Thời điểm Hồng Trang tỉnh dậy, Quý Hàn Sơ đã không còn ở đây.
Chiếc yếm màu đỏ vẫn nổi trên mặt nước, còn chàng lại không thấy bóng người, quần áo không thấy, Sao băng cũng không thấy.
Hồng Trang mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Vầng trăng tròn đã bị mây đen che khuất, bốn bề vắng lặng, hẳn là mới qua hơn nửa canh giờ.
Chàng đi đâu vậy?
Trên người vẫn hơi đau nhức, vị trí giữa hai chân chảy ra một ít chất nhầy khiến nàng không thoải mái. Đêm nay Quý Hàn Sơ quá tàn nhẫn, không chỉ đa dạng tư thế mà chàng còn bắn cho nàng rất nhiều. Nàng đã nghĩ sau khi ngủ dậy hai người sẽ ôm nhau trò chuyện chốc lát, không ngờ chàng lại biến mất đột ngột thế này.
Ngay cả lời từ biệt cũng chẳng có, thôi thì vừa lúc nàng cũng không thích cảnh biệt ly.
Hồng Trang thay quần áo, đi qua phòng của Ân Thanh Yên. Tiểu bạch thỏ ngủ rất say, khóe mắt vẫn hơi hồng.
Nàng giải huyệt đạo cho nàng ta: “Ngươi và ta không thù không oán, ta không giết ngươi.”
Sau đó nàng lại cười rộ lên: “Cũng không biết sau này ai sẽ gả cho biểu ca của ngươi nhỉ. Nhưng chẳng quan trọng, dù sao người mà chàng thích nhất chắc chắn là ta.”
Thỏ con ngủ rất ngon lành, chân mày cũng không nhúc nhích. Gương mặt của nàng ta khi ngủ thật sự đáng yêu, vừa nhìn là biết không có chuyện gì lo âu phiền não.
Có lẽ chuyện khổ sở nhất đối với nàng ta chính là người mình thích lại thích người khác. Nhưng sẽ ổn cả thôi, vì vẫn còn rất nhiều người yêu thương nàng ta, chẳng hạn như tên Thích Tẫn luôn sẵn sàng bán mạng cho nàng.
Cô nương thanh thuần như một đóa hoa xinh đẹp xứ Giang Nam lại nở rộ bên trong đầm lầy hắc ám của nhà họ Ân.
Hồng Trang trêu đùa, hù dọa nàng ta cũng bởi vì hâm mộ mà thôi. Trên đời này, ngoại trừ sư tỷ và sư phụ thì chưa từng có người nào yêu thương, chở che cho nàng. Không có ai đối xử với nàng giống như Ân gia đối với Ân Thanh Yên, đám người đó dùng hết toàn bộ tâm huyết và sức lực để che giấu mặt tối của cuộc đời này. Bọn họ mong muốn nàng ta chỉ nhìn thấy nhân gian kia rộng lớn bao la, non sông kia mênh mông hùng vĩ.
Chưa từng có người nào đối xử với nàng như vậy, chưa bao giờ có.
Hồng Trang ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa lại còn liếc mắt nhìn Ân Thanh Yên một lần.
“Vĩnh biệt nhé, thỏ con.”
*
Hồng Trang không ngủ, nàng không ngủ được.
Sau khi thu dọn đinh ngựa, Phật châu, Câu nguyệt và cốt tiên [1], nàng chắp tay sau lưng, nương theo ánh trăng rời khỏi khách điếm.
[1] Cốt tiên: Roi được chế tạo từ xương.
Trên đường yên tĩnh vô cùng, chỉ có bóng dáng một người đơn độc bước đi.
Thỉnh thoảng có tiếng cú đêm vang lên làm bạn với nàng.
Mái hiên vẫn còn vương những giọt gianh, ánh trăng thê lương chiếu sáng con đường đá xanh. Hồng Trang chợt dừng bước, cúi đầu nhìn bên chân, không biết từ khi nào ở nơi đó lại xuất hiện bóng người thứ hai.
Hồng Trang nhìn lên không trung, cười nhẹ. Tiếng cười trong trẻo vang lên trên đường phố vắng vẻ, vừa chói tai vừa càn rỡ.
Nàng ngắm trăng, lẩm bẩm nói: “Ta không muốn tiếp tục giết người, tại sao các ngươi cứ nhất định phải tìm chết thế?”
Kỳ lạ, thật là kỳ lạ.
Thích Tẫn bước ra từ trong bóng đêm, khuôn mặt của gã vẫn lạnh lùng như cũ, trong tay cầm thanh đao sắc bén. Gã đứng cách Hồng Trang vài bước, trầm mặc nhìn nàng.
“Ngươi không thắng nổi ta, hơn nữa đêm nay ta chỉ giết Ân Phương Xuyên.” Hồng Trang chắp tay trước ngực, niệm một câu A Di Đà Phật: “Ngã Phật từ bi, nể tình Phật Tổ trên cao, ta cho ngươi một cơ hội cút ngay lập tức.”
Thích Tẫn chĩa đao ra phía trước, ánh mắt ngoan độc: “Đừng nói lời vô nghĩa.”
Hồng Trang: “Ngươi giết ta thì được lợi gì? Quý tam căn bản không thích tiểu bạch thỏ.”
Thích Tẫn: “Ta không biết giết ngươi có lợi ích gì, nhưng không giết ngươi thì chắc chắn sẽ gặp bất lợi.”
Hồng Trang suy nghĩ, quả đúng là như vậy.
Nhưng hôm nay nàng thật sự không muốn sát sinh quá nhiều, hoặc là nói không muốn giết những kẻ khác. Thích Tẫn đúng là vận cứt chó khi gã dám từ chối tấm lòng từ bi mười năm mới xuất hiện một lần của nàng.
Hồng Trang vân vê ngọn cỏ, há miệng nói dối: “Muốn giết ta cũng được thôi, nhưng ngươi phải biết rằng chờ khi ngươi giết ta xong, à không, phải là ngay trong lúc ngươi đứng đây đợi ta giết thì con thỏ nhỏ đã sớm tiêu đời.”
Thích Tẫn khựng lại, lạnh lùng nói: “Ngươi đã làm gì tiểu thư?”
Hồng Trang buông tay: “Có làm gì đâu, chỉ cho uống chút xuân dược liều cao rồi trói ở trong phòng thôi.”
Nàng dừng một giây, tỏ vẻ như chợt nhớ ra điều gì đó: “Hình như ta quên khóa cửa rồi.”
Khách điếm là nơi ngư long hỗn tạp [2], rất nhiều kẻ hành tẩu giang hồ tới tới lui tui, loại người nào cũng có. Không biết cuối cùng tên nam nhân nào sẽ bắt được món hời này đây.
[2] Ngư long hỗn tạp: Chỉ nơi có người tốt và kẻ xấu lẫn lộn với nhau.
Đây đúng là việc mà bà điên này có thể làm ra. Thích Tẫn siết chặt đao, giọng nói dần run rẩy: “Đưa thuốc giải cho ta!”
“Đây.” Hồng Trang ném ngọn cỏ vào người gã: “Chính nó.”
Trong mắt Thích Tẫn dâng lên một cỗ lệ khí, gã vung đao chém thẳng vào Hồng Trang. Chiêu thức xảo quyệt, độc ác, kèm theo khí thế như dời non lấp biển.
Đao pháp của Quý Hàn Sơ theo lối mạnh mẽ và quyết đoán, tựa như cơn sóng cuồn cuộn ập tới. Mỗi chiêu đều tràn đầy sức lực, không màu mè, thẳng thắn và cường hãn.
Còn Thích Tẫn lại rất quỷ quyệt, gã luôn nhằm vào điểm chí mạng của đối phương. Xuống tay không hề lưu tình, không chừa lại bất kỳ đường sống nào.
Tuy là thế nhưng lưỡi đao sắc bén cũng không chạm được vào góc áo của Hồng Trang. Thân thể nàng nhẹ như chim yến, trốn tránh rất thành thạo.
Một chiêu này giống như nỏ mạnh hết đà, Thích Tẫn kiệt sức, chống thanh đao trên mặt đất thở hổn hển.
Hồng Trang đoạt lấy đao, đá vào eo gã một phát. Gã ngã ngửa ra sau, bị nàng thẳng chân dẫm lên ngực.
Đã thế còn vừa dẫm vừa kích thích gã: “Ngươi nghĩ mà xem, có lẽ bây giờ đang có người ở trong phòng của tiểu bạch thỏ, lột sạch từng cái áo trên người nàng, vuốt ve cơ thể nàng, đè nàng ở dưới thân mà dâm loạn. Có thể là một người, cũng có thể là một nhóm……”
Nụ cười và ánh mắt của nàng hiện ra sự quyến rũ độc ác: “Ngươi đã nghe đến trò đĩa quay [3] bao giờ chưa? Đám người say rượu tìm hoan thích chơi trò này nhất đấy.”
[3] Có đề cập tại chương 25.
Thích Tẫn đen mặt, gân xanh nổi đầy trán, hai mắt giận dữ mở trừng trừng. Trông gã như thể sắp tức hộc máu.
Hồng Trang tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Bây giờ ngươi chạy nhanh qua còn kịp, nếu không thỏ con sẽ biến thành thỏ kho tàu bị người ta ăn sạch sành sanh.”
1
Thích Tẫn: “Thuốc giải đâu?”
Hồng Trang cười to: “Ta đã bảo là chính ngươi rồi cơ mà! Chẳng phải ngươi thích nàng ta đến mức sẵn sàng bỏ cả mạng hay sao? Đừng nói với ta rằng ngươi chưa bao giờ mơ ước đến nàng. Hiện tại ta cho ngươi cơ hội, dù gì đêm nay nàng ta cũng cần một nam nhân, cho dù là ngươi hay một ai khác bất kỳ.”
Thích Tẫn không dám nghĩ đến tình cảnh ấy: “Ngươi đừng có nói bậy!”
Hắn giãy giụa đứng lên, cướp lại thanh đao: “Giao thuốc giải cho ta!”
Hồng Trang yên tâm thoải mái nói dối: “Hay là làm giao dịch nhé. Ngươi tự đâm mình một phát, ta sẽ quay về giải độc cho nàng ta.”
Thích Tẫn không hề do dự, gã xoay chuyển mũi đao đâm thẳng vào bụng mình.
Hồng Trang ngay lập tức bắn đinh ngựa vào lưỡi đao của gã, khiến thanh đao bay ra xa.
Gã quả thật rất thâm tình. Bảo chết thì chết, bảo giết liền giết, đúng là vì Ân Thanh Yên gã ta chẳng sợ điều gì.
Biết rõ đánh không thắng được nàng nhưng vẫn tìm tới.
Điều này khiến nàng càng hâm mộ, cũng càng ghen ghét.
Hồng Trang thở dài, nói: “Tuy rằng mọi mặt của ngươi đều không bằng Quý Hàn Sơ, nhưng xác thật điểm này chàng không so được với ngươi. Ngươi đối với nhóc thỏ con kia rất tốt.”
Nàng hơi nâng cằm, nói tiếp: “Độc này không chết người, ngươi quay lại tìm nàng ta đi.”
Dứt lời, Hồng Trang phủi bụi bám trên vạt áo, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Không ngờ lúc này Thích Tẫn lại nói một câu: “Tam công tử cũng đối xử với ngươi như vậy.”
Hồng Trang dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Thích Tẫn: “Ngươi giết Ân nhị gia không thành, Ân gia đã hạ lệnh truy sát, phái sát thủ giỏi nhất săn giết ngươi. Nhưng tất cả bọn họ đều bị người đó âm thầm giải quyết.”
Hồng Trang đứng thẳng lưng, trong mắt lóe lên sự giật mình: “Giải quyết như thế nào?”
Thích Tẫn: “Giết.”
Thời gian qua nàng liên tục giết người như ngóe, liệu tháng ngày có thể trôi qua yên bình được không?
Chỉ duy nhất một tiếng sấm nổ đến được chỗ nàng, chính là tên tiểu nhị đã bị biến thành con rối kia thôi.
Nếu sát thủ không hoàn thành mục tiêu thì sống hay chết cũng không quan trọng. Bọn họ tiếp tục nhận lệnh truy sát không ngừng nghỉ, trừ phi có một bên chết, chứ tuyệt đối không có chuyện dừng tay.
Thích Tẫn: “Ngươi cho rằng trình độ võ công của Tam công tử không thể đỡ nổi một chiêu của Quý môn chủ sao? Khi ấy hắn đã sớm sức cùng lực kiệt vì giúp ngươi quét sạch đám sát thủ, thế nên chỉ có thể cắn răng chắn một đao này.”
1
Thì ra đây là lý do chàng vẫn luôn trốn ở trên cây cao, đánh không đi mà mắng cũng không về? Bởi vì muốn bảo vệ nàng nên chàng mới không chịu rời đi, cũng không thể rời đi.
1
Hồng Trang mím môi, bàn tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào da thịt.
Thích Tẫn nhặt đao lên, nói tiếp: “Tông chủ đã biết chuyện này. Từ trước đến nay, Ân gia có ra sao thì ông ta cũng mặc kệ. Nhưng một khi liên quan đến Tam công tử thì ông ta nhất định phải ra mặt.”
Ngụ ý là chuyến này Quý Hàn Sơ quay về sẽ không chỉ đơn giản là nhận vài hình phạt nho nhỏ thôi đâu.
Hồng Trang trầm mặc một lúc, hỏi: “Mục đích của ngươi khi nói cho ta nghe chuyện này là gì?”
Thích Tẫn cũng không tốt đẹp gì cho cam, gã thu đao vào vỏ, trong mắt lóe lên sát ý xen lẫn với sự trào phúng tựa như đang xem một vở kịch hay.
“Vừa rồi Tạ Ly Ưu nhận được mệnh lệnh bí mật của tông chủ, cần phải dẫn Tam công tử trở về Quý gia.”
Hồng Trang khẽ giật mình, xoay người rời đi.
Thích Tẫn búng tay lên vỏ đao “Keng” một tiếng, giọng điệu của gã lạnh nhạt: “Trước đây tiểu thư thường xuyên đến Quý gia ở chơi vài ngày, cho nên mấy ngày qua Ân phu nhân chưa phát hiện ra điều gì. Nhưng chắc là bây giờ phu nhân đã biết tiểu thư gặp chuyện bất trắc, sẽ phái đám tay chân đi tìm. Phu nhân rất lo lắng, đêm nay vẫn luôn canh giữ ở chủ viện để chờ tin tức.”
Hồng Trang nhướng mày.
Thích Tẫn châm chọc: “Chẳng phải ngươi rất thích trêu đùa người khác hay sao, lần này tới lượt ngươi nếm thử mùi vị khó xử.”
Gã ta biết Hồng Trang muốn giết Ân Phương Xuyên cho nên mới cố ý nói cho nàng. Hắn thật sự muốn nhìn xem giữa Ân Phương Xuyên và Quý Hàn Sơ, nàng sẽ chọn ai.
Hồng Trang nhìn vào mắt gã trong chốc lát rồi bật cười.
Nàng nhầm rồi, giờ phút này nàng cảm thấy Thích Tẫn quá ngây thơ, ngây thơ đến mức không giống người trong giang hồ.
Hồng Trang buông lỏng tay, xoa nhẹ vệt đỏ trong lòng bàn tay: “Thì ra ngươi không tới giết ta, ngươi tới cầu xin ta.”
Thích Tẫn nhíu mày: “Ta cầu ngươi? Ta cần gì phải cầu ngươi……”
Hồng Trang: “Cầu xin ta giết Ân Phương Xuyên.”
Gương mặt của Thích Tẫn bỗng cứng đờ: “Ngươi nói bậy! Tại sao ta lại muốn giết phu nhân, bà ta là mẫu thân của tiểu thư, ta……”
Hồng Trang khẽ cười: “Chính vì là nương của Ân Thanh Yên nên ngươi mới muốn giết bà ta. Vì bà ta không thích ngươi, bà ta chỉ muốn gả con gái của mình cho Quý tam. Nhưng buồn thay ngươi không thể tự tay xử đẹp bà già đó, nếu giết rồi thì tiểu thư mà ngươi tâm tâm niệm niệm sẽ càng không chịu gả cho ngươi. Cho nên ngươi lên kế hoạch giả vờ giết ta, mục đích chính là nói cho ta biết đêm nay chỉ có một mình bà già đó ở lại Ân gia, rồi thì phòng vệ nơi đó không nghiêm ngặt. Ngươi muốn mượn tay ta giết người, sau đó tiếp tục chờ đến khi Ân Thanh Yên chết tâm với Quý Hàn Sơ, lúc này đây sẽ không còn ai có thể ngăn cản ngươi cưới nàng.”
Bí quá hóa liều mượn đao giết người cũng có thể coi là diệu kế. Nhưng Thích Tẫn sử dụng không đủ thành thạo, gã ta quá nóng vội nên mới lộ ra sơ hở.
Thích Tẫn không nói lời nào.
Sau một lúc lâu, gã dời mắt, giọng nói khàn khàn: “Nhưng sự tình của Tam công tử là thật.”
Hồng Trang: “Chuyện thỏ con trúng xuân dược là giả.”
Thích Tẫn giật mình.
Hồng Trang sờ cốt tiên dắt ở sau lưng, cười lạnh lùng: “Hôm nay ngươi thật sự rất may mắn, vừa lúc ta thay ngươi giải quyết mớ phiền toái này. Ngươi đi đi, coi như đêm nay chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Thích Tẫn dịch lại gần, hỏi nàng: “Ngươi không đi tìm Tam công tử à?”
Hồng Trang lắc đầu.
“Ngươi đã nói đêm nay là cơ hội hiếm có, đương nhiên ta sẽ không bỏ lỡ.”
Thích Tẫn: “Nhưng tông chủ sẽ dùng gia pháp để trừng phạt. Tam công tử đang bị thương, dù không chết thì cũng phải mất nửa cái mạng.”
Hồng Trang vẫn lắc đầu, liếc mắt nhìn gã: “Thích Tẫn, ngươi đã nếm thử nỗi sợ hãi suýt chút nữa bị người ta nấu lên ăn chưa?”
Thích Tẫn híp mắt, khó hiểu.
Hồng Trang nói tiếp: “Nếu ngươi đã từng trải qua thì sẽ hiểu thôi. Đối với một người mà ngay cả việc sống sót cũng là xa xỉ, thì vị cứu tinh đã trao cho người ấy cơ hội được sống lại, đã nuôi dưỡng người ấy yên bình lớn lên, đáng giá phải sống trong hạnh phúc suốt đời.”
Nàng xoay chuyển Phật châu, trong lòng nhớ đến từng giây từng phút ở bên Quý Hàn Sơ, nhớ đến tất cả biểu cảm sinh động xuất hiện trên gương mặt của chàng. Nhưng đến khi nàng ngẩng đầu, cảm xúc trong mắt đã khôi phục về sự âm trầm và đáng sợ.
Nàng nở nụ cười với Thích Tẫn, quanh thân lạnh thấu xương, giọng điệu tỉnh táo đến mức tàn nhẫn: “Lựa chọn của ta sẽ vĩnh viễn không thay đổi.”
Hồng Trang rời đi ngay trước mặt Thích Tẫn. Bật nhảy ba bước lên ngọn cây, bóng dáng tựa như xuyên mây mà đi, biến mất nhanh chóng.
Lựa chọn của nàng sẽ không thay đổi.
Vĩnh viễn không thay đổi.
Khi còn nhỏ nàng đã phải chịu cực khổ, may mắn được sư tỷ cứu vớt nên mới có thể trải qua tháng ngày tươi đẹp. Sư tỷ đối với nàng quá tốt, nàng từng cho rằng trên đời này sẽ không có ai tốt với nàng hơn sư tỷ.
Nhưng giờ đây nàng đã biết, thì ra vẫn còn có một người xót cho nàng. Vì nàng mà đánh đổ tín ngưỡng, phá hủy đạo nghĩa, lây dính máu tươi.
Nhưng có cách nào đâu, bọn họ vốn dĩ là người dưng ngược lối.
Hồng Trang thầm nghĩ, chuyện này quả thực khiến con người ta khổ sở. Nếu chàng và nàng cùng đi trên một con đường thì thật tốt biết bao.