Trái tim của Hồng Trang đập liên hồi, nàng nhấp môi, giọng điệu mất tự nhiên: “Ta đi tìm thuốc, chàng ở đây chờ ta.”
Nàng hoảng hốt xuống lầu, bước chân gấp gáp như đang trốn tránh điều gì.
Tại sảnh chính, chưởng quầy mập mạp đang chống tay ngủ gà ngủ gật.
Chưởng quầy họ Liễu, lòng dạ buôn bán hiểm độc muốn chết, mồm miệng nói chuyện cũng không khách khí. Hồng Trang đánh bộp một phát lên mặt bàn, dọa nàng ta giật nảy mình.
Liễu Tân Lục xoa đôi mắt, vừa nhìn thấy tiểu cô nương trước mặt liền nhăn mày lại.
Hồng Trang: “Mang rượu thuốc tới đây.”
Liễu Tân Lục: “Năm mươi lượng.”
Hồng Trang cắm phập Câu nguyệt lên mặt bàn gỗ: “Ngươi lặp lại lần nữa.”
Liễu Tân Lục tỉnh ngủ hẳn, gào khóc như tiếng heo kêu: “Bàn gỗ của lão nương a a a a —–“
Hồng Trang rút đao: “Bao nhiêu tiền?”
Liễu Tân Lục chống eo, ngón tay chỉ vào mũi nàng: “Ngươi đền bàn gỗ cho lão nương, cái bàn này vừa mới làm, một trăm lượng! Một xu cũng không thể thiếu!”
Hồng Trang chậm rì rì chuyển đao.
Liễu Tân Lục nghiến răng nghiến lợi nói: “Bảy mươi lượng, không bớt được nữa!”
Hồng Trang: “Ngươi nhìn cái tay của ngươi xem, nó có đáng giá bảy mươi lượng không?”
Một đao bổ xuống cắm ngay sát đầu ngón tay của Liễu Tân Lục, nàng ta sợ đến mức thịt mỡ trên người cũng run rẩy theo.
Một phiến vàng lá bất ngờ rơi xuống trên mặt bàn.
Quý Hàn Sơ kịp thời xuất hiện, duỗi tay kéo Hồng Trang lại.
“Nàng đừng hung dữ như vậy.”
Chàng chỉ khoác tấm áo ngoài, sắc mặt tái nhợt, môi không huyết sắc, ngón tay cũng lạnh như băng.
Một chiêu của Quý Tĩnh Thịnh khiến chàng bị thương không nhẹ.
Liễu Tân Lục thấy có người tới liền nhanh tay bắt lấy lá vàng, đôi mắt nhỏ lấp ló sau chiếc bàn gỗ liếc nhìn về phía nam nhân. Vừa nhìn, nàng ta không nhịn được “Oa” một tiếng cảm khái.
Cực phẩm, thật sự là cực phẩm trong cực phẩm.
Quý Hàn Sơ xuất thân là công tử thế gia, từ trong xương cốt toát ra hơi thở nho nhã và có giáo dưỡng. Dù không nói lời nào cũng như viên ngọc trong vắt…..
Liễu Tân Lục: “Công tử muốn mua rượu thuốc sao?”
Quý Hàn Sơ gật đầu.
Liễu Tân Lục lục lọi dưới ngăn tủ lấy ra một bình rượu thuốc, giơ cao qua đỉnh đầu: “Cho ngươi, không lấy tiền.”
Hồng Trang tức cười: “Vàng lá bị ngươi cuỗm rồi.”
Liễu Tân Lục: “Tiền đó dùng để đền cái bàn cho ta.”
Quý Hàn Sơ tiếp nhận rượu thuốc, khách khí đáp: “Cảm ơn.”
Liễu Tân Lục cười như hoa nở, ngay cả cái mũi cũng lộ ra: “Công tử họ gì? Nếu rảnh thì tới đây, ta mời ngươi uống rượu.”
Quý Hàn Sơ: “Ta họ Quý.”
Liễu Tân Lục rướn người lên, lộ tiếp cái cằm: “Sao Quý công tử lại bị thương thế? Có nặng lắm không, có cần……”
Hồng Trang quất một roi lên mặt bàn, cả người che ở phía trước Quý Hàn Sơ, lạnh lùng nói: “Chàng không cần.”
Liễu Tân Lục lại vùi đầu xuống, run bần bật. Một ngón tay béo mập ở đằng sau cánh tủ thò ra, chỉ vào Hồng Trang, âm thanh run rẩy: “Quý công tử, bà nương nhà ngươi thật bưu hãn.”
Quý Hàn Sơ thở dài, kéo người vào trong lồng ngực: “Đi lên thôi.”
Hồng Trang liếc mắt nhìn Liễu Tân Lục, hừ một tiếng rồi quay sang đỡ Quý Hàn Sơ, chậm rãi bước lên lầu.
Sau khi vào trong phòng, cởi quần áo ra xem mới thấy vết bầm trên da càng đậm màu hơn.
Nàng đổ rượu thuốc ra lòng bàn tay rồi xoa đều lên lưng của Quý Hàn Sơ, vì sợ máu bầm không tan nên lực tay cực kỳ mạnh.
Hồng Trang thừa nhận, nàng có một phần cố ý, ác thú muốn nghe Quý Hàn Sơ kêu ra tiếng. Lúc giao hoan, chàng không quá thích phát ra âm thanh, Hồng Trang nghe chưa đã thèm.
Nhưng mặc cho nàng ấn mạnh bao nhiêu, Quý Hàn Sơ cũng không kêu lấy một tiếng.
Hồng Trang hoài nghi bàn tay của mình, nàng cúi người ghé vào bên tai của Quý Hàn Sơ, khẽ hỏi: “Đau không?”
Quý Hàn Sơ nhẹ đáp: “Có.”
Hồng Trang: “Vậy sao chàng không nói?”
Quý Hàn Sơ vạch trần: “Nàng cố ý.”
Hồng Trang tươi cười kiều mị, bàn tay xoa bóp bả vai cho chàng, còn cánh môi đã hôn đến vành tai của nam nhân: “Chàng không cần cố chịu, đau thì kêu lên, ta sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Hai tai của Quý Hàn Sơ đỏ lên, mỗi lần da thịt hai người dán vào nhau, vật ở dưới thân lại sưng đau.
1
1
Chàng không một tiếng động xê dịch vị trí, may mắn không bị Hồng Trang phát hiện, nàng vẫn đang chuyên tâm bôi thuốc.
Bị thương đến mức này thì không thể nhẹ tay được. Hồng Trang ngoài miệng nói vậy, nhưng khi xuống tay vẫn cực kỳ mạnh. Quý Hàn Sơ vẫn yên lặng cắn chặt răng không kêu một chữ, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh.
Hồng Trang dùng tay áo lau mồ hôi cho chàng: “Quý tam công tử quả đúng là nam nhân.”
Quý Hàn Sơ cười khổ, sức lực đã bị rút cạn: “Nàng xuống dưới đi, ta có lời muốn nói.”
Hồng Trang ngoan ngoãn làm theo.
Quý Hàn Sơ khoác áo, ngồi bên mép giường, nhìn nữ nhân đang rửa tay trong chậu nước, khẽ hỏi: “Đừng giết người nữa, được không?”
Hồng Trang lau khô tay, bước về phía chàng, nàng hơi khom lưng bao phủ lấy chàng: “Chàng đã hỏi vấn đề này rất nhiều lần, ta cũng đã trả lời rất nhiều lần. Không thể.”
Quý Hàn Sơ hôn lên trán nàng: “Đừng tiếp tục nữa, trở về đi.”
2
Hồng Trang gạt tay chàng: “Chàng nói đủ chưa?”
Quý Hàn Sơ: “Nhị thúc chỉ là bắt đầu thôi, tiếp sau sẽ còn rất nhiều kẻ muốn giết nàng. Chỉ cần nàng ở lại đây một ngày, ắt sẽ gặp nguy hiểm.”
Hồng Trang gật đầu: “Chuyện này ta rõ hơn ai hết. Người của Ân gia bị giết liên tục, bọn họ mất mặt vô cùng, cho dù phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra hung thủ. Nhưng buông tha Ân Viễn Nhai là chuyện mà ta hối hận nhất trong cuộc đời này, ta sẽ không để nó xảy ra lần thứ hai. Cho nên ta sẽ không bỏ qua Ân Phương Xuyên.”
Nàng đứng dậy, nhìn về phía cửa, gằn từng chữ ý vị sâu xa: “Không có nước thương lượng nữa đâu, bà ta chết chắc rồi.”
Cánh cửa bất ngờ mở ra, một bóng người mảnh khảnh bước vọt vào, trên tay nắm thanh trường đao của Thích Tẫn, động tác không thành thục, mũi kiếm chĩa thẳng vào Hồng Trang: “Ta muốn giết ngươi!”
Ân Thanh Yên không biết võ công, cho dù có sát tâm thì cũng đáng tiếc là không cầm nổi đao. Hồng Trang vận khinh công nhẹ nhàng tránh thoát, còn nhân tiện đá một cái vào đầu gối của nàng ta, khiến nàng ta ngã ngửa ra sau.
Thích Tẫn đỡ được người, đoạt lấy đao, vọt lên che chắn trước mặt Ân Thanh Yên. Gương mặt gã lộ rõ sự hung ác, ánh mắt mãnh liệt.
Từ phía sau hai người họ bỗng nhảy ra một bóng người tròn vo, nhanh như chớp chạy vào trong phòng đến bên Quý Hàn Sơ: “Các ngươi cứ việc đánh, nhưng cẩn thận đừng ngộ thương, ngàn vạn lần đừng ngộ thương!”
Quý Hàn Sơ đưa mắt nhìn Thích Tẫn và Ân Thanh Yên, lại quay sang nhìn Tạ Ly Ưu, hỏi: “Sao lại thế này?”
Tạ Ly Ưu giơ tay, đáp lời rất vô tội: “Ân cô nương một hai phải tới tìm đệ cho nên lão ngũ mang nàng tới, ta thuận tiện đi theo đến đây. Ta thật sự chỉ đến xem thôi, đừng đả thương ta đấy……”
Quý Hàn Sơ cúi đầu, gắt gao nhíu mày.
Sự tình phiền toái hơn chàng nghĩ.
Chàng ở bên này hết đường xoay xở, Hồng Trang bên kia lại cực kỳ thảnh thơi. Đầu ngón tay vân vê Phật châu, nàng vừa cười vừa nói với Ân Thanh Yên: “Thỏ con, chúng ta lại gặp nhau.”
Ánh mắt dừng ở trên cần cổ nhỏ xinh của nàng ta, làn da nơi đó bóng loáng, không hề có một vết sẹo.
Nàng nói: “Khỏi nhanh thật đấy, chẳng để lại tí sẹo nào.”
Ân Thanh Yên ngẩn ra, sau đó nâng tay lên, nói lắp bắp: “Ngươi ngươi ngươi…… là ngươi……”
“Ta ta ta…… là ta!”, Hồng Trang cười tủm tỉm: “Chính là ta làm ngươi bị thương! Sao, không nhớ à? À phải rồi, suýt nữa thì quên ta đã hạ dược, tự tay Tiểu mập mạp đút cho ngươi đấy.”
Thích Tẫn quay đầu nhìn Tạ Ly Ưu, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta dựng tóc gáy.
Tạ Ly Ưu đau khổ không nói nên lời, giơ tay nói: “Lão ngũ, ngươi nghe ta giải thích, sự việc không giống như ngươi nghĩ đâu……”
Hồng Trang ngắt lời hắn, chỉ vào hai người kia, hỏi: “Các ngươi đến đây làm gì?”
Gương mặt của Ân Thanh Yên đỏ bừng vì tức giận, tròng mắt ngập nước, đáng thương như hoa lê dưới mưa: “Ngươi hại ông ngoại của ta, còn muốn giết mẫu thân ta. Ta phải giết ngươi!”
Nàng ta đã sớm nghe nói có người cố ý xuống tay với Ân gia, vốn dĩ vừa kinh vừa sợ, đã thế còn biết nữ nhân quấn lấy tam biểu ca của mình chính là yêu nữ hại cả nhà nàng ta. Chuyện như vậy sao có thể cam tâm?
Mẫu thân nói biểu ca bị hạ cổ nên vô cùng mê mẩn yêu nữ kia, chẳng khác gì trúng tà.
Hồng Trang cười khinh thường, trào phúng: “Giết ta? Giết bằng cách nào? Dùng đôi tay yếu ớt của ngươi, hay là dùng nước mắt?”
Ân Thanh Yên khóc nức nở, kéo tay áo của Thích Tẫn: “A Tẫn ca ca.”
Không cần nhiều lời, chỉ một câu này của nàng ta đã đủ để Thích Tẫn rút trường đao.
Kết quả mới đi được hai bước, đao đã rơi loảng xoảng trên mặt đất. Chủ nhân của nó đã sớm bị phong bế nội lực.
Ngón tay của Hồng Trang rời khỏi Phật châu, nụ cười càng thêm hoang dã. Nàng là ai cơ chứ, nàng chính là nữ la sát đến từ Nam Cương. Làm gì có chuyện để cho địch nhân nhảy nhót trước mặt nàng lâu như thế, tất nhiên nàng phải là người ra tay trước rồi.
Ta Ly Ưu sắp khóc đến nơi: “Ta chỉ đến xem thôi mà, sao ngươi lại hạ độc lên cả ta……”
Hồng Trang đặt một ngón tay lên môi: “Suỵt.”
Nàng khom người nhặt thanh đao, ném cạnh chân của Ân Thanh Yên. Âm thanh thanh thúy vang lên khiến nàng ta sợ hãi run cả người.
Ân Thanh Yên lau nước mắt: “Yêu nữ! Yêu nữ…… A, yêu nữ……”
1
Hồng Trang duỗi tay nâng cằm của nàng ta, sau đó dịu dàng lau đi dòng nước mắt, mu bàn tay còn vuốt ve gò má của Ân Thanh Yên: “Chẳng phải ngươi muốn giết ta sao? Ta đang đứng ngay trước mặt ngươi rồi, giết đi.”
Tiếng nói thầm thì tựa như tình nhân, nhưng từng chữ lại lạnh thấu tận tim.
Biểu tình của nàng quá đáng sợ, sắc mặt của Ân Thanh Yên chuyển từ đỏ sang trắng, nàng ta liên tục trốn về sau.
Hồng Trang bóp mặt của nàng ta: “Trong phòng này chỉ có biểu ca của ngươi là đối thủ của ta mà thôi. Nhưng ngươi đi hỏi thử xem, chàng có nguyện ý xuống tay với ta hay không.”
Ân Thanh Yên vừa nghe nàng nhắc nhở, lập tức hướng đôi mắt đẫm lệ về phía Quý Hàn Sơ.
Từ lúc bắt đầu đến giờ Quý Hàn Sơ vẫn giữ im lặng. Chàng gom lại vạt áo bước đến bên cạnh Hồng Trang, nói với nàng: “Đừng hù dọa muội ấy.”
Hồng Trang nghiêng đầu: “Sao nào, chàng đau lòng?”
Nàng vừa dứt lời liền rút Câu nguyệt kề sát mặt của Ân Thanh Yên: “Được thôi, nếu chàng đau lòng thì ta càng phải tra tấn nàng ta cho thật tốt.”
Quý Hàn Sơ kéo người vào trong lồng ngực, bàn tay ôm lấy eo thon không cho nàng nghịch ngợm.
Cô nương này luôn nghĩ một đằng nói một lẻo, cái miệng chỉ thích chọc tức chàng. Không biết nàng học ở đâu suốt ngày chỉ biết cậy sủng mà kiêu. Vết thương sau lưng vẫn đang đau nhói, lòng chàng xót nhất người nào, chẳng lẽ nàng còn không biết.
3
Hồng Trang không thành thật, cho rằng chàng vì Ân Thanh Yên nên muốn gông cùm xiềng xích nàng. Vốn dĩ chỉ tức giận ba phần nhưng giờ lại biến thành bảy, nàng giơ chân đá về phía Ân Thanh Yên.
Quý Hàn Sơ ôm nàng càng chặt hơn, kéo rộng khoảng cách với hai người kia.
Chàng hỏi: “Bọn họ trúng độc gì?”
Hồng Trang đẩy chàng ra: “Chàng đau lòng phải không?”
Quý Hàn Sơ: “Chỉ phong bế nội lực thôi à? Còn độc nào khác không?”
Hồng Trang đẩy mãi không ra, bèn đánh lên mu bàn tay của chàng: “Có phải chàng đau lòng thay nàng ta không hả?”
Quý Hàn Sơ: “Ta không mang theo túi thuốc, trên người nàng có thuốc giải không?”
2
Hồng Trang phát hỏa, bàn tay cào lên mặt chàng mấy phát: “Ta hỏi chàng đau lòng thay nhóc thỏ con kia đúng không, hỏi chàng đấy, nghe rõ chưa!”
“……”
Tạ Ly Ưu run run rẩy rẩy chạy tới, ôm đầu nói nhỏ: “Quý tam, tạm thời đừng nói đạo lý, dỗ dành trước đi.”
Bằng không độc nữ này nổi giận, giơ tay độc chết cả đám bọn họ thì phải làm sao…… Vậy hắn thề, cho dù biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho lão tam.
Quý Hàn Sơ thở dài, xoa đầu nàng: “Ta đã là người của nàng rồi, nàng cần gì phải so đo chút chuyện này?”
4
Câu này dễ nghe.
Hồng Trang túm lấy góc áo của chàng, khóe miệng cong lên rất vừa lòng. Cả gương mặt vùi vào ngực của nam nhân, không coi ai ra gì cứ thế tán tỉnh chàng: “Chàng là của ta sao?”
Quý Hàn Sơ đảo mắt, nhẹ đáp: “Ừ.”
Hồng Trang vui vẻ ngay. Một khi nàng vui thì nhìn ai cũng thuận mắt, đức tính thiện lương cũng bày ra luôn.
Nàng nhìn Tạ Ly Ưu và Thích Tẫn, nói: “Ta chỉ khiến bọn họ không thể dùng nội lực mà thôi, đề phòng bọn họ muốn giết ta thì sao? Còn về thuốc giải……”
Nàng lấy từ trong lòng ngực ra một lọ thuốc rồi ném lên trên bàn.
“Mỗi ngày một viên, thuốc trong lọ đủ dùng cho một ngày. Hôm nay uống xong ngày mai lại đến tìm ta.”
Ta Ly Ưu tiếc mạng, yên lặng duỗi tay lấy lọ thuốc.
Hồng Trang tựa đầu lên vai Quý Hàn Sơ, ra dáng như một cô gái nhỏ. Nhưng ánh mắt của nàng lại vô cùng lạnh lùng và ác độc, nàng nhìn thẳng vào Thích Tẫn và Ân Thanh Yên: “Chờ đến ngày ta rời đi, ta sẽ giao thuốc giải cho Quý tam. Trước mắt ta khuyên các ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không……”
Ân Thanh Yên rùng mình, ôm lấy cánh tay của Thích Tẫn, nàng ta sợ tới mức gương mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy theo: “Nếu không cái gì?”
Hồng Trang cười cong cả mắt: “Nếu không sẽ ăn thịt ngươi.”
Đôi mắt kia vừa ngây thơ, vô tội lại thuần túy.
Nhưng lời nói lại nghiêm túc, tàn nhẫn cực kỳ.
Ân Thanh Yên hít mạnh một hơi: “Ngươi không sợ xuống địa ngục sẽ gặp báo ứng sao?”
“Địa ngục? Báo ứng?” Hồng Trang cười.
Nàng cảm thấy nhóc thỏ con này quả thực rất ngây thơ, ngây thơ một cách đáng yêu. Đám người Ân gia mang trong mình dòng máu dơ bẩn đến vậy, nhưng lại muốn dùng sự thuần khiết để che chở cho người mà bọn họ quý trọng.
Thật là vĩ đại, Hồng Trang nghĩ.
Nhưng từ trước đến nay, nàng vẫn luôn thích phá hủy sự ngây thơ và sạch sẽ của người khác.
Nàng rời khỏi vòng tay của Quý Hàn Sơ, ngồi xuống trước mặt Ân Thanh Yên, vươn ngón tay lướt qua chóp mũi của nàng ta: “Ngươi có biết tại sao Phật Tổ vô cùng từ bi, nhưng ngài vẫn tạo ra địa ngục không?”
Ân Thanh Yên trừng mắt nhìn nàng, cắn chặt môi dưới, cả người lùi về phía sau.
Hồng Trang nói tiếp: “Khổ cực và nghiệp chướng trên thế gian này luôn sinh sôi không ngừng, ác quỷ cũng cần một chỗ dung thân. Ta không mang nghiệp chướng, nghiệp chướng đi theo ta. Ta không cần xuống địa ngục, bởi vì ta ở nơi nào thì nơi đó chính là địa ngục.”