết không phải là ngươi, tránh ra.”
“…… Rút kiếm.”
Hai mũi tên gõ vào nhau bùm bụp.
Quý Hàn Sơ căng thẳng trong lòng: “Ai làm khó dễ thúc?”
“Không biết.”
Quý Tĩnh Thịnh hừ một tiếng, sau đó ném hai mũi tên đi rồi lại cúi đầu tiếp tục chơi với người gỗ.
Quý Hàn Sơ: “Hắn có khiến thúc bị thương không?”
Quý Tĩnh Thịnh: “Trình độ ngang nhau. Không bị thương.”
Quý Hàn Sơ thả lỏng tinh thần, cười hỏi: “Nhị thúc không sao là tốt rồi. Người này thân phận quỷ dị, liệu có phải là đệ tử của Kiếm quỷ không?”
“Không, Kiếm quỷ không lợi hại bằng hắn.” Quý Tĩnh Thịnh lắc đầu. Ông giơ tay xòe ra một, hai, ba, bốn, năm, năm ngón tay dựng thẳng: “Ta gọi cứu viện, năm người. Bọn ta lấy sáu đánh một, hòa nhau.”
“……”
Quý Tĩnh Thịnh chép miệng, giọng điệu mất mát: “Ta đánh không lại hắn, ta nói đầu hàng, hắn liền vui vẻ vác đao đi rồi.”
Quý Hàn Sơ dở khóc dở cười.
Cũng may Quý Tĩnh Thịnh không buồn quá lâu, chốc lát sau ông lại ôm tượng gỗ bảo bối đặt trong lòng.
Trên mặt đất dần dần xuất hiện đầy mạt gỗ.
Ông rất thích khắc tượng gỗ nhưng toàn làm ra những hình thù kỳ quặc, chỉ mỗi hôm nay mới có thể tạm nhìn ra được hình dáng.
Quý Hàn Sơ rũ mắt nhìn, mơ hồ nhận ra được dáng vẻ của nữ nhân.
Nghĩ đến nữ nhân……
Quý Hàn Sơ khẽ nhíu mày.
Chàng có chút khó chịu.
Từ trong lồng ngực lấy ra chiếc túi thêu uyên ương hí thủy mà Hồng Trang đưa cho chàng, sau đó đặt trong lòng bàn tay vuốt ve.
Yên lặng một lúc chàng mới nói: “Nhị thúc, hình như con đang thích một cô nương.”
Quý Tĩnh Thịnh chuyên chú khắc gỗ, không ngẩng đầu lên.
Quý Hàn Sơ lại nói tiếp: “Trước đây con chưa từng động tâm nên quả thật không hiểu rõ tâm ý của chính mình, chỉ biết tình cảm dành cho nàng chẳng hề giống với bất kỳ ai khác. Nếu có thể, con muốn được cưới nàng.”
Rốt cuộc Quý Tĩnh Thịnh cũng hoàn thành xong bức tượng gỗ, ông ghé miệng thổi bay những mảnh vụn còn sót lại.
Quý Hàn Sơ cúi đầu suy nghĩ thật lâu, ngay cả giọng điệu cũng trở nên thấp hèn: “Nhưng con lại không thể cưới nàng.”
Trong lòng chàng có một người, song cô nương ấy lại thuộc tà môn ngoại đạo. Nàng đã chém giết quá nhiều người và còn chuẩn bị giết chết Ân Viễn Nhai.
Ân Viễn Nhai là cha vợ của tam thúc, là huynh trưởng của ông ngoại. Nếu chàng cưới nàng thì chính là thất tín bội nghĩa, thiên địa bất dung.
Nếu có thể, Quý Hàn Sơ cũng hy vọng tìm được một biện pháp để chàng không phụ chính đạo của mình và cũng không phụ nàng. Nhưng chuyện này quá khó khăn, hai người bọn họ như nước với lửa, không đội trời chung.
Quý Tĩnh Thịnh thấy chàng sa sút tinh thần, bèn giơ bức tượng gỗ khua trước mặt chàng.
Ông đưa bức tượng cho chàng xem, cười nói: “Ta cũng muốn cưới nàng.”
Còn học theo lời chàng nói: “Nhưng ta lại không thể tìm được nàng.”
Quý Hàn Sơ hoàn hồn, miễn cưỡng nở nụ cười: “Đó là ai?”
Quý Tĩnh Thịnh ôm bức tượng gỗ vào lòng như bảo bối, tươi cười ngây ngốc: “Nàng là Tay áo nhỏ.”
Quý Hàn Sơ sửng sốt: “Ai?”
Quý Tĩnh Thịnh: “Tay áo nhỏ.”
Giọng nói của ông cũng hạ dần xuống: “Nhưng ta vẫn luôn không tìm thấy nàng.”
*
Đêm khuya tĩnh lặng, Quý Hàn Sơ đi bộ trở về đình viện của mình. Chàng cảm thấy những chuyện hôm nay được nghe đã vượt quá sức tưởng tượng.
Hồng Tụ với Hồng Trang, chính đạo với tà đạo. Toàn những vấn đề khiến chàng đau đầu và bực bội.
Nam nhân thở dài, duỗi tay mở cửa phòng.
Bên trong căn phòng thắp rất nhiều nến, mà đầu sỏ gây tội khiến chàng phiền lòng lại đang nằm ung dung trên chiếc bàn ở chính giữa.
Nàng còn rảnh rỗi thay một bộ quần áo khác, chiếc váy màu xanh đen được thêu bằng chỉ bạc ôm sát thân người. Vùng bụng và cẳng chân đều lộ ra ngoài, vòng eo nhỏ đến mức có thể ôm trọn bằng một tay.
Đôi chân nhỏ nhắn xỏ giày màu đỏ tím, nàng không mang tất nên mu bàn chân cũng đều lộ cả ra. Trên cổ tay đeo một chiếc vòng bạc khắc hoa văn mãng xà, gương mặt cũng được trang điểm theo phong cách nữ tử Nam Cương.
Bộ dáng này vừa ngây thơ vừa phong tình quyến rũ, đúng là đoạt hồn nhiếp phách.
Hồng Trang cười tươi khi nhìn thấy nam nhân đã trở về, nàng trở mình nằm sấp khiến bộ ngực no đủ bị đè ép lên mặt bàn. Cổ áo trễ lộ ra một mảng tuyết trắng và khe rãnh sâu hun hút.
Nàng lắc lư cẳng chân trần trụi, hờn dỗi nói: “Sao bây giờ Quý tam công tử mới trở về?”
Quý Hàn Sơ đóng cửa, bước lại gần nàng một chút: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Ta lo lắng cho ngươi mà.”
Hồng Trang nhảy xuống bàn, tiến lại gần ôm lấy eo của chàng.
“Ta sợ có người làm phiền ngươi cho nên mới trộm vào đây. Đồ cổ hủ, mau nói cho ta biết, những kẻ đó có gây khó dễ cho ngươi hay không?”
Quý Hàn Sơ nghe từ tai này lọt sang tai kia, giờ đây trong lòng chàng đang rối bời, chàng bị ôn hương nhuyễn ngọc này câu mất hết lý trí.
Chàng thở dài, dùng hết sức đẩy nàng ra.
“Không có.”
Động tác của chàng khiến Hồng Trang lảo đảo vài bước nhưng nàng cũng không giận, thậm chí còn nhẹ nhàng hôn lên khóe môi mềm mại của chàng.
Quý Hàn Sơ định bụng túm lấy cánh tay mảnh mai kia nhưng nàng đã nhanh nhẹn tránh thoát.
Nàng kiễng chân thì thầm bên tai chàng: “Ngươi đã đáp ứng sẽ bảo vệ ta đêm nay bình an vô sự, mà bây giờ vẫn chưa sang ngày mới, ngươi không thể nói mà không giữ lời.”
Lời nàng vừa nói không hề giống với ý tứ của chàng lúc trước.
Hồng Trang vươn tay ôm chặt eo chàng: “Ngươi đừng đẩy ta nữa, mỗi lần ngươi làm vậy đều khiến ta đau đớn vô cùng. Đã nói muốn bảo vệ ta toàn vẹn, vậy mà thoáng chốc liền quên ngay được.”
Quý Hàn Sơ thở một hơi thật dài.
Nàng cậy ái mà hung [1], chẳng biết sợ hãi.
[1] Cậy ái mà hung: Ỷ vào việc bản thân được yêu thương để bắt nạt người khác.
Chàng còn có lời muốn nói nhưng lại chẳng nói ra được điều gì.
Trong đầu xuất hiện một thanh âm xúi giục chàng tạm thời gạt bỏ chấp niệm chính đạo, để đêm nay không cần phải tuân thủ theo bất kỳ quy tắc gì nữa.
Thần đàn [2] lạnh lẽo như vậy, không bằng ngươi hãy xuống hồng trần mà xem.
[2] Thần đàn/ Điện thờ: Nơi được sử dụng cho các nghi lễ như thờ cúng thần linh hoặc tổ tiên ở thời cổ đại, tổ chức các buổi tế lễ, cầu phúc, bói toán.
Trong lòng chàng đã sớm trời nghiêng đất lệch nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như thường. Song đối diện với ánh mắt chờ mong được ôm của nàng, chàng chỉ biết nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Người trong ngực cười đến mức khẽ run rẩy.
Đầu nàng tựa lên lồng ngực của nam nhân, ngón tay sơn màu đỏ đảo quanh cổ áo của chàng. Đến khi ngửi được mùi hương thảo dược thanh mát mới thỏa mãn than thở.
Hồng Trang mừng thầm nói: “Quý Hàn Sơ, ta mới học được một câu của người Trung Nguyên, muốn nói cho ngươi nghe.”
“Câu gì thế?”
Nàng ngẩng đầu, kéo tay chàng rồi đặt lên mu bàn tay ấy một nụ hôn, sau đó đưa lời tán thưởng nam nhân ở trước mặt: “Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh. [3]”
[3] Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất. (Nhạc phủ thi tập, Quyển 47)
Quý Hàn Sơ hơi giật mình, cảm giác nóng bỏng trong lòng ngóc đầu trở lại. Cùng với đó là sự vui mừng không thể khống chế đan xen loạn xạ trong cơ thể chàng.
Diễm quỷ lại đến ăn tim người rồi.
*
Trong quán trà hỗn độn, chàng thư sinh ngắm nhìn nữ quỷ được vẽ bằng hai màu xanh đỏ trên bức tranh, cảm khái nói: “Nếu trên đời thật sự tồn tại diễm quỷ, chỉ sợ rằng không có ai tránh thoát được kiếp số định mệnh này.”
Có người không phục: “Kẻ không tránh được chính là ngươi và đám phàm phu tục tử khác. Nếu là tiên nhân trên trời chẳng lẽ lại sợ nàng sao?”
Chàng thư sinh cười nhạo.
“Tiên nhân? Một khi tiên nhân cấm dục đã muốn sa vào vũng bùn, thì so với tục nhân như ta lại càng nhanh và càng dơ bẩn hơn đấy.”
– —-
Tác giả P/s:
Đinh.
Nhị thúc online.
Ai là người đã đánh nhau với nhị thúc?
Hahaha đương nhiên là Khai Dương sư bá rồi.