Hồng Trang - Đao Hạ Lưu Đường

Chương 32: Thanh thanh mạn



Sau khi ném Ân Thanh Yên vào tủ quần áo, Hồng Trang tính toán thời gian, từ giờ đến lúc Quý Hàn Sơ tắm gội vẫn dư một lúc nữa.

Vết thương trên lưng chàng chưa đỡ hơn chút nào, xoa bóp mãi mà máu bầm vẫn không tan. Chàng tự tay pha thuốc tắm, mỗi đêm đều phải ngâm nửa canh giờ.

Thích Tẫn và Tạ Ly Ưu đều không ở đây, Hồng Trang cũng không bận tâm, nàng nhìn ngó bên ngoài hành lang rồi quyết định xuống dưới lầu.

Ở sảnh chính, Liễu Tân Lục đang sai sử tiểu nhị pha thêm nước vào trong bình rượu, thấy Hồng Trang tới gần cũng không buồn nâng mắt.

Hồng Trang bước đến bên cạnh: “Ngươi làm ăn thế này à?”

Liễu Tân Lục đóng nắp lại, nói: “Đây gọi là tính toán tỉ mỉ, ngươi cho rằng ai cũng có tài sản vô vàn giống như nam nhân của ngươi chắc.”

Hồng Trang nghiêng đầu, suy nghĩ một lát: “Sắp không phải rồi.”

Liễu Tân Lục khó hiểu: “Cái gì?”

“Chàng sắp không còn là nam nhân của ta nữa.” Hồng Trang ngồi xuống bên cạnh: “Ta phải đi, sẽ không trở lại.”

Liễu Tân Lục cũng ngồi xuống: “Ngươi muốn đi đâu?”

Hồng Trang: “Về nhà.”

“Chẳng lẽ phu thê các ngươi không ở chung một nhà sao?”

Liễu Tân Lục thật sự cho rằng bọn họ là phu thê. Tuy rằng tính cách hai người như trống đánh xuôi kèn thổi ngược, một người nho nhã, một người hoang dã. Nhưng ánh mắt chứa đựng yêu thương của Quý công tử khi nhìn cô nương này không thể giả được.

Sắc mặt của Hồng Trang vẫn bình đạm, giọng điệu nhạt nhẽo: “Chúng ta không phải phu thê. Nhà chàng ở Giang Nam, còn nhà ta ở một nơi rất xa. Chờ mọi việc nơi đây xong xuôi, ta phải trở về, sau này sẽ không quay lại nữa.”

Liễu Tân Lục líu lưỡi: “Lén lút qua lại à?”

Hồng Trang khựng lại, cười nhạt: “Cũng gần thế.”

Liễu Tân Lục nhận từ Quý Hàn Sơ một đống vàng lá, chỗ tiền này đủ để nàng ta mua thêm một khách điếm mới. Đối với Quý công tử, nàng ta thưởng thức mười phần. Thế nên sau khi nghe Hồng Trang nói vậy, liền nhịn không được muốn bất bình thay.

Liễu Tân Lục: “Này bà nương [1] hung dữ……”

[1] Bà nương: Mẹ chồng.

Ánh sáng chợt lóe lên, Câu nguyệt ra khỏi vỏ.

Liễu Tân Lục vội nhào lên, toàn bộ thân thể mập mạp che lại mặt bàn: “Không thể cắm! Cái bàn này lão nương mới mua, mới mua thật đấy!”

Hồng Trang tùy ý ném Câu nguyệt lên trên bàn, tự rót cho mình một ly trà: “Hồng Trang.”

Liễu Tân Lục lau mồ hôi lạnh, cười gượng: “Hồng Trang cô nương.”

Nàng ta ngồi lại xuống dưới, cũng tự rót nước rồi uống, sau đó dũng cảm dùng tay lau miệng, nói tiếp lời vừa nãy: “Ngươi rời đi mặc kệ Quý công tử sao?”

“Liên quan gì đâu?” Hồng Trang nói như gió thoảng mây trôi: “Không có ta, cuộc sống của chàng sẽ tốt hơn nhiều.”

Liễu Tân Lục lắc đầu, nàng ta giơ cánh tay của mình lên, kéo tay áo để lộ ra một vết sẹo rất bắt mắt: “Nhìn đi, lúc còn trẻ ta và người kia suốt ngày cãi nhau, khi ấy cảm thấy ngày tháng trôi qua quá khổ sở, chẳng thà sống một mình còn hơn. Nhưng khoảng thời gian chán nản ấy kéo dài chưa được bao lâu thì chàng đã chết rồi, ngoài vết sẹo này ra cũng không để lại gì cho ta. Bấy giờ ta mới biết, ngày tháng không có chàng mới thật sự là không thể sống.”

Hồng Trang liếc mắt nhìn một cái, nhàn nhạt đáp: “Nhưng ngươi vẫn sống sót.”

Liễu Tân Lục không giấu giếm, nàng vuốt ve vết sẹo kia, trên gương mặt mập mạp có hơi tục tằn hiếm khi xuất hiện vẻ dịu dàng: “Mỗi ngày ta đều nhớ đến chàng, lý trí tự nhủ phải quên nhưng biết bao năm qua ta vẫn không thể quên nổi.”

Hồng Trang không nói thêm nữa, chậm rãi uống trà.

Liễu Tân Lục nói lời thấm thía: “Nếu ngươi phải đi, vậy sao không mang theo hắn đi luôn?”

Không phải Hồng Trang chưa nghĩ đến ý này, nhưng mà: “Chàng không thích.”

Liễu Tân Lục: “Ngươi chưa hỏi thì làm sao biết được hắn có thích hay không?”

Hồng Trang buông chén trà, xoay người: “Sao ngươi biết ta chưa hỏi chàng?”

“Ta nhìn ra được.” Liễu Tân Lục vươn hai đầu ngón tay, chỉ vào mắt của mình: “Nếu không ánh mắt hắn nhìn ngươi có thể đến mức ấy ư? Vừa liếc qua là biết ngươi là kẻ phụ lòng bạc tình.”

Hồng Trang đổ cả người về phía trước. Liễu Tân Lục chợt run rẩy, theo bản năng muốn che lại cái bàn.

Nàng trực tiếp xách người lên, đặt vào chỗ bên cạnh mình. Cơ thể to lớn của Liễu Tân Lục bị Hồng Trang xách lên như xách một đứa trẻ con.

“Lỡ như ta hỏi mà chàng không đồng ý thì phải làm sao?”

Vấn đề này không phải không có khả năng xảy ra. Hồng Trang tự biết bản thân nàng không chuẩn theo lễ nghi thế tục, nếu đặt nàng và Quý gia lên bàn cân, không biết Quý Hàn Sơ sẽ nghiêng về bên nào.

Giữa đạo đức và nàng, chàng đã chọn nàng. Nhưng khi thay đổi một vế thì Hồng Trang không nắm chắc.

Liễu Tân Lục vừa nghe liền sáng tỏ, gương mặt lộ ra nụ cười sâu xa.

Nàng ta xoay người chạy về phía quầy, khom lưng lục tung đống đồ vật, sau đó lôi ra một bình rượu đặt ngay trước mặt Hồng Trang.

“”Một vò rượu”, rượu thuốc độc quyền của bổn tiệm.” Liễu Tân Lục dí sát nó vào mặt Hồng Trang: “Bỏ vào đây một chút bí kíp gia truyền, ta dám cam đoan chỉ cần một ngụm thôi là sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

“……”

Liễu Tân Lục xòe tay ra, rất hảo sảng nói: “Một vò năm lượng, không lừa già dối trẻ.”

“……” Cái hắc điếm quỷ quái gì thế này.

Hồng Trang đứng lên phất tay áo rời đi, nhưng vừa nhấc chân đến bậc thang lại đứng yên.

Liễu Tân Lục ôm vò rượu, mặt mày hớn hở.

Nàng xoay người, nâng cằm nhìn Liễu Tân Lục.

Liễu Tân Lục ngầm hiểu: “Năm lượng.”

Hồng Trang gật đầu.

“Cho ta một vò.”

*

Sau khi ăn cơm xong, Quý Hàn Sơ phân phó tiểu nhị hỗ trợ chuẩn bị thuốc tắm.

Tiểu nhị nhận tiền của chàng nên làm việc cực kỳ nhanh nhẹn. Trong chốc lát đã đem chậu tắm đặt vào trong phòng, đổ đầy nước rồi mới ra ngoài.

Ngâm thuốc không chỉ vì chữa thương mà hơn hết nhiều năm qua chàng vẫn giữ thói quen sạch sẽ, không thể chịu đựng nửa điểm dơ bẩn dính trên người mình. Chẳng sợ tiết trời đã vào thu, vẫn kiên trì tắm rửa mỗi ngày.

Nhưng hôm nay đối diện với chậu nước tỏa khói nghi ngút, chàng lại chậm chạp không động đậy.

Phản chiếu qua mặt nước nhìn thấy trên xà nhà có một cô nương giảo hoạt, trắng trợn táo bạo ngồi ở đó nhìn chàng, ánh mắt của nàng rất nóng bỏng.

Quý Hàn Sơ khép lại xiêm y đã cởi được một nửa, ngẩng đầu nhìn về phía sau: “Trốn ở đó làm gì?”

Hồng Trang nhảy xuống, ôm lấy tấm lưng chàng, gương mặt áp vào vết thương trên bả vai.

Quý Hàn Sơ xoay đầu, vươn tay vỗ lên đỉnh đầu nàng: “Kẻ lừa đảo.”

Hồng Trang: “Ta lại lừa gì chàng?”

Có giác ngộ hơn rồi đấy, còn biết là “lại” cơ à.

Ánh mắt của Quý Hàn Sơ rơi xuống tủ quần áo bên trong góc phòng: “Nàng không hạ độc cho nhóm người Tạ Ly Ưu.”

Hồng Trang giả vờ nghe không hiểu: “Ta hạ rồi mà, nếu không tên họ Thích kia sẽ không buông tha cho ta. Đảm bảo kiểu gì sáng hôm sau hắn cũng chạy đi báo tin.” Dù sao thì trước kia nàng đã từng đắc tội với gã, thù mới cộng thêm hận cũ, chắc chắn Thích Tẫn rất muốn làm thịt nàng.

Quý Hàn Sơ bị nàng lừa nhiều lần nên giờ đã có kinh nghiệm hơn, hơn nữa y thuật của chàng cũng không tồi, có thể dễ dàng nhìn thấu âm mưu của nàng.

“Ban đầu nàng chỉ cho bọn họ dùng nhuyễn cốt tán, mục đích tạm thời phong bế võ công. Nàng lừa bọn họ bị trúng độc, yêu cầu mỗi ngày phải uống thuốc giải, nhưng thật ra thuốc giải mà nàng đưa mới chân chính là độc dược.”

Hồng Trang không ngờ chàng có thể đoán ra, nàng cũng không quá ngoài ý muốn, ngược lại còn rất vui mừng.

Nàng vén mái tóc phía sau cổ của chàng, vừa hôn vừa liếm một cách sung sướng. Bàn tay cũng không thành thật, mò ra đằng trước sờ mó bộ phận cực đại nào đó.

“Quý tam thông minh quá.” Hồng Trang nói: “Nhưng dù cho ta hạ độc thì đã sao, là tại bọn họ ngu ngốc. Hơn nữa độc này dược tính nhẹ, ta khống chế rất tốt, sẽ không hại chết người. Chờ một thời gian độc tan hết thì nội lực sẽ khôi phục như ban đầu thôi.”

Trong lúc nàng nói, bàn tay lại càng làm càn. Sờ eo của chàng, sờ mông của chàng, kéo mở xiêm y sờ lên lồng ngực trần trụi, ngón tay liên tục vân vê hai điểm nho nhỏ kia.

Xuyên qua màn sương mờ, gương mặt của nàng nổi lên một rặng hoa hồng, tựa như bị tình dục thiêu đốt.

“Quý tam ca ca, chàng muốn tắm rửa phải không? Để ta giúp chàng tắm.” Hồng Trang bước ra phía trước, ôm chặt lấy chàng, nâng cẳng chân vuốt ve dục vọng bên trong lớp vải quần của nam nhân.

Một bọc rất to, vừa cứng lại vừa nóng, chỉ mới chạm vào thôi mà vị trí dưới thân nàng đã bắt đầu ướt rồi. Vách động bên trong co rụt lại vì trống rỗng, rất mong muốn chàng có thể cắm vào trong cơ thể nàng.

“Ca ca ngoan, để ta giúp chàng nhé, ta nhất định giúp chàng tắm sạch sẽ, mỗi một nơi trên người đều cọ sạch……” Hồng Trang thở nhẹ vào vành tai của chàng, ánh mắt dần mê ly, ngón tay sờ soạng vết thương trên lưng chàng, sau đó dọc theo cột sống trượt xuống bờ mông: “Quý tam ca ca……”

Quý Hàn Sơ xấu hổ đến nỗi đỏ hết cả người, liên tục đưa mắt nhìn về phía tủ quần áo. Cơ thể phát hỏa vì nàng, bộ phận yếu ớt nhất cũng dần cứng như sắt thép, nó đang được nàng xoa nắn. Nàng giống như một yêu tinh hôn liếm chàng không ngừng nghỉ, phát ra những tiếng rên nhỏ vụn: “Đã hứa lần sau sẽ đút cho ta cơ mà, ta muốn ăn, chàng lại bón cho ta nữa nhé.”

Quý Hàn Sơ cũng rất muốn, thân thể không lừa được người, chàng đã cương phát đau phát trướng. Nhưng cùng với Hồng Trang nảy sinh quan hệ da thịt đã là giới hạn lương tâm của chàng, muốn chàng tiếp tục lấn tới là chuyện không có khả năng.

“Hồng Trang, chờ một chút.” Chàng giữ lấy hai tay của nàng, gắt gao nhắm mắt.

Lồng ngực đã toát mồ hôi, vạt áo dính ở đó khiến Hồng Trang càng hưng phấn. Nàng chôn đầu trước ngực chàng, cách lớp vải cắn lên nơi đó.

Quý Hàn Sơ siết tay nàng, hít một hơi thật sâu, sau đó kéo nàng đến trước tủ quần áo.

Hồng Trang không có ý định giấu giếm, bàn tay xoa gương mặt chàng, đầu lưỡi đỏ tươi liếm cánh môi chàng: “Ca ca ngoan, chàng không cảm thấy như vậy mới thú vị sao?”

Một tiếng “ca ca” khiến Quý Hàn Sơ không thể không nhớ đến câu nói trước đó của nàng —– Hai chữ “ca ca” phải kêu ở trên giường mới thú vị.

Thú vị có rồi đây, Quý Hàn Sơ bị nàng giày vò đến mức nóng như thiêu đốt. Nếu không vì cố kỵ Ân Thanh Yên, chàng đã sớm lột sạch nàng ra để “làm việc” rồi.

Chỉ là……

“Như vậy không được.”

Hồng Trang hậm hực rời khỏi người chàng, ôm cánh tay đứng bên cạnh tủ.

Quý Hàn Sơ mặc lại quần áo, lúc này mới bước đến mở cánh tủ ra.

Ân Thanh Yên ngồi trong đó, hai hàng lệ lã chã chảy xuôi, đôi mắt đỏ bừng, trông cực kỳ giống thỏ con.

Quý Hàn Sơ giải á huyệt cho nàng ta, vừa muốn làm động tác tiếp theo thì Hồng Trang đã chắn ngay trước mặt, không cho chàng giải.

Nàng quay người, một tay chống lên cửa tủ, một tay vỗ mặt nàng ta: “Ngươi thấy rồi chứ?”

Ân Thanh Yên không nói lời nào, chỉ rơi lệ.

Hồng Trang kéo Quý Hàn Sơ đến trước mặt, câu lấy cổ chàng, trao cho chàng nụ hôn hết sức triền miên, âm thanh dây dưa ẩm ướt vang lên trong căn phòng.

Qua đuôi mắt, có thể thấy Ân Thanh Yên như bị sét đánh trừng mắt nhìn bọn họ.

Hồng Trang rất sung sướng, vô cùng sung sướng: “Nhìn bộ dáng xong đời của biểu ca ngươi có giống người trúng cổ không?”

Quý Hàn Sơ chậm rãi buông nàng ra, ánh mắt có chút phức tạp.

Ân Thanh Yên đã bị nhốt khá lâu, nhưng cảm giác kinh hoàng cũng không nhiều bằng giây phút này.

Nàng ta nhịn rồi lại nhịn, cắn chặt răng, cánh môi run rẩy lợi hại. Cuối cùng mới nghẹn ra vài tiếng từ trong cổ họng: “Sao huynh có thể làm như vậy?”

Biểu ca của nàng ta, Hàn Sơ ca ca của nàng ta, sao có thể…… sao có thể…… Tại sao lại như vậy……

Ân Thanh Yên rất hoảng loạn, những thứ nên hay không nên, nàng ta đều thấy cả rồi.

Tam biểu ca ôm yêu nữ, thậm chí còn hôn, còn dỗ dành nàng. Ban nãy nàng ta ở đối diện Quý Hàn Sơ nên thấy rõ ràng, thời điểm huynh ấy phát hiện yêu nữ kia ngồi trên xà nhà đã rất vui vẻ, tựa như bị yêu nữ rình trộm là việc khiến huynh ấy vui sướng nhất trên đời.

Rình trộm hay không không quan trọng, quan trọng là nàng đến tìm biểu ca.

Cảm giác ghen ghét, sợ hãi, tức giận quanh quẩn trong lòng của Ân Thanh Yên. Nàng ta quên đi giáo dưỡng, quên đi lễ nghi, nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ ở trước mặt, khàn cả giọng mà khóc ròng: “Tại sao huynh lại như vậy chứ —–“

Tam biểu ca của nàng ta nay đã trở thành “Quý tam ca ca” của người khác.

Quý Hàn Sơ thấp giọng nói: “Xin lỗi muội.”

Tình cảm đậm sâu bị cô phụ, chàng từng nhận lời xin lỗi từ một người, giờ đây cũng nói lời xin lỗi với một người khác.

Nhưng Ân Thanh Yên nghe không lọt, thứ nàng ta muốn không phải là câu xin lỗi. Xin lỗi thay cho cự tuyệt, thay cho cô phụ, thay cho một câu “Ta không yêu ngươi”.

Nàng ta không cam lòng, sao có thể cam tâm để người khác cướp đi huynh ấy.

Ân Thanh Yên ngẩng đầu nhìn Quý Hàn Sơ, hai mắt đẫm lệ, khổ sở mà nói: “Biểu ca.”

Quý Hàn Sơ giương mắt nhìn lại.

Ân Thanh Yên cắn rách môi, máu chảy xuống cằm, đỏ cả răng: “Trên đời này chỉ có một Thanh Yên, nếu bỏ lỡ sẽ không còn nữa.”

Hồng Trang nghe vậy liền nghiêng đầu, nhíu mày nhìn Quý Hàn Sơ.

Trong phòng yên tĩnh thật lâu, Quý Hàn Sơ vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, ai cũng không nhìn, giống như mất hồn.

Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tay của chàng đang nhẹ run.

Qua một hồi lâu chàng mới ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Ân Thanh Yên. Trong mắt chàng có quá nhiều cảm tình, nhưng khi chạm mắt với nàng ta chỉ dư lại nỗi niềm chua xót.

Chua xót như thế, chua xót như thế.

Quý Hàn Sơ mím chặt môi, cười nhạt. Nụ cười chứa đựng nỗi chua xót không thành lời, còn có cả sự thoải mái. Dường như có một vấn đề đã suy xét thật lâu, cuối cùng cũng phải nhận mệnh.

Chàng nhìn vào mắt của Ân Thanh Yên, nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ: “Nhưng trên đời này cũng chỉ có một Hồng Trang.”

3

Nếu bỏ lỡ, sẽ không gặp lại nữa.

*

Nàng ta hy vọng chàng có thể yêu màu xanh thiên thanh mềm mại, yêu kiều xứ Giang Nam. Nhưng lại chẳng hay biết rằng, màu mà chàng yêu nhất chính là sắc đỏ quyến rũ nơi đại mạc.

1

……

Từ nhỏ, trưởng bối trong nhà đã nói với Ân Thanh Yên rằng, chờ đến khi nàng ta trưởng thành sẽ phải gả cho tam biểu ca.

Tam biểu ca, người thiếu niên trân quý và sạch sẽ giống như ánh trăng trên bầu trời cao.

Tên của người ấy là Quý Hàn Sơ.

Ân Thanh Yên thích tam biểu ca ngay từ hồi bé xíu, chàng đối xử với nàng ta và tất cả mọi người xung quanh đều lạnh nhạt như nhau, luôn nho nhã lễ độ, ôn hòa dễ mến.

1

Vì lẽ đó nên nàng ta cho rằng tính cách của chàng trời sinh đã vậy, ở trong lòng chàng, nàng ta vẫn có một chút khác biệt.

Nhưng sau này Ân Thanh Yên mới biết, thì ra chàng đối xử với nàng ta chẳng có gì khác biệt. Sự “khác biệt” chân chính đã được chàng dành cho một cô nương dị vực đến từ Nam Cương.

Cô nương kia rất xinh đẹp, hoạt bát linh động, đối lập hoàn toàn với những nữ tử Trung Nguyên lớn lên trong sự giáo dục về lễ nghĩa. Nếu như nói nàng ta là sương mù buổi sớm ở vùng sông nước Giang Nam, thì cô nương kia chính là vầng thái dương không bao giờ lặn ở nơi đại mạc Nam Cương.

Nàng có một cái tên rất quyến rũ, gọi là Hồng Trang.

Mẫu thân nói, yêu nữ Nam Cương này sẽ hủy hoại chàng.

Ban đầu Ân Thanh Yên không tin, cho nên nàng ta mới khăng khăng nhờ Thích Tẫn đưa nàng ta đi gặp Quý Hàn Sơ.

Đến khi gặp được rồi, nàng ta lại hối hận.

Không phải vì sợ bị yêu nữ hãm hại đến tính mạng, mà lý do duy nhất là vì tam biểu ca của nàng ta. Vị thần y có tấm lòng cao cả vang danh khắp đất Cô Tô, công tử Quý gia Quý Hàn Sơ kinh tài tuyệt diễm, không màng hư danh thế tục lại thật sự yêu một nữ ma đầu giết người vô số.

Nàng ta ghen ghét tới nỗi sắp nổi điên, nhưng ngay cả một câu “Quý tam ca ca” nói ra từ miệng của Hồng Trang cũng dễ nghe hơn nàng ta rất nhiều.

Thanh âm trong trẻo pha thêm chút yểu điệu và hài hước, âm cuối còn rất triền miên.

Trước nay nàng ta luôn giữ khuôn phép chỉ gọi chàng là biểu ca. Hai chữ “ca ca” này, có khi nàng ta dùng với Thích Tẫn còn nhiều hơn.

Bởi vì quá thích cho nên sợ hãi không dám tới gần, sợ chọc chàng không vui.

Lại không ngờ cứ như vậy mà đánh mất chàng.

Hồng Trang đã để cho nàng ta thấy một Quý Hàn Sơ hoàn toàn khác lạ.

Tam biểu ca là người dịu dàng nhất trên thế giới này, nhưng ánh mắt khi chàng nhìn Hồng Trang lại tựa như một loài dã thú. Ẩn giấu bên trong vẻ ôn hòa chính là chiếm hữu, hoang dã, xâm lược, thậm chí còn cả sự điên cuồng không thể nói thành lời. Chẳng khác nào muốn trực tiếp ăn sống nàng, gạt bỏ tất cả lễ giáo và đạo lý ở phía sau.

Hồng Trang, Hồng Trang.

Mỗi lần chàng gọi tên người đó, đều dịu dàng như thể muốn hòa tan vạn vật trên cõi đời.

Cô nương ấy yêu tự do, còn chàng thì yêu nàng.

Bọn họ vừa gặp gỡ đã ý tình đậm sâu, trước nay không bao giờ chừa cho nàng ta nửa đường sống sót.

———————————————————————


    Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.